In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1192: XuấT ViệN!
uổi chiều.
Huyện Trinh Thủy.
Một chiếc xe cứu thương đi vào gia thuộc viện huyện uỷ, đứng trước một tòa nhà, đi xuống mấy người y tá và nhân viên y tế, cẩn thận đỡ Đổng Học Bân trên cáng cứu thương lên lầu.
Trong nhà.
Mấy người vào nhà.
"Đổng huyện trưởng, để ngài trên giường?"
"Tốt, trên giường là được."
"Được, vậy ngài đừng nhúc nhích, cẩn thận."
"Cảm ơn các đồng chí của bệnh viện."
"Ngài khách khí, là chức trách của chúng tôi."
Sau khi dem Đổng Học Bân đặt trên giường, một người bác sĩ đi theo dặn một người nữ y tá bên cạnh lưu lại chiếu cố Đổng huyện trưởng, dù sao hắn hành động bất tiện, ngay cả bước đi đều rất gian nan, vợ và người nhà cũng không ở đây, luôn luôn không tiện, bất quá Đổng Học Bân vừa nghe thì từ chối, không nói vấn đề ảnh hưởng không tốt, hắn đã bị người chiếu cố thật nhiều ngày, thật sự là muốn tự mình thanh tĩnh, vì vậy đều cho bọn họ đi.
Không lâu, trong nhà chỉ còn lại Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân được tự tại, cật lực từ trong bao lấy ra một điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu, đem cơn nghiện thuốc lá mấy ngày nay một hơi bù đắp.
Ài, thoải mái.
Đổng Học Bân híp mắt đắc ý dựa vào đầu giường.
Một tiếng đồng hồ...
Hai tiếng đồng hồ...
Ba tiếng đồng hồ...
Trên giường Đổng Học Bân bị nước tiểu làm nghẹn xuống giường, cẩn thận dùng tay chống giường, nhích xuống từng chút, nắm xe đẩy ngồi xuống, lúc này mới dùng tay phải đẩy xe đẩy chậm rãi đi ra phòng nhỏ, nhìn thời gian, năm giờ chiều. Một hồi cũng nên gọi điện thoại gọi. Ài, mình ở nhà thật là thanh nhàn, bất quá chuyện gì đều chỉ có thể tự mình làm, hơi có chút không tiện.
Phòng vệ sinh.
Xe đẩy tiến vào.
Nhìn bồn cầu, Đổng Học Bân lâm vào khó xử, đẩy xe đến gần muốn xuống, nhưng xung quanh không có chổ dựa hắn không đứng được, đỡ xe đẩy miễn cưỡng đứng lên. Nhưng tay trái không động đậy được, cũng không có cách nào kéo khoá quần, lăn qua lăn lại nửa ngày như thế nào đều không được, Đổng Học Bân không khỏi phiền muộn, cũng có chút nghẹn đến sắp “bể”. Lúc trước tại bệnh viện, giải phẫu xong dưới tình huống hắn chưa tỉnh bệnh viện đã lắp ống tiểu cho hắn, tuy rằng không quá thoải mái. Nhưng coi như bớt việc, ít nhất không cần quan tâm đến vấn đề tiểu tiện. Sau đó hai ngày thương thế tốt hơn một chút. Đổng Học Bân chủ động yêu cầu đem ống dẫn nước tiểu rút ra, mỗi lần đi WC đều là y tá đẩy hắn đi vào, trong bệnh viện có cái loại bô nhỏ, cho nên ngồi trên xe đẩy cũng miễn cưỡng có thể giải quyết, Đổng Học Bân sau khi cho y tá rời khỏi thì hắn tự giải quyết.
Nhưng hiện tại khó khăn.
Lúc này làm sao bây giờ.
Đổng Học Bân đang một mình lăn qua lăn lại, chuông cửa đột nhiên vang lên, hắn sửng sốt, ngồi trở lại xe đẩy, đi tới trước cửa đưa tay mở ra.
Cửa mở.
Thân hình của một phụ nữ lộ ra... là Khương Phương Phương!
Quần áo trên người của cô ấy vẫn giống sáng sớm lúc đi bệnh viện thăm bệnh. Áo sơmi cổ áo đường viền hoa màu trắng, bên dưới là váy dài vàng nhạt. Lộ ra chân nhỏ bọc trong vớ chân, mang giày cao gót đen, áo sơmi để trong váy, eo lưng rất nhỏ, người cũng đặc biệt thon dài.
Rất đẹp.
Cũng rất có mùi vị đàn bà.
Đổng Học Bân giật mình, "Khương huyện trưởng? Ặc, sao ngài tan tầm sớm như vậy?"
Khương Phương Phương lạnh nhạt ừm một cái, "Lo lắng cậu, cho nên về sớm đến xem."
Đổng Học Bân vội nói: "Để cho ngài lo lắng, vậy, ngài mau vào, ơ? Ngài mua đồ ăn?"
Khương Phương Phương gật đầu, đóng cửa vào phòng, "Người nhà cậu cũng không ở đây, cậu không nên xuất viện, tôi sợ cậu chiếu cố không được mình."
"Không có việc gì, tôi kêu đồ ăn bên ngoài là được."
"Đồ ăn đều mua, buổi tối cùng nhau ăn đi."
"Ài, vậy... Vậy cảm ơn ngài, mỗi lần đều phiền phức ngài, tôi đều cảm thấy ngại."
Từ ngày đầu tiên Đổng Học Bân tiền nhiệm, Khương huyện trưởng đã chiếu cố mình vô điều kiện, Đổng Học Bân quả thật rất ngại. Ăn ngay nói thật, ngoại trừ ba mẹ của mình, ngoại trừ Cù Vân Huyên, ngoại trừ Ngu Mỹ Hà, từ nhỏ đến lớn còn chưa ai đối với Đổng Học Bân như thế, làm cơm cho, giặt quần áo cho, giặt vớ chân quần lót, cái này... Vợ mình còn chưa từng làm qua như vậy!
"Không khách khí như vậy." Khương Phương Phương nói.
"Ừm, dù sao tôi đều nhớ trong lòng, cảm ơn."
"Đừng khách khí, đèn WC sáng? Cậu muốn đi phòng vệ sinh?"
Nhắc tới cái này, Đổng Học Bân lại không nín được, sắc mặt đau khổ, "Cái này..."
Khương Phương Phương rõ ràng, buông đồ ăn trong tay để tại phòng bếp, sau khi trở về thì nhẹ nhàng đẩy xe đẩy của Đổng Học Bân, trực tiếp đẩy hắn vào WC.
"Đừng đừng..." Đổng Học Bân vội vàng ngăn cản.
"Tôi đỡ cậu, đến đi." Khương Phương Phương làm ra vẻ không sao cả, cô ấy lúc nào cũng đều là cái biểu tình này.
Nhưng Đổng Học Bân rơi vào tình huống khó xử, "Thật đừng mà, Khương huyện trưởng, chị Khương, tôi tự mình làm là được, đừng phiền phức ngài."
Khương Phương Phương đỡ hắn giúp hắn đứng lên, nói: "Chân cậu đều không động đậy, tự mình làm cái gì? Tôi lớn hơn cậu không ít tuổi, không cần xấu hổ như vậy."
Đổng Học Bân đã được đỡ lên, chuyện đến bây giờ cũng không có biện pháp, chủ yếu là hắn thật sự không có cách nào khác để từ chối, không thể làm gì khác hơn là nhìn vào bồn cầu chằm chằm.
"Tôi khoá kéo cho cậu?"
"Ài đừng, cái này tôi tự mình tới!"
"Ừm, vậy tôi đỡ cậu, dựa vào tôi đi."
Đổng Học Bân hai chân gãy xương không nhẹ, nhưng chỉ cần có một chổ dựa, hắn sẽ không có vấn đề, cho nên nghe vậy thì ngưỡng lưng, phía sau truyền đến hai cánh tay chống đỡ, bất quá có thể là Đổng Học Bân quá nặng, cũng có thể là Khương huyện trưởng khí lực quá nhỏ, bắt đầu là dựa vào, bất quá sau một giây đồng hồ thân thể Đổng Học Bân bỗng nhiên trượt xuống, thiếu chút nữa ngã xuống, Khương huyện trưởng không đỡ nổi!
Đổng Học Bân tâm căng thẳng, đã làm tốt chuẩn bị té ngã.
Mà khi hắn nghiêng khoảng chừng ba mươi độ, phía sau truyền đến xúc cảm hai luồng thịt, chạm vào phía sau lưng của hắn, cũng chống thân thể hắn lại.
"Được rồi." Khương Phương Phương thản nhiên nói.
Đổng Học Bân kinh ngạc, cúi đầu vừa nhìn, trước ngực mình đã có hai cánh tay, hiển nhiên là Khương Phương Phương từ phía sau ôm lấy hắn, lúc này mới đỡ được trọng lượng thân thể của Đổng Học Bân.
Vậy hai cái kia không phải tay?
Là... Bộ ngực của Khương huyện trưởng??
Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng, không dám làm lỡ, nghiêng đầu xem xét một chút, thấy Khương huyện trưởng lùn hơn hắn một chút tựa như không nhìn thấy phía trước, lúc này mới nhanh chóng mở khoá kéo. Hắn phải xác nhận, bởi vì Đổng Học Bân đã bị xúc cảm của hai luồng thịt kia khiến cho có phản ứng, cái này nếu như bị Khương Phương Phương thấy, Đổng Học Bân chỉ có thể đập đầu vào miếng đậu hũ chết cho rồi.
Xè xè...
Âm thanh vang lên trong bồn cầu.
Đổng Học Bân trên mặt rất nóng, nhanh chóng giải quyết xong thì khoá kéo.
"Khương huyện trưởng, được rồi."
"Lúc không có người gọi chị Khương là được."
"Được, ặc... Chị Khương."
Khương Phương Phương ôn nhu đỡ hắn ngồi trên xe đẩy, đưa tay nhấn nút bồn cầu, dòng nước vọt ra, biểu tình của cô ấy cũng không có gì mất tự nhiên, lấy khăn mặt làm ướt tại vòi nước, chậm rãi lau lau tay cho Đổng Học Bân, lúc này mới đẩy hắn đi ra ngoài, rất biết chiếu cố người.
...
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ