How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1159: Mỹ Nữ Huyện Trưởng Bị Thương!
gày hôm sau.
Buổi sáng, hơn sáu giờ.
Đổng Học Bân tỉnh, ngáp nhìn thời gian, đi xuống giường ra phòng ngủ ra bên ngoài nhìn thoáng qua, người nào cũng không có, cánh cửa phòng ngủ của Khương huyện trưởng vẫn đóng chặt, chỉ biết Khương Phương Phương còn chưa dậy, Đổng Học Bân nhìn thời gian còn sớm đương nhiên cũng không đi gọi cô ấy, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, hắn liền đi phòng bếp lục tủ lạnh, cầm trứng gà và một ít nguyên liệu nấu ăn làm điểm tâm.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ chính mở ra.
Khương Phương Phương một thân đồ tắm màu trắng nhàn nhạt ra phòng, "Ừm?"
Đổng Học Bân nhìn qua, "Ngài tỉnh rồi à Khương huyện trưởng? Đúng lúc, điểm tâm cũng sắp chín."
Khương Phương Phương đi lên tới, nói: "Sao cậu làm? Để đấy tôi làm."
Đổng Học Bân nói: "Đừng, ngài đều làm vài bữa cơm cho tôi, cũng phải nhường tôi biểu hiện một chút."
Nghe vậy, Khương Phương Phương cũng không nói cái gì nữa, "Vậy khổ cực cậu, tôi đi rửa mặt trước."
Đổng Học Bân ừm một cái, "Được, vậy tôi cũng chuẩn bị, một hồi ngài đi ra là có thể ăn."
Khương Phương Phương vừa tỉnh ngủ lộ ra một phong thái thành thục xinh đẹp, biểu tình thoáng dày và mí mắt nhợt nhạt đều rất có mùi vị đàn bà. Đổng Học Bân cho rằng lúc cô ấy rửa mặt có thể sẽ thay quần áo, cũng sẽ không nhìn thấy hai đùi trắng bóng lộ ra phía dưới nữa, vì vậy chờ Khương Phương Phương sau khi xoay người, Đổng Học Bân không nhịn được nhìn nhiều vài lần, đồ tắm rất ngắn, lúc cô ấy bước đi Đổng Học Bân thậm chí có thể thấy mông thịt đầy ắp run lên run lên sống động, không cần hỏi cũng biết, xúc cảm khẳng định tốt.
Cửa đóng.
Khương Phương Phương tiến vào.
Đổng Học Bân có chút tiếc nuối, xoay người lại bắt đầu đun nước sôi, sau đó nêm nếm cháo, đã chín đủ lửa rồi, vì vậy tắt bếp.
Cơm được rồi.
Khương huyện trưởng cũng rửa mặt xong.
Kết quả chờ lúc Khương Phương Phương đi ra, trên người vẫn là một thân đồ tắm ngắn rất mỏng manh rất gợi cảm, không đổi. Cũng không có quay về phòng, mà là trực tiếp ngồi xuống bàn cơm, mặc đồ ngủ rất mờ ám như thế ngủ cùng Đổng Học Bân mặt đối mặt ăn. Quan hệ của hai người cũng không có đến cái phần kia. Lại nói tiếp cũng vừa mới nhận thức không bao lâu, số lần tiếp xúc cũng không nhiều, cho nên một thân đồ ngủ này của Khương huyện trưởng luôn khiến cho Đổng Học Bân có chút ho khan không ngớt. Sao có chút cảm giác hai vợ chồng vậy? Len lén nhìn vài lần, làm gì còn tâm tư ăn.
"Ngày hôm qua tôi ngủ lúc mấy giờ?" Khương Phương Phương nói.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Tôi đọc cho ngài vài phút thì ngài ngủ."
Khương Phương Phương nhẹ nhàng ừm một cái, "Cảm ơn cậu, ngày hôm qua tôi ngủ rất tốt."
Đổng Học Bân nói: "Vậy được, ngài nghe tôi đi, thuốc ngủ sau này thật sự đừng uống, nếu không sẽ dẫn phát rất nhiều bệnh, lại còn có ỷ lại đối với thuốc."
Khương Phương Phương thản nhiên nói: "Đã có ỷ lại, mặc kệ."
"Cũng không thể mặc kệ. Thân thể lúc nào đều là đệ nhất." Đổng Học Bân nói.
Khương Phương Phương ăn một ngụm, một nhìn hắn, "Ừm, vậy tôi thử xem, tháng này tôi cũng không đi lấy thuốc. Đỡ phải nhìn thấy lại muốn uống."
"Được, nếu ngài thật sự không ngủ được, tôi qua đọc sách cho ngài." Đây là nói khách khí, Đổng Học Bân thốt ra, bất quá sau khi nói xong Đổng Học Bân mới nghĩ có chút không thích hợp, trời đất. Mình cũng không thể mỗi ngày hơn nửa đêm đều tới nhà Khương huyện trưởng cùng cô ấy? Lâu ngày khẳng định sẽ bị phát hiện, Đổng Học Bân không phải quan tâm những cái này, bởi vì danh tiếng của hắn đã sớm thối, nhưng Khương huyện trưởng người ta là một phụ nữ, khẳng định rất quan tâm.
"Rồi nói sau." Khương Phương Phương không biểu tình gì.
...
Bảy giờ.
Hai người cơm nước xong.
Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, "Tôi cũng nên đi."
Khương Phương Phương bình thản nói: "Không phải còn sớm sao? Cậu đi chỗ nào? Đồ và hành lý đều còn ở trên xe? Hiểu Na cũng thật là, quay đầu lại tôi sẽ nói với cô ấy."
Đổng Học Bân xua tay nói: "Không có việc gì, Lý thư ký ngày hôm qua khẳng định cũng không muốn uống rượu, bất quá hôn lễ của nhà Bồ bí thư, không uống thì quá không nể tình, không trách cô ấy."
"Tôi hỏi cô ấy một chút cho cậu có tới hay không?"
"Đừng hỏi, Lý thư ký nếu như trở về khẳng định sẽ gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm, từ giờ đến lúc đi làm còn sớm, vậy tôi đi tắm rửa trước, cậu xem TV đi."
Đổng Học Bân thuận miệng ừm, trong lòng nói thầm Khương huyện trưởng đối với anh em cũng quá tín nhiệm? Khiến cho mình ngủ lại nhà, ban đêm không ngủ được còn dám cho Đổng Học Bân tiến phòng ngủ của cô ấy ngồi ở trên giường của cô ấy, thậm chí cũng mặc một thân áo ngủ ngắn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt hắn, bây giờ còn đi phòng tắm tắm, đây thật sự không đem Đổng Học Bân là người ngoài, ở chung quá tùy ý.
Phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước ào ào.
Mùi thơm tắm rửa chậm rãi từ cánh cửa chen ra.
Đổng Học Bân biết mỹ nữ huyện trưởng đã tắm rửa, trong lúc nhất thời trong đầu miên man bất định, nhìn chằm chằm tin tức sáng sớm của TV, một câu cũng không nghe vào.
Muốn chết.
Sớm biết vậy thì đi cho rồi.
Đổng Học Bân đang nghĩ ngợi đâu, đột nhiên, trong phòng tắm truyền đến tiếng ngã cái ầm, hình như là người ngã trên mặt đất, còn rơi rất nặng!
"A!" Là tiếng động của Khương huyện trưởng.
Đổng Học Bân sửng sốt, vội hỏi: "Khương huyện trưởng?"
Bên kia không người đáp lại, chỉ là trong tiếng nước rõ ràng truyền ra một ít tiếng hô hấp đau đớn của phụ nữ, lạch cạch, lại vang lên một tiếng, hình như là vật gì bị đụng ngã.
"Khương huyện trưởng? Khương huyện trưởng!" Đổng Học Bân lập tức bước đi qua, mở cửa, nhưng cửa phòng vệ sinh đã khóa, hắn liền hung hăng vỗ vỗ, "Ngài làm sao vậy?"
"Bị... trượt ngã...."
"Có nặng lắm không? Thế nào?"
"... Không có việc gì, a."
"Ngài có sao không?"
"Không, không sao...."
Nhưng nghe âm thanh thống khổ của cô ấy, sao có thể không sao, Đổng Học Bân nhất thời có chút nóng nảy, ngày hôm qua lúc hắn rửa mặt cũng phát hiện gạch men sứ của phòng vệ sinh rất trơn, càng không nói sau khi có nước, cái này nếu như ngã xuống, cho dù là Đổng Học Bân cũng phải đau không nhẹ, thậm chí còn bị thương gãy xương, nghĩ tới đây, Đổng Học Bân cuống quít nói: "Ngài mau mặc quần áo vào, mở cửa cho tôi!"
"Không... Cần."
"Ngài muốn tôi gấp chết à!"
"Tôi... không đứng dậy nổi."
Đều không đứng lên nổi? Vậy không có cách nào mở cửa?
Đổng Học Bân lập tức nói: "Vậy ngài nhanh đem quần áo mặc vào đi, tôi tiến vào!"
"... À." Khương Phương Phương lên tiếng.
Đổng Học Bân đợi vài giây sau bên trong không trả lời, hắn chờ không nổi nữa, một cước đá vào cửa phòng vệ sinh, rầm một cái cửa mở!
Một cổ nhiệt khí đập vào mặt mà đến.
Vòi phun còn mở, phun nước ào ào ra ngoài.
Khương Phương Phương nhíu mày nằm phía dưới vòi phun, trên người cô ấy là bộ đồ tắm đơn giản, nhưng dưới cọ rửa của dòng nước, đồ tắm cũng rất nhanh ướt đẫm, Khương huyện trưởng nghiêng thân thể cầm lấy áo tắm, tay kia ôm đùi, trong dòng nước phía dưới thân thể của cô ấy mơ hồ còn mang theo tơ máu!
Chảy máu??
Đổng Học Bân thấy thế càng nóng nảy, không chút suy nghĩ vọt tới, " Ngài thế nào?"
Vòi phun nước bắn vào trên người Đổng Học Bân, nhưng hắn không để ý, chỉ là nhìn chằm chằm vết máu dưới thân Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương nhắm mắt lại khoát khoát tay, "Bị... Thương nhỏ."
"Đều chảy máu sao còn là thương nhỏ? Tôi gọi xe cứu thương!"
"Không cần." Khương Phương Phương gian nan nói: "Cũng là... Trầy... Chút da."
Đổng Học Bân thấy máu chảy ra không nhiều lắm, cũng mới thở dài một hơi, lúc này mới nhớ đem vòi phun tắt đi, cũng không quan tâm quần áo ướt sũng, ngồi xổm xuống nói: "Đi vào phòng?"
Khương Phương Phương gật đầu, hít vào nói: "Phiền phức."
"Ngài đừng khách khí, vậy tôi đắc tội."
Đổng Học Bân khom lưng, đem hai tay phân biệt để vào phía sau lưng và sau đầu gối trơn của Khương Phương Phương, dùng lực, nhất thời ôm Khương huyện trưởng lên, sau đó đi nhanh ra ngoài, trực tiếp đi phòng ngủ chủ. Tuy rằng Khương Phương Phương trên người có khoác một cái áo tắm, bất quá chỉ là phủ lên mà thôi, không có chân chính mặc vào, cho nên dưới tầm mắt của Đổng Học Bân nhìn tuy không thấy dáng dấp trần như nhộng của Khương Phương Phương, nhưng tay ôm thân thể của cô ấy có thể rõ ràng cảm giác được da thịt mềm mại cái gì cũng không có che đậy của Khương Phương Phương, phía dưới cô ấy trống rỗng.
Thịt sau lưng...
Thịt trên đùi...
Thịt trên ngực...
Đổng Học Bân hai tay đều đụng phải, sắc mặt trên cũng có chút mất tự nhiên, bất quá tâm tư hắn vẫn phần lớn đều trên thương thế của Khương Phương Phương, không dám dừng lại, đem Khương Phương Phương đặt trên giường của cô ấy.
"Có bị gãy xương không?"
"... Cũng may."
"Cũng may là sao?"
"Vừa rồi ngã mông, hẳn là không có việc gì."
Từ sắc mặt và trong giọng nói của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân rõ ràng nghe ra cô ấy tốt hơn một chút so với vừa rồi, có thể là đã hồi phục lại một ít.
Đổng Học Bân lo lắng nói: "Vậy hiện tại?"
Khương Phương Phương trên tay kéo khăn tắm, làm cho phần ngực mơ hồ có chút muốn lộ ra, biểu tình mặc dù đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn là rất bình tĩnh, Khương huyện trưởng tựa như trời sinh cũng là loại tính cách này, hình như không có bất luận chuyện gì có thể dao động cô ấy, " Ngăn kéo trong phòng khách có thuốc Vân Nam, đem một chút đến cho tôi, cảm ơn."
Trên giường, từ vị trí phía dưới cái mông của Khương Phương Phương lại có vết máu tràn ra, làm tấm lót giường bị nhuộm đỏ, có chút dọa người.
"Cái này có sao không?"
"Không phải vết thương lớn, bị thương nhỏ mà thôi, có thể bị lúc ngã, tôi vừa rồi đã xem qua, hẳn là không sao, bôi thuốc là tốt rồi."
"Vậy được vậy được, ngài chờ!"
"... Ừm."
Khương Phương Phương kéo chăn đem thân thể che lại, thử dưới chăn giật giật chân, lúc này chân của cô ấy cũng hơi hồi phục, có thể cử động.
Đổng Học Bân nhìn lại, cũng yên tâm rất nhiều, không gãy xương là tốt rồi, liền đi tới phòng khách mở ngăn kéo ra, lật lật tìm được hộp thuốc Vân Nam, thuốc bột các này, tiện thể Đổng Học Bân còn cầm băng gạc và băng dán y tế, quay về phòng cho cô ấy.
"Tôi để ở chổ này?"
"Tốt."
"Vậy ngài bôi thuốc đi, tôi đi ra ngoài trước."
Đổng Học Bân cũng không biết cô ấy là bị thương trên đùi hay là mông, bất quá mặc kệ là chỗ nào đều là hắn giúp không được gì, vì vậy đi ra ngoài tị hiềm.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ