People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1146: Đổng Học Bân Phát Hỏa!
uổi sáng.
Tỉnh thành.
Sân bay, xuống máy bay Đổng Học Bân đi ra phòng khách, tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy xe đến đón hắn.
Nhìn thời gian, đã là chín giờ.
Đổng Học Bân cũng không vội, đứng chờ.
Qua một hồi, hắn mới nhớ mở điện thoại lên, kết quả vừa mở, điện thoại liền vang lên, là số của Diêu Thúy, cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần.
"A lô, Đổng huyện trưởng!" Giọng của Diêu Thúy có chút gấp.
Đổng Học Bân nói: "Làm sao vậy? Thở hổn hển?"
Diêu Thúy nói: "Tôi không sao, ngài hiện tại đến sân bay?"
Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Vừa xuống máy bay vài phút, cô đến chỗ nào rồi?"
Diêu Thúy nói: "Thật sự xin lỗi, bên tôi vừa đi ra với Mã chủ nhiệm."
Đổng Học Bân cau mày, mới đi ra? Huyện Trinh Thủy cách tỉnh thành cũng không gần, lúc này đi, tới cũng phải mười giờ rưỡi hơn, muộn hơn một chút còn không phải đến buổi chiều sao?
Bất quá Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không tức giận Diêu Thúy, "Làm sao vậy?"
Diêu Thúy nói: "Chúng tôi vừa rồi chậm trễ nửa ngày, vừa mới cùng Mã chủ nhiệm kêu một xe taxi đưa chúng tôi đi qua, trong huyện không có xe."
"Huyện ủy cũng không có?" Đổng Học Bân nhíu mày nói.
"Bọn họ không cho mượn." Giọng điệu của Diêu Thúy rõ ràng mang theo một cơn tức.
"Chuyện gì xảy ra? Cái gì mà không co mượn?" Đổng Học Bân nói.
Diêu Thúy cả giận: "Bọn họ cũng không nói rõ không cho mượn, ngài gọi điện thoại cho tôi tôi đi đại viện huyện uỷ, trên đường cũng nói một tiếng cho huyện ủy. Kết quả khi tới bọn họ nói cho tôi biết không có xe, nhưng tôi từ trên cửa sổ rõ ràng nhìn thấy có ba chiếc xe đi ra, tôi nói với bọn họ Đổng huyện trưởng xuống máy bay, chờ xe đón. Người của huyện ủy cuối cùng liên hệ cấp trên, Mã chủ nhiệm đi cùng tôi, ông ta nghe thấy được. Điện thoại hình như là gọi cho Trương phó bí thư, cái khác không nghe thấy được. Cuối cùng chủ nhiệm huyện ủy Giang Hải Giang chủ nhiệm đến đây, vẫn là nói cho chúng tôi biết không có xe, nói đều đi hôn lễ của con trai Trương phó bí thư, còn bảo chúng tôi nghĩ biện pháp khác! Cuối cùng không có cách, tôi và Mã chủ nhiệm lại nhanh chóng gọi điện thoại cho cục ủy, kết quả cũng không có xe, đều đi hôn lễ con trai Trương phó bí thư." Giọng điệu của Diêu Thúy rõ ràng là có ý cáo trạng với Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nghe xong, sắc mặt trầm xuống.
Hắn sở dĩ không cho Mã Bân đi liên hệ. Chủ yếu cũng có Mã Bân mặt mũi không đủ lớn của, cho nên mới cho Diêu Thúy đi, thư ký là cái khái niệm gì? Tại trường hợp như vậy thư ký hoàn toàn có thể đại biểu lãnh đạo, lời của cô ấy hầu như cũng là lãnh đạo nói, giống như là ý tứ của Đổng Học Bân, dưới loại tình huống này còn ngay cả một chiếc xe đều không mượn được? Huyện ủy bên kia là một chút mặt mũi cũng không cho?
Biểu tình của Đổng Học Bân có thể tốt được mới là lạ!
Diêu Thúy vừa rồi có thể là chạy nửa ngày, nên có cảm giác vừa giận vừa mệt.
Nghe vậy, Đổng Học Bân nói: "Cô cứ thở trước đi đã. Mã chủ nhiệm ở bên cạnh cô sao? Kêu ông ấy tiếp điện thoại."
"Được." Diêu Thúy thấp giọng nói, "Mã chủ nhiệm, Đổng huyện trưởng tìm ông."
"A." Mã Bân lập tức tiếp đứng lên, cung kính nói: "Đổng huyện trưởng, tôi lão Mã."
Chuyện của Đổng Học Bân Mã Bân không dám không để tâm. Dù sao công tác phân công của Đổng Học Bân cũng là chính phủ huyện, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Mã Bân, cho nên lúc đó Đổng Học Bân trong điện thoại nói đi liên hệ xe, Mã Bân cũng không dám chậm trễ, vẫn là tự mình đi, sau đó nhìn thấy huyện ủy bên kia không cho mượn xe, trong lòng cũng có chút tức giận, cuối cùng thời gian không còn kịp, bao xe taxi ông thẳng thắn đi cùng Diêu Thúy.
"Các người hiện tại đến chỗ nào rồi?" Đổng Học Bân hỏi.
" Xe taxi bên này bình thường không chạy đến tỉnh thành, quá xa, tìm nửa ngày mới có xe, hiện tại ngay cả thị trấn còn chưa có ra, nhanh nhất có thể cũng muốn một tiếng đồng hồ mới có thể đến."
Đổng Học Bân gật đầu, "Như vậy, các người không cần tới."
Mã Bân sửng sốt, vội vàng nói: "Đổng huyện trưởng, ngày hôm nay thật sự là..."
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: "Tôi không có ý trách các người, các người đến đây cũng quá chậm, còn phải phiền phức các người đi một chuyến, không cái này cần, tôi tự mình ngồi xe đường dài trở về là được."
"Như vậy sao được."
"Nghe tôi, các người đi về trước đi."
"Vậy... Vậy được rồi, xin lỗi Đổng huyện trưởng."
"Không quan hệ, cũng không phải trách nhiệm của các người, Mã chủ nhiệm, lúc tôi vừa tiền nhiệm hai ta có thể có một ít hiểu lầm, hôm nào cùng nhau ăn cơm."
Mã Bân vừa nghe thì kích động, "Được, được, xem thời gian của ngài."
"Ừm, ngày hôm nay khổ cực các người, nói một tiếng cùng tiểu Diêu."
Sau khi buông điện thoại, Mã Bân chỉ biết nỗ lực vài ngày nay không có uổng phí, cuối cùng cũng qua một cửa của Đổng huyện trưởng, mấy ngày nay ông vẫn chờ đợi lo lắng, rất sợ Đổng Học Bân ngày nào đó lôi chuyện cũ, bởi vì chuyện của bạn học cũ Diêu Thúy làm mình mất quyền lực thậm chí đổi đi nơi khác... làm lãnh đạo chủ quản, Đổng Học Bân tuyệt đối có cái quyền lợi này. Cho nên những lời này của Đổng Học Bân, cũng là cho một dấu chấm tròn tại chuyện này, Mã Bân cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
...
Sân bay.
Sau khi kêu bọn họ đừng tới, Đổng Học Bân đi ra nhà ga đường dài gần đó, đi tới chổ xe đi đến huyện Trinh Thủy, mua vé, Đổng Học Bân cũng ngồi lên xe.
Có chút chen, có chút loạn, nhưng có thể thông qua được.
Tỉnh thành hắn không nhận ra người nào, chỉ có thể ngồi xe đường dài.
Đã bao nhiêu lau chưa ngồi xe đường dài? Đổng Học Bân đều không nhớ rõ.
Trên xe, hai người nam ngồi trước giống như uống rượu, ríu ra ríu rít dọc theo đường đi, chém gió um sùm làm cho Đổng Học Bân rất phiền.
Càng phiền, Đổng Học Bân sắc mặt lại càng âm u.
Trong huyện không có xe? Sao có thể! Các người có xe đi tham gia hôn lễ của con trai Trương Vạn Thủy phó bí thư, không có xe tới đón tôi? Cái này không phải nói giỡn sao! Một hôn lễ có bao nhiêu xe? Xe của huyện ủy, xe của các phòng ban huyện ủy, còn có xe mượn tới, tùy tiện phân ra một chiếc cũng không có??
Cái này nói rõ là không để cho tôi mặt mũi!
Điều kiện của Bồ An Bồ bí thư ủy ban kỷ luật cũng không giàu có, cái này Đổng Học Bân biết, hắn và ủy ban kỷ luật cũng không có quan hệ, cho nên khẳng định sẽ không trách Bồ bí thư người ta. Huyện Trinh Thủy là của Mông bí thư, Trương Vạn Thủy làm cán bộ của Mông bí thư, hỏi đều không cần hỏi, xe này tuyệt đối đều đi tham gia hôn lễ của con ông ta, mà ngay cả phân ra một xe tới đón Đổng Học Bân cũng không có, Đổng Học Bân đương nhiên không tin chuyện này Trương Vạn Thủy không biết!
Những cái này nếu như ở kinh thành là khẳng định không sẽ phát sinh, bởi vì cái này sẽ đắc tội Đổng Học Bân, đối với bọn họ không có bất luận chỗ tốt gì. Nhưng ở cơ sở thì phương thức làm việc tương đối trực tiếp, cho nên không có gì không có khả năng.
Là bởi vì lần trước trên cuộc họp thường uỷ tôi chơi các người, cán bộ Mông hệ các người bắt đầu chơi ngược lại tôi sao?
Trương Vạn Thủy?
Cán bộ Mông hệ?
Được đấy! Anh em nhớ kỹ!
Đổng Học Bân giận dữ cười ngược, các người cho rằng anh em không có xe có phải không??
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ