Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1127: RớT
ột người?
Lẻ loi một mình lẻn vào viện nghiên cứu phong tỏa nghiêm mật?
Điều này sao có thể? Chung Lệ Trân vẫn tưởng có rất nhiều người.
Nghe Đổng Học Bân nói, Chung Lệ Trân vốn không tin "Cậu vào bằng cách nào?"
"Tôi tự nhiên có biện pháp của tôi." Đổng Học Bân nhìn cô ấy "Chúng ta hiện tại đi ra ngoài?"
Chung Lệ Trân ổn định tinh thần "Vậy cậu chờ một chút, mở vân tay khóa cần công cụ, tôi muốn lấy vài thiết bị."
Hiện tại bên trong phòng cách ly số 2 chỉ còn Chung Lệ Trân và Đổng Học Bân hai người, Đại Vệ đã tắt thở, ngã vào trong vũng máu không nhúc nhích.
Đổng Học Bân liền nói: "Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp liên hệ người bên ngoài là được."
Chung Lệ Trân nhíu mày "Tuy rằng bọn họ hiện tại còn không biết Đại Vệ đã... Nhưng mỗi lần cửa phòng cách ly mở, bên ngoài sẽ có ít nhất một người quân nhân gác."
"Không sao, chỉ cần cửa mở thì không phải do bọn họ."
"Cậu chỉ một người mà thôi, sao kích động như thế? Ngay cả tôi là người thường đều biết không thể lao ra!"
"Dù sao sau khi rời khỏi đây cũng phải gặp bọn họ, gặp sớm gặp muộn đều như nhau, với tôi mà nói không có gì khác nhau."
"Không được, như vậy quá mạo hiểm, cậu đừng quản, tôi đi tìm công cụ và linh kiện, vẫn là lặng lẽ mở cửa rồi nói."
Đổng Học Bân nói: "Không phiền phức như vậy."
"Nghe tôi!" Chung Lệ Trân không khỏi phân trần nói.
"Chung giáo sư." Đổng Học Bân kêu cô ấy một tiếng.
Chung Lệ Trân không phản ứng hắn, mà là rất nhanh đi tới phía trước một thiết bị không biết tên, hai ba cái mở ra, lấy xuống mấy linh kiện.
Thấy thế, Đổng Học Bân cũng khó mà nói cái gì, ài, dì họ của hắn vẫn là một người quật cười, cũng nghe không vào người khác nói? Bất quá ngẫm lại cũng không thảo nào. Chung Lệ Trân nếu như biết thức thời, nếu như thái độ làm người khéo đưa đẩy, cũng sẽ không đến nông nỗi bị người cách ly. Cô ấy hoàn toàn có thể trước làm bộ cùng chu toàn người của viện nghiên cứu, sau đó chậm rãi tìm kiếm cơ hội cầu cứu bên ngoài hoặc là tự mình bỏ trốn, nhưng Chung Lệ Trân không có. Nhưng ngược lại đi qua trình tự bình thường đưa ra yêu cầu về nước, có thể là dì họ quanh năm nghiên cứu học vấn làm nghiên cứu mỗi ngày giao tiếp cùng số liệu và khoa học, thái độ làm người xử thế cũng trở nên tính toán như số liệu, có chút cứng nhắc.
Chờ thì chờ.
Đổng Học Bân cũng không sao cả.
...
Đại khái vài phút trôi qua.
Chung Lệ Trân rốt cục tháo ra một linh kiện cuối cùng, sau đó đi tới khóa mật mã cạnh cửa, bắt đầu cắt dây điện.
Những cái này Đổng Học Bân là dốt đặc cán mai, chỉ có thể ở một bên nhìn, hắn phát hiện sắc mặt của Chung Lệ Trân có chút trắng bệch. Cũng không biết là vì sao.
Một lát sau.
Chung Lệ Trân vừa quay đầu lại "Được rồi."
Đổng Học Bân sửng sốt "Cái này là được? Nhanh như vậy?"
"Bên trong có rất nhiều kỹ thuật đều là tôi tham dự thiết kế. Muốn giải trừ tập trung. Không khó." Chung Lệ Trân ánh mắt có chút mơ hồ, nói như thế một hồi, trên mặt cô ấy càng trắng.
"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân quan tâm nói.
Chung Lệ Trân miễn cưỡng nói: "Tôi không sao."
Đổng Học Bân à một cái nói: " Vậy chúng ta hiện tại đi ra ngoài? Ngài chuẩn bị chưa?"
Chung Lệ Trân gật đầu, vừa muốn ra tay cắt đường dây điện cuối cùng, cánh tay lại đột nhiên dừng lại, cũng nữa không nhịn được che miệng quay đầu, nôn ra!
Đổng Học Bân kinh ngạc, mới là hung hăng vỗ trán của mình, thì ra vừa rồi Chung Lệ Trân trấn định đều là nhịn, Đại Vệ chết hẳn là trùng kích đối với thị giác của cô ấy rất lớn, nghĩ tới đây, Đổng Học Bân khom lưng thu dọn xác của Đại Vệ, ném vào dưới bàn hội nghị. Đã đánh gục qua không ít phần tử phạm tội, sớm đã thành thói quen, bất quá Chung Lệ Trân hiển nhiên không thích ứng được, cũng lạ Đổng Học Bân sơ sót, làm xong những cái này, hắn lập tức đi qua vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng cô ấy, khiến cho cô ấy tận lực thoải mái một ít.
Chung Lệ Trân đỡ tường, nôn rất lợi hại.
Cô ấy hiện tại mặc một thân áo dài trắng, chân nhỏ lộ ở bên ngoài, nhìn qua rất thành thục, cũng rất có cá tính.
Nôn mửa ba phút.
Chung Lệ Trân nhìn như muốn nôn ra cả mật, nhưng còn đang nôn.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng bắt đầu vuốt phía sau lưng của cô ấy một chút.
Cái này vừa vuốt, Đổng Học Bân lập tức cảm giác được vết hằn phía sau lưng của Chung Lệ Trân, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là áo ngực. Cổ tay hắn vô thức dừng lại, nhưng thấy Chung Lệ Trân chỉ lo nôn cũng không nói gì thêm, Đổng Học Bân cũng tiếp tục vỗ về phía sau lưng, đồng thời giúp đỡ cô ấy đỡ thân thể, khiến cho mặt của Chung Lệ Trân quay sang một hướng khác, bên kia không có vết máu của Đại Vệ lưu trên mặt đất.
Nhưng cũng không biết là trùng hợp hay là làm sao.
Chung Lệ Trân theo độ mạnh của Đổng Học Bân quay thân, nhưng chỉ nghe bụp một tiếng, âm thanh rất nhỏ, Đổng Học Bân hầu như không có nghe thấy, mà Chung Lệ Trân đang nôn hơi sửng sốt, ngây người một giây đồng hồ, lập tức đưa tay ôm lấy vị trí ngực.
"Ặc." Đổng Học Bân hỏi "Còn khó chịu?"
Chung Lệ Trân không lên tiếng, nhếch miệng, cũng không nôn nữa.
"Chung giáo sư?" Đổng Học Bân tiếp tục vuốt vuốt phía sau lưng cho cô ấy.
Nhưng vừa sờ mới phát hiện, phía sau của Chung Lệ Trân, dĩ nhiên rất trơn truột, không còn có cảm giác của áo ngực.
Đổng Học Bân lập tức rõ ràng.
Cái đệch! Áo ngực bị rớt?
Đổng Học Bân có chút đổ mồ hôi, cũng không dám vuốt phía sau lưng, xoa xoa mồ hôi trên trán, biểu tình có chút xấu hổ. Không cần hỏi, khẳng định là mình vừa rồi vỗ lưng và vuốt lưng cho cô ấy làm áo ngực bung ra, lúc này quay người mới rớt?
Ài, chuyện gì đây!
"Xin lỗi Chung giáo sư." Đổng Học Bân nhanh chóng xin lỗi.
Chung Lệ Trân ôm ngực đứng thẳng lên, sắc mặt vẫn trắng bệch một mảnh, có chút hư thoát, đem đồ ăn ngày hôm nay nôn ra sạch.
"Ngài uống chút nước." Đổng Học Bân xoay người cầm một chai nước khoáng đặt ở trên bàn hội nghị.
Chung Lệ Trân tiếp nhận, súc miệng, sau đó mới chậm rãi uống.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Vậy tôi quay lưng đi, ngài chỉnh lại quần áo, sau đó chúng ta đi ra?"
Chung Lệ Trân ừ một tiếng, cô ấy tuổi không nhỏ, cũng không thấy cô ấy có bao nhiêu xấu hổ "Khiến cậu chê cười."
"Đừng nói như vậy, tại tôi tại tôi." Đổng Học Bân quay đầu lại đi tới góc phòng cách ly, cầm súng thay đạn.
Âm thanh sọt soạt truyền đến.
"Một hồi sau khi rời khỏi đây, có thể không giết người được không?" Phía sau Chung Lệ Trân nói.
Đổng Học Bân cũng không dám quay đầu lại, nói: "Không giết người, muốn đi ra rất khó."
"Nếu như cậu nổ súng, khẳng định sẽ có nhiều quân nhân đến đây, có thể lén lút đi ra ngoài không khiến cho người khác chú ý, bằng không một mình cậu không có bất luận trợ giúp gì, chúng ta hai cũng chạy không được, tôi đối với đường đi của viện nghiên cứu vẫn rất quen thuộc, hẳn là có cơ hội."
"Cái này tôi cũng không thể đáp ứng ngài."
"Cậu muốn khiến cho quốc tế tranh cãi sao?"
Tiếng quần áo sàn sạt còn đang vang lên, Chung Lệ Trân khẳng định còn đang mặc quần áo.
"Loại chuyện này nước M sẽ không đem tin tức nói cho công chúng, cho nên không sao, hơn nữa, nếu như có tranh cãi thì hiện tại đã sớm xảy ra, có cẩn thận cũng không có bất luận ý nghĩa gì, sẽ chỉ làm chúng ta rơi vào bị động, nhiệm vụ của tôi cũng là đem ngài an toàn mang về, cái khác tôi cũng mặc kệ!"
"Cậu là của ngành nào? Quân đội?"
"Ngành nào cũng không phải."
"Vậy cậu vì sao liều chết tới cứu tôi? Vì quốc gia?"
"Không hẳn vậy, chủ yếu là có người cầu đến trên đầu tôi, tôi cũng vậy được người nhờ, kỹ thuật trong đầu của ngài chỉ là thứ yếu, tôi nhận được nhắc nhở, chỉ là đem ngài an toàn mang về nước, chuyện còn lại phát triển thế nào đều không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn xen vào."
"Trước đó cậu nói đến tiểu Tuệ Lan? Chẳng lẽ là tiểu Tuệ Lan nhờ cậu sao?"
"Điểm này... Chờ chúng ta an toàn về nước tôi sẽ nói cho ngài."
"Chỉ mong vậy, nếu như thật có thể may mắn trở về, chỗ sân bay có người tiếp ứng sao? Hay là đi đường biển?"
"Bên kia cũng không có tiếp ứng, lần này tôi là một người tới, đi về cũng là hai người chúng ta."
"Cậu tên là Tiểu Đổng phải không? Tiếng súng bên ngoài trước đó là cậu làm? Nếu như trốn không thoát, hai chúng ta đều khó thoát chết, cho nên cậu cũng không cần phải giấu diếm tôi, cho dù tôi đối với việc này không quá lý giải, nhưng tôi cũng biết chỉ bằng một mình cậu là không vào được đây, bên ngoài nhiều quân nhân như vậy, ngay cả trong viện nghiên cứu cũng có quân nhân đóng quân, hiện tại sớm bị phong tỏa, sao cậu có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào? Cậu là muốn bảo hộ đồng bạn? Nếu như trong viện nghiên cứu hoặc là bên ngoài có người tiếp ứng, cậu tốt nhất hiện tại nói cho tôi biết, tôi có thể định ra đường chạy trốn, như vậy cơ hội thành công cao hơn, đối với địa hình và cấu tạo của bên này, tôi lý giải hơn cậu."
Đổng Học Bân cười khổ "Nhưng tôi thật sự đến một người, hơn nữa một mình tôi cũng được rồi, có người tiếp ứng ngược lại sẽ kéo chân chúng ta."
"Tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ?"
"Tôi chỉ là nói chuyện thật, cũng muốn cho ngài một ít lòng tin."
"Được rồi, vậy tôi coi như cậu là một người tới."
"Không phải coi như, tôi cũng là một người, cho nên ngài đừng ôm hy vọng có những người khác tiếp ứng chúng ta, hẳn là không có khả năng, ừm, nhưng mà, chúng ta không phải bỏ trốn, tôi không thích hai chữ này, chúng ta một hồi là muốn quang minh chính đại đi ra ngoài!"
"... Vậy tôi nhờ cậu."
"Yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, khẳng định sẽ không khiến cho ngài có nửa điểm thương tổn, vậy, ngài làm xong chưa?"
"Ừm, xong."
"Khụ khụ, vậy tôi quay đầu lại?"
"Có thể."
Đổng Học Bân xoay người, sau đó chỉ thấy đn Chung Lệ Trân vẫn là trang phục áo dài trắng, bất quá cô ấy vừa rút tay ra khỏi túi, mang ra một dây lưng màu đen, trên mặt còn có kim loại, bên trong cũng căng phồng, hiển nhiên là đem áo ngực màu đen nhét vào túi.
Nút bị hư?
Hay là không kịp mặc vào cho nên thu hồi trước?
Vấn đề này Đổng Học Bân đương nhiên là không dám hỏi, chỉ có thể làm bộ không phát hiện, chỉ là ánh mắt liếc vài lần lên ngực cô ấy.
Màu đen.
Phàm là phụ nữ thành thục, tựa như đều thích đồ lót màu này cả.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ