Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 997: Không Ai Dám Ngăn Đón!
uổi trưa.
Trong quân khu
Đổng Học Bân vừa báo danh, thế cục nhất thời có điểm thay đổi.
Lưu Chính ủy sắc mặt khó coi nhìn Đổng Học Bân, “Đổng Chủ nhiệm, chuyện này không có liên quan đến cậu? Bọn họ xâm nhập cấm địa quân sự, chúng tôi có quyền bắt người”.
Từ Yến chậm rãi nói: “Có quyền? Các người có cái quyền gì”.
Đổng Học Bân cũng nói: “Lưu Chính ủy, ông đừng làm bộ nữa, cho người cầm súng đi bắt người, dồn mấy bạn nhỏ nầy lên núi, ông như thế mà gọi là có quyền bắt người? Nói lời không dễ nghe ngươi cái này gọi là câu chấp pháp, hơn nữa lúc trước khi bắt mấy đứa học trò này, các người các người bắt ở khu vực cấm của quân sự sao? Chuyện này các người giải thích như thế nào? Cho nên ông cũng đừng ra oai với tôi”.
Lưu Chính ủy không có mặt mũi nào nói, “Cậu có thể nghĩ rõ ràng không?”
“Ông mới là người nên hiểu rõ rồi chứ” Đổng Học Bân lạnh lùng nói:“Chuyện này có liên quan tới ông sao? Ông còn ba ba lại đây góp vui? Xảy ra chuyện gì ông gánh được trách nhiệm sao? Về phần tôi, ông cũng không cần quan tâm, tôi nghĩ đã rất kỹ rồi, hôm nay tôi phải mang bọn họ đi, không tin chúng ta thử một lần xem”.
Lưu Chính ủy mặt đen một chút, không nói chuyện.
Thấy thế, Đổng Học Bân nhún vai, “Đi, tôi cũng muốn nhìn xem hôm nay ai dám ngăn cản chúng ta” Sau đó nhìn về phía Từ Yến, “Từ đại tỷ?”
Từ Yến gật đầu nói: “Đi”.
Lúc này Đổng Học Bân cùng Từ Yến bước đi về phía trước.
Mấy đứa nhỏ vừa thấy thế, liền nhanh chóng chạy theo.
Tất cả những quân nhân đều dùng ánh mắt dò hỏi liếc nhìn Lưu Chính ủy, chờ đợi chỉ thị.
Nhưng mà Lưu Chính ủy căn bản không có cách nào hạ chỉ thị, Đổng Học Bân là ai? Lưu Chính ủy đương nhiên rõ ràng. Có điều thằng nhãi này chính là ôn thần, không sợ trời không sợ đất, khi thực sự nổi giận lên sẽ không nể mặt bất kỳ ai, đã thế lại có một cô vợ là thị ủy thường ủy, Lưu Chính ủy cũng không muốn làm lớn chuyện, đương nhiên không có khả năng động thủ với Đổng Học Bân và Từ Yến, vừa rồi cũng chỉ là hù dọa không cho bọn họ bỏ đi, huống hồ còn có một điểm quan trọng nhất, cho dù bọn họ hai mươi quân nhân đi lên ngăn cản, khẳng định cũng sẽ không là đối thủ của Đổng Học Bân, thật muốn đánh cũng chỉ là Đổng Học Bân đánh bọn họ răng rơi đầy đất, quân khu bọn họ cho dù gặp những chuyện mất hết thể diện hơn nữa cũng sẽ khôn làm lớn chuyện, Lưu Chính ủy tin tưởng đối với chuyện này bất luận là mình hay là Lưu tư lệnh đều không muốn nhìn đến, dù sao các cớ bắt người của bọn họ quả thật có chút không chấp nhận được.
Làm sao bây giờ?
Đổng Học Bân đến gần, Lưu Chính ủy thực không có biện pháp.
Thấy Lưu Chính ủy không nói lời nào quân nhân trong lúc nhất thời cũng thở dài trong lòng.
Đổng Học Bân thật sự là một người rất khác trong giới quan trường, sức chiến đấu rất mạnh, năng lực đấu tranh chính trị rất mạnh, còn có vợ giỏi, đằng sau còn có người làm chỗ dựa cho anh ta, loại lưu manh trong chốn quan trường thế này, đổi lại là ai gặp phải cũng đau đầu, rất nhiều người đều buồn bực rằng sao loại người này lại có thể là quan lớn như vậy được?
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Đổng Học Bân đi tới bên cạnh Lưu Chính ủy.
Siêu Siêu cùng bạn học của nó vốn tưởng rằng những quân nhân này sẽ đến bắt người, giờ phút này bọn họ cũng hiểu rằng người mà bọn họ đánh dươi chân núi là con của tư lệnh quân khu, nhắm chừng những người này sẽ không bỏ qua bọn họ, nhưng ngay lúc này bọn họ lại kinh ngạc phát hiện những người này lại không có động tác gì, ngược lại khi Đổng Học Bân tiếp cận còn theo bản năng lui về phía sau từng bước sau đó những quân nhân này đều dùng ánh mắt mười phần cảnh giác cùng kiêng kị nhìn Đổng Học Bân, trái lại Đổng Học Bân lại một không có môt chút cảnh giác nào, một tay hút thuốc, tùy tiện mà dẫn dắt bọn họ đi về phía trước, Đổng Học Bân đã sớm chuẩn bị tốt, đánh thì đánh, hắn chẳng phải sợ cái gì, lúc trước bị bọn hải tặc bao vây, Đổng Học Bân cũng một mình đánh mấy chục người, những hải tặc đó hiển nhiên không thể so sánh với những quan nhân ở quân khu, có thể những người ở đây đều là những tinh anh, nhưng cũng chẳng phải trong trận đấu Đổng Học Bân một mình chế phục mấy chục người? Cho nên trước mắt Đổng Học Bân còn không có để mấy người này vào mắt, cho dù không dùng cả hai tay cũng có thể thu phục bọn họ.
Từ Yến nhìn phản ứng của những quân nhân này, trong lòng cũng hơi hơi vui lên.
Cái gì mới gọi là sức chiến đấu? Loại sức chiến đấu nào mới là mạnh nhất?
Từ Yến vẫn cảm thấy, cái gọi là sức chiến đấu chân chính không phải có thể bám trụ được bao lâu, không phải đánh hổ đông bắc hay không, cũng không phải một người có thể đánh mấy chục người, mà là tựa như hiện tại Đổng Học Bân, đem tên ra bên ngoài khiến người khác ngay cả dũng khí đánh cũng không có, đây mới là sức chiến đấu chân chính, đây mới là khẳng định lớn nhất cho năng lực chiến đấu của Đổng Học Bân.
Nhìn thoáng qua, ở đây không ai dám ngăn cản Đổng Học Bân.
Trước chiến xe Audi cách đó không xa, Đổng Học Bân mở cửa bên tay lái xe, quay đầu nói: “Hơi đông người một chút,, các cháu cùng nhau ngồi được không?”
Mấy đúa nhỏ vội kêu: "Được, được, được”.
“Tốt, vậy lên xe, đi thôi” Đổng Học Bân nói.
Trước ánh măt chăm chú của hai mươi quân nhân, bọn Đổng Học Bân cứ như vậy lên xe, giẫm chân ga, từ từ chạy ra hướng ngoài quân khu
...
Bên này.
Một sĩ quan nói: “Chính ủy, việc này...”
“Được rồi” Lưu Chính ủy vẻ mặt không tốt nói, “Đều giải tán đi”.
“...Vâng” Sĩ quan đành phải dẫn người đi.
Lưu Chính ủy thở dài, trở về một gian phòng, đưa tay cầm di động gọi cho tư lệnh Lưu Quốc Vỹ, “Alo, Lưu tư lệnh”.
Lưu Quốc Vỹ thản nhiên nói: “Thế nào rồi?”.
Lưu Chính ủy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói: “Mấy đứa học trò đánh người này... Đều đi rồi”.
“Cái gì?” Lưu Quốc Vỹ giọng điệu trầm xuống, “Sao lại thế này? Có việc ấy cũng làm không xong sao?”
Lưu Chính ủy bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi thật sự ngăn không được, cũng sợ ảnh hưởng lớn chuyện, chỉ có thể thả người đi”.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì” Lưu Quốc Vỹ vang giọng nói: “Các người nhiều người như vậy làm gì? Ngăn không được? Có cái gì mà ngăn không được??”
Lưu Chính ủy nói: “Đổng Học Bân đến đây”.
Lưu Quốc Vỹ sửng sốt, “Đổng Học Bân?”
“Chính là Đổng Học Bân đó, hắn cùng Từ Trưởng phòng đến đây muốn đem người đi, chúng tôi vốn muốn ngăn, nhưng sức chiến đấu của Đổng Học Bân ngài hẳn là biết, chúng tôi lúc ấy chỉ có hai mươi người, cho dù ngăn chỉ sợ cũng ngăn không được, còn có thể tạo thành ảnh hưởng lớn, cho nên chỉ có thể thả người đi rồi”.
Đổng Học Bân?
Đổng Học Bân??
Chuyện Tạ Tuệ Lan gọi điện thoại cho Lưu Quốc Vỹ đã muốn làm cho trong lòng hắn có chút để tâm, có điều nghe thấy Đổng Học Bân cũng cùng vào được, thậm chí còn đến quân khu cướp người, Lưu Quốc Vỹ vẫn hít vào một hơi, sắc mặt trong lúc nhất thời trùng xuống, lửa giận bốc lên.
Lưu Chính ủy nói: “Tư lệnh, ngài xem hiện tại nên làm gi?”
“Tôi biết rồi, chuyện này anh làm thế là đúng”.
Lưu Quốc Vỹ cũng hiểu rõ sức chiến đấu của Đổng Học Bân không phải là thứ bọn họ có thể ứng phó, cho nên cũng không trách cứ bọn họ, chỉ là món nợ này hắn đã ghi tạc trong lòng.
Khá khen cho một Đổng Học Bân.
Đến quân doanh của tôi làm loạn? Ngươi cũng đừng nghĩ thế là xong nhé.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ