No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 925: Tiền Mừng Tuổi
uổi chiều, năm giờ
Gió biển nhè nhẹ, tịch dương hạ xuống mặt biển, một cỗ cổmặt biển cuộn sóng.
Trên đường lái xe lại đây, mọi người đều bị cảnh đẹp cửa biển ở phía xa xa hấp dẫn, ấn cửa sổ xe xuống nghe không khí bờ biển, nhẹ nhàng khoan khoái cực. Nơi này bờ biển một mảnh xanh thẳm, tựa như màu bảo thạch lam, mười phần trong suốt, so sánh với biển lớn ở phương bắc mà bọn họ đã chứng kiến chênh lệch không phải cực nhỏ, biển phương bắc đều là màu xanh đên, có chút bẩn, mặt biển còn lộ ra một cỗ màu đen, độ trong suốt sẽ không giống nhau.
“Chúng ta đến rồi”.
“Biển lớn, thật đẹp”.
“Ồ, như thế nào không thấy có người trên bờ cất hay bơi lội?”.
“Nơi này không phải khu chơi trò chơi, khẳng định không được mở”.
“Bờ biển ở đây đẹp thật? Ngô lão gia đúng là có tiền?”
Mọi người mỗi người một câu, xe cũng tiếp cận một vòng bảo hộ, có mấy bảo an cùng bảo vệ cửa, có thể là chú Ngô đã đánh tiếng trước, cũng có thể bọn họ biết xe lão ngô, bảo vệ cửa vừa thấy biển số xe trên đường, lập tức phất tay cho đi, đem vòng bảo hộ chạy bằng điện ấn mở.
Trên đường thuận lợi thông qua, đi thẳng về phía trước.
Nơi này là một khu biệt thự bờ biển sa hoa, xem cảnh vật chung quanh cùng phương tiện sẽ biết, đã mở lâu rồi, bọn họ mới nhìn thấy cách bờ biển không xa trùng trùng những biệt thự, ngô lão tiên sinh ở khu ba, Đổng Học Bân tìm kiếm trong chốc lát, rốt cuộc đem xe ngừng lại. chính là biệt thự trước mắt, còn có một đại viện, tiền viện cùng cửa chính biệt thự hợp với bờ cát, liền ngay cả trong viện đều là một mảnh cát, ba năm cái che nắng bằng phân tán ở bốn phía, giữa sườn lại có thể còn có vài cái thiết bị nướng, bóng dáng Ngô Nhị đứng ở phía trước
“Chú Ngô” Đổng Học Bân cười kêu một tiếng.
Ngô Nhị vừa quay đầu lại, cười ha ha nói: “Đến rồi hả? Hoan nghênh hoan nghênh!”
“Oa!” Tạ Hạo kinh hô: “Quá xinh đẹp mê người!”
Mọi người xuống xe, nhìn xem bờ cát phía trước, đều là đem giầy tất cởi ra, giữa sườn tảng đá trên đường có mấy chỗ chuyên để giày, sau đó mấy người mới bước lên cát, thoải mái ngắm tịch dương, thưởng thức gió biển, nơi này quả thực là thế ngoại đào nguyên.
Tạ Tuệ Lan bắt tay Ngô Nhị, cười cười, “Chúng cháu đúng là khách không mời mà đến, cho ngài thêm phiền toái rồi?”
Ngô Nhị xua tay nói: “Các cháu không gọi điện thoại, chú cũng đang muốn gọi các cháu đến đây chơi, nào có cái gì phiền toái? Nhiều người mới náo nhiệt” Trách không được người ta làm ăn buôn bán lớn như vậy, nói chuyện thực khéo đưa đẩy, “À, đúng rồi Tiểu Đổng, cháu còn không chưa giới thiệu cho chú đó”.
Đổng Học Bân vỗ trán, “Xem đầu óc cháu này, lúc xuống phi cơ cũng đã quên giới thiệu, đây là Tạ Nhiên Tạ Tĩnh cùng Tạ Hạo, đệ đệ muội muội của cháu, đây là Tôn Khải, đối tượng của Tiểu Tĩnh” Sau đó hắn hơi hơi ôm vòng eo Tạ Tuệ Lan, “Đây là vợ cháu, Tạ Tuệ Lan”.
Mặc dù ở trên phi cơ Ngô Nhị cũng đã đoán được Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân là một đôi, nhưng là nghe vậy vẫn là nhịn không được thổn thức một phen, “Cháu đúng là tốt phúc”.
Đổng Học Bân cười ha ha, “Cháu cũng cảm thấy như vậy”.
Vợ xinh đẹp, dáng người tốt, có năng lực, có khí chất, hắn đương nhiên tốt phúc.
Ngô Nhị lúc này liền tiếp đón bọn họ, “Đến đây đến đây, cũng đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, chú cho người hầu đem lò nướng chuẩn bị tốt rồi, chúng ta nướng thịt thôi!”
“Cháu đến hỗ trợ”.
“Cháu cũng đến”.
“Ôi, mùi thơm thật!”
“Vậy ăn nhiều một chút! Quản đủ!”
Mọi người đều động tay nướng, ngồi bờ cát ăn uống.
Con cua, tôm, cá biển, hải ngư, hương vị mười phần ngon miệng.
Ngay cả mới vừa ở ăn vặt ở phố ẩm thực no rồi Tạ Nhiên cũng thấy rất có khẩu vị, “Thơm thật”
Vừa ăn, Tạ Hạo vừa hỏi: “Lão gia, tòa nhà này của ngài giá bao nhiêu tiền? Quá xa hoa”.
“Em hỏi cái gì vậy?” Tạ Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, “Ăn đồ của em đi!”
Loại vấn đề này có vẻ cá nhân, bọn họ còn không tính đặc biệt thân quen, cho nên cũng không trực tiếp hỏi tốt hơn. Có điều Ngô Nhị lại không quan tâm, cười nói: “Hiện tại bao nhiêu tiền không biết, nhưng trước kia mua, đại khái hai trăm triệu, bao gồm cái biệt thự này, bờ cát phía trước, đúng rồi, còn tặng một du thuyền, hiện tại đất đai tăng giá, không có rẻ như trước kia, mấy năm nay cũng coi như tăng giá trị không ít đi, đây coi như đầu tư còn có lời”.
“Mấy trăm triệu?” Tôn Khải âm thầm trố mắt.
Tạ Hạo cũng khoa trương há mồm, “Ngài cũng thật có tiền”.
Ngô Nhị khiêm tốn lắc lắc đầu, “Chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, tính không được cái gì, nói lên đến có tiền, ta xem anh rể các cháu mới có tiền đấy”.
Đổng Học Bân vội hỏi: “Cháu làm gì có tiền, so với chú càng không được”.
Ngô Nhị cười chỉ chỉ hắn chiếc nhẫn trên tay anh và Tạ Tuệ Lan, “Dù sao chú cũng không nỡ bỏ ra vài trăm triệu mua một đôi nhẫn kim cương, quá xa xỉ”.
“Hài, đâu có.” Đổng Học Bân cũng xua tay khiêm tốn.
Một bên Tôn Khải xoa xoa mồ hôi trên trấn, trong lòng nói ai cũng đừng nói ai, động cái là nói vài trăm triệu vài trăm triệu, hai ngươi đều đủ khoa trương, ài, những người này đều là người gì chứ? Tôn Khải trước khi lên phi cơ căn bản là chưa từng có chuẩn bị tâm lý này, hắn vốn nghĩ rằng chính là cùng người nhà Tiểu Tĩnh gặp mặt, đi du lịch, thừa dịp trường học nghỉ đông thả lỏng một chút, ai có thể ngờ từ lúc lên phi cơ Tôn Khải liền bắt đầu lần lượt bị dọa đến không nhẹ, sớm biết rằng người nhà Tiểu Tĩnh có tiền như vậy, Tôn Khải cũng không dám đến đây, còn không bằng ở nhà đợi đâu. Có điều cũng may người nhà Tiểu Tĩnh cũng chưa nói cái gì, đối với hắn cũng rất khách khí, bằng không Tôn Khải thực sự như ngồi trên đống lửa.
Bỗng nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào từ trong cửa lớn biệt thự vang ra.
“Ba! Con đói rồi!”
“Vừa rồi gọi ngươi không dậy nổi, hiện tại tỉnh ngủ rồi sao?”
“Buổi sáng con bơi lội mệt mà”.
“Mau tới đây, chào các anh các chị đi”.
Một thiếu nữ mười bốn mười năm tuổi đang đi tới, mặc một thân áo tắm, mái tóc dài, cử chỉ khéo léo đáng yêu.
Ngô Nhị vỗ bả vai con gái, vẻ mặt từ ái nói: “Đây là con gái chú, Du Du”.
Tạ Tĩnh vui cười nói: “Khuê nữ của ngài thật đáng yêu, năm nay mười ba tuổi à?”
“Ha ha, mười bốn” Ngô Nhị nghiêng đầu nói: “Đây đều là bằng hữu của ba, còn không chào chị đi?”
“Anh, chị, chào mọi người” Du Du ngọt ngào kêu một tiếng, lập tức đã bắt đầu gắp một xâu cá nướng, từng ngụm từng ngụm ăn, có thể là nóng, chạy nhanh le lưỡi, hồng hộc thổi.
Ngô Nhị bật cười nói:“Đứa nhỏ này, tuyệt không biết lễ phép, chỉ có biết ăn thôi”.
“Con đói bụng thôi” Du Du tiếp tục ăn.
Tạ Hạo rốt cuộc gặp được tiểu mỹ nữ, không khỏi liên tiếp nhìn nàng.
Du Du cũng phát hiện ánh mắt Tạ Hạo, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Tạ Hạo so với Du Du cũng cùng lắm thì hơn vài tuổi, hai người xem như bạn cùng lứa tuổi, hai người bọn họ như vậy “mắt đi mày lại”, làm mọi người đều làm vui vẻ.
Tạ Tuệ Lan híp mắt vỗ lên đầu Tạ Hạo một chút, “Đừng nhìn chằm chằm người ta thế, hiểu lễ phép hay không? Mới trước đây ở nhà chị dạy em như thế nào?”
Tạ Hạo đảo mắt trợn trắng, “Em nhìn lò nướng không được sao?”
Đổng Học Bân ở đằng sau lâm vào khó xử, Ngô Nhị giúp bọn họ, nào là mượn xe nào là mời khách, buổi tối nhắm chừng còn phải ngủ lại ở nhà bọn họ, đây là một cái nhân tình, hiện tại Du Du vừa ra tới, Đổng Học Bân nếu không cho lễ vật gì cũng không thể nào nói nổi, huống chi là lễ mừng năm mới,người Đài loan có thói quen gì Đổng Học Bân cũng không biết, có điều Ngô Nhị và con gái ông đều là từ đại lục lại đây, lễ mừng năm mới khẳng định sẽ cho tiểu bối tiền mừng tuổi, nhưng mà lúc Đổng Học Bân lại đây cái gì cũng không mua, bất động thanh sắc lật lật trên người, bỗng nhiên trong mắt Đổng Học Bân vừa động, đụng đến một cái vòng phỉ thúy đang đeo trên cổ, cái này là trước kia Vân Huyên bán đấu giá giành được, từ chỗ phỉ thúy còn gọt đẽo còn thừa Đổng Học Bân mài ra, còn lại còn có một khối ngọc bội phỉ thúy cùng một mặt nhẫn, nhẫn từng nhờ mẹ tặng Tô Giai, con gái Dương Triệu Đức làm lễ gặp mặt, có điều vòng cổ cùng ngọc bội phỉ thúy còn luôn luôn đeo trên người hắn, chưa bỏ xuống.
Chính là nó!
Đổng Học Bân đi nhanh sang một bên, “Du Du, chào em”.
“Chào anh” Du Du vừa ăn vừa lên tiếng.
Đổng Học Bân liền cười đem vòng phỉ thúy trên cổ tháo xuống, “Lần đầu gặp mặt, cũng không chuẩn bị cái gì tốt, cái vòng này cho em, coi như là tiền mừng tuổi”.
Du Du vốn không quan tâm, nhưng vừa thấy, lập tức liền nhìn không dứt, “Oa, thật đẹp”.
Ngô Nhị lập tức đẩy ra, “Tiểu Đổng, cháu làm cái gì vậy? Cầm trở về đi”.
Đổng Học Bân cười nói: “Chú Ngô, lễ mừng năm mới, cháu cho em chút tiền mừng tuổi thôi mà”.
“Hài, không chú ý nhiều như vậy, lại nói cái này là ngọc phỉ thúy nữa? Hơn nữa chạm trổ thế này, ít nhất cũng phái mất mười vạn, quá đáng giá”.
“Không thể không giữ mặt mũi cho cháu như vậy? Vậy chúng cháu sẽ trở về?”
“Cháu, ài, quá khách khí, được rồi, Du Du, còn không cảm ơn anh?”
“Cảm ơn anh!” Du Du cao hứng đem vòng cổ cầm ở trong tay quan sát nửa ngày, sau đó liền khẩn trương đeo lên cổ.
Tạ Hạo khen: “Thật đẹp”.
Mọi người cũng đều gật đầu, loại vòng cổ phỉ thúy tinh xảo này, đeo trên cổ Du Du hiển nhiên đẹp hơn so với đeo trên cổ Đổng Học Bân.
Lò nướng xong rồi.
Tất cả mọi người ăn thật no.
Ngô Nhị lập tức đề nghị thừa dịp hừng đông mọi người cùng đi bờ biển bơi lội.
Mấy người đều đồng ý, liền vào biệt thự thay áo tắm.
Tạ Tĩnh đi ở đằng sau, Tôn Khải kéo tay cô một phen, “Tĩnh Tĩnh, vừa rồi bọn họ nói vòng cổ phỉ thúy đó giá trị mười vạn? Là Đài tệ hả?”
Tạ Tĩnh vỗ vỗ cái trán, “Không ngờ anh vẫn không yên lòng như thế, còn nghĩ cái này sao? Có thể là Đài tệ sao, đó là ngọc phỉ thúy, khẳng định là mười vạn nhân dân tệ”.
Tôn Khải nghe vậy dừng trong chốc lát thở dài, thật sâu, “Người nhà em cũng thật là, mười vạn cũng có thể làm tiền mừng tuổi? Anh từ nhỏ đến lớn hai mươi năm tiền mừng tuổi cũng không có đủ hai vạn”.
Tạ Tĩnh cười nói: “Anh rể em là người lớn lên trong kinh thành, đặc biệt sĩ diện, cho nên loại chuyện liên quan đến mặt mũi này anh ấy chưa bao giờ hàm hồ”.
“Anh cũng đã nhìn ra”.
“Đi thôi đi thôi, thay quần áo”.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ