Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 906: Nhân Viên Công Tác Ủy Ban Kỷ Luật Như Thế Nào Sẽ Có Sức Chiến Đấu Như Vậy?
ốn phía đã không còn tiếng súng.
Tĩnh, gió biển tại lúc này tựa như đều dừng lại.
Thủ lĩnh hải tặc kinh sợ nhìn ngực bị con dao của Đổng Học Bân cắm vào, khí lực từng chút một bị xói mòn sạch sẽ, đồng tử tan rã ngồi ở trên boong tàu. Hắn lần này muốn tiền chuộc, chỉ là muốn nhiều thêm một chút, xảo trá nước cộng hoà, ai ngờ lại gặp được một kẻ điên như vậy, một viên đạn bắn không trúng, kỹ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa, chiến đấu cận chiến không người có thể địch, lại có thể một mình diệt cả một tổ chức hải tặc bọn hắn, hơn nữa lông tóc vô thương. Thủ lĩnh nghiến răng nghiến lợi, hắn không thể tưởng được trên đời còn có thể có loại người có sức chiến đấu này!
Đổng Học Bân cúi đầu nhìn hắn, không có đem dao rút ra, mà là lạnh nhạt tự nhiên lấy giấy nhét lỗ tai của con gái ra, lúc này mới đối với thủ lĩnh nói: “Còn dám bắt con gái tao? Cho chúng mày tiền chuộc còn không thả người? Còn công phu sư tử ngoạm muốn nhiều hơn gấp mười? Chúng mày thật không biết chính mình họ gì? Mày không phải kiêu ngạo sao? Mày không phải muốn cướp thuyền sao? Đến, mày thử lại để tao xem một chút!”
Thủ lĩnh trừng mắt nhìn hắn, đã muốn nói không được.
Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn, một tay lấy con dao từ ngực hắn rút ra!
Máu tươi phun ra, thủ lĩnh thân mình run run vài cái, rốt cuộc đã chết!
Đổng Học Bân ôm con gái đứng lên, nhìn bốn phía từng thi thể nằm trong vũng máu, trong lòng mới tính hết giận một ít, cúi đầu sờ sờ mặt con gái, “Đi, nên trở về nhà, mẹ cùng bà đều đang chờ con, nếu không đem con đưa về sớm một chút, ba ba lại bị mọi người mắng, ha ha, ngươi con không phát hiện mọi người đối với ba ba hung cỡ nào đâu, trở về con nên nói cho ba ba vào lời, biết không?”
Tiểu Thiên Thiên nha nha đi nhéo mặt ba ba.
Đổng Học Bân đem mặt đưa qua, “Nhéo đi nhéo đi, con gái ngoan”.
Tiểu Thiên Thiên cười khanh khách một phen nhéo lỗ tai Đổng Học Bân không rời, liên tiếp xoay đến xoay đi.
Đổng Học Bân cũng vui vẻ cười đi đến mép thuyền, cúi đầu vừa nhìn, cung người liền nhảy xuống, vừa lúc rơi ở trên một chiếc ca nô, đá văng thi thể hải tặc ở trên đó, Đổng Học Bân đưa thuyền chạy về phía quân hạm, căn bản không để ý ba người phía sau, đây là đám người buôn lậu cùng nhập cư trái phép, Đổng Học Bân đối với bọn họ cũng không có hảo cảm gì, nếu không xem ở đều là người nước cộng hoà, Đổng Học Bân cũng sẽ không cứu bọn họ.
Mười phút sau.
Quân hạm cùng thuyền hàng hội hợp, đem con tin đều cứu lên trên quân hạm.
Đổng Học Bân là trong nhóm cuối cùng đi lên, sau khi lên boong thuyền quân hạm, Tiểu Thiên Thiên hỉ nộ vô thường không biết như thế nào lại oa oa khóc, có thể là sợ thấy nhiều người. Đổng Học Bân vội vàng đi đến một chỗ không người ở trên boong thuyền, một bên đưa đưa một bên giỗ con, “Đừng khóc đừng khóc”.
Quân nhân cũng tốt, con tin cũng thế, mọi người sau khi Đổng Học Bân lên thuyền đều nhất tề nhìn về phía hắn, ngạc nhiên không thôi.
Ba người bị bắt cóc con tin trước đó không dám đi qua, giống như có điểm sợ Đổng Học Bân.
Cũng khó trách, Đổng Học Bân bàn tay trần một mình xông lên thuyền hải tặc, lại còn liên tục giết hai mươi mốt hải tặc, trước đó ai có thể tưởng tượng hắn lại sẽ có loại sức chiến đấu này? Kỹ thuật bắn súng cũng tốt, chiến đấu cận thân cũng thế, Đổng Học Bân đều biểu hiện ra một loại khủng bố vượt quá người thường, thậm chí ở dưới mưa bom bão đạn vẫn còn có thể giỗ con, cái này... cái này quả thực là giết người không chớp mắt, ai cũng không rõ ràng lắm người này rốt cuộc là lai lịch gì!
“Cục cưng, đừng khóc nữa được không? Có phải đói rồi hay không?”
“Hu hu, nha!”
“Không đói bụng? Là muốn đái?”
“Y y! Nha!”
Đổng Học Bân nghĩ không rõ tâm tính tiểu hài tử, không khỏi một trận luống cuống tay chân, không biết nên giỗ như thế nào.
Mọi người xem thấy sát thần vừa rồi kia trong nháy mắt lại biến thành một người cha thương yêu con, lại cực quái dị.
Rốt cuộc, Ngưu Đại Chiêu đi tới, “Tiểu Đổng”.
Đổng Học Bân quay đầu, cười cười, “Thuyền trưởng Ngưu”.
Ngưu Đại Chiêu kích động nắm chặt tay hắn, “Cảm ơn! Tôi đại biểu các thuyền viên cảm ơn ân cứu mạng của anh!”
“Ngài đừng nói như vậy.” Đổng Học Bân khoát tay, “Thật ra tôi trước đó không nói thật với các anh, thật ra tôi là tới tìm con của tôi, lúc này mới ngồi thuyền của các anh, còn lam cho các anh bị sợ hãi, thật sự có lỗi”.
Ngưu Đại Chiêu nói: “Nếu không có anh, chúng tôi cũng bị hải tặc cướp đi, thậm chí ngay cả có sống hay không cũng không biết, anh là đã cứu mạng tất cả chúng tôi!”
“Cảm ơn’.
“Đổng ca, cảm ơn”.
Máy thuyền viên cũng đối với Đổng Học Bân cảm kích nói.
Lúc này, hạm trưởng quân hàm đại tá kia dẫn theo mấy quân nhân đi tới.
Đại tá cao thấp đánh giá Đổng Học Bân một chút, “Anh khỏe, tôi là hạm trưởng quân hạm này”.
Các quân nhân quan sát Đổng Học Bân, ánh mắt kinh nghi bất định, bởi vì bọn họ căn bản nhìn không ra trên người Đổng Học Bân có cái gì đặc biệt, tướng mạo thường thường, dáng người thường thường, thể trọng thường thường, giống như ngay cả chút cơ bắp cũng đều không có.
Đổng Học Bân gật gật đầu, “Ngài khỏe hạm trưởng, vừa rồi cảm ơn các đồng chí đã yểm hộ”.
Đại tá nhìn hắn nói: “Là chúng ta nên cảm ơn anh mới đúng, không có anh chúng tôi cũng không cứu trở về những người này được”.
Hai người nắm tay, hơi chút khách khí vài câu.
Thấy Thiên Thiên còn đang khóc, Đổng Học Bân vội hỏi: “Hạm trưởng, các người có sữa bột không? Con gái của tôi giống như đói bụng, có hay không?”
“Có” Đại tá cười nói: “Biết có trẻ con bị bắt cóc, sữa bột tã chúng ta đều chuẩn bị”.
“Ai ui, vậy cảm ơn” Đổng Học Bân ở trên ót con gái hôn một cái, “Đừng khóc, lập tức liền cho con uống sữa, ha ha”.
Rốt cuộc, đại tá thẳng đến chủ đề nói: “Vị đồng chí này xưng hô như thế nào?”.
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, cũng không giống bại lộ tính danh, dù sao chuyện hôm nay hắn không muốn truyền ra, bằng không đối với con đường làm quan chính mình cũng ảnh hưởng không tốt, vì thế Đổng Học Bân nói: “Các anh gọi tôi Tiểu Đổng là được”.
Đại tá liếc mắt nhìn hắn một cái, “Anh cũng là người trong quân đội?”
Đổng Học Bân cười khổ lắc lắc thủ.
“...Quốc an?” Đại tá tiếp tục hỏi.
Đổng Học Bân vẫn là lắc đầu, “Không phải”.
Đại tá buồn bực nhìn hắn, “Vậy anh là?”
Vấn đề này là tất cả mọi người thực quan tâm, kỹ thuật bắn súng cùng thân thủ lợi hại như vậy, đến hiện tại bọn họ còn không biết Đổng Học Bân là loại người nào.
Đổng Học Bân chần chờ vài giây, đành phải nói: “Tôi hiện tại nhận chức ở Ủy ban kỷ luật, lần này chính là biết con gái tôi bị bắt cóc, mới đến tìm” Đổng Học Bân nói là lời nói thật, chính mình nháo ra động tĩnh lớn như vậy, quân đội khẳng định sẽ kiểm tra, hắn nhắm chừng cũng dấu không được.
Nhưng mọi người vừa nghe, rất nhiều người thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu đi!
Anh là người gì vậy? Ủy ban kỷ luật? Là ủy ban kiểm tra kỷ luật nào vậy??
Đại tá cùng mấy quân nhân cũng có chút phát mộng, Ủy ban kỷ luật? Người của Ủy ban kỷ luật nhân khi nào thì không đi tra tham ô, ngược lại cả ngày huấn luyện kỹ thuật bắn súng?
Ủy ban kỷ luật chức năng có điều chỉnh? Không có nghe nói!
Nhân viên công tác Ủy ban kỷ luật như thế nào sẽ có sức chiến đấu như vậy!?
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ