Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 811: TiểU ĐổNg LạI PháT HỏA! ​
uổi sáng.
Một màn khôi hài phát sinh chổ cửa của ủy ban kỷ luật rất nhanh bị mọi người biết, trong một giờ, nhiều nhân viên của ủy ban kỷ luật cũng lúc đó không ở đây biết xung đột của Đổng Học Bân và Lưu Hán Khanh, Porche đụng Crowd, Đổng chủ nhiệm hành hung mặt của Lưu phó chủ nhiệm, trên dưới nghị luận um sùm, loại tranh cãi này tại ủy ban kỷ luật vẫn rất ít gặp, bọn họ đều muốn nhìn lãnh đạo ủy ban kỷ luật sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Mặc kệ?
Hay là đánh tiếng lớn?
Lại chỉ phê bình Lưu Hán Khanh? Thậm chí ngừng điều lệnh?
...
Trong phòng làm việc chủ nhiệm phòng giám sát số một.
Đổng Học Bân khom lưng rót nước tại máy nước nóng, uống một hơi, trong lòng từ lâu chuyện làm tốt chuẩn bị vì đụng Crowd. Đổng Học Bân không cho rằng mình làm có cái gì sai, Lưu Hán Khanh một người phó chủ nhiệm nho nhỏ, dám khiêu chiến uy tín của chức chính không cho mình đậu xe, đây là phạm thượng, trong quan trường vẫn là tương đối kiêng kỵ, nếu như không ầm ĩ lớn trước đó còn không rõ ràng lắm, nhưng nếu đã tạo thành loại ảnh hưởng này, lãnh đạo ủy ban kỷ luật khẳng định sẽ áp dụng một ít biện pháp cần thiết, hẳn là sẽ không thiên hướng Lưu Hán Khanh, ví dụ như rút điều động của Lưu Hán Khanh, khiến cho ông ta tiếp tục ở phòng giám sát số một … dù sao Đổng Học Bân chỉ nghĩ như vậy.
Lăn qua lăn lại mình nửa ngày, còn muốn điều đi thăng chức?
Đổng Học Bân trong lòng nói làm gì có dễ dàng như vậy, Lưu Hán Khanh nên trả giá lớn vì hành vi của mình, đây là tác phong trước sau như một của Đổng Học Bân.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Rốt cục, điện thoại trên bàn của Đổng Học Bân vang lên.
Là âm thanh của một người trung niên, "Tôi Tiếu Bân! Cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến!"
Đ6ỏng Học Bân lập tức nói: "Tiếu cục trưởng, tôi lập tức đi qua."
Tít tít tít, bên kia đã cúp, cảm giác hình như có chút bất thiện.
Đổng Học Bân nhíu mày, cái âm thanh này khiến cho hắn nghĩ có chút quen tai, hình như cũng là tiếng hô trước đó trong ký túc xá, khiến cho Đổng Học Bân ngừng nhấn kèn đem xe đi, Đổng Học Bân rõ ràng, mình không nghe lời còn đụng xe của Lưu Hán Khanh, hiển nhiên có chút đắc tội với ông ta rồi.
Trên lầu.
Phòng làm việc cục trưởng cục giám sát.
Đổng Học Bân gõ cửa đi vào, vừa đẩy cửa, thì thấy Tiếu Bân nhìn chằm chằm vào con mắt của hắn. Đó là một người trung niên khoẻ mạnh, Đổng Học Bân đã gặp qua tại buổi tiệc đón gió ngày đó, Tiếu Bân, phó bí thư ủy ban kỷ luật thành phố, cục trưởng cục giám sát. Là người đứng thứ hai của ủy ban kỷ luật thành phố, thấp hơn một bậc so với bí thư ủy ban kỷ luật Hạ Tuế Ân, là quan to thứ hai trong hệ thống kiểm tra kỷ luật.
"Tiếu cục trưởng." Đổng Học Bân nói: "Ngài tìm tôi?"
Tiếu Bân cũng không cho hắn ngồi xuống, nhìn hắn như thế, từ cái góc độ này mà xem, đối phương đã nhắn nhủ ra tín hiệu bất thiện nào đó, "Sáng sớm bãi đỗ xe dưới lầu là làm sao? Cậu muốn làm gì? Đây là ủy ban kỷ luật! Là đơn vị công tác của thị ủy! Cậu còn có một chút tự giác của cán bộ hay không? Trước mặt mọi người đụng vào xe của cán bộ mình? Cậu biết hành vi của cậu tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng cho ủy ban kỷ luật không?"
Đổng Học Bân đương nhiên không thể thừa nhận, "Tiếu cục trưởng. Tôi nhưng không phải cố ý tông xe, cái không gian kia không chật lắm, tôi cho rằng có thể đi qua."
Tiếu Bân lạnh lùng nói: "Mặc kệ cậu là cố ý hay không, sự thật đã xảy ra, ảnh hưởng đã tạo thành, còn có cái gì nữa?"
Hắc, ông có ý gì hả?
Sao đều là tôi không phải vậy? Ông chỉ bắt một mình tôi phê bình?
Lúc chuyện xảy ra, ngày hôm qua cũng tốt, ngày hôm nay cũng được, Đổng Học Bân đều là sớm nhấn kèn đồng, khiến cho Lưu Hán Khanh xuống dời xe, nhưng Lưu Hán Khanh làm bộ nghe không thấy, Tiếu Bân ông còn hướng về ổng? Còn kêu tôi đi chổ khác? Bây giờ còn nói tôi chiếm phần lớn trách nhiệm? Lưu Hán Khanh ngược lại không có khuyết điểm gì? Ông con mẹ nó cũng quá thiên hướng? Cái này không phải làm cho thất vọng sao? Thái độ của Tiếu Bân khiến cho Đổng Học Bân tâm lạnh, hắn không ngờ rằng lãnh đạo ủy ban kỷ luật sẽ nhằm vào mình như thế, đây là ý của cấp trên? Hay là Tiếu Bân chuyên quyền độc đoán? Mẹ kiếp, các người thật đúng là quyết tâm cho tôi một cái phủ đầu có phải không? Cả đám đều không phải thứ gì!
Tiếu Bân phê bình Đổng Học Bân một trận.
Bất quá Tiếu Bân cũng không có ý muốn xử phạt Đổng Học Bân, cái này không đến mức, nói xong, ông bảo Đổng Học Bân trở về, từ đầu đến cuối đều là mặt đen.
Đổng Học Bân phiền muộn, đi thẳng xuống lầu.
Dưới lầu mặt gặp phải Chu Trúc ôm một đống văn kiện.
Đổng Học Bân gọi cô ấy lại, "Tiểu chu, Lưu phó chủ nhiệm đâu?"
Chu Trúc vừa nhìn hắn, vội nói: "Lưu chủ nhiệm hẳn là ở tại phòng làm việc."
"Vẫn đều ở đó?" Đổng Học Bân hỏi.
"Đúng vậy, không thấy đi ra."
"Được rồi, tôi đã biết, cô làm việc đi."
Phó bí thư ủy ban kỷ luật Tiếu Bân không gọi Lưu Hán Khanh? Có thể cũng là gọi điện thoại phê bình một tiếng? Chỉ quở trách một mình Đổng Học Bân hắn? Chuyện này theo lãnh đạo ủy ban kỷ luật xem ra, Đổng Học Bân cũng phải không là chiếm phần lớn trách nhiệm, mà là toàn bộ trách nhiệm??
Đổng Học Bân cơn tức bạo phát, bị chọc nổi giận!
Lưu Hán Khanh nhiều lần lăn qua lăn lại trên đầu tôi, khi đó các người làm bộ không nhìn thấy, hiện tại tôi vừa đánh trả một chút, các người nhảy ra quở trách tôi?
Mẹ kiếp!
Ép tôi trở mặt với các người có phải không??
...
Phòng làm việc phó chủ nhiệm phòng một.
Lưu Hán Khanh biểu tình dễ dàng, quay đầu nói điện thoại của cha: "Ba yên tâm đi, không có việc gì, lãnh đạo cũng không nói con cái gì."
Lưu Đống trầm giọng nói: "Vậy tên họ Đổng đâu?"
"Hắn? Vừa rồi hình như bị Tiếu cục trưởng gọi qua, khẳng định là bị mắng, ha ha." Lưu Hán Khanh cũng không ngờ rằng sẽ là kết quả này, nhìn có chút hả hê.
"Ba đã dặn con cẩn thận một ít, sao con không nghe?"
"Ba, cái này không phải không có việc gì sao?"
"Nếu không phải mẹ con gọi điện thoại cho lãnh đạo ủy ban kỷ luật, nếu không lãnh đạo của con trước đây thiếu nhân tình của mẹ con, con hiện tại còn không biết thế nào, ba nói với ngươi một lần nữa, hiện tại chính là thời kì then chốt của điều động, trước tan tầm điều lệnh là có thể tới, hiểu không? Tuy rằng xe bị tên họ Đổng đụng, bất quá xe có thể mua lại, dù sao con cũng phải cho hắn mặt mũi, không nên hồ đồ!"
"Ba, con rõ ràng."
"Thật rõ ràng mới tốt, Đổng Học Bân cũng là, lá gan sao lớn như vậy? Dám ở ủy ban kỷ luật đụng xe của đồng sự? Kiêu ngạo như thế?" Lưu Đống hiển nhiên không nghĩ tới rốt cuộc là con của ông kiêu ngạo hay là Đổng Học Bân kiêu ngạo, Lưu Đống nghiêm mặt một lần nói "Không nói cái này, bên ngân hàng còn có một khách muốn bồi, buổi tối rồi nói sau."
Lưu Hán Khanh ừm một cái, cười cúp điện thoại.
...
Bên kia.
Từ thái độ của cục trưởng cục giám sát Đổng Học Bân cũng đã nhìn ra, ủy ban kỷ luật sẽ không cho Lưu Hán Khanh xử phạt, lại càng không ảnh hưởng đến biến động công tác của Lưu Hán Khanh, ông ta thăng chức vẫn là sẽ thăng. Đổng Học Bân đương nhiên không tiếp thụ được cái kết quả này, con cọp không phát uy các người khi tôi là mèo bệnh à.
Đùa giỡn trước mặt tôi?
Tốt! Tôi con mẹ nó đảo muốn nhìn ai đùa giỡn qua ai!
Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại di động, trước gọi điện thoại cho Ngu Mỹ Hà.
Tít tít tít, điện thoại thông, chỉ nghe chị Ngu nói: "Là Tiểu Bân sao?"
"Chị Ngu, là tôi." Đổng Học Bân cười nói: "Tôi quay về thành phố Phần Châu rồi, nói một tiếng với chị và tiểu Thiến Thiến, được rồi, chị bên kia thế nào?"
Ngu Mỹ Hà ừm nói: "Chúng tôi đều rất tốt, mẹ tôi tìm một phần công tác cho tôi tại ngân hàng."
Đổng Học Bân một ồ lên: "Thu ngân viên? Một tháng bao nhiêu tiền?"
Ngu Mỹ Hà giọng điệu cực kỳ thỏa mãn, "Một tháng tính luôn tiền thưởng cũng có bảy tám ngàn."
"Ồ, vậy chị hiện tại so với tôi còn tốt hơn nhiều?" Đổng Học Bân mặc dù hiện tại nói ra cấp phó xử, tiền lương đãi ngộ một tháng cũng không có nhiều như vậy, trừ phi tính luôn tiền thưởng và phúc lợi.
Hàn huyên một hồi Đổng Học Bân mới biết được Ngu Mỹ Hà hôm nay nghỉ ngơi, ở trong nhà.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Ba mẹ chị ở nhà sao?"
Ngu Mỹ Hà nói: "Cha tôi không ở, mẹ tôi ở phòng bếp, có gì không?"
"Vậy chị giúp tôi gọi bà ấy một chút? Có chút việc."
"Được, cậu chờ một chút... Mẹ, mẹ, là Tiểu Bân tìm ngài."
Không bao lâu, Tiễn Lệ Hoa tiếp điện thoại di động, cười ha ha nói: "Tiểu Bân? Nghe Mỹ Hà nói cậu thăng chức phó xử, trước chúc mừng cậu một tiếng."
"Cảm ơn dì Tiền."
"Có chuyện gì, nói đi."
Đổng Học Bân trầm xuống, nói: "Thuộc hạ của dì có một gọi người lãnh đạo phòng ban tên Lưu Đống, dì có nghe nói qua không?"
"Lưu Đống?" Tiễn Lệ Hoa suy nghĩ một chút, chợt nói: "Con nói là lão Lưu ở phòng hoạt động tín dụng? Dì biết, làm sao vậy? Ông ta chọc gì con à?"
Đổng Học Bân lúng túng nói: "Con phát hiện dì liệu sự như thần."
Tiễn Lệ Hoa cười nói: "Không phải dì liệu sự như thần, là con quá có thể gây chuyện, Mỹ Hà lúc ở nhà rãnh rỗi một mực nói về con, chuyện trước đây con ở tại trong khu và trong huyện dì đều nghe, con đi tới đâu phiền phức đến đó, dì không nói sai chứ?"
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, "Vậy … thật ra đó là sự thật."
"Vậy nói đi, rốt cục là sao? Vợ của Lưu Đống trước đây là phó thị trưởng của thành phố chúng ta, cái này con hẳn là rõ ràng?"
"Con biết, bất quá con của ông ta thật sự có chút khinh người quá đáng." Trước Tiễn Lệ Hoa mặt, Đổng Học Bân nói chuyện cũng dùng tư thái vãn bối, đem chuyện tình nói với bà ấy một lần, "Ông ta giỡn mặt với con một lần con không để ý tới, còn giỡn hai lần, ba lần, dì nói cái khẩu khí này con có thể nuốt sao? Để cho người khác nhìn con thế nào?"
"Ừm, con của Lưu Đống có chút quá phận."
"Chuyện này có chút phiền phức, nếu như dì không tiện thì thôi, không quan hệ..."
Tiễn Lệ Hoa ngắt lời nói: "Con là ân nhân cứu mạng của dì, cũng là ân nhân cứu mạng của con gái cháu gái dì, giữa chúng ta còn cần nói cái kia sao? Dì đã biết, chuyện này giao cho dì Tiền của con làm đi, bên phòng hoạt động tín dụng mấy năm nay có không ít tin cử báo gửi đến cho ủy ban kỷ luật, năng lực công tác của lão Lưu vẫn không tồi, cho nên dì vẫn đè xuống, hiện tại là nên lúc trở mình, huống hồ... Hai ta cũng không có gì không thể nói, nói thật, nhậm chức tại phòng hoạt động tín dụng, rất ít khi tra không ra vấn đề."
"Dì Tiền, vậy quá cảm ơn dì."
"Không cần, nếu không ngại mặt mũi của vợ ông ta, dì cũng sớm muốn đổi ông ta rồi."
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ