It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 789: Hôn Lễ (Thượng)
ôm sau.
Buổi sáng.
Tại biệt thự Tạ gia.
Tiếng pháo đì đùng trong vường, mọi người đang tự tập ở nhất đường, hôn lễ đã bắt đầu, hôm nay chính là ngày cưới của Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan.
Trong phòng.
Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan cùng nhau thấy Tạ gia trưởng bối.
“Chúc mừng”.
“Chúc hai người trăm năm bạc đầu”.
“Sớm sinh quý tử, ha ha”.
“Tới, đây là lì xì, cầm lấy".
Phần lớn người bên trong Đổng Học Bân đã gặp qua, cha mẹ Tạ Tuệ Lan Tạ Quốc Bang cùng Hàn Tinh, Tạ Nhiên Tạ Tĩnh cùng cha mẹ Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân, Tạ Hạo cùng cha mẹ Tạ Quốc Kiến và Từ Lệ Phân... vài người đời thứ ba đều trong phòng, cũng có vài người lớn, như Tạ lão gia đang ngồi cùng một ông già, một đôi nam nữ trung niên đang kéo tay Hàn Tinh, một thanh niên đang nói cười với Tạ Hạo, Đổng Học Bân chưa từng gặp qua, không biết phải xưng hô thế nào.
Đổng Học Bân hắng giọng một tiếng nói: “Ông nội, ba, mẹ, cô chú”, Tạ Tuệ Lan trong bộ áo cưới qua chào Loan Hiểu Bình và Dương Triệu Đức: “Mẹ, chú Dương”.
Loan Hiểu Bình và Dương Triệu Đức chưa đăng ký kết hơn nên cô vẫn gọi chú Dương. Rồi cô lại nheo mắt cười nói: “Có vài người lớn anh chưa gặp qua, để em giới thiệu, đây là Tứ gia gia của chúng ta", Đổng Học Bân vội nói “Tứ gia gia”, Tứ gia gia cười nói “Tuệ nhãn của Tuệ Lan không tồi”.
“Ông quá khen” Đổng Học Bân ngượng ngùng nói
“Quá khen sao? Chuyện của cháu ông đã nghe không chỉ một lần, một tiểu tử tuyệt vời”.
Đổng Học Bân trước đây cũng đã từng nghe Tuệ Lan nói về Tứ gia gia, anh biết ông không mang họ Tạ, dường như là bà con xa của Tạ lão gia, từ nhỏ Tuệ Lan đã sống ở nhà Tứ gia gia một thời gian dài, không giống như ông nội, Tứ gia gia chưa lui về tuyến hai, lúc này vẫn đang lãnh trọng trách ở tuyến một, đảm nhiệm thường ủy cục chính trị, Bí thư ủy ban kỷ luật, là một trong mười lãnh đạo trung ương, là người có chức vụ cao nhất của Tạ gia hiện tại.
Tuy rằng Tứ gia gia tuổi đã không nhỏ, nhưng lãnh đạo cấp quốc gia đã không có tuổi nghỉ hưu, chỉ cần có sức khỏe là vẫn tiếp tục làm.
Tứ gia gia lại nói với Đổng Học Bân mấy câu, tất cả đều có y khen ngợi.
Đối mặt Bí thư ủy ban kỷ luật, Đổng Học Bân không khỏi có chút khẩn trương liên tục khiêm tốn.
Không bao lâu, Tạ Tuệ Lan kéo Đổng Học Bân đến trước một cô trung niên, cười ha ha nói: “Đây là cô nhỏ Tạ Quốc Nguyệt, và dượng Hầu Hưng An”.
Thê Học Bân lập tức nói: “Cháu chào cô chào dượng”.
Tạ Quốc Nguyệt cười nói: “Cuối cùng đến tôi, Tiểu Bân, Tuệ Lan trước chúc mừng các cháu”.
“Ha ha” Tạ Tuệ Lan nói: “Cảm ơn cô”.
Tạ Quốc Nguyệt cười nói: “Tuệ Lan nhà chúng ta cuối cùng cũng lẫy chồng, tôi nhẹ người rồi, tốt lắm, tốt lắm”.
“Em nói chuyện không nghiêm chỉnh tý nào” Chồng cô Hầu Hưng An quay đầu lại nói với Đổng Học Bân: “Tiểu Bân, nhà chú trước nay vẫn ở Sơn Đông, cháu cùng Tuệ Ln cũng ở đó hai năm, chúng ta chưa từng gặp nhau, dù sao cũng là người một nhà, về sau có cơ hội sẽ hiểu hơn” Đổng Học Bân vội lên tiếng đồng ý.
Hầu Hưng An, Đổng Học Bân cũng nghe Tuệ Lan nhắc tới không chỉ một lần, phó tỉnh trưởng Sơn đông đương nhiệm, cũng là quan to cấp phó bộ.
Tạ Tuệ Lan tiếp tục giới thiệu nói: “Còn có tiểu tử này, Hầu Minh, em chúng ta” Đổng Học Bân bắt tay nói: “Chào em…”
Hầu Minh nhìn cũng cao lớn như Đổng Học Bân, khuôn mặt có phần giống mẹ Tạ Quốc Hoa.
Nghe vậy, Hầu Minh bắt tay, nhẹ nhàng nói: “Anh rể” Thanh âm có phần gượng gạo, có lẽ gọi một người kém y mấy tiểu là anh rể thật không được tự nhiên.
Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân: “Ha ha, Tiểu Minh là người có học vấn cao nhất nhà chúng ta, cầm bằng thạc sỹ Bắc Đại sớm hơn người khác hai ba năm".
Đổng Học Bân ngẩn ra: “Thạc sỹ, quả là khâm phục”.
“Em cũng khâm phục, ha ha.” Tạ Tuệ Lan nói.
Hầu minh cười khổ một tiếng: “Chị, đừng tâng bốc em nữa, ai chẳng biết chị mới là người có bộ não tốt nhất nhà chúng ta, nếu chị muốn, thạc sỹ Thanh Hoa, Bắc Đại cũng đã sớm có rồi, chẳng tốn tý sức lực nào, so với chị em còn kém xa… muốn phát triển trong chế độ, học vấn là không thể thiếu, nhưng cũng không thể nói học vấn càng cao càng tốt, muốn học thạc sỹ, tiến sỹ rồi tiến vào thể chế? Vậy không thể sớm hơn năm 30 tuổi, cho dù vừa làm vừa học, vậy hao phí tinh lực cũng không ít, đợi tới khi cầm được tấm bằng thì đã qua đi thời kỳ đẹp nhất, mất nhiều hơn được, cho nên lúc đầu đến nghiên cứu sinh đều không học mà phát triển trong chế độ, rõ ràng đã cân nhắc chuyện này chứ không phải không có năng lực để học".
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Nghe này, cái miệng em tôi hôm nay sao ngọt thế này?”
Nhưng, bộ não Tuệ Lan quả thật thông minh, điều này Đổng Học Bân công nhận.
Tạ Hạo bĩu môi nói: “Anh, chị hai người đừng tâng bốc nhau nữa có được không? Em nổi hết da gà rồi đây này”.
Tạ Tĩnh trêu ghẹo nói: “Tiểu tử em ghen tị à”.
“Ghen tỵ gì mà ghen tỵ” Tạ Hạo kêu lên.
Tạ Tuệ Lan chỉ chỉ Tiểu Hạo: “Học anh của em một chút đi, về sau học nghiên cứu sinh” Tạ Hạo vỗ vỗ ngực nói: “Nghiên cứu sinh tính làm gì? Về sau em học tiến sỹ chơi”.
Từ Lệ Phân mẹ của Tạ Hạo cười nói: “Con có thể đậu đại học chính quy, mẹ đã vui lắm rồi, còn nói tiến sỹ? Con bớt nói khoác chút đi” Mọi người đều phá lên cười.
Thật ra cũng chỉ là vui đùa, Tạ Hạo nếu thật muốn Bắc Đại Thanh Hoa, Đổng Học Bân không tin Tạ gia không đủ năng lực đưa nó vào, có lẽ không tính chuyện này.
Người nên quen đều đã quen.
Chỉ thấy Tạ lão gia khoát tay, “Được rồi, thời gian cũng đã đến. Con dẫn theo bọn nhỏ ra ngoài đón khách”.
Ở Tạ gia, lời Tạ lão chính là thánh chỉ, Tạ Quốc Bang gật gật đầu đứng lên, bọn nhỏ cũng theo sau.
Hàn Tinh vừa thấy, đang muốn đứng dậy cùng đi, Tạ lão gia gọi bà lại, cười ha ha nói: “Con bồi tiếp bên thông gia, đừng có chậm trễ”.
“Con biết rồi ba” Hàn Tinh bước đi
Loan Hiểu Bình vội hỏi: “Không cần để ý chúng tôi, bà khách khí quá, chúng ta cùng đi đón khách nào?”
“Đúng, chúng ta cùng đi nào” Dương Triệu Đức nói.
Hàn Tinh kéo tay Loan Hiểu Bình: “Vậy đi nào”.
Dương Triệu Đức cũng là người từng trải qua không ít phong ba bão táp, vợ trước mất đi, ông không con cái, trải qua không ít chuyện, tính cách trầm ổn, với tư cách là người bên nhà thông gia, hôm nay Dương Triệu Đức cũng không hề kiêu ngạo, sắc mặc cũng không qua câu nệ, không siểm nịnh, nhưng Loan Hiểu Bình không thờ ơ vậy. Tổng bí thư trước đây, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương… toàn các vị tai to, còn Loan Hiểu Bình chỉ là dân thường, chưa từng gặp cảnh này, cho nên khi bước vào phòng rõ ràng hiện lên vẻ lo lắng, bất an.
Bên ngoài.
Kiểu hôn lễ này sặc mùi chính trị, Đổng Học Bân trước này chưa từng tiếp xúc qua, cũng không biết thủ tục cụ thể, sau khi bước ra vội thấp tiếng hỏi: “Tuệ Lan, tý nữa nên làm thế nào? Sắp qua buổi sáng rồi mà sao vẫn chưa thấy MC tới? trình tự ra sao? Có đổi nhẫn hay không?"
Hắn cũng giống mẹ đều rất khẩn trương.
Một là nhiều quan lớn tới, hai là hắn rất coi trọng hôn lễ này.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Không MC, cũng không trình tự, trong hôn lễ của nhà khác cô dâu và chú rể là to nhất, chuyện gì cũng vây quanh họ, nhưng nhà chúng ta không như vậy, hôn lễ này quan trọng nhất không phải hai chúng ta mà là khách tới, chúng ta đứng ở cửa đón tiếp họ, phía trước vừa tới đều không phải là những lãnh đạo đặc biệt quan trọng, không nhìn thấy bố và Tứ gia gia không ra sao? Khách quan trọng chút nữa mới tới, có bạn bè, người thân của chúng ta, đương nhiên cũng có đối thủ của chúng ta, cho nên nói chuyện làm việc cần phải để ý một chút”.
Đổng Học Bân a lên một tiếng: “Vẫn còn từng tốp, từng tốp đến sao?”
“Biết phải làm sao giờ, mấy vị lãnh đạo trung ương, đó là thân phận gì chứ? Anh còn muốn người ta đón khách cùng em sao?” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Trừ khi ông em kết hôn, không thì không thể, một vài vị đều vì miếng ăn mới tới đây”.
“Phiền toái”.
“Anh cứ nói theo em, em nói gì anh nói đó, nhiều lời dễ thất trách, anh dứt khoát bớt vài lời là không có vấn đề gì".
“Vậy... được rồi”.
"Không sao đâu, mọi thứ có em, có bố có chú bên kia cũng sẽ qua ứng phó giúp”.
Nói xong, hai người cũng đi ra biệt thự, bên ngoài hiện tại đều bày biện bàn ghế, đến trong vườn cũng không còn chỗ trống, không ít người đang đi lại, cười cợt chuyện trò.
Bỗng nhiên, Tạ Tĩnh bước nhanh tới: “Chị, anh rể, Liễu viện trưởng tới!”
“Chị biết rồi” Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu nói với Đổng Học Bân: “Đi thôi, đi ra ngoài nghênh đón”. Đổng Học Bân biết người có thể làm cho Tạ Tuệ Lan đi nghênh đón nhất định không tầm thường, liền hỏi: “Liễu viện trưởng là ai?” Tạ Tuệ Lan nói: “Phó viện trưởng tổng viện giải phóng quân, quân hàm thiếu tướng, có quan hệ gần gũi với nhà ta, gọi cô Liễu được rồi, cô không phải người ngoài”.
Ngoài cửa.
Một phụ nữ trung niên bước tới, ước chừng người đó tuổi khoảng 50, nhìn dáng vẻ khong giống như người trong quân đội, nhưng nhìn kỹ cô ấy sẽ nhận ra, dáng cô bước đi rất nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, trung niên phụ nữ nhìn thấy Tạ Tuệ Lan, không nhịn được cười: “Chà, hôm nay cô dâu của chúng tôi đẹp quá”.
“Ha ha, so với cô còn kém xa” Tuệ Lan kéo Đổng Học Bân nói: “Để cháu giới thiệu, đây là chồng cháu Đổng Học Bân, đây là cô Liễu”.
Đổng Học Bân lập tức nói: “Dạ, chào cô”.
“Chào cháu!” Cô Liễu cười nói: “Chúc hai ngươi hạnh phúc mỹ mãn”.
Tạ Tuệ Lan nói: “Cháu cảm ơn cô”.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ