Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 773: Phục Nguyên Họa Quyển!
ám giờ tối.
Bên ngoài khu biệt thự Bắc Giao.
Đổng Học Bân xuống xe taxi, gọi điện cho Tạ Hạo.
“Tiểu Hạo, anh đây, biệt thư nhà Ngụy Nam ở đâu cậu biết không?”
“Ồ, Đổng ca, anh hỏi cái này để làm gì, em tưởng anh về trường Đảng rồi chứ”.
“Có chút việc, cậu cho anh hỏi một chút, Bắc Giao cụ thể là sân nào, tòa nhà bao nhiêu”.
“Chị em về hết rồi, em cũng không rõ nữa, đúng rồi, chắc là hào viện, nhớ trước kia chị em đã từng nói qua một lần, nhưng tòa nhà nào thì em cũng không biết”.
“Được rồi, cám ơn”.
“Đổng ca, anh muốn tìm Ngụy Nam sao?”
“Ừm, cảnh cáo hắn để hắn cách chị em xa một chút”.
“Ha ha, vậy thì nên cảnh cáo một chút, lúc trước chị em gặp chuyện không may thì quay đầu bỏ chạy, quả thật không ra cái gì hết, còn năm lần bảy lượt chạy đến nhà chị em, hắn ta là cái gì vậy chứ, đổng ca, em ủng hộ anh, có điều xuống tay cũng có tình nghĩa một chút nhé, Ngụy Nam sẽ không chịu được anh đánh đâu”.
“Anh động thủ cái gì chứ, tiểu tử cậu đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn có phải không?”
“Em biết rồi, không động thủ vậy gọi là cảnh cáo thôi”.
“Anh làm rất đúng mực, được rồi được rồi, ngắt máy nhé”.
“Đổng ca cố lên, cho hắn biết mặt đi!”
Đổng Học Bân cười khổ ngắt điện thoại, Tiểu Hạo này, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, ừm, có điều chính mình cũng không tư cách nói nó, Đổng Học Bân từ sau khi vào thể chế, cũng toàn đánh đánh giết giết, cất di động, Đổng Học Bân nhìn vài tiểu khu phía trước, bước nhanh đến, ước chừng qua hơn mười phút mới tìm được tiểu khu số mười một, đúng là một khu biệt thự sa hoa, cảnh vệ đứng gác 24/24, không có giấy chứng nhận xuất nhập của tiểu khu thì sẽ không có biện pháp đi vào, có điều Đổng Học Bân đều có cách.
Stop
Thời gian dừng lại!
Đổng Học Bân làm ở bộ phận trong một thời gian dài, cho nên đối với việc đó tự nhiên là vô cùng thuần thục, đi vào phía bên tối, anh nhảy một bước qua cửa bảo an chờ sau khi né qua hai cái camera ở cửa, mới mặc niệm một tiếng Stop để giải trừ mệnh lệnh!
Thời gian khôi phục nguyên trạng!
Tiểu khu không nhỏ, so với khu nhà thường ủy ở kinh thành còn lớn hơn vài lần.
Đổng Học Bân đứng ở trong viện nhìn trái nhìn phải, bắt đầu đi sang bên trái một vòng, lần lượt tìm kiếm từng địa điểm, rốt tìm được mục tiêu ở hướng nam, đó là một dãy biệt thự đen tuyền, toàn bộ biệt thự sớm bị thiêu đen, ngay cả dưới gara và mặt cỏ cũng không có may mắn thoát khỏi, một mảnh cháy đen, nhìn qua giống như là một đống phế tích, có điều thân tòa nhà vẫn còn đấy đủ, kết cấu coi như rất vẫn chắc.
Chính là nơi này!
Đây chính là nhà Ngụy Nam!
Đổng Học Bân đảo qua chung quanh, biệt thự bên này và biệt thự trong đó cách nhau một khoảng xa nhất định, cho nên trận hỏa hoạn hơn mười ngày trước không có lan đến gần chung quanh, hiện tại mấy gian biệt thự bên cạnh cũng không có ai có thể chú ý tới Đổng Học Bân, khoảng cách thật sự rất xa, càng tiện cho Đổng Học Bân, anh đưa ánh mặt lên nhìn, rồi đi nhanh tới hướng cổng biệt thự. Cửa đóng, nhà bị cháy sạch, bên cạnh còn có một ít bình chữa cháy, Đổng Học Bân phóng tầm mắt sang sườn phía tây, đi qua đó, nhất thời vào nhà theo một lối cửa sổ.
Một mùi than cháy đập vào mặt mũi, rất khó ngửi.
Đổng Học Bân bịt mũi, trong phòng khác toàn tro bụi, hắn lật đi lật lại tìm kiếm đều không thấy, bèn chạy lên tầng hai, vào tìm trong từng phòng.
Mười phút sau.
Rốt cuộc, một két bảo hiểm cũng đập vào tầm mắt Đổng Học Bân.
Két bảo hiểm đặt ở bên giường trong phòng ngủ, đó là một cái két bảo hiểm đã bị biến hình, ở chỗ mật mã của két bảo hiểm đã bị phá, cửa tủ một bên đóng một bên mở
Đổng Học Bân hít một hơi, đi lên mở cửa tủ ra, đập vào mắt là một mảnh than bụi.
Phiến than bụi đen này đại khái hợp thành một cuộn tròn, ngưng tụ lại mà không tiêu tan, tựa như cũng chưa bị ai chạm qua, còn giú nguyên được hình dáng. Đổng Học Bân nhất thời vui lên, hắn còn sợ có người đã phá hủy nó, ai ngờ vẫn giữ được tốt như vậy, vậy không có gì vấn đề rồi, chỉ cần không thiếu cái gì, vậy Đổng Học Bân lhoàn toàn có thể khôi phục hình dáng ban đầu của bức họa này!
Thử một lần!
Chỉ mong có thể được!
Đổng Học Bân sợ đám tro đen này bị thiếu, cho nên cũng không có sờ vào nó, chỉ là đưa tay cao trùm lên phía trên, nhíu mắt lại tập trung lực chú ý.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Những ngày Đổng Học Bân bị chôn ở dưới đống phế tích cộng thêm những ngày nghỉ ngơi này đã tích kế tiếp không ít thời gian, ước chừng có khoảng hơn hai mươi phút, cũng đủ dùng!
Chậm rãi, chỉ thấy đám bụi đen dần dần ngưng lại với nhau, một ít tro bui bên cạnh cũng bắt đầu bay đến tụ tập, màu sắc bắt đầu thay đổi, từ màu đen biến thành màu xám, từ màu xám biến thành màu trắng, chỗ plastic bị nướng cũng dần dần ngưng kết. Hơn mười giây trôi qua, bức tranh vốn bị nướng thành tro nhất thời trở nên rực rỡ hẳn lên, nhoáng mắt một cái, liền biến thành bộ dáng lúc chưa bị cháy trong hơn mười ngày trước!
Miệng nói giải trừ!
Đổng Học Bân vội vàng lấy bức hoạ được cuộn tròn trong tủ bảo hiểm ra, cầm ở trong tay nhìn xem, lập tức mở ra trên mặt đất, nhìn thấy một bức Từ Dương “Bình Định Tây Vực Hiến Phu Lễ Đồ” lập tức hiện ratrước mắt, hoàn mỹ, trong đó không thiếu một chút giấy nào, cực kì đẹp!
Tới tay rồi!
Tất cả đều rất thuận lợi!
Đeo bao tay vào, trong lòng Đổng Học Bân rất kích động, chạy nhanh đi nắm lấy một nắm tro bụi bên cạnh bỏ vào trong quỹ bảo hiểm để che dấu, sau đó tháo bao tay, cuộn tròn bức họa, giấu vào trong ngực, nhìn trái nhìn phải, Đổng Học Bân bước nhanh xuống lâu, đi theo dấu chân ra cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trăng tối gió mạnh.
Đổng Học Bân giở trò cũ, dùng lướt qua tầm mắt bảo an, đi ra khỏi tiểu khu.
Từ đầu đến cuối, trong tiểu khu đều im lặng, không ai phát hiện Đổng Học Bân đã tới.
Thời gian không còn sớm, chung quanh cũng không có xe, Đổng Học Bân liền đi bộ ước chừng một km đến bên ngoài đường cái đợi xe taxi, tâm tình mười phần thoải mái
Đột nhiên gian, một chiếc BMW series 7 đi đến, xe dừng lại, bỗng nhiên đỗ trước mặt Đổng Học Bân.
Cửa kính xe bị người bên trong hạ xuống, lộ ra diện mạo anh tuấn của Ngụy Nam, “Đổng Học Bân? A, sao anh lại ở đây?”
Đổng Học Bân vừa thấy hắn, cười cười, “Tôi muốn đi đâu phải báo cáo với anh sao?”
Ngụy Nam nhìn về phía biệt thự một cái, hắn đến bố trí thi công, mau chóng trang hoàng biệt thụ lại nguyên trạng, dù sao cũng là hơn một ngàn vạn bất động sản, không ngờ rằng lại thấy Đổng Học Bân, hắn đối với Tạ Tuệ Lan vẫn là nhớ mãi không quên, đối với Đổng Học Bân tự nhiên cũng hận thấu xương, nếu không có họ Đổng ra tay chặn ngang, không chừng bây giờ Tạ Tuệ Lan đã kết hôn với mình.
Ngụy Nam cười lạnh nói: “Anh đó, đem bán đấu giá nữ chủ nhân của mình, hiện tại thế nào rồi?”
Bán đấu giá nữ chủ nhân? Đổng Học Bân biết hắn đang nói đến Cù Vân Huyên, lần đó mình và Huyên di đang thân thiết, vừa lúc để Ngụy Nam thấy, còn dùng di động chụp lại, phát đến Ủy ban kỷ luật huyện Duyên Đài, thiếu chút nữa làm cho Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan trở mặt, thế cho nên về sau mới bị Tạ Tuệ Lan lấy việc này trói chặt, Đổng Học Bân vẫn còn nhớ rất rõ, không ngờ Ngụy Nam còn có mặt mũi để nhắc đến chuyện này!
Đổng Học Bân nói: “Anh còn quan tâm nhiều chuyện nhỉ?”
Ngụy Nam ha ha cười, “Chuyện của Tuệ Lan chính là chuyện của tôi, tôi phải làm cho Tuệ Lan thấy rõ con người thật cậu, để cô ấy đừng chọn sai người”.
“Vậy cảm ơn anh đã quan tâm, với lại chuyện của tôi và Vân Huyên, Tuệ Lan đã sớm biết, ảnh chụp không phải là anh gửi qua sao?”
Ánh mắt Ngụy Nam lạnh lùng, “Cô ấy biết được bao nhiêu?”
“biết hết rồi.” Đổng Học Bân thoải mái nói: “Tôi nói với anh nhé, nếu một nữ nhân thích một người nam nhân, vậy sẽ dung túng tất cả mọi việc, cái gì đều có thể theo đối phương, đều có thể hiểu cho đối phương, ví dụ như Tuệ Lan thích tôi chứ không thích anh, anh chỉ đến muộn một giây, người ta cũng sẽ trở mặt với anh, nói cho cùng vẫn là tính cảm có sâu nặng hay không” Nói tới đây, Đổng Học Bân cũng càng rõ ràng Tạ Tuệ Lan rất tốt với mình, lúc trước hai người bọn họ còn đang yêu nhau, nhưng đến cuối cùng Tuệ Lan cũng không so đo chuyện của Huyên di, còn ngầm đồng ý, trong lòng Đổng Học Bân mười phần áy náy, cũng càng kiên định cầu hôn Tạ Tuệ Lan một cách ngạc nhiên.
Không hài lòng.
Hai người chưa nói vài câu liền sặc mùi thuốc súng, rồi sau đó ai việc người ấy.
Đổng Học Bân không quay về trường đảng, càng không về nhà, mà trực tiếp đánh xe đến công ty bán đấu giá Vân Đức, cũng chính là chỗ Huyên di đi bán đấu giá.
Công ty bán đấu giá Vân Đức.
Trong một gian văn phòng.
Đổng Học Bân đứng mặt đối mặt với một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, bắt tay nhau.
“Chào cô, tôi là Đổng Học Bân, bạn của Vân Huyên”.
“Tôi biết anh rồi, nghe Vân Huyên nói qua không chỉ một lần” Bà chủ cười nói: “Hôm nay anh đến có việc gì? Tôi cùng Vân Huyên đã có bảy tám năm giao tình, cô ấy có chuyện gì nhất định tôi sẽ giúp”.
Đổng Học Bân cười nói: “Nghe nói hai ngày nữa ben cô bắt đầu tổ chức cuộc bán đấu giá mùa thu? Tôi có đồ muốn đem bán đấu giá, nhân tiện cũng muốn thẩm định giá một chút, cô xem có tiện không?”
“Việc này không thành vấn đề, vật đó có mang theo người không?”
“Ừm” Đổng Học Bân đem ra, mở bức họa ra.
Vừa thấy đến thứ này, bà chủ sửng sốt, “Từ Dương họa?”
“Đúng vậy”.
“Anh đợi tôi chút, tôi tìm vài chuyên gia đến xem” Sắc mặt bà chủ nhất thời ngưng lại, lập tức gọi điện thoại, sau khi gọi một người đến, lại mời cả hai chuyên gia đã về nhà nghỉ ngơi quay lại đây, loại bức họa này khả năng giá trị trên một trăm triệu, cô ta không thể không coi trọng.
Không bao lâu, chuyên gia đến.
Đổng Học Bân liền ngồi vừa uống trà vừa chờ kết quả, trong lòng thật ra cũng lo lắng, ai biết được có phải giả hay không?
Nhưng rất nhanh, kết quả mà các chuyên gia đưa ra như cho Đổng Học Bân ăn một viên thuốc an thần.
Một chuyên gia hơn năm mươi tuổi gật gật đầu với bà chủ, “Không thành vấn đề, đúng là bút tích của Từ Dương”.
Bà chủ lo lắng nhìn về phía một người khác.
Người nọ cũng tán thưởng nói: “Thật là khó, quá khó khăn, tôi cũng có kết luận này, là thật, hẳn là không sai được, định giá hẳn là tám chục triệu đến một trăm triệu”.
Đổng Học Bân lộ ra vẻ tươi cười, “Vậy sao? Vậy bức họa này tôi ủy thác cho các người, tôi muốn mau chóng bán đấu giá”.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ