Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 756: Ôn Thần Đã Trở Lại!
uổi tối.
Công viên Quang Minh.
Sau khi Đổng Học Bân chào hỏi mọi người xong, liền nói với Lưu đại tỷ người vừa được mình cứu: “Đại tỷ à, đừng cảm ơn nữa, đều là việc nên làm, cô mau quay về nghỉ ngơi đi”.
Lưu đại tỷ nhìn không khí kì lạ xung quanh một cách không hiểu, “Bọn họ là….”
Đổng Học Bân cười ha ha, “Mọi người chắc nhìn thấy tôi nên vui mừng quá hả, không chừng là bị dọa rồi”.
Lưu đại tỷ vẫn còn không hiểu, quay đầu đi từng bước một về phía đám đông.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Hiện trường im bặt như tờ, ai cũng không nói năng gì!
Cuối cùng, mấy người dân như phát cuồng chỉ vào Đổng Học Bân, kích động kêu lên:
“Là Chủ nhiệm Đổng!”
“Trời đất! Đúng là Chủ nhiệm Đổng!”
“Chủ nhiệm Đổng trở lại rồi! Chủ nhiệm Đổng trở lại rồi!”
Số người dân bao gồm Lưu đại tỷ và những người chưa từng giao lưu với Đổng Học Bân lúc này mới phản ứng lại, cũng nhất loạt kinh ngạc tại chỗ, Chủ nhiệm Đổng? đây là Chủ nhiệm Đổng liệt sĩ sao?
Chủ nhiệm Đông không phải là bị chôn vùi dưới đống phế tích không thể không chết đây sao? Chẳng phải đã thành liệt sĩ rồi mà?
Cảnh Tân Khoa và Chu Diễm Như có chút không dám tin tưởng, đều trừng con ngươi lên nhìn hắn.
Vương Ngọc Linh lấy lại dũng khí nói: “Anh, anh là ai? Là anh em của Chủ nhiệm Đổng hả?”
Đổng Học Bân dở khóc dở cười nhìn bọn họ, “Tôi cũng rất muốn có một người anh em, nhưng mẹ tôi chỉ sinh ra có một mình tôi, là con một, cô nói xem tôi là ai?”
Bành Cương kinh ngạc tưởng rằng người trên trời.
Khúc Nghĩa Cường cũng kinh ngạc nói: “Đúng là Chủ nhiệm Đổng!”
Đại bộ phận người ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng không nói gì, căng thẳng nhìn Đổng Học Bân, tựa như muốn nhìn ra cái gì!
Đổng Học Bân không kiên nhẫn được khua tay, “Trước tiên không nói chuyện này! Chu đại tỷ! Đưa điện thoại cho tôi!”
Chu Diễm Như theo đưa di động ra theo bản năng… còn chưa hồi được thần hồn.
Đổng Học Bân cầm lấy di động nhanh chóng gọi điện ẹ Loan Hiểu Bình, tít tít tít.. điện thoại thông rồi.
Bên kia đầu dây, tiếng khàn khàn mệt mỏi của Loan Hiểu Bình vang lên, “Alo, ai đấy?”
Đổng Học Bân vừa nghe thấy âm thanh này… trong lòng cũng cảm xúc ngổn ngang trăm mối, khóe mắt bất giác ươn ướt, miệng nở nụ cười rất đậm, “Mẹ đoán xem con là ai?”
Loan Hiểu Bình nghe thấy tiếng bỗng chốc cả kinh, “Con… thanh âm này…”
Đổng Học Bân cười đáp: “Được rồi mẹ, mẹ có nghe ra không? Ha ha, con trở lại rồi đây!”
“Con là Tiểu Đổng! Là con của mẹ” Nước mắt Loan Hiểu Bình liền rơi xuống, “Thượng Đế! Là con tôi! Là con tôi!”
Trong điện thoại vang lên tiếng của Dương Triệu Đức, “Hiểu Bình, đừng nói lời ngốc ngếch nữa, Tiểu Đổng đi rồi, anh biết trong lòng em khó chịu, anh…”
Loan Hiểu Bình khóc nói: “Đúng là em tôi mà! Em không nghe nhầm đâu! Đúng là con em mà!”
Đổng Học Bân cười nói: “Mẹ, là con, mẹ không nghe nhầm… mẹ đừng khóc”.
“Con suýt chút nữa dọa chết mẹ rồi! Mẹ còn tưởng… tưởng con…” Loan Hiểu Bình lại nhịn không được khóc lớn, “Hu hu hu! Con tôi không chết! Không chết!”
“Đưa điện thoại cho anh!” Dương Triệu Đức nghe điện, “Alo? Anh là ai?”
Đổng Học Bân nói: “Chú Dương… là cháu”.
“…Cậu là ai?” Dương Triệu Đức vừa nghe cũng sửng sốt
“Chú nói xem cháu là ai” Đổng Học Bân cười nói: “Xin lỗi vì cháu quay lại muộn, chủ yếu là vì bị chôn vùi, cháu ở bên trong xoay xở bao lâu mà cũng không ra ngoài được, mãi đến khi đội cứu hộ đến đào bới quá nửa đống phế tích cháu mới chui ra được, hài, quay về cháu sẽ kể lại tường tận, gọi điện thoại là muốn báo cho chú và mẹ cháu một tiếng, để yên tâm, cháu không sao”.
“Đúng là Tiểu Bân!” Dương Triệu Đức thất thanh nói: “Đúng là nó!”
“Đưa điện thoại đây!” Loan Hiểu Bình lại giật lấy điện thoại “Con à! Con! Con bây giờ đang ở đâu?”
Đổng Học Bân cầm điện thoại đi ra xa một chút rồi nói: “Con đang ở cùng mấy người trong văn phòng đường phố, mẹ yên tâm đi, con đã sớm nói trước với mẹ rồi, có rơi máy bay cũng không làm con chết được, cơn động đất nhỏ thì làm được gì con chứ? Đó không phải là đùa, con hiện giờ rất tốt, không có chuyện gì cả, mẹ nghe giọng con còn nghe ra khong? Được rồi mà, được rồi, mẹ khóc gì chứ, mẹ cũng quá không hiểu con của mẹ rồi, chuyện nhỏ nhặt này sao khiến con chết được, con không nói với mẹ nữa, còn có rất nhiều cuộc điện thoài cần phải gọi, mẹ cũng nói với mọi người trong nhà một tiếng, báo với họ con vẫn còn sống, đừng lo lắng”.
“Được, được!” Loan Hiểu Bình vừa khóc vừa trả lời
“Vậy thế này đi, tối nay con lại liên lạc với mẹ”.
Gác máy, Đổng Học Bân nhìn rất nhiều người ở phía sau lưng mình cách đó không xa đang ngẩn ngơ, cười khổ một chút, xoay người rồi lại đi thêm vài bước tránh xa bọn họ, rồi gọi vào số điện thoại di động của Tạ Tuệ Lan.
Tít tít tít, tít tít tít, mãi mới thông.
“Alo?” Là Tạ Tuệ Lan mang theo tiếng sàn sạt.
Đổng Học Bân thở dồn dập, tâm trạng cũng có chút khó khống chế, miệng há hốc, ngây ra không nói lời nào.
“Hả” đầu dây bên kia phút chốc, Tạ Tuệ Lan hít thở nói: “…Tiểu Bân?”
Đổng Học Bân ngạc nhiên, “Tôi không nói chị cũng nghe ra sao? Chị thật là quá tài nha?” Đổng Học Bân ngược lại lại cảm thấy gặp phải quỷ, bị dọa không ít, quả nhiên, trên thế giới này người hiểu hắn nhất trừ mẹ hắn, chỉ có Tạ Tuệ Lan và Cù Huyên Di mà thôi, một hơi thở của mình đều bị nhận ra!
“Chị Tạ? Nói gì đi chứ?”
“...Tôi biết tên tiểu tử nhà anh sẽ không dễ chết như thế!”
“Ha ha, chị đúng là hiểu tôi”.
“Thằng nhãi ranh này! Anh biến đi là muốn dọa chị Tạ tôi phải không?”
“Dừng mắng nữa có được không? Tôi đâu dám dọa chị lão nhân gia! Lần này đúng là rất nguy hiểm, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là không ra được rồi”.
“Anh đang ở đâu? Tôi đến ngay với anh!”
“Dừng đừng đến tôi đang cùng mấy người ở văn phòng phố, chị đừng đến vội”.
“Không tận mắt nhìn thấy cậu, tôi không yên tâm! Thế này đi! Tôi đến ngay!”
Đổng Học Bân còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại đã ngắt, cảm nhận được giọng run run của chị Tạ, trong lòng Đổng Học Bân thấy rất ấm áp, lại gọi điện cho Cù Vân Huyên.
Điện thoại vừa thông, hình như là Cù mẫu nghe máy, “Alo?”
Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Mẹ, con Tiểu Đổng”.
Mẹ Cù bị dọa sợ nhảy dựng lên… “Cậu là ai? Tiểu Đổng nào?”
“Con Đổng Học Bân đây” Đổng Học Bân nói: “Sức khỏe của mẹ thế nào? Cháu nhà con đâu? Huyên Di có ở đó không?” một lúc hỏi mấy câu liền.
Bên kia đầu dây điện thoại không có tiếng nào.
Đột nhiên, Cù mẫu hét lớn: “Huyên Di! Điện thoại của chồng con này!”
Sau đó là tiếng của Cù Vân Huyên, “Mẹ… mẹ đừng đùa nữa”.
“Mẹ nói thật mà! Là Tiểu Bân gọi đến!” Mẹ Cù vội nói: “Con nhỏ chết tiệt! Con mau đến nghe điện đi! Không tin con tự nghe đi này!”
Hai giây sau, thanh âm ấm áp của Cù Vân Huyên ở đầu dây bên kia vang lên... “Tiểu Bân?”
Đổng Học Bân cười dịu dàng: “Là anh đây, em và con đều tốt chứ? Anh xin lỗi, đã trở về muộn”.
Trong điện thoại Cù Vân Huyên phút chốc nước mắt dàn dụa, che miệng lại khóc… “Dúng là anh!? Rốt cuộc chuyện này là sao! Không phải nói anh đã…”
“Nói ra thì dài dòng lắm”.
“Sớm muộn gì cũng bị anh dọa chết! Sớm muộn gì cũng bị anh dọa chết!”
“Anh xin lỗi, xin lỗi mà”.
“Anh có bị thương không? Bây giờ thế nào rồi?”
“Anh không sao, tất cả đều rất ổn, em và con thì sao?”
“Bọn em đều không sao, chỉ thiếu chút nữa bị anh dọa chết rồi”.
Vừa nói được hai câu, mẹ Cù vội giật lấy điện nói: “Tiểu Bân, biết được con không sao là tốt rồi... con của con đúng là rất được, đợi con lên bắc Kinh rồi mẹ sẽ xử lí con, thôi không nói nữa, Vân Huyên mười mấy ngày nay chưa chợp mắt, cả ngày cứ mơ mơ màng màng nhớ thương con, mau để nó ngủ đi một giấc, đợi sau quãng thời gian này, con lên Bắc Kinh một chuyến, biết không hả?”
Đổng Học Bân cũng lo lắng đến: “Mẹ… con biết rồi, vậy mẹ mau bảo Vân Huyên đi ngủ đi, nhất định phải để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt”.
“Ừm… không cần đâu, nó đã ngủ rồi” Mẹ Cù nói: “Những ngày này đúng là khiến Vân Huyên phải lo lắng quá, cứ thế đi... mẹ đi đắp chăn cho nó”.
“Vâng, chào mẹ… mẹ chuyển lời hỏi thăm của con đến bố”.
Ngay sau đó, Đổng Học Bân không ngừng nghỉ gì gọi ngay Cảnh Nguyệt Hoa.
Lúc này, không ít cán bộ và người dân phố ở sau lưng đều vội vàng vây lấy anh, Đổng Học Bân vừa nhìn, nói chuyện cũng chú ý hơn nhiều.
“Alo, tôi Cảnh Nguyệt Hoa đây”
“Khu trưởng Nguyệt Hoa, tôi Tiểu Đổng đây”.
Thanh âm Cảnh Nguyệt Hoa bị nén nghẹn, “Anh nói anh là ai?”
Đổng Học Bân nở nụ cười, “Tôi Đổng Học Bân, không sao rồi, vừa từ đống phế tích chui ra được, mấy hôm nay đã khiến cô phải mong nhớ, thật sự thật có lỗi”.
“Anh đúng là Đổng Học Bân!?”
“Ha ha, đúng là tôi”.
“bệnh viện không phải bị sụp sao?”
“Ừm, không sụp cả xuống tôi, vừa hay có một khe hở”.
“Dưới đó có dưỡng khí không?”
“Khụ khụ, có một khe hở, bên cạnh có một bình dưỡng khí nữa”.
“...Vết thương của anh thì sao?”
“Dều ổn cả, a, bên dưới cũng may có thuốc giảm nhiệt với băng gạc”.
“…Thực phẩm ở đâu?”
“Cái này, cũng vừa hay có cả thực phẩm và nước, còn có loại đường gluco gì gì nữa mà”.
Lời Đổng Học Bân nói người phía sau đều nghe thấy, cũng may có nước có thức ăn có dưỡng khí có cả thuốc trị thương? Trời đất! Ngươi rốt cục là có vận may đến cỡ nào vậy!
Mãi đến giờ phút này, mọi người mới thực sự tin... Đổng Học Bân quay về rồi!!
Trong lúc nhất thời, Cảnh Tân Khoa và Khúc Nghĩa Cường cùng mấy người bọn họ liền vội vàng gọi điện thoại báo lại tình hình cho khu và thành phố, Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh rơi nước mắt, ríu ra ríu rít hỏi tình hình của Đổng Học Bân, hiện trường chốc lát đã náo nhiệt.
“Chủ nhiệm Đổng sống rồi!”
“Không chết! Dúng là không chết!”
Tiếng hoan hô cùng tiếng kinh ngạc vang lên liên tiếp!
Đám đông còn có ở cả khu và cả thành phố nữa.
Tin tức Đổng Học Bân quay lại lập tức được truyền đi khắp bốn phương tám hướng, nghe thấy tình hình như thế tất thảy mọi người có chút không dám tin, đều trợn mắt há miệng ngạc nhiên.
Hơn mười ngày!
Bị chôn vùi mười mấy ngày không thức ăn không nước uống không dưỡng khí, thế mà vẫn sống?
Hơn nữa lại còn không có đến một vết thương, Chủ nhiệm Đổng sinh long hoạt hổ từ đống phế tích chui lên tiện đường lại còn cứu được một người sao?
Rất nhiều người nghe rồi hai mắt sầm xuống, không nói gì cũng không biết nên nói gì!
Đây đúng là chết không nổi? Hoàn toàn không có chuyện gì sao? Vẫn có thể sống sao?
Ta đcm nó chứ! Đó là hơn mười ngày! Là ba bốn trăm giờ! Đổi những người khác thì sớm đã chết một hai trăm lần! Ngươi lại có thể không có việc gì?
Ngươi rốt cuộc là cái sinh mệnh lực gì đây!?!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ