Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 720: Sự Kiện “Động Thủ”!
gày hôm sau.
Buổi sáng, hơn mười giờ.
Hôm nay trên trời có chút mây, thời tiết không phải tốt lắm.
Đổng Học Bân ở văn phòng đường phố đi tuần tra một vòng các phòng ban, nhìn thấy thái độ làm việc của mọi người cũng không tồi lắm, cũng không đàm luận chuyện gì đặc biệt, lúc này mới hơi hơi yên tâm. Việc băng ghi hình của Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình cũng không truyền ra ngoài, việc này tốt lắm, biết chuyện này chỉ có vài người có liên quan, Uỷ ban kỉ luật Khúc Nghĩa Cường bên đó Đổng Học Bân đã hạ chỉ thị, mặt khác người một nhà với Khu trưởng Nguyệt Hoa biết chuyện này cũng sẽ không nói bừa khắp nơi, chuyện DVD xem như dừng lại ở đây, không có gây nên sóng gió gì, thậm chí mọi người ngay cả một tia tin tức nhỏ cũng không nghe ngóng được gì
Gật gật đầu, Đổng Học Bân theo cầu thang bộ đi về phía văn phòng của mình.
Bỗng nhiên, trên hành lang truyền đến một tiếng bước chân, bóng dáng của Cảnh Tân Khoa đi ra.
Học Bân cười ha ha nói: “Bận quá nhỉ?”
Cảnh Tân Khoa dừng chân một chút: “Ừm, đang muốn đi thị sát xã khu ở dưới, xem xét tiến triển của công tác tuyên truyền động đất”.
“Vất vả cậu rồi” Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Buổi tối có thời gian không? Cùng đi ăn một bữa cơm đi”.
Cảnh Tân Khoa nhã nhặn nói: “Buổi tối tôi còn về nhà có chút việc, hôm khác đi”.
Đổng Học Bân cười nói: “Vậy được, có cơ hội lại đi”.
“Chủ nhiệm, vậy tôi đi đây”.
Vỗ vai hắn một cái, Đổng Học Bân liền thoáng đi qua hắn.
Đối với thái độ của Cảnh Tân Khoa, Đổng Học Bân không ngoài dự đoán, biết hắn đối với chính mình có một số hiểu lầm, ừm, có một số cũng không phải hiểu lầm, mâu thuẫn đã sớm có, muốn hoá giải sạch sẽ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Đổng Học Bân cũng không để ý chuyện Cảnh Tân Khoa có sắc mặt gì với mình, nên cũng không thể khiến cái bắt tay này của bản thân vội nịnh để được cái thứ hai đi? Kia gọi là dáng vẻ gì, có thể cải thiện quan hệ là tốt nhất, cải thiện không được cũng không sao, chỉ cần Cảnh Nguyệt Hoa hiểu được chính mình có thái độ tận tâm tận lực với nhà bọn họ là được.
Nhưng như vậy, trong văn phòng đường phố ngược lại lại vang lên một số thanh âm khác của hắn.
“Ôi, Chủ nhiệm Đổng và cậu Cảnh rốt cuộc làm sao vậy?”
“Cậu không biết sao? Ngày hôm qua cậu Cảnh cùng Chủ nhiệm Đổng động thủ đấy”.
“Cái gì? Khi nào vậy Bởi vì chuyện gì thế?”
“Lúc trưa hôm qua ở ngoài trụ sở Khu uỷ, chuyện gì thì tôi không biết”.
“Tôi cũng nghe nói, giống như cậu Cảnh túm cổ áo Chủ nhiệm Đổng vậy, nhưng Chủ nhiệm Đổng không đánh trả lại”.
“Việc này kì lạ nha, Chủ nhiệm Đổng từ lúc nào tính tình lại tốt như vậy? Đây không phải là tác phong của Chủ nhiệm chúng ta”.
“Ai da, hai tay bắt một cái, việc này cũng nhỏ, cậu Cảnh có thể…”
“Nghe nói hôm qua Khu trưởng Nguyệt Hoa ở văn phòng phê bình cậu Cảnh một lúc, còn không biết có thể xử phạt hay không nữa, Uỷ ban kỉ luật giống như đang điều tra gì đó”.
Chuyện video không làm loạn, nhưng việc Cảnh Tân Khoa động thủ ngược lại lại trở nên huyên náo ồn ào.
Văn phòng
Đổng Học Bân vừa trở lại, liền nhận được điện thoại của Ngô Lượng bên Uỷ ban kỷ luật khu Nam Sơn.
“Là Chủ nhiệm Đổng phải không?” Ngô Lượng nghiêm túc nói
“Anh Ngô, là tôi” Đổng Học Bân nghiêm trang sắc mặt nói.
“Tôi tìm anh là về chuyện xảy ra trưa hôm qua, có người báo rằng hôm qua ở ngoài trụ sở Khu uỷ, Phó Chủ nhiệm Cảnh, Cảnh Tân Khoa động thủ với anh? Tình huống lúc ấy là thế nào, anh báo cáo lại một lần nữa cho tôi”.
Đổng Học Bân là lãnh đạo của Cảnh Tân Khoa, động thủ với lãnh đạo, lại là động thủ trước mặt mình, mặc kệ nguyên nhân là gì, ảnh hưởng đều có chút gay gắt. Có người đã báo lên, lúc ấy có nhiều người thấy được như vậy, Uỷ ban kỷ luật Khu uỷ cũng không thể mặc kệ, cho dù là em trai Khu trưởng, nên xử phạt cũng phải xử phạt,
Đổng Học Bân vừa nghe, trong lòng liền biết rõ, Cảnh Tân Khoa tránh không khỏi bị xử phạt?
Tuy rằng có nể mặt Cảnh Nguyệt Hoa ở đâu đi chăng nữa, thì xử phạt cũng sẽ không quá nặng, nhưng đây còn phải đến xem Đổng Học Bân có nguyện ý hay không.
Nghĩ một lát, Đổng Học Bân giả ngu nói: “Anh Ngô, cái gì động thủ với tôi?”
Ngô Lượng ngẩn ra, không phải ứng lại: “Hả?”
“Cậu Cảnh làm sao có thể động thủ với tôi chứ?” Đổng Học Bân nói: “Có phải có người hiểu lầm hay không? Lúc ấy tôi cùng cậu Cảnh quả thật có chút tranh chấp, vì một việc trong công việc, cụ thể không cần nói, sau đó tôi cầm tài liệu đưa cho cậu Cảnh xem, cậu Cảnh liền đưa tay vào trong xe lấy, vậy cũng không phải là động thủ, nếu có người lý giải sai, tôi đây sẽ làm sáng tỏ một chút. Chúng tôi là ý kiến bất đồng trong công việc, nhưng không đến mức động thủ đánh người”.
Ngô Lượng kinh ngạc nói: “Thật không động thủ với anh sao?”
“Thật không có?”
“Được rồi, vậy không sao rồi”.
Ngô Lượng không biết trong lòng Đổng Học Bân nghĩ cái gì, nhưng đương sự đã nói không có việc gì, hắn cũng lười đi điều tra lại. Huống hồ Ngô Lượng cũng là cán bộ bên phe Khu trưởng Nguyệt Hoa, sở dĩ muốn mau chóng xử phạt Cảnh Tân Khoa, cũng là bảo vệ hắn. Trước tiên kết thúc xử phạt nhẹ nhàng trong chuyện này, sau này còn có người muốn lấy việc này làm chỗ dựa cũng sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết.
Gác máy, Ngô Lượng lập tức báo cáo với Cảnh Nguyệt Hoa một tiếng.
“Đổng Học Bân nói Cảnh Tân Khoa không động thủ với cậu ấy, chính là trên ý kiến có sự bất đồng, chỉ là tranh cãi đi vài câu” Ngô Lượng nói như vậy.
Nghe vậy, Cảnh Nguyệt Hoa trầm mặc hai giây: “Tôi đã biết”.
Cùng lúc đó
Bên dưới Xã khu.
Cảnh Tân Khoa vừa không yên lòng đi thị sát, vừa ở đó đợi kết quả xử phạt của Khu, chuyện video này chị hắn đã giải quyết xong rồi, Lâm Bình Bình cũng trở về huyện Duyên Đài, nhưng việc túm cổ áo động thủ với Đổng Học Bân lại lưu lại ảnh hưởng, Cảnh Tân Khoa rõ ràng tránh không được.
Nhưng chờ đi chờ lại, đợi tới lúc có kết quả lại khiến cho Cảnh Tân Khoa có chút kinh ngạc.
Hôm qua chị hắn đã cho hắn biết, bảo Cảnh Tân Khoa chuẩn bị tâm lí thật tốt, nhưng đã vài giờ trôi qua, Khu thế nhưng lại không có động tĩnh gì. Uỷ ban kỷ luật cũng không tìm hắn, mãi đến lúc tan tầm buổi tối cũng không có gì, giống như chuyện này không là gì.
Không xử phạt?
Liền như vậy qua đi?
Cảnh Tân Khoa lập tức gọi điện thoại đến cho di động của thư ký của Cảnh Nguyệt Hoa, Mã Lỵ. Hỏi tình hình.
Mã Lỵ thấp giọng nói: “Tôi cũng không nghe gì nhiều, hình như là bên Uỷ ban kỷ luật có điều tra một chút, nhưng không tra ra gì, chắc là không sao”.
Không sao?
Cảnh Tân Khoa rốt cuộc thở phào một hơi, hắn cảm thấy hẳn là chị hắn ở trong ngầm ra sức hỗ trợ, thay hắn làm chút công việc, dù sao lúc hắn động thủ với Đổng Học Bân cũng chỉ làm nhăn cổ áo, cũng không có hành động gì quá khích, không coi là đánh người, cho nên chắc là còn có đường sống.
Nếu có thể, hắn đương nhiên không muốn gánh trên lưng một cái xử phạt.
Cảnh Tân Khoa tâm tình cũng tốt dần lên, cuối cùng cũng đã qua.
Nhưng tới lúc gần tan tầm, từ trong Khu truyền ra một tin khiến Cảnh Tân Khoa âm trầm sắc mặt, Khu lại có thể rót cho văn phòng đường phố Quang Minh một triệu rưỡi tiền chuyên dùng cho diễn tập động đất. Cảnh Tân Khoa nhớ rõ là diễn tập động đất là một đề xuất hoang đường với các hộ gia đình do Đổng Học Bân đưa ra, hắn không ngờ tới Khu lại có thể đáp ứng rồi.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ