Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 687: Đây Là Tờ BáO NgàY Mai?
uổi chiều.
Phòng làm việc.
Trong phòng làm việc bí thư, Đổng Học Bân hăng hái lấy cây viết ra ghi lại những chỉ lệnh mà mình phát hiện ra.
Mỗi ngày mình có nhiều hơn người khác một phút đồng hồ, cái này cũng là thời gian tiêu chuẩn cơ bản.
Muốn toàn bộ thế giới lui về một ngày, dùng BACK hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Muốn toàn bộ thế giới dừng lại một ngày, dùng STOP hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Muốn một vật thể chỉ định lui về phía sau một ngày, REVERSE tốn một giây đồng hồ.
Muốn một vật thể chỉ định đi tới một ngày, với FORWARD mà nói, cần phải một phút.
Đổng Học Bân buông bút xuống, chẹp, hơi bị loạn, nhưng mà hắn nghĩ mình không cần phải suy nghĩ quan hệ bên trong, không có ý nghĩa, mỗi ngày mình lúc nào cũng có nhiều thời gian hơn người khác một phút, cán này vốn không phải là một lý luận gì rồi, khoa học căn bản không cách nào giải thích, cho nên Đổng Học Bân chỉ có thể tìm một lý do vớ vẫn nào đó để làm tỉnh táo đầu óc lại, ví dụ như năng lượng di động của tương lai xuyên qua này nọ, nói chung là nếu thật sự đi nghiên cứu, chỉ sợ là có thể bị điên đầu.
Mặc kệ, trước tiên cứ thử dùng FORWARD đã.
Đổng Học Bân bắt đầu lo lắng đến công dụng của FORWARD, tâm tình cực tốt.
Nhưng mà nhìn thời gian, sắc mặt của Đổng Học Bân cũng ngày càng phiền muộn, sắp đến giờ ra về rồi, mặt trời đều tối, không nghĩ không biết, nghĩ rồi mới hiểu, Đổng Học Bân phát hiện ra FORWARD này lại không có chổ trọng dụng, lúc làm sai chuyện gì hoặc nói sai, có thể dùng BACK để mua thuốc "hối hận", RESERVE cũng có thể trị bệnh cứu người, mỹ dung dưỡng nhan hiệu quả có thể nói là tuyệt diệu, thậm chí sau này còn có thể tiến hành thêm khai quật phát triển thêm một bước nữa, nhưng mà, FORWARD lại không có!
Làm cho thời gian của vật thể chỉ định đi tới?
Có ý nghĩa gì? Làm cho người khác già đi? Dùng một phút đồng hồ để làm cho già đi một ngày?
Mẹ nó, thật là vớ vẫn, cho dù muốn giết chết người ta, dùng FORWARD tới bao giờ mới có thể giải quyết được? Không chỉ là thời gian tác dụng ngắn, ngược lại mục tiêu tác dụng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, cho dù ục tiêu đi tới tương lai, đối với Đổng Học Bân mà nói cũng không có chổ tốt gì, so với BACK và STOP, quả thật là FORWARD chẳng dùng được vào chổ nào!
Còn nói là phát hiện chỉ lệnh mới nữa chứ!
Mẹ nó! Làm vui hụt nửa ngày!
Đổng Học Bân thật sự là thử FORWARD vào từng vật thể, nhưng mà không phát hiện ra thứ gì có thể làm cho hắn thấy thú vị cả!
Cái này là chuyện gì?
Đổng Học Bân vỗ ót, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Đổng Học Bân quyết định để FORWARD qua một bên, quyết định không lo lắng đến nó nữa, mà dùng cũng không dùng!
Lúc ra về, Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, thở dài một tiếng, chỉnh đồng hồ lại thành của ngày hôm qua, sau đó dọn đồ, lên xe chạy ra đại viện.
Lại lãng phí hết một ngày!
Trên đường đi, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Ngu Mỹ Hà gọi đến.
Đổng Học Bân vừa vào ký túc xã, dừng xe lại ở dưới lầu, đưa tay tiếp: "Chị Ngu, lại nhớ tôi sao?"
"Không có.... không đúng không đúng, có.."
Đổng Học Bân vui vẻ, cũng không chọc cô ấy nữa: " Sao vậy? Có việc à?"
Âm thanh của Ngu Mỹ Hà bị kiềm hãm lại: "Tôi vừa nói cùng Thiến Thiến"
"Sao? Chuyện ba mẹ chị à? Thiến Thiến có phản ứng gì?"
"Không có phản ứng gì"
"Trời đất, không có phản ứng gì là cái phải ứng gì?"
"... Tôi cũng không biết"
"Vậy thì thế nào?"
"Tôi cũng thương lượng với Thiến Thêến một chút, nghĩ... ừm, nghĩ vẫn là đi nhận người trước, dù sao đó cũng là cha mẹ tôi, tôi cũng... cũng nhớ bọn họ" Nói đến đó, đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng nức nở: "Tuy rằng.. tuy rằng không nhớ chuyện khi bé, nhưng... tôi thật sự rất nhớ họ, tôi, tôi cũng sợ... sợ... không gặp mặt... lại không biết nên nói gì.... tôi..."
Đổng Học Bân ài một tiếng: "Đừng khóc đừng khóc, chuyện tốt mà, khóc cái gì"
"Không, không khóc"
"Lớn người như vậy rồi, suốt ngày khóc làm cho người ta cười đấy"
"... Ừm"
"Được rồi được rồi, nếu quyết định, vậy thì cứ thế, chị xem khi nào có thời gian? Ngày mai được không?"
"Được"
"Vậy ngày mai, chị và tiểu Thiến Thiến đến th2nh phố, đến lúc đó tôi liên hệ với ba mẹ chị"
Thương lượng thêm một hồi, Đổng Học Bân mới cúp điện thoại, cầm cặp xuống xe, gặp đầu chào hỏi mấy người cán bộ, đi bộ lên lầu.
Trên lầu.
Đổng Học Bân đem chìa khóa cắm vào cửa, vào trong, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên tủ báo trên vách tường, đây là do hai lần Đổng Học Bân bị Nam Khởi Thần Báo liên tục dày vò, quyết định gọi điện thoại đặt mua một năm, thứ nhất là muốn xem tin tức xem có bị nói xấu gì hay không, bởi vì Nam Khởi Thần Báo không dó hạn nghạch cho phòng làm việc, vì thể phải tự mình mua, thứ hai, cũng là đề phòng bọn họ lại giở trò gì đò, nên chuẩn bị một chú tư liệu.
Bỏ chìa khóa vào trong túi, Đổng Học Bân lấy tờ báo bên trong ra.
Đây là báo của ngày hôm nay, nhưng mà lúc đi làm quên mang theo, hiện tại cái này cũng không tính là tin tức mới nữa, tùy tiện lật lật một chút, Đổng Học Bân vào trong phòng, chẳng còn tâm tư xem nữa.
Đột nhiên, bước chân của Đổng Học Bân đứng lại, chớp chớp con mắt, quay đầu trở về, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Một lát sau, tinh quang chợt lóe trong đầu của Đổng Học Bân, cũng không biết vì sao, ném tờ báo và cái cặp, lại từ trong phòng đi ra, đứng trong hành lang, nhìn tủ bao kia.
Thử coi.
Đột nhiên, ánh mắt của Đổng Học Bân ngưng lại, vươn năm ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên trên tủ báo, tập trung tinh thần nặm niệm một tiếng FORWARD!
Một giây đồng hồ...
Hai mươi giây đồng hồ...
Bốn mươi giây đồng hồ...
FORWARD giải trừ!
Đổng Học Bân thu tay, hắn đã đem thời gian của tờ báo đi tới một ngày, bất quá chẳng có biểu hiện ra thay đổi gì đặc biệt cả, vẫn là như cũ.
Đổng Học Bân cầm lấy chìa khóa, một lần nữa mở tủ báo ra xem.
Nhưng mà, vừa cúi đầu nhìn xem Đổng Học Bân liền kinh ngạc phát hiện, bên trong tủ báo đã có một tờ báo!
Đổng Học Bân hít vào một hơi, run run vươn tay cầm lấy tờ báo.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Đổng Học Bân khẽ cắn môi, mở trang đầu của tờ báo ra xem, nhất thời, Đổng Học Bân cả kinh dường như thấy quỷ, thiếu chút nữa ném tờ báo đi!
Mẹ nó!
Cái tình huống gì đây?
Đổng Học Bân thật sự là mở trừng mắt ra, cảm giác tóc gáy trên người dựng lên hết!
Ngày được đánh dấu trên tờ báo này... con mẹ nó lại có thể là báo của ngày mai!!!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ