Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 623: Đồng Chí Cảnh Sát! Chính Là Hắn!
ời nói của Đổng Học Bân quanh quẩn trong phòng học.
Dễ chịu? Cảm giác bị người khi dễ đương nhiên không dễ chịu! Không ai thấy dễ chịu!
Nhưng Hoàng Đình Đình hiển nhiên là đã kiêu ngạo quen ở trường học, giáo huấn của Đổng Học Bân tựa hồ cũng không khiến cho nó nhận thức cái gì, nó ôm mặt sưng đỏ chỉ vào Đổng Học Bân nói: "Mày chờ đấy! Có bản lĩnh mày đừng chạy! Mày chờ đấy!" Dứt lời, quay đầu nhìn về phía một đứa con gái cùng lớp, đưa tay nói: "Đưa điện thoại di động cho tôi!" Đứa con gái cùng lớp này trước đây bị Hoàng Đình Đình khi dễ qua, nghe vậy khiếp sợ lấy điện thoại di động ra. Hoàng Đình Đình tức giận nhấn một dãy số, gọi điện thoại cho ba mình, "Ba! Con bị người đánh! Ba mau tới đây!"
Một cú điện thoại than thở khóc lóc.
Cúp điện thoại, Hoàng Đình Đình trong lòng kiên định, thu hồi nước mắt, tầm mắt âm hiểm nhìn thẳng tiểu Thiến Thiến, "Ngu Thiến Thiến! Mày chết chắc rồi!"
Ngu Thiến Thiến vành mắt đỏ hồng, sợ đến nổi dựa sát vào người Đổng Học Bân, trong mắt đầy nước.
"Ồ, còn uy hiếp đứa nhỏ của tao?" Đổng Học Bân nắm chặt tay nhỏ của Thiến Thiến, "Được đấy, tao muốn nhìn xem bọn tao chết như thế nào, mày cho tao mở rộng kiến thức một chút!"
"Mày đừng chạy! Chờ đấy!" Hoàng Đình Đình giọng căm hận nói.
Đổng Học Bân cười nói: "Được, tao chờ, nếu như mày không gọi Hoàng Thế Trung tới, tao con mẹ nó còn muốn tìm ổng đây!"
Bên kia chủ nhiệm lớp bị đánh té trên mặt đất cũng len lén lấy điện thoại ra báo cảnh sát, "A lô, là sở cảnh sát Thành Quan sao? Tôi là thầy giáo của Nhất Trung huyện, bên này có người xông vào trường học đánh người, các người mau phái người đến đây!"
Đổng Học Bân sớm thấy gã gọi điện thoại, bất quá không ngăn, chờ gã cúp điện thoại, ngược lại mới nói với chủ nhiệm lớp họ Lý: "Gọi người nhà của Hoàng Đình Đình tới, còn có hai thằng nhóc gọi là Lỗi tử và Tiểu Phàm này, kêu người nhà bọn nó lập tức tới ngay cho tôi! Đúng rồi! Còn có hiệu trưởng các người! Gọi tới luôn! Mẹ kiếp! Đứa nhỏ của tôi tới đây học tập! Không phải làm bao cát! Không có năng lực giáo dục! Không có năng lực quản lý! Sớm đóng cửa con mẹ nó cho rồi! Ngay cả đứa nhỏ đều bảo vệ không được! Các người chiêu con mẹ nó sinh cái gì! Trung học trọng điểm chó má!"
Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt, trong lòng nói mày còn hung hăng à? Mày không đề cập tới tao cũng phải gọi người nhà học sinh và hiệu trưởng, mày đánh đứa nhỏ người ta, huống chi bên trong còn có con gái của cục trưởng cục giáo dục, cảnh sát sẽ không bỏ qua mày! Chủ nhiệm lớp thật sự hận Đổng Học Bân thấu xương, trước mặt học sinh bị một người thanh niên đánh, ai cũng chịu không nổi, hơn nữa ra tay rất nặng, bụng của gã cho bây giờ vẫn còn có chút đau!
"Thiến Thiến, đi." Đổng Học Bân kéo cô bé.
Tiểu Phàm lau máu trên mặt, cho rằng Đổng Học Bân muốn chạy, "Mày làm gì đó? Có bản lĩnh mày đừng đi!"
Lỗi tử vừa nghe cha của Hoàng Đình Đình và cảnh sát đều tới, dũng khí cũng tăng lên.
Đổng Học Bân cười lạnh một tiếng, "Tao đi? Còn chưa có thu thập xong đám nhãi ranh bọn mày! Tao đi cái gì đi? Không giải quyết xong chuyện này sao đi! Tao ở tại phòng y tế chờ người nhà bọn mày!" Con cái không dạy được là lỗi của cha mẹ, cục tức của Đổng Học Bân còn chưa tiêu, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!
Quẹo một cái, đầu hành lang là phòng y tế.
Cửa không có khóa, bên trong không người.
Đổng Học Bân kéo tiểu Thiến Thiến vào, tiện tay đóng cửa lại, kêu Thiến Thiến ngồi ở ghế phía sau, tìm trái tìm phải, tìm ra một hộp thuốc y tế, từ bên trong lấy ra một ít cồn cùng bông băng, ngồi xổm xuống trước mặt Ngu Thiến Thiến, xoa xoa vết thương trên mặt, "Ngoan, đừng động."
Ngu Thiến Thiến ngọt ngào ừm một cái.
"Có đau không?" Đổng Học Bân bôi thuốc cho cô bé, "Đau thì nói."
Ngu Thiến Thiến cười ngọt ngào, "Không đau, cảm ơn chú, chú thật tốt."
Đổng Học Bân áy náy nói: "Chú tốt cái gì? Sớm biết như vậy, trước khi chú đi khu Nam Sơn nên cùng người của trường học nói chuyện một chút! Bằng không ai dám khi dễ con?"
Ngu Thiến Thiến cười lắc đầu, "Chú rất tốt."
"Ha ha, ngày hôm nay hết giận chưa?"
Cô bé ừm một cái, đột nhiên lo lắng nói: "Nhưng, thế nhưng cảnh sát..."
Đổng Học Bân lơ đểnh nói: "Sợ cảnh sát tới bắt chú? Không có việc gì, bọn họ nếu muốn bắt thì để cho bọn họ bắt, chú sợ qua ai?"
Năm phút đồng hồ sau.
Nhất Trung huyện, hai chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Người nhà của học sinh hung hăng đánh người trong trường, chuyện này không nhỏ, sở cảnh sát Thành Quan vô cùng coi trọng, phái hai chiếc xe cảnh sát cùng năm người cảnh sát đến đây xử lý.
Xe dừng lại, cảnh sát đều xuống xe.
Chủ nhiệm lớp đi nhanh từ trong ra, "Đồng chí cảnh sát!"
"Anh báo án?" Tiễn Đông dẫn đầu lập tức nói: "Người đâu? Ở đâu?"
Chủ nhiệm lớp tức giận chỉ chỉ lên lầu, "Ở lầu hai! Phòng y tế lầu hai!"
Một cảnh sát bên cạnh kỳ quái nói: "Phòng y tế? Người không chạy?"
Mấy người vội vã tiến vào trường, chủ nhiệm lớp vừa chạy vừa nói: "Không chạy, đang ở trong phòng y tế, đồng chí cảnh sát, tên phần tử tội phạm ấy nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc, quá kiêu ngạo, chạy đến trường học đánh người!"
Tiễn Đông nhìn gã, "Anh cũng bị thương?"
"Đúng vậy!" Chủ nhiệm lớp hận nói: "Không chỉ tôi, còn có ba học sinh cũng bị đánh!"
" Động cơ đánh người của hắn cũng là bởi vì đứa nhỏ của mình bị người khi dễ?" Tiễn Đông hỏi.
Chủ nhiệm lớp khẽ cắn môi, "Hắn nói như vậy của, nhưng có người khi dễ đứa nhỏ nhà hắn hay không, tôi không rõ ràng lắm."
Tiễn Đông và mấy người cảnh sát bên cạnh liếc nhau, đều nhíu mày, cuồng vọng, quá cuồng vọng, chạy đến trường học đánh thầy giáo, đánh học sinh, cuối cùng còn không có một chút ý thức phạm tội? Thoải mái chờ bọn họ tại phòng y tế? Loại người này bọn họ thấy qua không biết là bao nhiêu lần rồi? Hơn nữa những cảnh sát này đã nhận được điện thoại của lãnh đạo, biết có một người tên là Hoàng Đình Đình là con gái của cục trưởng cục giáo dục huyện Hoàng Thế Trung, cái này càng làm ấy người vô cùng kinh ngạc liễu, kẻ đánh người ở đâu ra lá gan lớn như vậy? Con gái của cục trưởng huyện cũng dám đánh?
Mấy người bước nhanh lên lầu!
Tiễn Đông luôn luôn cẩn thận, lấy ra cảnh côn nói: "Đều chú ý chút, xông vào trực tiếp bắt người, mang về sở thẩm vấn!"
"Rõ ràng!" Các cảnh sát rõ ràng trong lòng, nếu liên quan đến tới người nhà của Hoàng cục trưởng, Hoàng Thế Trung cục trưởng còn nhờ lãnh đạo nói với bọn họ, vậy lúc phá án khẳng định phải mạnh tay hơn một chút so với bình thường.
"Đi!"
Hành động bắt đầu!
Tiễn Đông mang theo người vây quanh cánh cửa phòng y tế, từ cửa sổ nhỏ nhìn vào trong, xác nhận vị trí người hiềm nghi.
Chủ nhiệm lớp trốn ở phía sau, nghiến răng chờ.
Trong lúc chủ nhiệm lớp cho rằng cảnh sát phá cửa vào bắt người, Tiễn Đông mang đội đột nhiên ngây ngẩn cả người, chớp chớp con mắt nhìn trong phòng.
Mấy người cảnh sát bên cạnh cũng ngây người, tay muốn mở cửa cũng cứng ngắc ở giữa không trung, toàn bộ có chút há hốc mồm.
Tiễn Đông kinh hồn khiếp đảm quay đầu lại, "Người bên trong kia là kẻ đánh người?"
Chủ nhiệm lớp nhìn trong nhìn, "Đúng vậy! Chính là hắn! Đồng chí cảnh sát! Nhanh bắt người!"
Tiễn Đông bắt đầu thở không nổi, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm!
Bắt người?
Tôi bắt con mẹ ông thì có!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ