People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 606: Tính Tình Lại Nổi Lên
uổi chiều.
Ánh mặt trời chói chang, như thiêu như đốt.
Từ đại viện của kính lão toàn quốc đi ra, Đổng Học Bân thấy sắc mặt của Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh đều không được tốt, không muốn nói gì, hắn liền làm điệu bộ vẫy tay bảo bọn họ đợi một chút, ngay sau đó liền đi lên phía trước quan sát ngã tư đường rồi lấy điện thoại gọi cho Thành Nghiêm Đông, trước đây Đổng Học Bân đã giúp hắn tìm chiếc vòng cổ phỉ thúy là di vật của mẹ hắn, cho nên Thành Nghiêm Đông khẳng định sẽ không theo hắn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo hắn.
“Alo, Tổ trưởng Thành, tôi Đổng Học Bân đây”.
“Ha ha, Tiểu Đổng, chào anh, có việc gì sao?”.
“Bây giờ tôi đâng ở Bắc Kinh, tôi muốn bổ sung tài liệu, không biết nên nộp cho ai nhỉ?”
“Ừm? Không ai liên hệ với các anh sao? Giao cho bộ Dân Chính, bên đó chuyên phụ trách nhận tài liệu có chuyên môn phụ trách nhập hồ sơ, bên kính lão sớm đã chuyển giao tài liệu cho bọn họ rồi”.
“Nhưng bên bộ Dân Chính nói bọn họ không phụ trách việc này.”
“Không đúng, anh hỏi lại xem, chính là do bọn họ phụ trách, không sai được”.
“Vậy được, để tôi xem lại, cảm ơn anh, Tổ trưởng Thành”.
“Không cần khách khí, đúng rồi, có thời gian rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó hẹn nhé”.
“Được, anh làm gì thì làm đi, không quấy rầy anh nữa” Ngắt điện thoại, sắc mặt Đổng Học Bân liền trầm xuống, gọi bọn Chu Diễm Như và Vương Ngọc Linh lên xe, “Chuyện này chính là do bộ Dân Chính bộ phụ trách, đi, lại đến đó!”
Vương Ngọc Linh buồn bực không thôi nói: “Không phải như vậy chứ, chuyện này là sao? Chuyện sao lại làm khó như vậy?”
Chu Diễm Như cũng lặng lẽ thở dài một hơi, còn muốn cùng lãnh đạo đi ăn một bữa cơm để giữ mối quan hệ lâu dài, ai ngờ lại có ngày hôm nay, ngay cả tài liệu còn chưa có nộp được, xảy ra chuyện này, Chu Diễm Như cảm thấy danh tiếng của đơn vị mô phạm thật huyễn hoặc, cảm giác kinh sợ với chốn kinh thành lại nhiều hơn một chút. Đối với bọn họ lãnh đạo và cán bọ của một văn phòng nhỏ chẳng là cái gì, việc giao nộp tài liệu bổ sung cũng bị làm khó dễ, chứ đừng nói quan hệ lâu dài với lãnh đạo, mọi việc không đơn giản, trừ khi làm trái nguyên tắc, đưa lế vật đút lót người ta, nhưng dựa theo hiểu biết của Chu Diếm Như về Đổng Học Bân thì chắc chắc Đổng Chủ nhiệm sẽ không làm như vây, xem ra lần đi công tác này có khả năng phí công rồi.
Mười phút sau…
Nửa giờ…
Một giờ…
Hơn ba giờ chiều, xe tiến vào bộ Dân Chính, sau một số thủ tục, xe dừng lại trong đại viện.
Vương Ngọc Linh đang định mở cửa xuống xe, Đổng Học Bân lại gọi cô lại, “Ngọc Linh cô ở lại trong xe đi, không cần nhiều người đi như vậy”.
“Chủ nhiệm, tôi không sao” Vương Ngọc Linh nói.
“Tôi và Chủ nhiệm Chu đi là được rồi, trong xe có điều hòa, không cần tắt máy, ngồi xe cả một ngày cũng mệt mỏi rồi”.
Vương Ngọc Linh rất cảm động, biết đây là do Chủ nhiệm Đổng trân trọng cô, cô cũng thật chẳng muốn nhìn mặt sở trưởng Lăng kia, “Vâng, vây tôi ngồi trong xe chờ hai người”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Chu đại tỷ, đi thôi”.
Chu Diễm Như gật gật đầu, cầm tài liệu đi lên theo.
Tầng một tòa nhà công sự, Chu Diễm Như gọi một nhân viên phía trước hỏi: “Đồng chí, chúng tôi muốn gặp Sở trưởng Lăng, phiền anh giúp tôi…”
Người nọ ngắt lời nói: “Không phải buổi sáng mấy người đã tới rồi sao?”
“vẫn còn có chút việc cần tìm Sở trưởng Lăng”.
Người nọ đã mất kiên nhẫn, vứt đồ đang cầm trên tay xuống.
Mặc dù bộ Dân Chính không thuộc nhóm các ngành phát triển mạnh, nhưng quyền lực nắm trong tay cũng không nhỏ, so với kính lão toàn quốc vẫn mạnh hơn rất nhiều lần, đến nhân viên bên này cũng kiêu ngạo hơn nhân viên bên kính lão rất nhiều, không hể quan tâm đến người khác.
Một lát sau, người nọ từ trên lầu đi xuống, “Sở trưởng Lăng có việc, các người đợi một chút”.
Lại là đợi? Chu Diễm Như dò xét: “Này, đại khái cần bao lâu”.
“Có thể sẽ gọi điện thoại cho các người, cứ đợi trước đã” Nhân viên kia nói xong, lại cúi đầu xuống tiếp tục làm việc, cũng không liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
“Chủ nhiệm?” Chu Diễm Như quay đầu lại xin chỉ thị.
Sự kiên nhẫn của Đổng Học Bân đã nhanh chóng bị mài mòn, nghiến răng nói ra một câu: “Chờ!”
Nửa giờ trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Mắt thấy bộ Dân Chính đều nhanh đến giờ tan tầm, vẫn không có người gọi bọn họ đi lên, Chu Diễm Như thấy sắc mặt Đổng Học Bân càng ngày càng khó coi, cô cũng ngồi không yên, lại đến tìm người kia, “Đồng chí, Sở trưởng Lăng bên đó sao rồi?”
Người đó đang nói chuyện phiếm với một đồng nghiệp nữ, nghe vậy nhìn qua, bĩu môi một chút, nói với nữ đồng sự kia: “Đi chỗ nào ăn cơm nói sau, ha ha, đến lúc đó kêu Tiểu Lý cùng đi, càng nhiều người càng vui” Sau đó đứng dậy liếc qua Chu Diễm Như, đi lên lầu hai. Một phút đồng hồ sau, người nọ đứng ở trên hành lang bĩu môi nói với Chu Diễm Như và Đổng Học Bân, “Sở trưởng Lăng gọi các người đi lên”.
Chu Diễm Như vội nói: “Cảm ơn đồng chí”.
Người nọ lại ngồi xuống ghế, tiếp tục cười ha ha tán ngẫu với đồng nghiệp.
“Chủ nhiệm” Chu Diễm Như xem qua đi.
“Đi thôi!” Đổng Học Bân đi nhanh lên lầu, người hiểu Đổng Học Bân đều biết, giờ phút này Đổng Học Bân đã thực sự nổi giận.
Lầu hai.
Văn phòng của Sở trưởng Lăng.
Thùng thùng, Chu Diễm Như cẩn thận gõ cửa.
“Mời vào” Lúc này, Sở trưởng Lăng đã ngẩng đầu nhìn bọn họ, nhưng thần sắc lại mười phần không vui, “Lại làm sao vậy?”
Chu Diễm Như trong lòng căm tức, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra, “Chúng tôi vừa đến bên văn phòng kính lão, bọn họ nói việc này là do bên bộ Dân Chính phụ trách, chuyện này…”
Sở trưởng Lăng nhíu nhíu mày, “Bọn họ nói như vậy sao?”
“Đúng, ngài xem thế nào?” Chu Diễm Như hỏi.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trên bàn reo vang, Sở trưởng Lăng nghe máy “Alo, chào anh… ồ, được, được, được, tôi lập tức đi qua” Cầm lấy một phần túi hồ sơ, Sở trưởng Lăng đứng lên, “Các người lại đi đến phòng kính lão hỏi một chút đi, tôi còn có chút việc, cứ như vậy đi” Nói xong bước ra cửa.
Chu Diễm Như vội vàng theo đi ra ngoài, “Sở trưởng Lăng, chúng ta đã hỏi qua, nhưng…”
Đi đến cầu thang, Sở trưởng Lăng vừa đi vừa nói: “Vậy cũng không phải do chúng tôi quản, các người qua đấy hỏi lại một chút đi”.
Chu Diễm Như nói: “Sở trưởng Lăng, chúng tôi đã chạy đi chạy lại ba lượt, thật sự…”
“Được rồi được rồi” Sở trưởng Lăng cảm thấy phiền toái, đi đến tầng một liền dừng lại nói: “Tài liệu đâu? Cho tôi xem”.
Chu Diễm Như thở một cái, chạy nhanh đến đem tài liệu đưa cho hắn.
Sở trưởng Lăng cầm ở trong tay tùy tiện lật lật, lắc lắc đầu rồi lại đưa tài liệu cho Chu Diễm Như, “Cách thức không đúng, vị trí con dấu cũng không đúng, sửa lại hết cho tôi, trở về đi”.
Chu Diễm Như ngạc nhiên, “Cách thức không đúng? Chúng tôi viết theo báo cáo yêu cầu, các đơn vị khác cũng đều làm như vậy”.
“Sở trưởng Lăng”.
“Lăng sở”.
Một tầng có không ít nhân viên khách khách khí khí chào hỏi hắn.
Sở trưởng Lăng gật gật đầuvới bọn họ, đi nhanh đi ra ngoài, nói với Chu Diễm Như: “Cách thức chuẩn thế nào các người về tự tra lấy, sửa xong mang lại đây”.
“Sở trưởng Lăng, Sở trưởng Lăng, việc này…”
Giờ khắc này, Đổng Học Bân rốt cuộc bị chọc giận, nghiêng người một cái đứng ngăn trước mặt Sở trưởng Lăng, “Sửa cái con mẹ mày đó!”
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ