We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 579: Ảnh Chụp Kinh Người Khi Ba Mươi Tuổi Của Chị Từ!
uổi chiều.
Từ gia, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Bởi vì cửa phòng tắm là tấm kính mờ hợp lại, cho nên phía sau tấm kính mơ mơ hồ hồ có thể thấy một bóng người đang cử động, khi thì giơ tay lên, khi thì xoa đầu, sức tưởng tượng vẫn rất phong phú của Đổng Học Bân đại khái cũng có thể đoán được hình ảnh của chị Từ trong phòng tắm, tim không khỏi đập nhanh hơn một chút, gãi gãi đầu, lập tức dời lực chú ý cầm lấy điều khiển từ xa xem TV.
Thật trùng hợp.
Trên TV là một bộ phim Hàn Quốc, hình ảnh một mỹ nữ đang tắm nửa che nửa hở nhất thời xuất hiện tại trước mắt Đổng Học Bân.
Cái này không phải khiến cho anh em suy nghĩ bậy sao!
Nhanh chóng đổi kênh khác!
Một phút đồng hồ...
Mười phút...
Hai mươi phút...
Đổng Học Bân xem đến buồn chán, bỏ điều khiển từ xa xuống, xoa xoa phần lưng rồi bị Từ Yến ném xuống, đỡ sô pha đứng lên, dưới tiếng nước trong phòng tắm truyền ra bắt đầu đi dạo trong phòng, nhìn trái, nhìn phải một cái, cuối cùng lại ra sân thượng, mùa hè mặt trời rất nóng, bên này là hướng ánh sáng mặt trời chiếu vào, cứ như thế phỏng chừng đến tối quần áo có khả năng phơi khô, vì vậy mở cửa sổ, ghé vào bệ cửa sổ mồi một điếu thuốc lên hút, cuối cùng dụi tàn thuốc đi ra sân thượng.
Ơ, đây là?
Đứng ở phòng ngủ Đổng Học Bân bỗng nhiên phát hiện một khung ảnh, chớp mắt, rất tò mò đi tới, cúi đầu nhìn ảnh chụp ở đầu giường của Từ Yến.
Bối cảnh ảnh chụp hình như là Bắc Kinh, theo cảnh sắc phía sau, tám phần là công viên Cảnh Sơn, khi nhỏ Đổng Học Bân đã đi qua rất nhiều lần, liếc mắt liền nhận ra, nhưng người trong ảnh chụp lại khiến cho ánh mắt của hắn nghi hoặc vạn phần, cũng có một tia tâm động kinh diễm. Ảnh chụp có hai người, phía bên phải là một đứa con trai nhỏ, khoảng chừng sáu bảy tuổi, cười rất ngọt, bên trái là một người thiếu phụ hơn ba mươi tuổi, cô ấy nắm tay của đứa bé trai, trên mặt lộ nụ cười từ ái, từ ảnh chụp cho thấy, vóc người của thiếu phụ này không chỉ đạt tiêu chuẩn tới cực hạn, khuôn mặt cũng là cái loại dung nhan đẹp đến nổi làm cho người nhìn hoảng hốt, cực kỳ xinh đẹp.
Đây là ai?
Sao lại đẹp như Nguyệt Hoa khu trưởng thế??
Đổng Học Bân rất ít gặp qua phụ nữ xinh đẹp như vậy, không khỏi cẩn thận nhìn vài lần, thật ra thấy người thiếu phụ kia vô cùng quen mắt, rất giống Từ Yến.
Đây là em gái của Từ trưởng phòng? Người thân?
Nhưng trong phòng cô ấy để ảnh chụp của người thân làm gì?
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng tắm mở ra, một mùi thơm và hơi nóng nhất thời từ trong phòng tắm bay ra, trong nháy mắt toả đầy trong phòng.
Đổng Học Bân nhanh chóng buông ảnh chụp xuống, "Chị Từ, ngài tắm xong rồi à?"
"Ừm? Đang ở trong phòng à?" Tiếng dép tiến đến gần, Từ Yến chậm rãi bước vào, "Không xem TV?"
"Xem một chút, không có gì hay, đi bộ hoạt động một chút."
Từ Yến cũng thay đổi quần áo, lúc này trên người mặc một bộ đồ hưu nhàn rời rạc, trên thân là một áo sơmi ngắn tay, nút buộc ngay ngắn, nhìn không thấy lòi lõm, trang phục rất bảo thủ, bất quá mị lực vẫn đủ mười phần, "Nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn ảnh chụp." Đổng Học Bân mới chợt nhớ tới, hỏi, "Đúng rồi chị Từ, ai vậy?"
Từ Yến nhìn lên đầu giường, nở nụ cười, "Cậu nói là ai?"
Đổng Học Bân sửng sốt, ừm? Có ý gì? Chị nói là...
Quả nhiên, Từ Yến cười nói: "Bên phải là con tôi, lúc còn nhỏ tôi dẫn nó đi công viên Cảnh Sơn chơi, bên trái là chị Từ thời trẻ tuổi của cậu đấy."
Trời đất! Thật là chị?
Ngay cả nghĩ tới khả năng này, nhưng Đổng Học Bân trong lúc nhất thời vẫn có chút khó có thể tưởng tượng!
Không nói cái khác, chênh lệch của Từ Yến hơn bốn mươi tuổi cùng Từ Yến hơn ba mươi tuổi thật sự hơi bị lớn!
Hiện tại chị Từ tuy rằng cũng không tồi, nhưng chỉ là Đổng Học Bân nhìn, có chút cảm giác cái gì gì trong mắt ra Tây Thi, cho nên mới nghĩ cô ấy đẹp, nhưng đổi lại là người khác, khẳng định sẽ dùng hai chữ lão hoá để hình dung Từ Yến, nhiều lắm sẽ nói "Cũng được" hoặc "nhan sắc vẫn mặn mà" để đánh giá, nhưng Từ Yến của mười năm trước quá khác biệt, cái dáng người và khuôn mặt này, sợ rằng ai thấy cũng đều kinh hoảng, tán thán một câu "Thật đẹp". Đó là dung nhan tuyệt mỹ có thể đứng chung một chổ cùng Nguyệt Hoa khu trưởng và Tạ Tuệ Lan!
Thay đổi quá lớn!
Chỉ là mười năm trước và mười năm sau, lẽ nào thật sự có thể như thế?
Đổng Học Bân không khỏi cảm khái một câu cách ngôn nói quả thật không sai, phụ nữ ba mươi như hoa mới nở, phụ nữ bốn mươi như bã đậu ra lò, ba mươi và bốn mươi thật đúng là như hai người.
Từ Yến ngồi ở trên giường, cầm ảnh chụp ở trong tay, mỉm cười nói: "Làm sao vậy? Ngay cả chị Từ của cậu cũng không nhận ra được?"
Đổng Học Bân cười khổ nói: "Chủ yếu là lúc ngài trẻ tuổi quả thật quá đẹp."
"Thật sao?" Từ Yến lắc đầu cười cười.
"Sai, hiện tại cũng đẹp, cũng đẹp." Đổng Học Bân vội bồi thêm một câu, cái này là nói thật tâm, cho dù tư sắc của Từ Yến không bằng lúc xưa, nhưng Đổng Học Bân cũng thấy cô ấy vẫn đẹp.
"Tên nhóc cậu cũng đừng có nịnh chị Từ." Từ Yến đem ảnh chụp đặt xuống, "Lúc tôi trẻ tuổi rất đẹp, cái này tôi thừa nhận, nhưng sau đó lúc hơn ba mươi tuổi, gia đình và công tác cũng không thuận, ly hôn, đứa nhỏ theo ba nó, à, mười năm này cũng là mười năm mà chị Từ của cậu thay đổi lớn nhất, già rất nhanh, cũng không trách cậu không nhận ra được, mấy người bạn của chị Từ cũng đều nói như vậy."
Đổng Học Bân nói: "Thật sự không có, ngài hiện tại cũng đẹp lắm."
Từ Yến khoát khoát tay, cười khổ chỉ chỉ mí mắt và khóe mắt của chính mình, "Thấy không? Nếp nhăn trên mắt cũng không biết có bao nhiêu, trước đây tôi còn chịu khó đi spa, sau đó cũng vô tâm, còn có ở đây." Ngón tay những tàn nhan trên mặt, "Cái cái này càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, già rồi, không thừa nhận không được, không phục cũng không được, cái thứ năm tháng này, ai cũng không thay đổi được."
Đổng Học Bân nhìn một chút, "Nếp nhăn trên mặt ngài không nhiều, so với người cùng tuổi thì ít hơn, hơn nữa tàn nhan cũng không lớn, không cẩn thận thì không nhìn ra đâu."
"Đó là do chị Từ cậu trang điểm thôi." Từ Yến cười cười, "Tắm rửa xong thì đánh phấn che lại.”
Cô ấy nói rất bình tĩnh, nhưng Đổng Học Bân nghe đã có chút khó chịu, người phụ nữ nào không thương yêu cái đẹp? Nhìn khuôn mặt trước đây đẹp như vậy ngày một già theo năm tháng, tuyệt đối là chuyện rất thống khổ.
Ôi chao!
Chờ một chút!
Lời nói của Từ Yến khiến cho trong óc Đổng Học Bân đột nhiên chợt lóe, hình như có linh quang hiện ra!
Nếp nhăn trên mặt? Tàn nhan? Tuổi tác?
Đúng rồi! Đổng Học Bân bỗng có suy nghĩ, trước đây hắn chỉ dùng REVERSE thí nghiệm qua "vật chết", chưa thử qua cái khác, nếu như REVERSE thật sự có thể lui thời gian của mục tiêu chỉ định về phía sau, như vậy, con người còn sống sờ sờ thì REVERSE có phải là cũng có thể lui về phía sau không?
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ