The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 567: Có Qua Mà Không Có Lại Là Vô Lễ!
hạng vạng.
Bảy giờ.
Trong nhà, Đổng Học Bân trên mặt mang theo biểu tình không thể nhịn được nữa ngồi ăn cùng một chỗ với mẹ già, vẫn không nói chuyện, Đổng Học Bân bình tĩnh gắp từng món đồ ăn.
"Tiểu Bân, làm sao vậy?"
"... Không có việc gì."
" Ánh mắt của con như vậy mà nói là không có việc gì? Ai chọc ghẹo con?"
"Một người tên là Sở Thanh Hoa, ổng là không biết ổng họ gì!"
"Lại mắng người, con đừng có cái tính như thế, người ta làm gì con cũng gấp cả." "Không phải con gấp." Đổng Học Bân nói: "Tổ khảo sát trung ương tới, con có ý tốt nhắc nhở Sở Thanh Hoa ổng một tiếng, để cho bọn họ nhanh chóng làm chuẩn bị ứng đối, nhưng còn ổng? Sau khi nghe xong ngay cả một câu cảm ơn cũng chưa nói, không chỉ không biết ơn, còn trực tiếp cúp điện thoại của tôi! Không hề cho con mặt mũi! Con nhắc nhở sai sao?"
Loan Hiểu Bình vừa nghe cũng nhíu mày, "Còn có người như thế sao?"
"Đâu chỉ lần này, ở một tiệc cưới mấy ngày trước, con trai Sở Thanh Hoa kết hôn, không mời con thì thôi, con trùng hợp đi ngang qua tới cửa, cũng là một cán bộ kéo con vào chúc mừng một chút, hắc, tôi cho ổng mặt mũi, chúc phúc cho ổng, mẹ đoán xem thế nào? Ổng lại có thể giở trò quỷ phía sau con, con không rõ ràng tên món ăn của cái tiệm ăn đó nên cho đem một phần bã đậu lên, lần này con đã đắc tội với vợ của bí thư khu ủy và khu trưởng, nếu không phải sau đó con nghĩ có chổ không thích hợp, con thật sự không biết là Sở Thanh Hoa giở trò quỷ, mẹ nói xem đây là người nào? Mẹ nói xem đây là chuyện gì? Cái này con mẹ nó là đứng ở trên đầu con dẫm xuống! Mà còn là năm lần bảy lượt!"
Loan Hiểu Bình nghe vậy không nói.
Nhẫn nại của Đổng Học Bân cũng có mức độ, một lần, hai lần, ba lần, hành động của Sở Thanh Hoa rốt cục khiến cho Đổng Học Bân hoàn toàn nổi bão!
Mẹ kiếp lão già kia!
Ông không phải rất kiêu ngạo sao? Không phải muốn đâm phía sau tôi sao?
Được rồi Sở Thanh Hoa! Ngày hôm nay để ông nhận thức Đổng Học Bân tôi là ai!
Đổng Học Bân sau khi ăn xong trở về phòng ngủ, mở laptop mang theo, lên mạng, nhanh chóng tìm kiếm, Đổng Học Bân cần tìm một chổ đột phá, Sở Thanh Hoa ông không phải rất coi trọng đối với đơn vị kính lão mô phạm lần này sao? Được, có qua mà không có lại là vô lễ, vậy tôi con mẹ nó cũng hãm hại ông một lần! Tôi muốn nhìn xem văn phòng đường phố Bình An các người có thể qua mặt tổ khảo sát trung ương hay không!
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Đổng Học Bân gõ bàn phím liên tục, Loan Hiểu Bình cũng không có chuyện gì, dọn dẹp nhà cho con trai, lau lau chổ này, dọn dọn chổ kia.
"Con trai, báo trong ngăn tủ bỏ à?"
"Số mấy vậy?"
"À, cũng lâu rồi, được mấy tháng."
" Bỏ đi, hẳn là của bí thư tiền nhiệm, thu dọn chưa sạch sẽ."
"Ơ, cái tin tức này, phố Bình An? Viện dưỡng lão? Tiểu Bân con đến xem.”
Đổng Học Bân chớp mắt, đứng dậy đi tới phòng khách, "Làm sao vậy?" Nói xong, từ trong tay mẹ già tiếp nhận tờ báo của thành phố Phần Châu.
Trên tờ báo là một tiêu đề lớn: “ Người già trong viện dưỡng lão lạc đường, rốt cuộc là trách nhiệm của ai”.
Tin tức trong báo chính là một viện dưỡng lão của văn phòng đường phố Bình An khu Nam Sơn, cái tờ báo này đã được bốn năm tháng rồi, lúc xảy ra chuyện cũng sớm hơn, là ở năm ngoái, một người tên là Tô Tiểu Xuân đem mẹ của mình đi viện dưỡng lão, mẹ của cô ấy già rồi nên trí não si ngốc, lúc đó Tô Tiểu Xuân còn nhiều lần căn dặn bên viện, thế nhưng tại ngày thứ ba, mẹ của Tô Tiểu Xuân mất tích trong viện dưỡng lão, báo cảnh sát, nhưng một tháng rồi cũng không thể tìm được, Tô Tiểu Xuân sau đó tìm đến viện dưỡng lão của phố Bình An để nói, muốn bồi thường, nhưng viện dưỡng lão lại nói không quan hệ đến bọn họ, không có nghĩa vụ gánh chịu trách nhiệm, một đồng tiền cũng không có đền.
Xem xong cái tin tức này, Loan Hiểu Bình mất hứng, "Chỉ biết trốn tránh trách nhiệm! Cái này là viện dưỡng lão cái gì?"
Đổng Học Bân cũng đồng ý với mẹ già, trong lòng nói văn phòng đường phố Bình An thì ra là cái loại viện dưỡng lão này? Còn mẹ nó muốn tranh đơn vị kính lão mô phạm? Mô phạm cái rắm!
Hắn cầm tờ báo trở về phòng, lấy điện thoại gọi cho Tô Giai một cú.
"A lô, Học Bân?"
"Chị Tô, chị còn ở cơ quan sao? Có chút chuyện."
"Ha ha, ngày hôm nay tăng ca, ở phòng làm việc, cậu nói đi."
"Chổ của em có nhật báo của Phần Châu các người, là số bảy của một tháng, có một tin tức em muốn tra một chút." Đem tình huống cụ thể nói ra, Đổng Học Bân liền cúp điện thoại.
Không bao lâu, Tô Giai gọi trở về, đem chuyện tình hỏi rõ ràng.
Đã qua nửa năm, mẹ của Tô Tiểu Xuân tới bây giờ vẫn không thể tìm được, bên viện dưỡng lão tựa hồ cũng chỉ là đền bù tượng trưng ở phía sau mười ngàn đồng, nhưng thật sự quá ít, ngay cả một thành ý cơ bản nhất cũng không có, nghe nói bên ấy căn bản không thừa nhận là khuyết điểm của bọn họ, chỉ nói mười ngàn đồng đưa ra là vì chủ nghĩa nhân đạo, kết quả người nhà Tô Tiểu Xuân hình như lại đi náo loạn vài lần, sau đó thì không rõ ràng lắm.
"Số điện thoại của Tô Tiểu Xuân chị có không?"
"Có." Tô Giai tìm hồ sơ tư liệu ra coi.
“ Cảm ơn chị Tô."
Đổng Học Bân lấy bút ghi lại số điện thoại, trong lòng nói cũng chính là cái này, sau đó suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là gọi cho Quách Phàn Vỹ mà hắn tương đối tín nhiệm.
"Phàn Vĩ, tôi có chút việc, làm giúp tôi."
"Có việc gì ngài cứ phân phó, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Giọng nói của Quách Phàn Vỹ vẫn cung kính như vậy.
Đổng Học Bân nghe được rất thoải mái, lập tức đem chuyện tình kể lại, dặn dò nhiều lần, làm sao làm thế nào, như vậy như vậy …
Buổi tối bảy giờ rưỡi.
Phố Bình An, một căn hộ ở xã khu Mai Trang.
Tô Tiểu Xuân hơn bốn mươi tuổi trong phòng khách xem TV cùng chồng, mẹ đã mất tích nửa năm, sau đó trong nhà cũng không còn nụ cười, Tô Tiểu Xuân không lúc nào không hối hận vì đã đem mẹ đưa vào viện dưỡng lão, nếu như vẫn để ẹ ở nhà sống cùng bọn họ, cũng sẽ không xảy ra loại sự tình này.
Reng reng reng, điện thoại trong nhà vang lên.
Tô Tiểu Xuân đưa tay tiếp, "A lô."
Đầu bên kia vang lên tiếng nói của một người nam, "Xin chào, xin hỏi là Tô Tiểu Xuân Tô nữ sĩ sao?"
"Cậu là ai?"
"Tôi là ký giả của Nam Khởi Thần Báo, muốn tiến hành phỏng vấn điện thoại với chị một chút, xin hỏi có thể làm phiền chị vài phút không?"
"Ký giả? Chuyện gì?"
"Là như thế này, nghe nói chuyện mẹ của chị mất tích còn chưa có giải quyết xong? Viện dưỡng lão Mai Trang cũng không có cho các người một lời nói? Nhưng gần đây tổ khảo sát đơn vị kính lão mô phạm của trung ương xuống tới, văn phòng đường phố Bình An đã trúng cử đề danh đơn vị mô phạm kính lão, xin hỏi chị đối với chuyện này có cảm nghĩ gì?"
"Cái gì?" Tô Tiểu Xuân vừa nghe liền nổi nóng, "Bọn họ còn muốn làm đơn vị kính lão mô phạm? Mẹ của tôi đến bây giờ còn chưa có tìm được! Bây giờ còn chưa có!!"
Vợ của bà ấy nhìn đến đây, "Tiểu Xuân, làm sao vậy?"
Tô Tiểu Xuân cúp điện thoại, " Lãnh đạo trung ương tới! Lúc này phải cho tôi một lời nói!"
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ