Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 523: Trời Sinh Gây Họa!
uổi sáng.
Văn phòng đường phố Quang Minh.
Đổng Học Bân đang ở văn phòng bí thư xem văn kiện, mau chóng quen thuộc quy trình các mặt công tác văn phòng đường phố, trên bàn điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Tiếp máy, “Tôi Đổng Học Bân”.
Điện thoại là phòng thường trực đánh tới, “Chủ nhiệm, phía dưới có người tìm ngài”.
“…Là ai?”
“Cô ta nói họ Tô”.
“Đang ở dưới lầu sao?”
“Đúng, ngài xem…”
“Để cho cô ta đi lên đi, tôi ở văn phòng chờ cô ta”.
Tầng một lầu chính là đại sảnh hành chính làm việc phục vụ dân chúng, cũng không có hạn chế gì, nhưng lầu phụ bên cạnh đa số là ngành đảng công ủy cùng văn phòng, sẽ không phải người nào cũng có thể vào, phía dưới có phòng thường trực, bình thường nhân viên không quan hệ bên ngoài văn phòng đường phố đều phải trải qua cho phép mới được vào, nghe nói trước kia xảy ra chuyện phóng viên lẻn vào, cho nên rất nhiều văn phòng đường phố đều tăng mạnh công tác phương diện này, phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên.
Không bao lâu, thanh âm giày cao gót tới gần.
Cửa vừa mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Tô Giai, nàng mặc một bộ vest công sở màu sáng, phần ngực có khả năng được độn, bên ngoài nhìn qua có vẻ no đủ, nàng tay phải mang theo một cái túi hành lý nhỏ, tay trái đóng cửa văn phòng, có điểm cảm giác phong trần mệt mỏi.
“Học Bân, không nghĩ tới là tôi sao?”
Đổng Học Bân đứng lên chào đón, “Chị, sao chị lại tới đây? Nói họ Tô, em còn thực không nghĩ là chị”.
Tô Giai buông hành lý cười nói: “Cậu hiện tại là đại quan, muốn gặp mặt cậu cũng thật không dễ dàng, ha ha, còn phải gọi điện thoại thông báo?”
Đổng Học Bân cười nói: “Chị đây là chọc em, văn phòng đường phố khác hiện tại cũng như vậy, chính là phòng phóng viên”.
Tô Giai nhìn nhìn hắn, trợn mắt nói, “Hắc, vậy không phải là chuyên môn phòng tôi?”
“Chị là MC đài truyền hình cũng không tính?” Đổng Học Bân tự tay rót trà cho nàng.
“Để tôi tự rót” Tô Giai tranh lấy, lại tranh không qua hắn đành phải hướng sô pha ngồi xuống, “Tô tỷ được điều đến thành phố, hiện tại cũng coi như nửa phóng viên, cũng là mới từ ký túc xá đài truyền hình huyện Duyên Đài đi xe đường dài đến đây, hành lý đã lấy đến đây, ngày mai chính thức nhận chức” Dừng một chút, nàng nói: “Nhật báo thành phố Phần Châu, lệ thuộc bộ tuyên truyền thị ủy, cậu của tôi cũng giúp sức”.
Cậu nàng là Trưởng phòng Tổ chức thị ủy Dương Triệu Đức, chút chuyện ấy vẫn là không thành vấn đề.
Đổng Học Bân ô một tiếng, “Thăng quan sao? Vậy chúc mừng”.
Tô Giai cười nói: “So ra vẫn kém cậu, tôi chỉ là một lãnh đạo nhỏ ban biên tập tin tức, đúng rồi, lại nói còn phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu giúp đỡ được danh ngạch thực tập Tân Hoa xã, tôi cũng không lên chức nhanh như vậy. Tuy rằng không điều đến đài truyền hình, bất quá cậu tôi nói trước ở tòa soạn báo kiếm tư lịch cũng tốt, đài truyền hình bên kia hoàn cảnh so với tòa soạn báo phức tạp hơn, ha ha ngày sau có thời gian hay không? Chờ tôi sắp xếp xong sẽ mời cậu ăn cơm, hôm nay bỏ đi, biết cậu vừa nhận chức công tác bận rộn”.
“Khi nào cũng đều được, về sau hai ta cũng gần mà”.
“Vậy đi, đến lúc đó tôi gọi cho cậu, bất quá là phải nói trước, đại tiệc là tôi mời không nổi, Bắc Kinh này tiêu phí rất cao, tiền lương có điểm chống đỡ không được”.
“Chị mời em thịt dê nướng với em mà nói cũng chính là đại tiệc”.
“Cái gì mà thịt dê, chị của cậu cũng không keo kiệt như vậy đâu, ít nhất cũng phải có cái lẩu, ha ha”.
Cũng không là người ngoài không cần khách khí như vậy, hai người nói chuyện cũng thực tùy ý.
Tô Giai đến làm cho Đổng Học Bân tâm tình không tệ, Nhật báo Phần Châu ở trong thành phố là lực ảnh hưởng bài danh trong ba toàn soạn báo hàng đầu, nhiều người nhiều con đường, Đổng Học Bân vừa đến nơi này, cần nhất chính là quan hệ cùng nhân mạch. Bất quá Tô Giai hạ thấp cũng làm cho Đổng Học Bân bội phục, lẽ ra nàng là cháu ruột của Dương Triệu Đức, ở thành phố Phần Châu ai không cấp Dương Bộ trưởng vài phần mặt mũi? Nhưng Tô Giai lại không có cùng người ngoài lộ ra tầng quan hệ này, cơ bản rất ít người biết. Nhưng Đổng Học Bân rõ ràng, đây không phải Tô Giai thích hạ thấp mà là lo lắng các mặt. Phải biết rằng lãnh đạo không chỉ có quyền lợi, mà còn có đối thủ, những người nhà khi được hưởng hào quang do trưởng bối mang đến thì cũng sẽ gặp phải dao nhỏ của đối thủ trưởng bối, rất khó nói đây là lợi hay là hại, cho nên hạ thấp một chút luôn không sai, cái này cũng là chuyện Tạ Tuệ Lan luôn luôn dặn dò Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lần này đến văn phòng đường phố nhận chức cũng là có tính toán này, hắn đem xe ném vào một bãi đỗ xe khu Nam Sơn, cái đồng hồ PatekPhilippe giá hai triệu trên tay kia cũng đem cất đi, thay đổi một cái đồng hồ bình thường, vì hạ thấp một ít, không để cho người ta xem là “chim đầu đàn”. Phải đợi công tác quen thuộc để ý rõ ràng các phương diện quan hệ rồi nói sau, làm ra náo động cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hàn huyên tán gẫu, Tô Giai bỗng nhiên cười, “Nghe nói cậu ngày hôm qua có người chọc giận cậu? Ngày đầu tiên mới nhận chức à?”
Đổng Học Bân ngẩn ra, “Chị như thế nào biết?”
“Có hai khoa viên đang nói chuyện, chị khi tiến đại viện văn phòng đường phố thì chợt nghe thấy, nói cái gì uống rượu linh tinh, sao lại như thế?” Tô Giai cười nói: “Người nào đui mù như vậy? Chọc giận cậu?”
Đổng Học Bân nói: “Có mấy cái cán bộ thực nhiệt tình, chết sống cùng ở trên tiệc đón gió kính rượu em, em không uống cũng không thích hợp, liền uống chút”.
Loại chuyện này Tô Giai cũng đại khái có thể nghĩ đến, nàng thời điểm lần đầu tiên đi đài truyền hình huyện Duyên Đài nhận chức thì đã gặp qua, huống chi Đổng Học Bân, chẳng những trẻ tuổi cấp bậc còn rất cao, đây là thực bị người đố kỵ, tuổi như vậy cũng sẽ làm cho không ít người sinh ra tâm lý không phục.
Tô Giai tò mò hỏi, “Cậu uống bao nhiêu?”
“…Ừm, một thùng”.
“Một thùng?” Tô Giai ngạc nhiên nói: “Một thùng bia đều là một mình cậu uống? Vậy mấy cán bộ kia là do cậu chuốc cho nằm sấp? Cậu tửu lượng tốt như vậy? Cái này tôi còn chưa có nghe nói qua”.
Đổng Học Bân a một tiếng, “Là Kim Lục Phúc”.
“Cái gì?” Tô Giai ngạc nhiên nói: “Một thùng rượu trắng!?”
Đổng Học Bân cười nói: “Hôm đó trạng thái không tệ, tửu lượng cũng tăng”.
Tô Giai nhất thời hết chỗ nói nổi, đó là một thùng chất cồn, trạng thái có tốt cũng tiêu hóa không được, bất quá cẩn thận cân nhắc nàng lại bất đắc dĩ nở nụ cười, “Học Bân, tôi phát hiện cậu chính là một cái tai họa, đi đến đâu liền gây họa đến đó, một thùng rượu trắng cậu cũng có thể uống? Tôi nói người văn phòng đường như thế nào một đám đều là biểu tình như thấy quỷ vậy, nhưng là bọn họ chưa biết cậu, đừng nói một thùng rượi trắng, chỉ bằng sự tích của cậu ở huyện Duyên Đài, sau này cậu có làm ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không quá kinh ngạc”.
Đổng Học Bân ha ha cười nói, “Chị, chị đây là khoa trương em đó”.
“Tôi chính là khoa trương cậu đó” Tô Giai cười khanh khách nói: “Tôi tính đã nhìn ra, cậu trời sinh là người làm náo động, đừng nói văn phòng đường phố, chính là đem cậu đặt ở hành hàng hải, cậu cũng hạ thấp không được”.
“Đổ mồ hôi, bên này có biển sao?”
“Ha ha, không có biển tôi xem cậu cũng có thể đem bọn hắn ép buộc ra!”
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ