Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 510: Đính Hôn!
hạng vạng.
Hiện tại trời tối chậm, bảy giờ mà bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối xuống.
Trong khu nhà, Loan Hiểu Bình một mình ở nhà bếp làm cơm tối, chuẩn bị thực tận tâm.
Đổng Học Bân thì ở trong phòng khách xem TV, đài Trung ương, trên đó đang đề cập tới sự cố rơi máy bay lần trước, MC công bố tin tức mới nhất, một người nam nước cộng hoà duy nhất may mắn thoát khỏi sự cố máy bay, là người sống sót duy nhất, theo hiểu biết, thời điểm động cơ máy bay bốc lửa, các cửa thoát hiểm lại không thể mở ra, phương diện sự cố tương quan đang được điều tra, đã đối với nhân viên có trách nhiệm tiến hành khống chế.
Người sống sót duy nhất này đương nhiên là Đổng Học Bân, thời điểm về Bắc Kinh cùng người nhà Tuệ Lan ăn cơm, Tạ Tĩnh chuyên môn dẫn theo một phóng viên Tân Hoa xã đối với hắn phỏng vấn đơn giản một chút, Đổng Học Bân không có giữ lại, đem toàn bộ tình huống rơi máy bay đều nói cho bọn họ, đương nhiên, chính mình là chạy trốn như thế nào thì hắn liền hàm hồ nói cho qua, kỳ tích, vận khí tốt, đều quy kết ở tại nơi này. Sau còn có truyền thông tương quan muốn đối với hắn tiến hành phỏng vấn, bất quá đều bị Đổng Học Bân cự tuyệt, hắn không muốn nổi bật ở chuyện này, không có ý nghĩa.
Reng reng reng, reng reng reng.
Lúc này, La Hải Đình điện thoại cho hắn.
“Alo, Cục trưởng, tôi Tiểu La”.
“La Chủ nhiệm, không đúng, hẳn là kêu La Cục trưởng” Đổng Học Bân cười nói.
La Hải Đình ngượng ngùng nói: “Cũng không cần kêu như vậy, ngài đây là khó coi tôi, nhiệm vụ chiêu thương năm trăm triệu kia đều là ngài một mình kéo đến, tôi là nhờ ánh sáng của ngài”.
“Chị đây là khiêm tốn, không có văn phòng duy trì công tác chiêu thương cũng làm không được, thiếu một thứ cũng không được”.
“Cục trưởng, tôi nghe nói… Ngài muốn thăng chức?”
Đổng Học Bân a một tiếng, “Không có chuyện này, chị nghe ai nói?”
La Hải Đình chớp chớp mắt nói: “Mọi người đều nói như vậy”.
Mình buổi sáng vừa cùng Tuệ Lan nói xong mà đã truyền ra sao? Nhanh như vậy? Quả nhiên là không có bức tường nào mà không có gió lùa.
“Cái gì thăng chức, là lời đồn thôi” Đổng Học Bân ha ha cười nói: “Nhiều lắm là điều ngang, cụ thể còn chưa có xác định”.
“Ha ha, dù sao trước trước tiên chúc mừng ngài”.
“Cảm ơn”.
La Hải Đình biết, điều ngang chỉ là ngang trên cấp bậc, nhưng chính khoa cùng chính khoa cũng là có chênh lệch rất lớn, ví dụ như Phó Cục trưởng huyện cục, cao xứng chính khoa, khả nếu muốn đề phó sở, ít nhất còn phải trước đề Phó Cục trưởng thường vụ cục, rồi lên Cục trưởng, lại tiến thường ủy huyện ủy, phó sở mới có khả năng chứng thực, ở giữa kém không ít bước, này vẫn là cục, thay đổi cục Văn hóa cục Thể dục cái loại địa phương này thì lại càng không cần nói. Nhưng một Cục trưởng huyện cục cường thế hoặc là một lãnh đạo cấp chính khoa ngành quan trọng khu trực thành phố, nếu muốn đề phó sở, thì có thể trực tiếp được đề bạt lên, cũng là cùng cấp, nhưng lại là khác biệt như trời với đất.
Mà phòng Chiêu thương mà nói, cũng không phải một ngành cường thế, cho nên mọi người cũng xem rất rõ ràng, nếu Tiểu Đổng Cục trưởng thật muốn điều động, tám phần sẽ là thăng chức.
Mới đề bạt ba bốn tháng liền lại thăng một cấp?
Đừng nói huyện Duyên Đài, thành phố Phần Châu cũng không có tiền lệ này!
Vừa ngắt điện thoại La Hải Đình, số điện thoại của Quách Phàn Vỹ ngay sau đó liền gọi tới, di động reng reng reng lại vang.
Quách Phàn Vỹ cười nói: “Cục trưởng, chúc mừng ngài thăng chức”.
“Còn chưa có định, tôi cũng không biết sẽ đi đâu” Đổng Học Bân tâm tình cũng không sai, “Phàn Vỹ, cậu về sau có tính toán gì không?”
Hơi dừng một chút, Quách Phàn Vỹ lập tức tỏ thái độ nói: “Tôi đi theo ngài, ngài đi chỗ nào tôi đi tới đó”.
Đối với phát triển của Đổng Học Bân sau này, Quách Phàn Vỹ là mười phần xem trọng, Tiểu Đổng Cục trưởng mới tiến thể chế thời gian hai năm cũng không đến, mà dã có thành tựu cùng cấp bậc hiện tại, không dám nói sau không có ai, ở toàn bộ tỉnh Bắc Hà chỉ sợ cũng chưa từng có ai, hơn nữa Đổng Học Bân năm nay hai mươi lăm tuổi còn chưa đến, thậm chí trên lưng đeo thành tích chính trị tương xứng cùng vị trí của hắn, đây mới là chỗ hấp dẫn người ta nhất.
Bất quá tỏ thái độ thì tỏ thái độ, Quách Phàn Vỹ cũng có ý tưởng chính mình, hắn cấp phó khoa ở Đổng Học Bân chiếu cố đã sớm giải quyết, hiện tại là lúc nên củng cố, phòng Chiêu thương ở Đổng Học Bân kinh doanh đã phát triển không ngừng, đúng là thời tiết thu hoạch, mấu chốt này Quách Phàn Vỹ thật ra là không quá muốn chạy đi, hắn không giống Đổng Học Bân, đối với Quách Phàn Vỹ mà nói điều động rất thường xuyên không phải một chuyện tốt. Nhưng mà lãnh đạo hỏi như vậy, Quách Phàn Vỹ cũng không có khả năng nói thẳng, lãnh đạo nếu cần mình, mình chính là kiên trì cũng phải lên.
Đổng Học Bân nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi điều động còn chưa có rõ, cậu trước tiên ở phòng Chiêu thương làm cho tốt đi, chờ cậu đề bạt làm Chủ nhiệm rồi nói sau”.
“Chủ nhiệm? Tôi cũng chưa nghĩ tới, quá xa”.
“Không xa, ha ha, ta xem Triệu Huyện trưởng cùng lão Tôn đều có ý cho cậu tiếp quản văn phòng cục Chiêu thương đó, ta cũng có ý tứ này”.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, liền định như vậy đi”.
Đổng Học Bân cũng rõ ràng hiện tại đi cùng chính mình đối với Quách Phàn Vỹ không phải chuyện tốt, cho nên rõ ràng để cho hắn ở huyện Duyên Đài phát triển, bên này có Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân các mặt quan hệ cũng không thiếu, chỉ cần Quách Phàn Vỹ không làm ra sai lầm gì lớn, con đường làm quan của hắn sau này hẳn là so với người khác sẽ bằng phẳng rất nhiều.
Sau một lúc lâu, mẹ từ trong nhà bếp đi ra, “Tuệ Lan mấy giờ tan tầm?”
Đổng Học Bân nhìn xem đồng hôg, “Tan tầm khẳng định từ sớm, bất quá nàng chuyện cũng nhiều, không có giờ chính xác đâu”.
“Con đã nói với Tuệ Lan qua ăn cơm? Vậy mẹ sẽ không vội vã xào rau, đợi một chút” Loan Hiểu Bình chà xát tay, đem tạp dề cởi xuống.
“Còn không con gọi điện thoại thúc giục?”
“Không cần”.
“Vậy đợi một chút, hẳn là nhanh” Gật gật đầu, Đổng Học Bân hầm hừ hát.
Nhìn nhìn con, Loan Hiểu Bình nghi ngờ nói: “Con chiều giờ sao cao hứng như vậy? Gặp chuyện gì sao?”
Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Muốn thăng quan rồi, cũng không biết sẽ điều động đi chỗ nào, tám phần là nội thành, đến lúc đó thăm mẹ cũng thuận tiện”.
Loan Hiểu Bình cân nhắc, “Không bằng mẹ cùng lão Dương nói một tiếng?”
“Không cần” Đổng Học Bân nhanh lắc đầu, “Tuệ Lan có thể làm, con cũng nhận thức không ít người, có thể không cầu lão Dương sẽ không cầu”.
Tuệ Lan là người một nhà, như thế nào cũng đều không sao cả, nhưng mẹ cùng Dương Triệu Đức còn chưa có kết hôn, cho dù Đổng Học Bân đối với đồng chí lão Dương ấn tượng khá tốt, cũng không thể cứ tìm lão Dương nhờ việc, thứ nhất Đổng Học Bân không phải là người thích cầu người, thứ hai hắn cũng không muốn bởi vì cái này mà ảnh hưởng tình cảm giữa mẹ cùng lão Dương, ảnh hưởng đến cái nhìn gia đình lão Dương đối với mẹ. Tự lực cánh sinh - Đổng Học Bân vẫn đều là từng bước một đi lên như vậy.
Bảy giờ bốn mươi, Tạ Tuệ Lan đến.
Loan Hiểu Bình lập tức đem nàng đón vào, “Mệt mỏi không? Mau vào nghỉ đi, mẹ xào rau cho các con, Tiểu Bân, rót chén trà nóng cho Tuệ Lan”.
Ở trước mặt mẹ Đổng Học Bân dù sao cũng phải giả khí thế, “Để cho tự nàng rót là được”.
Loan Hiểu Bình trừng trừng nìn con, “Con đi hay không đi?”
“…., đi, đi không được sao?” Đổng Học Bân cười gượng một tiếng.
“Lại lấy cho Tuệ Lan chút hoa quả, trước dằn bụng, đừng để bị đói”.
“Mẹ cứ sai khiến con” Đổng Học Bân buồn bực.
Tạ Tuệ Lan thả túi xuống, híp mắt cười cười, “Mẹ, không vội, mẹ đừng xem con là người ngoài”.
Loan Hiểu Bình mặt mày hớn hở nói: “Không có chuyện đó, con đã gọi ta một tiếng ‘mẹ’, còn cái gì người ngoài với không người ngoài? Mệt một ngày, mẹ là đau lòng con”.
Đổng Học Bân bưng trà đi lên, “Xem mẹ thích chị kìa, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy”.
Loan Hiểu Bình buồn cười nói: “Nói hưu nói vượn”.
Cởi áo khoác, Tạ Tuệ Lan một bên móc áo một bên đứng lên nói: “Mẹ, hôm nay con nấu cơm cho, mấy ngày nay trù nghệ của con của có phát triển, ha ha…”
Đổng Học Bân nhìn nàng nói: “Trừ bỏ cà chua xào với trứng, chị còn có thể làm gì? Thổi đi”.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Đổng Học Bân một chút, không nói chuyện.
Đổng Học Bân đã biết nàng là không thích nghe, ài, phụ nữ cũng thật khó hầu hạ, nói câu vui đùa đều không được, liền ho khan nói: “Bất quá chị làm cà chua xào trứng ăn cũng ngon, tôi cũng thích ăn, mẹ, chúng ta có cà chua không? Để cho Tuệ Lan xào”.
Loan Hiểu Bình nói: “Các con đều nghỉ ngơi đi, đẻ mẹ làm”.
Cuối cùng, Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân cùng đi nhà bếp hỗ trợ.
Khi ăn cơm, Loan Hiểu Bình bỗng nhiên nhắc tới một sự kiện, “Tuệ Lan, con cùng Tiểu Bân cũng đến tuổi, có phải cũng nên bàn tới hôn sự hay không? Nhà bên con có ý tứ gì?” Nàng sớm biết rằng Tạ Tuệ Lan ở trên lễ tang nói đã làm qua hôn lễ là gạt người.
Tạ Tuệ Lan buông đũa xuống nói: “Bên con vốn tính là chờ Tiểu Bân điều động chức vụ xong thì mới bàn”.
Loan Hiểu Bình nói: “Hắn gần nhất không phải đã muốn điều đi rồi sao?”
Đổng Học Bân lỗ tai dựng thẳng lên, hắn cũng thực quan tâm chuyện này.
“Ừm, mẹ của con bên kia đã muốn bắt đầu tính toán” Tạ Tuệ Lan nghĩ nghĩ, “Con nhắm chừng là cuối năm?”
Loan Hiểu Bình lo lắng rất nhiều, “Năm nay có nên làm không? Tiểu Bân mới làm qua lễ tang, rất xui, năm nay lại là năm bổn mạng hắn hai mươi bốn tuổi, dù thế nào cũng không quá may mắn, không phải ngày kết hôn, chiếu theo mẹ thấy đầu năm sau, thời điểm lễ mừng năm mới cũng không làm gì, đến lúc đó làm cũng được?”
Tạ Tuệ Lan cười cười nói: “Được, vậy nghe mẹ, thật ra ba của con cũng là ý tứ này, chỉ là mẫu thân của con quá gấp, luôn muốn sớm một chút đem con gả đi ra ngoài, ha ha”.
Loan Hiểu Bình nói: “Thật ra cuối năm cùng sang năm cũng không có gì khác nhau, trên thời gian đều không sai biệt lắm”.
“Ừm, vậy đầu năm, con cùng Tiểu Bân đến lúc đó sẽ lên kế hoạch”.
Loan Hiểu Bình lão hoài an lòng, liên tiếp gật đầu, “Tốt, tốt, Tiểu Bân có thể lấy con, đó là phúc khí hắn tám đời tu luyện” Quay đầu nhìn về phía con nói: “Về sau đối với Tuệ Lan cho tốt, con nếu dám không tốt với người ta, mẹ là người đầu tiên không tha cho con!” Tiếp theo lại đối với Tạ Tuệ Lan nói: “Tuệ Lan, Tiểu Bân so với con nhỏ hơn không ít tuổi, không có hiểu chuyện như con, về sau sống cùng một chỗ, con các phương diện chiếu cố hắn nhiều chút, nhường nhịn hắn chút”.
Đổng Học Bân mắt trợn trắng nói: “Con còn cần nàng nhường hay sao? Bình thường đều là con nhường cho nàng”.
Nghe vậy, Tạ Tuệ Lan cũng thực cấp Đổng Học Bân mặt mũi, “Đúng, Tiểu Bân vẫn nhường nhịn con, thời điểm chúng con cùng một chỗ, đều là là Tiểu Bân quyết định”.
Loan Hiểu Bình gật đầu thật mạnh, thực vừa lòng.
Cái này làm cho Đổng Học Bân nét mặt đỏ lên, khụ khụ khụ khụ, lúc này thổi hơi lớn, hắn lấy chủ ý cái rắm, Tạ Tuệ Lan tính cách cường thế như vậy, có thể nghe hắn sao? Vô nghĩa, liền nhanh chuyển hướng đề tài, “…Vừa muốn thăng quan vừa muốn kết hôn, hôm nay là song hỷ lâm môn, đến đến, ba mẹ con ta làm một ly!”
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ