"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 444: Là Ngươi!
hấy Đổng Học Bân định ra tay, mọi người nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Vương Bác quát lớn: “Đổng Học Bân! Anh cố ý làm mọi chuyện thêm phiền phức phải không?”
Đổng Học Bân cười châm biếm nói: “Tôi nói với thư ký Vương, là tôi làm mọi việc rối thêm hay là anh làm mọi việc rồi thêm? Lúc sự việc mới phát sinh, là lãnh đạo huyện Đại Phong, đáng lẽ anh phải gọi xe cứu thương ngay lập tức, lập tức cho xóa những bức ảnh đấy đi, lập tức báo cảnh sát để khống chế cái tên tiểu tử đánh người kia lại, thì sựu tình đã không trở nên náo loạn như thế này. Vậy mà anh vẫn còn trách tôi. Phương châm của chính quyền huyện Đại Phong các anh đúng là đã làm tôi mở mang tầm mắt. Các anh không bao giờ kiểm điểm chính bản thân mình khi giải quyết một vấn đề? Có chuyện gì xảy ra cái là đổ lỗi cho người khác? Có chuyện gì cũng là do người khác sai? Chuyện này tôi không thể không quản!”
“Nói đúng!”
“Chính quyền huyện cái gì chứ? Căn bản dều không vì lợi ích của người dân chúng tôi để làm việc!”
“Luôn miệng nói là vì nước vì dân, nhưng các anh xem lại cách làm việc của các anh đi. Người dân trong huyện bị đánh mà vẫn còn đi bênh vực người ngoài”.
Dân chúng nhất loạt lên tiếng.
Vương Bác và mấy người trong cục Chiêu thương đều bị hắn làm cho tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Hành động của Đổng Học Bân khiến không ít người mãn nguyện, tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy anh ta bị đánh.
“Bất quá... Phác Vĩnh Hỉ kia là đại sư Taekwondo, anh đừng quá kích động”.
“Đúng đấy, một mình đảm bảo sẽ không thể đánh lại Phác Vĩnh Hỉ được”.
“Bằng bất cứ giá nào, nếu mọi người ở đây cùng tập hợp lại, không tin là không thể làm gì hắn”.
“Như vậy cũng không được, người như Phác Vĩnh Hỉ kia, tám, mười người cũng chẳng thể đến gần hắn được, không bằng chúng ta gọi cảnh sát đi, nghĩ biện pháp khác”.
Không ai cho rằng Đổng Học Bân chính là một cao thủ, mới nhìn thì dáng người Đổng Học Bân rất gày yếu không có cơ bắp, không cao ráo, cần hình thể không hình thể, nhìn qua thì thấy thể chất không được tốt. Hơn nữa hiện tại Đổng Học Bân cũng không có chút khí chất hay phong thái gì của một cao thủ, vừa rồi còn mắng mấy người Hàn Quốc và mấy người của chính quyền huyện Đại Phong, miệng nói ra nhiều câu khó nghe, như vậy làm gì có chỗ nào giống một cao thủ?
Lý Hiếu An ở phía sau còn châm chọc nhìn Đổng Học Bân, có chút điểm muốn cười.
Mấy người Hần Quốc bên cạnh cũng dùng ánh mắt ký quái nhìn Đổng Học Bân, có ý như muốn nói: “Người này thật sự không biết sự lợi hại của Phác Vĩnh Hỉ hay sao?”
Người nam nho nhã bị đanh sưng mặt, vẫn nằm dưới đất thấy vậy bèn khuyên: “Tiểu huynh đệ em, cám ơn cậu, nhưng mà cậu…”
Đổng Học Bân cười nói: “Không phải là quán quân thế vận hội sao? Mặc dù tôi chưa nghiêm túc học qua môn võ nào, có điều đánh vài người học Taekwondo thì cũng không thành vấn đề gì, không có chuyện gì hết, ừm, làm phiền mọi người lùi lại một chút, cho tôi một chỗ rộng một chút, để tránh lát nữa động chân động tay làm mọi người bị thương”.
Thấy không thể khuyên dược hắn, mọi người chỉ còn cách lùi lại một chút.
Lý Hiếu An nhìn hắn cười cười, nói nghe hay lắm!
Đổng Học Bân nheo mắt lại nói: “Tao sẽ đợi xem lát nữa mày còn có thể cười được nữa không, đừng tưởng rằng một Phác Vĩnh Hỉ là có thể bảo vệ được mày, đánh người dân của chúng tao, mày sẽ phải trả giá, đừng nói là một Phác Vĩnh Hỉ, dù có bảy tám đại sư Taekwondo! Tao con mẹ nó cũng đánh được mày!” Phong phạm cao thủ không có bao nhiêu, nhưng khí thế của Đổng Học Bân cũng là tác phong trước nay của hắn, có thua cũng không thể thua khí thế.
“Đến đây đi” Đổng Học Bân khởi động chân tay, chuẩn bị xong rồi.
Phác Vĩnh Hỉ trầm ngâm nhìn hắn lắc đầu nói, “Quyền cước không có mắt” Hiển nhiên ông ta cũng nhìn Đổng Học Bân có khả năng là một người không biết võ công, chỉ là mấy chiêu võ lề đường, mấy động tác giơ tay giơ chân, nhìn kỹ càng, rõ ràng người luyện võ với người không luyện võ nhìn hoàn toàn khác nhau, vừa nhìn là biết ngay.
Đổng Học Bân cười cười nói: “Sao nào? Nhìn không hơn được người sao?”
Phác Vĩnh Hỉ không nói gì
“Ha ha, vậy thử xem” Ánh mắt Đổng Học Bân bỗng nhiên ngưng lại, nhẹ nhàng đi tới một bước, “Cẩn thận đó”.
Mọi người dồn sức chú ý vào nhìn hai người bọn họ
“Tiểu huynh đệ, chú ý!”
“Nếu không được thì thôi đi, đừng cố gắng quá làm gì”.
Vương Bác lo lắng đến ảnh hưởng, cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ xảy ra xung đột như thế này. Nhưng sự việc đã đến nước này, có nói gì cũng vô dụng, hắn chỉ lạnh lùng chờ xem Đổng Học Bân bị đánh, trong lòng nói đây là ngươi tự tìm đó nha. Lý Hiếu An cũng vui sướng khi người gặp họa xem cuộc chiến. có Phác Vĩnh Hỉ đại sư xuất thủ, một chiêu là đủ rồi.
Khi mà nhiều người đang chờ đến lúc Đống Học Bân bị đánh để cười chê, thì một màn chẳng ai có thể ngờ tới đãxảy ra.
Đổng Học Bân chỉ bình tĩnh, thản nhiên đánh một quyền, Phác Vĩnh Hỉ cũng chỉ nhẹ nhàng đỡ lại. Nhưng chính lúc hai bàn tay tiếp xúc với nhau, trong nháy mắt, cổ tay Đổng Học Bân lại có thể hơi hơi rung lên, bỗng biến ảo một cái góc độ, cùng tay của Phác Vĩnh Hỉ cứng đối cứng!
Phàng một tiếng, Đổng Học Bân quyền đầu bị văng ra!
Nhưng săc mặt Phác Vĩnh Hỉ cũng biến đổi, nhíu mày nhìn gân trên cánh tay của mình. Giờ khắc này Phác Vĩnh Hỉ mới biết được, chính mình lại có thể xem nhầm!
Người này tuyệt đối không phải người thường.
Đổng Học Bân sau khi xuất một chiêu, dừng lại một chút hỏi: “Hiện tại có điểm ý tứ đấu rồi chứ?”
Phác Vĩnh Hỉ bình tĩnh nhìn hắn, cuối cùng thu hồi ánh mắt xem thương, cẩn thận thủ thế nói: “Không ngờ vừa đến đây lại gặp ngay một cao thủ trẻ tuổi như vậy, đúng là cầu còn không được”.
Cao thủ?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, người ngoài khó có thể phát hiện ra điều gì, bình thường chẳng có gì kỳ lạ, một cái tiếp xúc lướt qua, không có va chạm kinh thiên động địa gì xảy ra, cho nên vô luận là Lý Hiếu An có bản lĩnh taekwondo cũng tốt, Vương Bác cùng dân chúng quan sát cũng thế, nhưng tất cả mọi người đều không nhìn ra cái gì, tại sao Phác Vĩnh Hỉ lại nói hắn là cao thủ? Lại còn trịnh trọng triển khai tư thế ứng chiến? Nhưng một loạt những chiêu giao đấu tiếp theo làm ọi người kinh ngạc nhận ra, Đổng Học Bân nhìn gầy gầy yếu yếu, không có khí chất gì của một cao thủ... thật ra lại vô cùng lợi hại!
Phác Vĩnh Hỉ xuất chiêu!
Một cú đá đơn giản lại mang theo tiếng gió vù vù, công phu thâm hậu như thế làm cho Đổng Học Bân đồng tử co rụt lại, dùng back mới hiểm hiểm tránh được, ngay sau đó Phác Vĩnh Hỉ lại liên tục đá ra, mỗi một cú đá đều mang theo lực đạo ngàn cân! Điều này làm cho Đổng Học Bân hiểu rõ, đại sư đúng là đại sư, Phác Vĩnh Hỉ so với những võ sư đai đen khi mình đá quán gặp rõ ràng là hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
Tránh đi mũi nhọn!
Đổng Học Bân tránh bên phải, né bên trái, cuối cùng chờ trong nháy mắt khi lực công kích liên tục của Phác Vĩnh Hỉ yếu đi một chút, hắn mới nhanh chóng xông lên, tung ra một quyền.
Phác Vĩnh Hỉ lấy tay đỡ ra, lại là nhướng mày.
Đổng Học Bân đánh vào trên gân tay của hắn, thế tiến không giảm, chân bay lên, hướng về phía đầu gối của đối phương, lần này Phác Vĩnh Hỉ không đỡ mà nhẹ nhàng lùi về phía sau tránh, nhưng dường như Đổng Học Bân đoán được hắn sẽ lùi về phía sau, hầu như khi Phác Vĩnh Hỉ nhảy lên, cũng nhanh chóng bước lên một bước lớn, đưa chân lại tung một cước. Phác Vĩnh Hỉ không thể không đối cứng đỡ lại, phành, Đổng Học Bân dưới sự dùng back khống chế lại một lần nữa tinh chuẩn đá trúng gân chân của hắn!
Hơn mười chiêu qua lại, hai người vẫn không phân được thắng bại!
Săc mặt Phác Vĩnh Hỉ có chút ngưng trọng, Đổng Học Bân cũng vậy.
Khi đá quán ở Seoul, chiến thuật đánh lên điểm yếu của hắn có khi nào không hiệu quả? Nhưng hiện tại tựa như đã mất linh, toàn thân trên dưới Phác Vĩnh Hỉ giống như được luyện thành gang thép, căn bản không hề sợ hãi, cho dù hung hăng tấn công những chỗ mềm yếu, Phác Vĩnh Hỉ toàn thân không hoảng sợ một chút nào, hoàn toàn không lộ ra một chút sơ hở gì. Đổng Học Bân lại không làm được gì hắn.
Nhưng Phác Vĩnh Hỉ cùng không thể làm gì được Đổng Học Bân, tất cả các đòn tấn công đều bị né tránh, ngay cả chạm cũng chưa chạm không được vào Đổng Học Bân.
Bên cạnh có rất nhiều người trợn tròn mắt nhìn.
“Ta ngất! Tiểu huynh đệ kia là ai vậy chứ?”
“Làm sao có thể cùng với Phác Vĩnh Hỉ đánh ngang tay như vậy?”
“Cao thủ! Thực con mẹ nó là cao thủ!”
“Có câu như thế nào nhỉ? Cao thủ ở trong nhân gian! Thật đúng như vậy!”
Nhìn thấy Đổng Học Bân lợi hại như vậy, mọi người vây xung quanh xem náo nhiệt, nhất thời kích động, một người hô lên: “Quá tốt! Võ công rất giỏi! Lấy lại mặt mũi cho chúng ta! Cố lên!”
“Con mẹ nó! Đánh hắn!”
“Đánh cho chúng nằm sấp đi!”
Đến cả Từ Yến ở phía xa cũng ngẩn người ra, mặc dù đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tuên cô thấy Đổng Học Bân đánh nhau, đúng thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Nhìn thấy Phác Vĩnh Hỉ xuất nhiều chiêu như vậy mà vẫn chưa hạ ngục được Đổng Học Bân, sắc mặt của Lý Hiếu An và mấy thương nhân Hàn Quốc cũng bắt đầu thay đổi.
Vương Bác và mấy người trong cục Chiêu thương trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, thật sự không dám tin vào mắt mình.
Trong khi đang giao đấu, bỗng nhiên Vĩnh Hỷ lùi lại mấy bước nói: “Đợi một chút!”
Thu hồi quyền cước, Đổng Học Bân cũng đứng lại, không động thủ nữa, không hiểu ý của hắn ta.
Phác Vĩnh Hỉ cao thấp đánh giá Đổng Học Bân vài lần, ánh mắt nghiêm nghị, thốt ra một câu làm tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ: “…Là ngươi!”
Đổng Học Bân cười nói: “Cái gì là tôi? Trước đây tôi chưa từng gặp qua ông…”
Phác Vĩnh Hỉ nhìn thẳng vào Đổng Học Bân nói: “Mấy tháng trước tôi đang ở nước ngoài thi đấu, nghe nói trong nước đã xảy ra chuyện, sau khi trở về nước mọi người nói rất nhiều các võ quá của chúng tôi bị đánh quá, mà đều bại dưới tay một người, người đó chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, dáng người gầy yếu, nhìn bề ngoài chẳng có chút gì giống như một người có võ công, nhưng thực lực lại rất mạnh, về phần môn phái cũng không ai có thể phát hiện ra đwọc, chỉ biết rằng người này thường dùng chiêu thức đánh vào gân cùng các chỗ mềm yếu, mỗi một chiêu thức vô cùng chuẩn xác, có tránh cũng khó tránh, phòng cũng không phòng được…”
Có một số người đã muốn rõ ràng, đều trợn mắt há hốc mồm lên!
Phác Vĩnh Hỉ nhìn Đổng Học Bân tiếp tục nói: “Một mình có thể đá bảy tám võ quán của chúng tôi, đánh bại mười mấy võ sư đai đen của chúng tôi… chính là cậu phải không?”
Xoát xoát xoát, mấy chục người có mặt ở đay đều trợn tròn mắt nhìn Đồng Học Bân.
Đổng Học Bân có chút không muốn thừa nhận, đánh đánh giết giết đối với hắn mà nói sẽ có chút ảnh hưởng đến danh dự, nhưng nghĩ đến chính mình đã mang tiếng xấu xa gần, thì cười lên một tiếng nói: “…Đúng là tôi, có điều cũng không phải do tôi tự đến gây sự, là các người không đúng trước, đánh du học sinh chúng tôi, cảnh sát cũng không quan tâm, tôi chỉ còn có cách để cho bọn họ một cách nói mà thôi”.
Tất cả cùng ồ lên một tiếng
“Tôi ngất! Không phải như vậy chứ?”
“Vậy người du khách nước ta báo chí nói đến chính là cậu ta sao?”
Đám người đã bắt đầu sôi động hẳn lên, hơn nữa một số thanh niên kích động thiếu chút nữa đã reo hò ầm ầm lên.
Cái người mà đến càn quét toàn bộ giới Taekwondo Hàn Quốc, đánh cho võ quán không dám mở cửa đó lại đang đứng ở trước mặt bọn họ sao?
Đây có thể xem là một tin tức rất lớn!!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ