Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 424: Tức Sùi Bọt Mép!
ại viện cục Chiêu thương.
Tôn Thụ Lập và La Hải Đình đang dẫn Tạ Tuệ Lan Triệu Hưng Long đi thăm quan.
Bên này, Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, điện thoại cho Bành Khắc Nông, nhưng cũng không gọi được, “Chuyện gì thế này?” Lúc sáng tôi còn gặp Bành tổng, nghe ông ấy nói về việc ký hợp đồng, hôm qua hẹn gặp nhau mấy giờ?”
Lâm Bình Bình đáp: “Là hai giờ mười lăm, đã qua mười lăm phút rồi”.
Đổng Học Bân nghĩ, “Bành tổng không biết có Tạ Huyện trưởng đến thị sát?”
Hồ Tư Liên nhíu mày lại một chút nói: “Buổi sáng tôi có nói trước với Bành tổng, ông ta biết hôm nay Tạ Huyện trưởng sẽ chủ trì lễ kí hợp đồng, lúc gọi điện ông ấy còn nói là sẽ chuẩn bị một chút, theo lý không thể đến trễ được! Hay là tạm thời có việc gấp rồi? Nhưng sao không gọi cuộc điện thoại? Có gấp thế nào đi nữa cũng không thể vứt lãnh đạo một bên hay sao” Vẫn cùng Tạ Huyện trưởng ủng hộ công việc chiêu thương, Hồ Tư Liên đương nhiên cũng có đại diện Tạ Huyện trưởng cùng nhà đầu tư đi ăn cơm, cô không có cảm giác khác, chỉ cảm thấy những nhà đầu tư hiện tại đều rất tự cao tự đại, giống như huyện phải cầu tới bọn họ, bắt đầu làm giá vô hạn, kiểu như thế làm Hồ Tư Liên rất khó chịu, vẫn chưa đầu tư mà làm như nhân dân cả huyện đã nợ tiền họ rồi vậy.
“Có thể là có việc chậm trễ, để tôi thử xem” Đổng Học Bân bắt đầu gọi điện.
Một cuộc…
Hai cuộc…
Ba cuộc…
Đã hai giờ bốn mươi rồi, điện thoại cũng không có người nghe.
Đổng Học Bân vẻ mặt rốt cuộc cũng hơi khó coi, “Làm gì đây!”
Lúc này, một người trung niên đeo máy ảnh và hai nhân viên đài truyền hình huyện bước tới nói: “Hồ Thư ký, Đổng Cục trưởng, hay là chúng ta vào hội trường làm lễ ký kết trước, ánh sáng và dụng cụ thế nào cũng phải chuẩn bị trước một chút” Tạ Huyện trưởng đích thân chủ trì lễ ký hợp đồng, đương nhiên phải đưa tin.
Hồ Tư Liên hơi trầm ngâm, “Đợi thêm đã”.
Chờ mấy người đài truyền hình vừa đi, Lâm Bình Bình hơi nóng, “Cục trưởng, việc này...”
Đổng Học Bân hít vào một hơi, “Cho người đi tìm! Lập tức!”
Lâm Bình Bình nghe xong liền lập tức điện thoại tìm mấy người ở phòng nghiệp vụ đi lo.
Đổng Học Bân nghiêng đầu nói với Hồ Tư Liên: “Hồ tỷ, người không đến, buổi lễ ký hợp đồng cũng… chị xem hay là để các lãnh đạo đi thị sát một lát đã? Bành tổng có lẽ không thể vô duyên vô cứ đến trễ, tôi đoán chắc là có việc gì đó, trước ba giờ chắc chắn có thể đến, sẽ không quá trễ đâu”.
Im lặng một lát, Hồ Tư Liên gật gật đầu, “Chỉ có thể làm như vậy thôi, để tôi đi nói”.
Tạ Huyện trưởng và cả Triệu Huyện trưởng cũng thế, tất cả đều là những người vô cùng bận rộn, nhưng trong lúc bận như vậy mà cũng đã bớt chút ít thời gian đến để chủ trì buổi ký hợp đồng này thì có thể hiểu là họ hoàn toàn ủng hộ Đổng Học Bân và cục Chiêu thương, và cũng là đem đến chút ít niềm tin cho giới đầu tư, truyền đi một tín hiệu, có thể làm được đến như bây giờ, nhà đầu tư muốn kí hợp đồng nào lại dám đến trễ? Nào ai dám để ột vị lãnh đạo huyện lại đợi mình? Nói sao cũng không được, bộ mặt của phía Đổng Học Bân cũng đâu dễ cho qua, cho nên trước tiên chỉ có thể kéo giãn được tí nào hay tí đó, nếu như Tạ Huyện trưởng và Triệu Huyện trưởng đến sớm trong buổi lễ kí hợp đồng này rồi mà nhà đầu tư còn chưa đến thì chẳng phải là chuyện này trở thành chuyện cười lớn rồi sao.
Phía bên kia, Hồ Tư Liên cùng với Tạ Tuệ Lan đi ngang qua nói thầm chuyện gì đó, Tạ Tuệ Lan nhẹ nhàng ừm cũng không phản ứng gì, tiếp tục cười nhẹ và dẫn mọi người đi tham quan.
Vào lúc này, mấy người như La Hải Đình với Tôn Thụ Lập cũng nhìn ra chuyện không thích hợp.
Lâm Bình Bình liền nói nhỏ cho bọn họ nghe rằng Bành Khắc Nông còn chưa đến.
Sắc mặt Tôn Thụ Lập biến sắc, liền giao phó việc tháp tùng lại cho Phó Cục trưởng Lữ Đại Phát cùng với những cán bộ khác, xong bước nhanh về phía Đổng Học Bân nói: “Cục trưởng, người vẫn chưa thấy đến? Điện thoại gọi cũng không được sao?”
Đổng Học Bân mặt không chút thay đổi nói: “Gọi được, nhưng là không có bắt máy”.
“Không nghe điện thoại?” La Hải Đình bực bội nói: “Đã hẹn trước là hai giờ mười lăm rồi, chẳng phải đã đồng ý rồi hay sao? Tạ Huyện trưởng cùng Triệu Huyện trưởng đều đến hết cả rồi”.
Thật sự là càng sợ gặp chuyện không may thì lại càng gặp chuyện!
Hạng mục đầu tư này là do một tay cục Chiêu thương tìm được, cũng do cục Chiêu thương liên hệ được, nếu như hôm nay Bành Khắc Nông không đến thì quả là đã chơi lãnh đạo huyện một cú, vậy thì cái mặt của cục Chiêu thương cũng mất sạch, đồng thời cũng tổn hại đến thanh danh của Tạ Huyện trưởng và các vị lãnh đạo khác, thậm chí là ảnh hưởng đến danh tín của Tạ Huyện trưởng, huyện trưởng đã xem trọng anh, đích thân đến chủ trì buổi ký hợp đồng, nhưng nếu mà Bánh Khắc Nông thất tín vào phút chót thì khác nào đây là một cú tát vào mặt huyện trưởng! Chuyện này quả không còn là chuyện nhỏ nữa!
Một phút đồng hồ…
Ba phút…
Năm phút…
Chưa thấy người tới!
Nhà Bành Khắc Nông cách chỗ này không xa, Lâm Bình Bình đã chạy qua tìm xem thử, nhưng lập tức gọi điện về báo là nhà Bành Khắc Nông không có ai ở nhà cả.
Hồ Tư Liên vội vội vàng vàng chạy lên nói, “Đổng Cục trưởng, Tạ Huyện trưởng đã đi thị sát hai vòng rồi, ba giờ hơn còn phải qua bên cục Công thương thị sát mà người vẫn chưa tìm thấy, tính sao?”
Đổng Học Bân bắt đầu thấy khó chịu, Bành Khắc Nông! Nhà ngươi làm cái gì đây thế hả?
Lâm Bình Bình vẫn liên tục gọi điện thoại cho Bành Khắc Nông, bỗng nhiên cô ấy lớn tiếng nói: “Nghe rồi!”
Mấy người Tôn Thụ Lập cùng Hồ Tư Liên đồng loạt nhìn qua.
Đổng Học Bân bước nhanh đến bên, giật điện thoại, “Tôi nghe... Alo?”
“Đổng Cục trưởng đấy phải không?” Bên kia đầu dây điện thoại Bành Khắc Nông nói: “Thật khó xử quá, vừa rồi công ty có chút việc gấp, không đến kịp, vừa mới nghe thấy tiếng chuông di động”.
Đổng Học Bân nén tức giận nói: “Bành tổng, sắp ba giờ rồi, Tạ Huyện trưởng cùng Triệu Huyện trưởng đều đang đợi ngài, đã gần một tiếng đồng hồ rồi, nếu ngài bận, thì có thể gọi điện thoại báo một tiếng chứ? Tạ Huyện trưởng đến rồi, đài truyền hình cũng đến đây, tuyên truyền quảng bá miễn phí cho ngài rồi, sự đối đãi nồng hậu này trước giờ chưa từng có! Thái độ của bên huyện chúng tôi ngài cũng biết rõ rồi đấy! Để cho ngài nhiều chính sách ưu đãi vậy ngài cũng nên biết chứ! Ngài cũng không thể thất hẹn như vậy?”
“Ha ha, thật có lỗi” Bành Khắc Nông nói.
Hồ Tư Liên nháy mắt ra hiệu cho Đổng Học Bân để hắn không cần gấp gáp, chính sự quan trọng hơn.
Đổng Học Bân hít sâu một cái, “Vậy ngài bây giờ qua đây luôn chứ? Hợp đồng đã chuẩn bị xong rồi, Tạ Huyện trưởng buổi chiều còn có cuộc thị sát, ngài có thể nhanh chút được không? Nếu không tôi cho xe qua rước ngài?” Nhanh chút qua đây thì vẫn còn kịp.
Im lặng một chút, Bành Khắc Nông nói: “Việc bên này còn chưa xong, quả thật là chưa thể đi được, Đổng Cục trưởng, không phải là tôi làm khó anh, nhưng thật là đang có chuyện rất gấp”.
Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi, “Vậy ngài là ý gì chứ?”
“Tài chính của công ty đang có chút rắc rối, chuyện ký hợp đồng… bên công ty chúng tôi muốn thương lượng là tạm hãy để đó”.
Âm thanh của điện thoại của Lâm Bình Bình rất to, đứng bên cạnh là Tôn Thụ Lập và Hồ Tư Liên điều nghe thấy hết, cái này, đến người có tính khí tốt như Hồ Tư Liên cũng thấy sôi sùng sục lên.
Để đó sao?
Không ký hợp đồng nữa sao?
Tại sao lại không nói gì cả để đến cái thời điểm này ngài mới nói là sao?
Đổng Học Bân ngực đã muốn nổ tung, “Bành tổng, ngài không phải là nói đùa với tôi đó chứ? Mới lúc sáng chúng ta gặp mặt đã nói là tốt hết rồi sao? Tạ Huyện trưởng đã đến đây, đài truyền hình cũng đã đến, tất cả những cái này chúng ta đều đã thương lượng trước hết rồi! Tất cả những hạng mục này là vì tạo thế, quảng bá cho công ty của ngài, hạ thấp những rủi ro trong đầu tư cho bên ngài. Phía bên chúng tôi đã xem trọng ngài như vậy, chạy trước chạy sau sắp xếp lo liệu hết rồi, bây giờ ngài nói không ký hợp đồng với tôi nữa? Ngài xem cục Chiêu thương bên phía chúng tôi là gì chứ? Xem huyện trưởng và những lãnh đạo huyện là gì chứ?”
Bành Khắc Nông tạm dừng trong chốc lát, “Đổng Cục trưởng, tôi cũng có cái khổ trong đó, công ty không phải một mình tôi làm chủ, sự việc thành như vậy tôi cũng không nghĩ ra được”.
Đổng Học Bân nói: “Hiện tại tất cả mọi người đang chờ ngài, đầu tiên là không bắt điện thoại, tiếp đến là hủy bỏ ký ước, Bành tổng, bây giờ tôi mới phát hiện ngài cũng làm cao quá đó!”
“Tài chính thật là đang có vấn đề, ừm, bằng không tôi có đề nghị thế này…”
Đổng Học Bân nghiêm mặt không nói, chờ hắn ta nói.
Bành Khắc Nông nói: “Công ty thương lượng, để hạ thấp mức chi trả nhằm giảm rủi ro, lúc trước khi mà chúng ta nói đến chuyện ký hợp đồng, ừm, có thể hạ một triệu tiền mua đất được không? Khi đàm phán chuyện giá cả này bên công ty chúng tôi cảm thấy giá hơi cao, bây giờ thắt chặt tài chính, nếu chi khoản này thì hơi đuối thật, cho nên nếu giá đất có thể giảm đi một triệu trên giá cơ sở thì công ty sẽ nhanh chóng cử người đi qua đó ký hợp đồng ngay?”
Tôn Thụ Lập nổi giận nói: “Hay cho công phu sư tử ngoạm! Những ưu đãi lúc trước đưa ra đã là hết mức rồi, còn muốn giảm một triệu nữa sao? Tổng cộng tiền mua đất cũng đâu có bao nhiêu? Bây giờ đòi giảm một phần ba sao?”
Lâm Bình Bình cũng nổi cáu theo, “Lúc trước thương lượng hợp đồng sao không đề cập tới? Đến bây giờ chỉ còn việc ký hợp đồng nữa thôi mới nói đến chuyện này? Tôi biết thương nhân trọng lãi! Nhưng cũng phải nói chữ tín chứ?”
Đổng Học Bân giận dữ cười lại, “Bành tổng, tôi đã nhìn ra rồi, cái này kêu là đục nước béo cò đây sao? Ngài thấy
huyện chúng tôi xem trọng dự án này, biết Tạ Huyện trưởng và đài truyền hình điều đến cả đây nên cố tình không nghe điện thoại, kéo dài thời gian, biết nếu như ngài không đến ký hợp đồng, thì cục Chiêu thương bên phía chúng tôi chắc cũng không đỡ nổi, không có cách nào để ăn nói với cấp trên, rồi vin cào cớ này để ép chúng tôi phải nhượng bộ, uy hiếp chúng tôi? Được lắm Bành tổng, chúng tôi cũng lăn lộn nhiều, nhưng vẫn chưa thấy có loại người nào như ngài đây”.
Bành Khắc Nông nói: “Tôi cũng không có ý uy hiếp bên anh, quả thật là tài chính hiện đang rất khó khăn, những người khác trong công ty cũng đặt nhiều câu hỏi trong chuyện này, thôi bỏ đi, bây giờ tôi có nói mồm cũng không rõ ràng được gì cả, Đổng Cục trưởng, vấn đề này nên tạm gác lại đi, hi vọng rằng chúng ta sẽ còn có cơ hội hợp tác về lâu dài sau này nữa”, Đổng Học Bân đã nói ra những lời khó nghe, Bành Khắc Nông cũng không có ý muốn nghe những lời giận giữ đó, đã trực tiếp tắt điện thoại!
ĐCM mày!
Tắt điện thoại ư? Mày con mẹ nó còn nói lý không!
Tôn Thụ Lập cũng giận lắm, nhưng cũng hiểu rõ rằng nếu như hôm nay Bành Khắc Nông thật không đến, thì thật đã làm cho lãnh đạo huyện mất mặt rồi, cục Chiêu thương sẽ phải gặp phiền toái lớn, “Để tôi đi tìm hắn nói xem sao”. Nói xong liền chạy ra xe, vừa đi vừa cầm điện thoại gọi cho Bành Khắc Nông.
Đổng Học Bân nói với theo: “Hợp đồng tuyệt đối không thể nhượng bộ!”
“Tôi biết!” Tôn Thụ Lập lên xe, lái về hướng đại viện.
Sắc mặt Lâm Bình Bình trắng bệch, “Lần này đúng là làm ất mặt lãnh đạo huyện rồi! Cục Chiêu thương chúng ta cũng khó mà chịu nôi! Đây chẳng phải là tát vào mặt tất cả mọi người sao? Tên Bành Khắc Nông này làm như vậy có ích lợi gì cho hắn chứ? Sao tầm nhìn ngắn đến thế chứ? Vì một chút ít lợi nhuận mà không thèm nể mặt đến cả lãnh đạo huyện? Nói thay đổi là đổi sao?”
Hồ Tư Liên nghiến răng nghiến lợi nói vào, “Sợ là có ai đó đưa ra cho hắn điều kiện cùng chính sách tốt hơn! Cho dù hắn nếu có cùng huyện chúng ta căng thẳng thì cũng có thể đến huyện khác mà đầu tư, cho nên hắn chẳng sợ gì!” Đám thương nhân này thật là quá không biết tốt xấu!
Đổng Học Bân ngẩn ra.
Có người cho Bành Khắc Nông chính sách tốt hơn sao?
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ