Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 417: Từ Yến Điều Động Công Tác!
uổi chiều.
Nhà Từ Yến.
Tít tít tít, Đổng Học Bân ngay sau đó gọi vào số di động của Dương Triệu Đức, “Chú Dương, cháu Tiểu Bân, có làm phiền công việc của chú không?”
Bên kia Dương Triệu Đức cười nhẹ nhàng nói: “Không có, chú cũng vừa họp xong, cũng đang định gọi điện thoại cho cháu, nghe Hiểu Bình nói cháu cuối tuần về Bắc Kinh? Đã trở lại rồi à?”
“Không có, bên này có chút việc xin nghỉ vài ngày phép”.
“Có gì phiền phức không?”
“Chuyện nhỏ thôi, ha ha”.
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, Tiểu Giai hình như cũng đi Bắc Kinh rồi”.
“Ồ? Chị Tô đến đây? Có nhiệm vụ ở đài truyền hình?”
“Hình như là nhờ người khác đi làm rồi, cụ thể thế nào chú cũng không hỏi nhiều” Đang nói chuyện, Dương Triệu Đức cười ha ha nói: “Lần trước cháu nói với chú chuyện Cục trưởng cục quốc an Phần Châu đó cũng đã có thể được rồi, sở Quốc An tỉnh cũng đang xem xét ý kiến của chính quyền địa phương, việc điều động công tác của Từ Yến cơ bản không thành vấn đề, nhưng cái vị trí này rất nhiều người tranh giành, nên bên sở Quốc An tỉnh cũng không tiện để lộ tin tức sớm, có thể nội trong tuần này sẽ có đơn nhậm chức xuống, đến lúc đó cháu nói trước cho lãnh đạo cũ của cháu biết, để cô ấy chuẩn bị tinh thần” Nếu như lúc nãy những lời của mẹ nói còn chưa thể xác định rõ được, thì bây giờ những lời này của lão Dương thật là đã khẳng định chắc, chuyện của Từ Cục trưởng xem ra là thật thành rồi!
Đổng Học Bân vội nói: “Chú Dương, thật cảm ơn chú, đợi sau khi về cháu mời chú bữa cơm”.
“Chúng ta còn xem như người ngoài sao?” Dương Triệu Đức mười phần trung khí nói: “Cháu đã là con trai chú, chuyện của cháu còn không phải là chuyện của chú sao?” Thực ra việc điều động này có thể thúc đẩy được, Dương Triệu Đức đã bỏ ra nhiều công sức, bản thân Đổng Học Bân cũng không thể tưởng tượng được, vì thế, lão Dương nợ không ít nhân tình vì chuyện này, chỉ có điều những lời này Dương Triệu Đức không cần thiết phải nói với Đổng Học Bân, không có ý nghĩa gì, chỉ cần cho biết chuyện này đã thành là được rồi.
Đổng Học Bân cảm động không thôi, lão Dương thật là có ý tứ.
Con trai sao? Trong lòng có chút gì đó xao động.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân tựa vào ghế sô pha ở phòng khách ngẫm nghĩ, rồi lấy điện thoại di động tiếp tục bấm số gọi đi, gọi cho Tô Giai cháu của Dương Triệu Đức. Chú Dương đã nể mặt mình như vậy, Đổng Học Bân cũng nên thể hiện một chút, hơn nữa trước đây hắn mang ơn Tô Giai một lần, lần này chị Tô đến Bắc Kinh nhờ người làm việc, dù sao Đổng Học Bân cũng nên hỏi thăm, có gì giúp được thì giúp một tay, không giúp được thì cũng lo liệu cho chỗ ăn ở, ít nhất cái này là chủ ý của Đổng Học Bân, nhưng gọi hai lần mà không thấy có tín hiệu, điện thoại không liên lạc được, không còn cách nào khác, Đổng Học Bân nghĩ sẽ gọi lại vào ngày mai xem thử.
Thấy đồng hồ treo tường ở phòng khách, gần 3 giờ chiều.
Đổng Học Bân rất muốn gọi Từ Yến dậy nói cho cô ấy biết chuyện điều động, cho cô ấy chút bất ngờ, nhưng lại không muốn làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, nên tìm cái điều khiển định mở tivi xem cho hết thời gian.Trên bàn trà không có cái điều khiển, Đổng Học Bân lật tìm ở khe của ghế sofa, rồi lại thò tay mò tìm bên chiếc ghế sofa nhỏ làm bằng da thật ở phía bên cạnh, lật chiếc áo khoác lông màu cà phê xem thử có cái điều khiển ở bên dưới không. Hắc, quả thật là nó ở phía dưới.
Nhưng yên lặng một chút, mặt Đổng Học Bân chợt đỏ lên.
Phía dưới chiếc áo da đó ngoài cái điều khiển ra còn có mấy chiếc quần áo, gói lại với nhau, có chiếc áo ngực thêu hoa màu tím nhạt và quần con, còn có một chiếc áo màu da nhạt, chắc là đồ mới thay vào lúc sáng, chắc là lúc thấy Đổng Học Bân vào nên thu dọn không dịp mới nhét xuống dưới cái áo này ở trên ghế sô pha? Đổng Học Bân với tay mò cái điều khiển phía dưới chiếc quần thiêu hoa tím, như thế thì mấy đầu ngón tay phải chạm vào thứ không muốn chạm vào, đồ trong của Từ Yến hơi ẩm chắc tại vì do sốt nên đổ mồ hôi rồi thay ra.
Muốn lấy mạng mà!
Đổng Học Bân cuối cùng cũng lấy tay ra khỏi cái điều khiển vì sợ lỡ Từ Cục trưởng nhớ lại là cái điều khiển ở chỗ đó, nên nếu mà mình lấy ra sợ Từ Yến sẽ biết đến chuyện xấu hổ này, thế là đặt chiếc áo khoác lại chỗ cũ.
Xem TV đi.
Đổng Học Bân trực tiếp mở cái nút khởi động TV, sợ ảnh hưởng đếnTừ Yến nên mở nhỏ âm thanh. Thời gian trôi qua từng phút… từng giờ..
Một tiếng đồng hồ sau… Đổng Học Bân sau khi đi nhà vệ sinh xong đi về hướng phòng ngủ xem thử, nhẹ nhàng mở cửa, thấy Từ Yến nằm gạt tóc về một bên ôm chăn nằm ngủ, nhịp thở đều đều, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, Đổng Học Bân không yên tâm bước nhẹ đến bên giường, nhẹ nhàng lấy tay áo mình lau mồ hôi trên trán cô ấy, xong, lấy tay để nhẹ lên đầu Từ Yến, ừm, nhiệt độ cơ thể rõ ràng đã xuống bớt rồi, không sốt nữa.
Đổng Học Bân thở ra một tiếng, cái này chỉ là cảm mạo thôi không phải là bệnh nặng gì.
Nhìn một lượt Từ Yến, Đổng Học Bân phát hiện đôi chân đẹp đang lộ ra phía dưới tấm chăn không được che chắn, sợ cô ấy nhiễm lạnh, hắn kéo chăn đắp lại, sau đó đi ra ngoài lấy đá từ trong tủ lạnh, vào nhà vệ sinh lấy cái chậu rửa mặt bỏ đá vào, đợi nước mát dần rồi lấy khăn của Từ Yến giặt đi, rồi thấm nước đá, xong đem vào phòng ngủ đắp lên trán cho Từ Yến.
Mười phút sau, chiếc khăn nóng hổi.
Hắn cầm khăn đứng lên đi vào nhà vệ sinh, ngâm khăn trong nước lạnh, rồi lại tiếp tục đem vào trong phòng và đắp lên trán cho Từ Yến.
Một lần… Ba lần… Năm lần…
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Đứng ở phía chân giường nhìn Từ Yến dần dần hồi phục lại, Đổng Hộc Bân cảm thấy mình cũng có chút thành công, nhiệt độ bây giờ đã hạ xuống mức bình thường rồi, anh em cũng không tốn sức không không nha.
Nhưng nhìn qua nhìn lại, ánh mắt của Đổng Học Bân cũng có chút không đúng, Từ Yến đang nhắm mắt nằm ngủ, tóc xõa, nằm ngủ trong chăn, càng nhìn càng thấy dễ chịu, càng nhìn càng thấy tâm nóng, Đổng Học Bân tự trách mình một câu, hung hăng gõ lên trán chính mình một cái, anh em hiện tại cũng thật đúng, mới có mấy ngày không gặp phụ nữ mà sao nhìn thấy là bước chân đi không nổi là thế nào?
Thẩm mỹ của con người tăng theo tuổi tác và sự biến hóa của hoàn cảnh.
Thời đi học trung học cơ sở, lúc đó còn trẻ Đổng Học Bân chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp, đẹp thật đẹp mới là đẹp, nhìn con gái là nhìn khuôn mặt, vẻ đẹp của con gái được thể hiện ra hết trên khuôn mặt. Sau khi tốt nghiệp trung học, thẩm mỹ quan của Đổng Học Bân mới thay đổi một chút, bắt đầu chú ý đến ngực của con gái, cảm thấy con gái có khuôn mặt đẹp và khuôn ngực đầy đặn thì mới là con gái đẹp. Học đến cấp ba, lại chú ý đến dáng người, lúc đó cảm thấy con gái chân dài, eo thon da mặt hồng hào mới xem là đẹp. Sau này khi học đại học, thẩm mỹ quan của Đổng Học Bân cũng dần thay đổi theo, cảm nhận rằng con gái trẻ, dáng người đẹp, khuôn mặt đẹp, và có khí chất mới lay động lòng người, cảm nhận ngày càng kén chọn hơn và ngày càng cao hơn.
Cái sự chuyển biến này tiếp tục từ sau khi tốt nghiệp đại học cho đến giờ.
Theo mức độ tiếp xúc với mọi người ngày càng nhiều, theo sự tiếp xúc rèn luyện trên giới quan trường, cái góc nhìn về phụ nữ của hắn cũng tiếp tục thay đổi.
Hiện tại Đổng Học Bân gần hai mươi lăm tuổi, nhưng hắn đến bây giờ mới kinh ngạc phát hiện, anh em như lại có điểm đạt tới cảnh giới “phản phác quy chân”rồi.
Tuổi? Khuôn mặt? Khí chất? Chân? Mông? Ngực?
Những cái đó bây giờ không quá chú ý đến nữa.
Đổng Học Bân cảm thấy càng biết cách ngắm mỹ nhân rồi, ngực phẳng thì sao chứ? Ngực phẳng cũng có vẻ đẹp riêng của nó, chân dài nhỏ có phải là đẹp không? Không thể, đầy đặn cũng có cái đẹp của đầy đặn. Mông có cần phải cong mới đẹp? Mập một chút mới đẹp, tuổi càng nhỏ càng tốt? Trẻ có cái đẹp của sự linh hoạt, lớn tuổi thì sẽ có vẻ đẹp của sự chín chắn, trưởng thành. Như bây giờ trên khuôn mặt của Từ Yến một điểm nhan sắc nhỏ cũng khó thấy, nhưng Đổng Học Ban lại thấy nó ý nhị vô cùng, giống như là một người đẹp thật sự, một vẻ đẹp khác thường.
Thì ra mối người phụ nữ điều có một vẻ đẹp riêng
Anh em tuyệt đối là phản phác quy chân rồi!
Chỉ có điều biết thưởng thức cái đẹp lại không nhất định là phải hành động gì đó, Đổng Học Bân thực không có suy nghĩ gì cả, hắn chẳng qua thấy vẻ đẹp của Từ Cục trưởng càng ngắm càng thấy đẹp, trong lòng chỉ cảm nhận vậy thôi, đến biểu hiện ra bên ngoài cũng không dám nữa là, hơn nữa Từ Yến cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nếu để Cục trưởng Từ phát hiện mình cảm thấy chị ta xinh đẹp thì sau này không biết lãnh đạo có dám qua lại với mình nữa hay không?
Sáu giờ.
Khi Đổng Học Bân không biết là đắp khăn lần thứ mười mấy lên trán của Từ Yến, thì mắt Từ Yến từ từ mở ra, nhìn thấy hắn với vẻ vui mừng.
“Ồ, làm chị tỉnh rồi”.
“ Không có, tỉnh rồi, chỉ là nằm mơ màng thôi”.
Đổng Học Bân hơi run run, tỉnh dậy từ sớm rồi sao? Đừng nói là biết mình đứng nhìn chằm chằm vào tư thế ngủ của người ta chứ?
Ánh mắt Từ Yến có chút trìu mến đưa tay ra kéo hắn xuống ngồi bên cạnh giường, sau đó vỗ nhẹ lên đùi của Đổng Học Bân nói: “Cậu đó, làm cho người già như tôi cảm thấy ngại quá, đắp chăn cho, rồi lại lau mồ hôi, đi thay khăn chườm, cả buổi chiều như vầy không rảnh tay luôn? Tiểu Đổng vất vả rồi, chồng và con trai tôi cũng chưa đối tốt với tôi như vậy, thật là cảm ơn”.
Đổng Học Bân cười nói: “Cái này không phải là nên làm hay sao”, Từ Yến để tay lên đầu gối hắn, “Hết sốt rồi, cảm thấy dễ chịu nhiều lắm rồi, nếu không có cậu ở đây chăm sóc chắc ngày mai tôi cũng chưa khỏi nữa”. Nàng ra nhiều mồ hôi, cái chăn lộ ra khe hở có hơi nóng hầm hập bay ra, không khó ngửi thấy.
“Không sốt nữa là tốt rồi, thế để tôi làm cơm, buổi tối nay chúng ta ăn cái gì đây?”
“Vậy thì lão lãnh đạo của cậu cũng không khách sáo nữa đâu, cậu xem thử trong tủ lạnh còn thứ gì, tôi cũng không nhớ nữa, làm đơn giản thôi”.
“Được để tôi làm”.
Từ Yến nghiêng mình, chống tay lên giường, “Tôi cũng phải dậy thôi, cả người đầy mồ hôi, phải đi tắm đây”.
Đổng Học Bân nhanh chóng nhẹ nhàng đỡ lấy lưng của cô ấy.
“Đừng đỡ tôi, không tay cậu đầy mồ hôi” Từ Yến kéo cái chăn ra.
“Không sao, chị cứ từ từ” Vừa đỡ, vừa cúi xuống tìm đôi dép lê, tìm xong mang vào chân cho Từ Yến.
Leng keng, leng keng, leng keng…
Thình lình, chuông cửa bên ngoài đột nhiên không hề có dấu hiệu vang lên!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ