Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 379: Nhanh Đưa Cho Hắn Đi!
ai giờ bốn mươi chiều.
Trong văn phòng cục tài chính.
Trải qua rất nhiều việc nằm ngoài dự tính, các công việc trong phòng gần như đã bị rơi vào trạng thái tê liệt, điều hòa ngừng hoạt động, căn phòng lạnh ngắt, muốn uống nước cũng phải đi xuống tầng dưới lấy nước ở bình, những tài liệu quan trọng cũng bị thất thoát mất phân nửa, máy tính cũng hư hỏng hết, cái tài liệu khác cũng mất vô số kể, điện thoại ngừng hoạt động, điện cũng không có, tất cả mọi nguồn tin tức đều bị chặn đứt. Văn phòng này là nơi quan trọng nhất của cục tài chính, nếu như ở đây phát cháy thì toàn bộ cục tài chính cũng sẽ loạn hết cả lên, các bộ phận khác cũng cuống hết cả lên, tất cả đều rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đinh Lực tức giận nói, “Kiểm tra đường dẫn! Hãy phục hồi lại đường điện trước”.
Đường Hiểu Quân ngập ngừng nói, “Đổng Cục trưởng bảo tôi hỏi một chút về tình hình chi tiền của cục chiêu thương…”
“Nói với anh ta, không có tiền đâu” Đinh Lực cảm thấy trong chuyện này có đến tám phần là có người trong nội bộ thông đồng với Đổng Học Bân, càng nghĩ càng tức giận: “Hãy để ý cấp dưới của cậu, chắc chắn đã có ai đó giở trò ở biến áp tổng, sau khi sửa lại đường điện hãy tìm một người tới xem áp tổng. Mau đi làm đi”.
“Vâng” Đường Hiểu Quân vội vàng đi ngay.
Mấy phút sau, hệ thống điện cuối cùng cũng được khôi phục trở lại.
Không khí trong văn phòng nhẹn nhõm hơn, mọi người vội vàng mở máy tính ra tiếp tục làm việc.
Trong lúc đó, có mấy nhân viên bộ phận in ấn tài liệu lúc đi tới máy in thì đều sợ hãi đi vòng sau ghế sô pha chỗ Đổng Học Bân, những nhân viên khác cũng kinh hồn táng đảm nhìn về phía Đổng Học Bân, cả một văn phòng lớn như vậy không ai nói câu nào, không khí bị như ngưng lại, trong lòng ai cũng hoài nghi, có người nhát gan một chút ngay cả động đậy cũng không dám động đậy, khắp người nổi da gà.
“Cục trưởng” La Hải Đình nhìn hắn, “Cái này…”
Đổng Học Bân ngoảnh đầu lại, “Cái gì? Sao vậy?”
La Hải Đình ho khan nói: “Không có gì, khụ khụ” Cô thật ngại khi hỏi có phải ngài làm hay không.
Reng reng reng, chuông điện thoại của Đổng Học Bân reo lên, là Phó Huyện trưởng Triệu Hưng Long.
Tiếp theo đó là tiếng Triệu Hưng Long ở đầu dây bên kia dở khóc dở cười nói: “Đổng Cục trưởng, có người khiếu nại với tôi. Anh có ở cục chiêu thương không vậy? Có việc gì vậy?”
Nghe vậy, Đổng Học Bân cười nói: “Khiếu nại tôi à? Chuyện này không phải là quá rảnh rỗi sao, Triệu Huyện trưởng, ngài đang nói chuyện lộn xộn ở cục tài chính hả? Việc này thì tôi biết, tôi thấy chắn bọn họ đã đắc tội với ai đó, chi trả tiền cũng không theo trình tự, coi như là trút giận, vừa bị ngắt điện lại vừa ngắt bị điện thoại, ài, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, nếu không tin ngài có thể hỏi, từ đầu tới cuối tôi đều ngồi trên ghế sô pha, không hề di chuyển chỗ khác, La chủ nhiệm và các đồng chí trong cục tài chính đều có thể làm chứng cho tôi, tại sao lại còn khiếu nại tôi chứ? Thế này không phải là nói xấu người khác sao?”
Triệu Hưng Long vui vẻ nói: “Tên tiểu tử này, thật có khả năng ép người”.
“Tôi nói Triệu Huyện trưởng, chuyện này thực sự không phải do tôi làm”.
“Đối với tôi cậu còn giả vờ à?” Triệu Hưng cười cười, “Nếu như người khác tôi còn có thể cân nhắc một chút nhưng bản lĩnh của Đổng Học Bân cậu thì ai mà không biết? Học Bân, công việc ở cục tài chính là quan trọng nhất, nếu chậm trễ, các lãnh đạo cấp trên nhất định sẽ truy cứu xuống dưới, bắt cục tài chính chịu trách nhiệm… cậu biết không? Phải có chừng mực chứ”
Nhưng giọng nói của hắn lại không hề có chút ý làm cho Đổng Học Bân có chừng mực, Triệu Hưng Long quản lí công việc của cục Chiêu thương, nếu tiền không tới tay, cục Chiêu thương nhất định sẽ xảy ra chuyện, như vậy thì hắn cũng không trốn khỏi trách nhiệm, cho nên hắn đương nhiên đứng bên Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lặng thinh, hắn nghe ra lời của Triệu Hưng Long chính là ủng hộ anh, “Tôi hiểu rồi”.
“Tốt lắm, cứ như vậy?”.
“Vậy được, ngài hãy đợi tin của tôi”.
Ngắt điện thoại, Triệu Hưng Long đắc ý lắc đầu cười cười, trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Đổng Học Bân, nghe nói ấn tượng của hắn đối với Đổng Học Bân cũng không được đẹp, hắn cảm thấy Đổng Học Bân là một người trẻ tuổi mà một chút trí tuệ chính trị cũng không có. Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc thì quan hệ giữa hai người ngày càng hòa hợp, Triệu Hưng Long đánh giá rất cao những biểu hiện của Đổng Học Bân. Hiện nay, hắn ngược lại lại cảm thấy, có một số chuyện làm hco người ta khó giải quyết nhưng với Đổng Học Bân, người có khả năng làm “ náo loạn” đi làm thì lại có hiệu quả.
Trong văn phòng cục tài chính.
La Hải Đình đột nhiên nói: “Đường Chủ nhiệm đã trở về rồi”.
Đổng Học Bân cũng nhìn theo, rồi hỏi một cách thân thiết: “Lão Đường, điện đã có lại rồi à? Anh cũng đừng có chỉ chăm chú lo chuyện này nữa, chuyện của cục Chiêu thương chúng tôi thì sao đây?”
Đường Hiểu Quân không tới gần hắn, cách hắn khoảng hai mét thì nói: “Đổng Cục trưởng, tình hình cục tài chính rất khẩn cấp, chúng tôi…”
Không đợi anh nói xong, Đổng Học Bân liền cười cười gật đầu.
Rắc!
Cả văn phòng đột nhiên tối đen lại, lại mất điện rồi.
Các nhân viên lại bắt đầu hô to gọi nhỏ, tất cả đều tập trung nhìn chằm chằm vào Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha, vắt chân lên, hắn châm một điếu thuốc hút, mắt hơi nhắm lại, chập chờn gật gà gật gù.
Đường Hiểu Quân toát hết cả mồ hôi.
Chợt nghe thấy từ trong văn phòng vọng ra thanh âm tức giận của Đinh Lực: “Đường Hiểu Quân!”
Đường Hiểu Quân vội sai mấy người xuống dưới xem tổng áp sao lại nhảy rồi, đồng thời cũng đi vào trong văn phòng: “Cục trưởng, bên ngoài lại mất điện rồi, cái này… cái này…” Những chuyện chưa rõ ràng thường làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, Đường HIểu Quân thực sự bị hiện tượng quái dị trong văn phòng làm cho sợ hãi rồi, hắn hận không thể lập tức đem Đổng Học Bân đuổi đi ra ngoài, cả đời này cũng không muốn cùng hắn giao tiếp nữa: “Cục trưởng, trong tài khoản của chúng ta vẫn còn dư chút tiền, tôi thấy… tôi thấy chúng ta hãy cho cục chiêu thương ứng trước đi, tình trạng của bọn họ cũng đang rất khẩn cấp”.
Đinh Lực tức giận đập tay xuống bàn làm cho chiếc bút trên bàn cũng bị nảy lên, “Tôi sai anh phái người đi xem tổng áp, anh làm cái gì vậy?”
“Tôi phái người đi rồi, còn phái những hai người”.
“Vậy sao vẫn mất điện? Hơn nữa lại mất ở trong văn phòng?”
Đường Hiểu Quân cũng không thể hiểu rõ, dừng một lát, hán lại tiếp tục nói: “Cục trưởng, tôi nghĩ Đổng Cục trưởng không đồi được tiền nhất định sẽ không từ bỏ, cơ bản hắn không hề có chút suy nghĩ bỏ đi, chúng ta cũng không thể đuổi đi được, hơn nữa cứ cho là hôm nay hắn đi rồi, nhưng ngày mai thì sao đây? Còn ngày kia? Nếu như ngày nào hắn cũng tới cục tài chính ngồi như vậy thì công tác của chúng ta không phải là…” Đường Hiểu Quân cũng sợ phải gánh trách nhiệm, hắn cũng không có chứng cớ chứng minh Đổng Học Bân gây ra chuyện này, cho nên nếu thực sự truy cứu trách nhiệm trong việc mất liên lạc đường dây điện thoại và việc mất điện thì có lẽ Đường Hiểu Quân sẽ là người bị truy cứu đầu tiên, “Hiện tại công việc trong cục đang bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, nếu không điều chỉnh được, như vậy rất nhiều ban ngành sẽ đều rơi vào tình trạng tê liệt, chuyện này…”
Reng reng reng, reng reng reng, tiếng chuông điện thoại reo vang.
Đinh Lực nhìn qua, là điện thoại của Liêu Nham Sơn, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy. Đinh Lực vội vàng bắt máy, “Liêu Chủ nhiệm”.
Liêu Nham Sơn kìm giận nói: “Lão Đinh, cục tài chính của các anh có chuyện gì vậy? Điện thoại cũng không gọi được, lúc trưa tôi bảo các anh gửi cho tôi bản báo cáo tài chính sao giờ vẫn chưa thấy? Cuộc họp buổi chiều cần dùng tới, giờ là mấy giờ rồi? Anh xem xem giờ là mấy giờ rồi hả?”
Đinh Lực cuống cuồng nói: “Liêu Chủ nhiệm, nguồn điện ở cục tài chính chúng tôi có sự cố, mất điện, thế nên mới…”
Liêu Nham Sơn nói: “Mất điện? Sao tôi không thấy ai nói gì? Tại sao các cục khác không sao mà bên cục tài chính các anh lại mất điện? Anh đừng có kiếm cớ, lập tức fax bản báo cáo sang cho tôi. Nếu chậm chút nữa sẽ không kịp đâu” Lieu Nham Sơn là trợ lý đắc lực cho Hướng Đạo Phát, lại vừa là thường ủy huyện ủy, cho nên khi nói chuyện với Đinh Lực hắn cũng không có chút nào khách khí.
Tắt máy, Đinh Lực quát Đường Hiểu Quân: “Còn nhìn cái gì nữa? Mau gửi bản báo Cáo tài chính lên huyện ủy! cuộc họp buổi chiều nay sẽ bàn về vấn đề này!”
Đường Hiểu Quân bất đắc dĩ nói: “Báo cáo đều ở trong máy tính, bản mới vẫn còn chưa in ra”.
“Vậy thì in ra đi!”
“Nhưng mà… mất điện rồi, máy tính…”
Nói xong, xẹt xẹt một tiếng, đèn trong văn phòng lại sáng lên.
Đường Hiều Quân không còn nhiều lời nữa, hắn vội vàng quay người chuẩn bị ra ngoài lo liệu việc này, nhưng khi hắn vừa chạm vào nắm tay cửa thì lại xẹt một tiếng, đèn lại tối thui lại!
Đường Hiểu Quân mắt trợn tròn mồm há hốc, lại mất điện!
Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân!
Đinh Lực hận không thể lột da hắn ra, hắn đột nhiên đứng dậy, “Nhanh đuổi tên Đổng Học Bân đó ra ngoài cho ta! Hắn cần tiền thì đưa hắn tiền! Để hắn đi ngay lập tức!” Đinh Lực không thể chịu đựng được nữa.
Bên ngoài.
Đường Hiểu Quân thong thả đi ra: “Đổng cục trưởng…”
Đổng Học Bân mở to mắt ra nhìn hắn: “Lão Đường, có chuyện gì vậy?” La Hải Đình cũng ngoảnh lại nhìn.
Đường Hiểu Quân ho một tiếng: “Đinh Cục trưởng đã phê rồi, ba trăm vạn mà cục chiêu thương một giờ sau có thể lấy được, Đổng Cục trưởng, ngài xem ngài có thể về trước được không? Công việc bên kia của ngài cũng rất bận đúng không?”
Vừa nghe vậy, Đổng Học Bân liền nở một nụ cười: “Lão Đường, không giao tiền cho cục khác mà lại cho cục chiêu thương chúng tôi, như vậy có phải là có chút không hay không?”
Đường Hiểu Quân suýt nữa đã chửi má nó mà nói: “Tình hình của cục chiêu thương Đinh Cục trưởng đã biết rồi, rõ ràng là rất khó khăn, xử lý theo trường hợp đặc biệt thôi, xử lý theo trường hợp đặc biệt thôi”.
Đổng Học bân vỗ vào vai Đường Hiểu Quân: “Được, vậy cảm ơn nhé”.
Trong lòng Đường Hiểu Quân kêu khổ, trên mặt lại cười nói: “Ngài đừng khách sáo thế, đều là vì dân phục vụ mà, mọi người vốn nên lý giải lẫn nhau mới đúng”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Nói rất hay, nói rất hay, La đại tỷ, chúng ta đi thôi”.
“Ài!” La Hải Đình cũng vui vẻ, ban đầu Đổng Học Bân nói nếu cục tài chính không giao tiền thì anh ta sẽ ngồi bên ngoài đợi đến khi nào họ giao thì thôi, lúc đó La Đại Hải vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa câu nói này. Trong lòng còn nói thầm có khi người ta còn không cho anh ngồi, chuyện này thì có tính uy hiếp gì chứ? Ai ngờ nửa giờ sau La Đại Hải mới hiểu hết được ý nghĩa câu nói của Đổng Học Bân, thì ra cứ ngồi đó không làm gì cả cũng có thể làm ra những việc lớn như vậy? Thật là quá độc đi.
Không bao lâu, chuyện ở cục tài chính cũng truyền tới tai một số người khác.
Ủy ban huyện.
Tạ Tuệ Lan nheo mắt cúi đầu xem tài liệu, khóe miệng vẫn còn cười tươi: “Tiểu Đổng lại gây ra chuyện gì nữa đây?”
Hồ Tư Liên dở khóc dở cười nói: “Tôi vừa nghe nói, Đổng Cục trưởng tới cục tài chính mượn tiền, kết quả là trong ba mươi phút đó tất cả các máy móc thiết bị bên đó đều hỏng hết, đường dây điện thoại cũng bị ngắt, tài liệu cũng bị thất thoát mấy phần, mất điện khoảng ba bốn lần, suýt nữa còn xảy ra hỏa hoạn” Nhìn sắc mặt Huyện trưởng, Hồ Tư Liên lại nói tiếp: “Sau đó cục tài chính đưa cho cục chiêu thương ba trăm vạn, Đổng Cục trưởng mới rời đi”.
Tạ Tuệ Lan cười một tiếng, cũng không xem tài liệu nữa: “Tiểu Đổng này thật là…”
“Ngài xem chuyện này tính sao?” Hồ Tư Liên có chút lo lắng, làm loạn cục tài chính, như vậy là phải chịu trách nhiệm chính trị rồi.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Tiểu Đổng có thể lấy được tiền, đó là bản lĩnh của cậu ta, xem ra tài chính của cục tài chính vẫn còn có dư đó”.
Hồ Tư Liên liền biết được Tạ Tuệ Lan sớm đã có kế sách đối phó với Đinh Lực và Hướng Đạo rồi, Đổng Học Bân gây náo loạn như vậy rõ ràng làm cho người khác rất vui sướng.
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ