Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 354: Bộ Mặt Sầu Thảm Của Lữ Đại Phát
áng sớm ngày hôm sau.
Trụ sở cục chiêu thương.
Đổng Học Bân lái xe tiến vào, đi thẳng phòng làm việc của mình trên lầu.
Vẫn chưa đến giờ làm việc, có không ít người đang bàn tán chuyện Đổng Học Bân và Lữ Đại Phát đấu đá nhau, phân tích ai cao hơn, ai cũng biết, chuyện hôm qua chỉ là một phép thử, hai ngày tiếp đây mới là đấu thực sự, trong cơ quan, lãnh đạo đấu đá mọi người ai cũng chú ý, cái này quyết định rất nhiều tình thế phát triển, cho nên vô luận cán lãnh đạo bộ ngành cũng tốt, khoa viên cán sự cũng thế, đều căng thẳng mà quan sát Đổng Cục trưởng có thể đấu qua được lão hồ ly Lữ Đại Phát này hay không.
Trong phòng làm việc của cục trưởng, Quách Phàn Vỹ đang lau tấm kính, động tác rất cẩn thận.
Đổng Học Bân đi vào phòng thấy hắn liền cười nói: “Phàn Vĩ, có thấy thích hợp với công việc này không?”
“Đổng cục trưởng” Quách Phàn Vỹ đang bận lau cửa sổ, thì dừng tay đi rót trà cho Đổng Học Bân, cười nói: “Công việc thì cũng khá thành thục rồi, nhưng còn chưa gặp được hết trưởng các phòng ban trong cục với một số lãnh đạo huyện, ngài cho thêm một tuần đi, trong bảy ngày đảm bảo sẽ tạo được quan hệ, không thể để công việc triển khai chậm trễ được, sau này bảo đảm dưới sự lãnh đạo của ngài…”
Đổng Học Bân khoát tay cười nói, “Được rồi, lai bắt đầu cái bài đấy rồi”.
Quách Phàn Vỹ cũng cười, không nói tiếp nữa.
“Không phải vội thiết lập quan hệ đâu, đây cũng không phải chuyện vội vàng được, từ từ làm”.
“…Vâng” Quách Phàn Vỹ kéo ghế để Đổng Học Bân ngồi.
Ngồi xuống rồi Đổng Học Bân nhấp mấy ngụm trà, tinh thần rất sảng khoái, “Đúng rồi, chị dâu và các cháu đều đến đây cả chưa? Chuyện chuyển trường của bọn nhỏ có cần tôi nói giúp không?”
Nghe Đổng Học Bân nói “chị dâu” Quách Phàn Vỹ có chút được yêu mà sợ, “Cảm ơn Đổng cục trưởng, không cần đâu, con tôi mới học được nửa kì, bây giờ mà chuyển trường thì sợ rằng không theo kịp các bạn, nên tôi để vợ và con tôi trên kia”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Nếu cần giúp thì cứ nói một câu nhé”.
“Vâng!”
Bây giờ Quách Phàn Vỹ đối với Đổng Học Bân đã là bội phục sát đất, lúc ở kinh thành, hắn không biết tình hình của Đổng Học Bân ở huyện Duyên Đài, nhưng từ hôm qua tới bây giờ Quách Phàn Vỹ đã liên tục nghe được thành tích vẻ vang của Đổng Học Bân, mang theo còng tay đánh gục chín kẻ bắt cóc, núi lở đất cứu người, truy tầm án nhà bảo tàng tỉnh bị trộm, bắt thân thích huyện ủy, đá quá sáu bảy võ quán TaeKwonDo Hàn Quốc, mỗi một chuyện đều kinh thiên động, làm cho Quách Phàn Vỹ trợn mắt há hốc mồm, hắn lúc này mới phát hiện, cho dù từ phòng tổng hợp điều đến cục, Đổng Học Bân cũng vẫn là Đổng Học Bân kia, mỗi một chuyện làm ra đều là người khác cả đời cũng làm không được.
Đã đến giờ làm việc.
Đổng Học Bân bố trí một vài việc để Quách Phàn Vỹ làm.
Nhưng chỉ một lúc sau có tin truyền đến làm cho Đổng Học Bân ánh mắt lạnh đi, công việc hắn đích thân chỉ đạo triển khai không thuận lợi, không phải thuộc hạ không làm, bọn họ không có gan như thế, chỉ là hiệu quả công việc rất thấp, chỉ là cần gọi cuộc điện thoại là làm xong thế mà bên dưới làm cả mười mấy phút mới xong, những phòng ban gần với phòng của Lữ Đại Phát thì càng chậm chạp hơn, rõ ràng là không coi trọng Đổng Học Bân cho lắm.
Đổng Học Bân trong bụng nghĩ được, để tôi xem các người còn đấu được với tôi bao lâu!
Nhìn đồng hồ, Đổng Học Bân nhắm mắt ngồi trên ghế, hôm nay Đổng Học Bân sẽ ọi người trong cục biết, ai mới là lãnh đạo của cục này!
Văn phòng Phó Cục trưởng.
Lữ Đại Phát cầm cặp đi vào, phó chủ nhiệm văn phòng Đan Ân Quốc cũng theo sau đến.
“Ân Quốc” Lữ Đại Phát nói: “Bên đó có động tĩnh gì không?”
Đan Ân Quốc biết ý hắn đang hỏi Đổng Học Bân, liền lắc đầu nói: “không có gì đặc biệt cả, vừa Bố trí công tác cho cấp dưới thôi, nhưng lúc trước anh đã nói trước, nên mọi người kết hợp với nhau cả rồi”.
Lữ Đại Phát cười nói: “Tốt lắm, cậu quay lại làm việc đi, có động tĩnh gì thì báo ngay cho tôi”.
“Vâng” Đan Ân Quốc đi ra.
Lữ Đại Phát lấy một điều thuốc ra hút, bắt chét chân suy nghĩ xem bước đi tiếp theo để đánh phủ đầu Đổng Học Bân là gì, cân nhắc kĩ một chút, trong lòng hắn sớm đã chú ý, cười ha ha dụi tàn thuốc, mở cặp ra lấy mấy tài liệu ra chuẩn bị làm việc, loạc xoạc, ba bức thư trong cặp rơi xuống, đây là thư trong hòm thư nhà Lữ Đại Phát, lúc nào đi làm thì hắn cũng có thói quen lấy thư trong hòm.
Mở ra phong thư thứ nhất, Lữ Đại Phát tiện tay vứt luôn, là quảng cáo bán hàng.
Lật sang phong bì thứ hai, là thư mời tham gia hoạt động, hắn nghĩ một lúc rồi nhét vào ngăn kéo.
Khi cầm đến phong thư thứ ba, Lữ Đại Phát cứ thế mở ra, đưa tay vào trong sờ. Ồ, ảnh à? Hắn có chút nghi ngờ, bèn cầm ra xem. Vừa xem xong, Lữ Đại Phát sắc mặt liền tái đi, đang ngồi dưới ghế phải bật dậy, giận đến nỗi mắt môi đều run lên, người trong ảnh là vợ Lý Hồng và em trai hắn Lữ Đại Tài! Hơn nữa hai người lại còn đang… trong chớp mắt Lữ Đại Phát tức đến phổi cũng muốn nổ tung ra.
Hắn như phát điên tìm điện thoại gọi điện cho Lý Hồng.
Tút tút tút Lý Hồng nhấc máy, “Alo, tôi còn đang ngủ, có chuyện gì đấy?”
Lữ Đại Phát nổi giận đùng đùng nói: “Lý Hồng! Cô con mẹ nó làm cái gì vậy?”
Lý Hồng sửng sốt, “Cái gì? Ông quát cái gì tôi!”
“Cô cùng Đại Tài làm cái chuyện khốn nạn đó! Cô còn giả vờ ngốc sao?”
Nghe vậy Lý Hồng đột nhiên như mất hồn, “Ông đừng có nói bừa, tôi với Đại Tài thì làm sao?”
Lữ Đại Phát một tay vỗ lên bức ảnh ở trên bàn, “Cô còn nói à?! Người ta đã gửi ảnh đến phòng làm việc của tôi rồi đây này! Trong ảnh rõ rõ ràng ràng! Lý Hồng Lý Hồng! Cô còn là người không? Chuyện này mà cũng làm ra được sao? Con mẹ cô! Tôi như thế nào lại cưới người như cô!”
“Tôi, tôi không có, ông đừng nói bừa”.
“Cô cứ ở nhà đi! Để tôi mang ảnh về à xem!”
Mấy giây sau, đầu dây bên kia Lý Hồng cũng biết đã bị bại lộ, hu hu khóc lên, “Tôi, tôi thực xin lỗi”.
Cùng lúc đó.
Văn phòng cục chiêu thương.
“Chủ nhiệm, đây là thư hôm nay” Một nhân viên cầm một chồng thư đi vào.
Lấy thư cho cục cũng là nhiệm vụ của văn phòng, La Hải Đình gật đầu một cái: “Cô xem đi, sửa sang hết một lượt, có thư của nhà đầu tư hay hội thương nhân nào thì đưa tôi”.
Nhân viên kia vâng một tiếng, bắt đầu đọc thư.
Không lâu sau, cửa văn phòng binh một cái bỗng nhiên có nhân viên mở ra, mặt cô đỏ bừng, vội vã cầm một bức thư nói: “Chủ, Chủ nhiệm, cái này, đây là…”
La Hải Đình mặt nhăn nhíu mày, “Ngạc nhiên, hoảng hốt cái gì thế”.
Cô nhân viên kia đưa thư cho cô ta xem, “Cô xem đi!”
La Hải Đình cầm lấy, đưa tay vào trong lấy ảnh ra, đầu tiên là mặt đỏ bừng, sau đó mắt trợn tròn lên, La Hải Đình đã nhận ra người trong ảnh, là Lữ Đại Tài, em trai Lữ Đại Phát, người này đã chào hỏi qua mấy lần, còn người phụ nữ vẻ mặt dâm đãng bị đặt ở phía dưới kia, đúng là Lý Hồng vợ của Lữ Đại Phát, có mấy lần hoạt động công cộng Lữ Đại Phát đều mang theo vợ, cho nên Cục Chiêu thương rất nhiều người đều đã thấy qua Lý Hồng không ít lần, đều nhận thức!
Em trai Lữ Đại Phát với chị dâu mình làm cái trò gì đây?
La Hải Đình cả kinh, nói theo bản năng: “Cô ra ngoài trước đi, không được nói chuyện này với ai”.
“Vâng” Cô nhân viên kia lau mồ hôi, hồn phi phách tán mà đi ra.
La Hải Đình chợt rùng mình, tấm ảnh này đúng là quá kì lạ, tại sao lại gửi đến đây? Có người muốn chơi Lữ Đại Phát sao? Người đầu tiên La Hải Đình nghĩ đến là Đổng Học Bân, chẳng nhẽ là Đổng cục trưởng ra tay? Nhưng mà, làm sao hắn có được tấm ảnh này, không thể là đặt máy ảnh ở chỗ nào đó khuất rồi chụp, giống như là đang quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Lý Hồng cùng Lữ Đại mới chụp ảnh được, thậm chí hình ảnh còn ở nhiều góc độ đặc tả, giống như là Lý Hồng hai người cố ý để cho người ta chụp ảnh vậy, bằng không bên cạnh có người bọn họ như thế nào lại không biết?
Đây là cái gì không biết!
Đầu La Hải Đình có điểm không thể nghĩ ra, nhưng nghĩ đi nghĩ laii, trong lòng lại vui sướng khi người gặp họa, cô ta liền thu lại tấm ảnh, đi thẳng lên phòng làm việc của Đổng cục trưởng.
Cốc cốc cốc.
“Mời vào” Đổng Học Bân trong bụng cười thầm, đến rồi đây
La Hải Đình đi vào rồi đóng cửa luôn, “Cục trưởng, văn phòng vừa có thư”.
Đổng Học Bân làm bộ kì lạ hỏi: “Vấn đề thư tín chị lo là được rồi?”
La Hải Đình nhìn sắc mắt hắn, cũng không nhìn ra điều gì nói: “Là một vài tấm ảnh. Rất nhạy cảm, tôi không biết phải xử lí thế nào nên mới đến đây xin ý kiến anh, anh cứ xem trước đi, người trong ảnh là vợ và em trai Lữ Đại Phát” Cô ta đưa lá thư cho Đổng Học Bân.
Nhìn qua một cái, sắc mặt Đổng Học Bân dần thay đổi, giận tím mặt đặt ảnh lên bàn, “Ai gửi ảnh này đến đây! Điều tra cho tôi! Người gởi thư này muốn bôi đen mặt của Cục chiêu chương hay sao?” Hắn tức giận đập bàn rồi nói: “Gọi Lữ Cục trưởng lên đây cho tôi!”
La Hải Đình chớp mắt nhìn, chẳng nhẽ không phải Đổng cục trưởng xuống tay hay sao?
Đổng Học Bân hít một hơi, trầm giọng nói: “La chủ nhiệm, chuyện này có ảnh hưởng hết sức không tốt, cũng ảnh hưởng đến cả thanh danh của Lữ Cục trưởng, ảnh này đã có bao nhiêu người xem qua? Thế này đi, loại chuyện này tốt nhất không cần truyền ra ngoài, bằng không Lữ Cục trưởng người ta về sau còn triển khai công tác như thế nào? Đã biết chưa?”
Trong lòng La Hải Đình bỗng động, “…Cục trưởng, tôi biết phải làm gì rồi”.
Đổng Học Bân gật đầu nói: “Tốt, đi gọi Lữ Cục trưởng đi!”
Tốt nhất là không truyền ra ngoài.
Vì cái gì không nói là nhất định không được truyền ra ngoài?
Hai chữ này có nghĩa rất mơ hồ, nếu giải thích thì có thể là, nếu thật muốn truyền ra thì cứ truyền đi.
La Hải Đình biết mâu thuẫn giữa Đổng Cục trưởng cùng Lữ Cục trưởng, có tấm ảnh này trong tay, không thu thập Lữ Đại Phát mới là lạ, nên đã rất nhanh lĩnh hội được ý đồ của Đổng Học Bân, sau khi đi ra, La Hải Đình tìm hai thuộc hạ thân tín dặn dò một chút, thực ra không cần dặn dò, vợ với em trai dở trò lăng nhăng? Chuyện này sao có thể giấu được lâu!!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ