Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223: Án Vượt Ngục!
uổi chiều.
Mặt trời chiều lặn về tây, rặng mây nhuộm đỏ hơn phân nửa bầu trời.
Trong thuộc viện cục gia, bao tử của Đổng Học Bân đang kêu to lên, đói bụng, hắn bước xuống lầu, dự định đi bên ngoài ăn cơm. Vốn dĩ Đổng Học Bân muốn cùng ăn cơm với Tạ Tuệ Lan, bất quá nghĩ lại thấy thôi, buổi chiều trong cuộc họp toàn thể cán bộ nếu Tạ tỷ làm bộ không nhận ra mình, hiển nhiên là có lo lắng của cô ấy, xét đến cùng thì vẫn là nguyên tắc tị hiểm, Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không ngu đến nổi dùng thân phận bạn trai để tìm cô ấy, hơn nữa Tạ tỷ vừa mới đến, rất nhiều công tác cần phải quen thuộc, rất nhiều quan hệ cần phải có, vô cùng bận rộn, cho nên hai ngày nay Đổng Học Bân không tiện quấy rối cô ấy.
Trong đại viện, Đổng Học Bân gặp mặt Hồ Tư Liên vừa mới tan tầm về nhà.
Đổng Học Bân cười chào hỏi, "Hồ Chủ nhiệm, đã trở về?"
"Ừm, vừa mua chút đồ ăn, cậu đây là?" Hồ Tư Liên chạy xe đạp điện, trong giỏ xe có vài túi thịt và rau.
"Trong nhà không có đồ ăn, tôi đi ra ngoài kiếm chút gì bỏ bụng."
"Ơ, chị Ngu không ở nhà?"
"Vừa mới dọn đi vài ngày, Thiến Thiến gần đây sắp thi cuối kỳ, tôi không kêu chị Ngu trở về."
Hồ Tư Liên bật cười, "Chồng của tôi ngày hôm nay tăng ca, tôi trở về cũng là ăn một mình, nếu như cậu không chê, tôi làm cho cậu ăn?"
Đổng Học Bân nhanh chóng xua tay, "Đừng đừng, sao có thể không biết xấu hổ chứ."
Hồ Tư Liên cười nói: "Tôi là chủ nhiệm văn phòng, làm tốt công tác hậu cần là chức trách của tôi." Đang nói thì, bên ngoài nổi gió lên, tuy rằng sức gió không lớn, nhưng cát bụi theo gió làm cho không mở mắt được, Hồ Tư Liên nhanh chóng thúc xe đi về phía trước, "Nổi gió rồi, đây là trời muốn mưa, cậu đừng đi, cứ để tôi nấu, đồ ăn trong giỏ xe tôi có thể làm cho hai người ăn, đến nhà cậu nha?”
Nhìn sắc trời một chút, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Vậy làm phiền chị."
"Ha ha, cậu còn khách khí với tôi cái gì." Hồ Tư Liên đẩy xe đi cất, cầm đồ ăn lên lầu.
Nhà của Đổng Học Bân.
Hồ Tư Liên vào cửa đổi dép, lấy tạp dề và bao tay xong thì xoay người vào phòng bếp, mặc tạp dề vào, Hồ Tư Liên cười cười bắt đầu làm đồ ăn. Bộ cảnh phục trên người hẳn là tư thế oai hùng hiên ngang, bất quá lúc này lại có vẻ rất quyến rũ ôn nhu, khiến cho Đổng Học Bân nhịn không được nhìn vài lần.
"Không ngờ rằng chị Hồ là một hiền thê lương mẫu."
"Ha ha, Đổng cục trưởng, không sợ cậu chê cười, ở nhà đều là chồng tôi làm cơm rửa chén cả."
"Thật sao? Vậy Hồ đại ca là một người đàn ông tốt điển hình."
"Ổng thì tính là đàn ông tốt gì, cũng là người thành thật một chút, biết làm vài món ăn."
Hơn mười phút sau, Hồ Tư Liên đã làm xong đồ ăn, bưng đi ra, "Cũng không biết có hợp khẩu vị của cậu hay không, không làm nhiều, nên còn có chút ngượng tay."
Đổng Học Bân cầm đũa lên gấp một miếng mà thưởng thức, "Ừm, ngon, ngon y như chị Ngu làm."
Hồ Tư Liên cũng cầm chén cơm ngồi xuống, cười duyên nói: "Nếu cậu thích ăn, sau này mỗi ngày tôi đến làm cơm cho cậu, ha ha."
Đổng Học Bân cười nói: "Được đấy, bất quá tôi chỉ sợ Hồ đại ca nổi giận với tôi thôi."
Vui đùa vài câu, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với Hồ Tư Liên rất tốt, hắn không biết cái loại đàn bà mạnh vì gạo, bạo vì tiền trước mặt lãnh đạo là bộ dáng gì, nhưng tối thiểu, Đổng Học Bân còn không có nghe nói qua Hồ Tư Liên đến nhà ai làm cơm cả, hơn nữa trong thời gian nửa năm khi mình đến huyện Duyên Đài, Hồ Tư Liên giúp đỡ hắn không ít, tuy rằng chưa từng có chuyện lớn nào, nhưng mà một chút việc nhỏ cũng rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Hồ Tư Liên giành rửa chén sạch sẽ, còn tiện thể thu dọn phòng bếp.
Đổng Học Bân rất ngượng ngùng nói, "Chị Hồ, ngày hôm nay cảm ơn, hôm nào tôi mời chị và Hồ đại ca ăn."
Đi ra phòng bếp, Hồ Tư Liên mỉm cười, vừa muốn nói cái gì, điện thoại di động vang lên, cô ấy vừa nhìn dãy số, sắc mặt nhất thời nghiêm túc, nghe điện thoại nói: "A lô...Vâng... vâng... Tôi lập tức trở lại!" Đem điện thoại cất vào, cô ấy vừa muốn giải thích cái gì với Đổng Học Bân, điện thoại di động của Đổng Học Bân cũng vang lên, là Lương Thành Bằng tự mình gọi tới, kêu hắn cấp tốc quay về cục, nghe ngữ khí ngưng trọng, hình như là đã xảy ra chuyện.
Đổng Học Bân không nói hai lời: "Chị Hồ, đi, ngồi xe tôi."
Vừa ra khỏi nhà, Tần Dũng và Triệu Kính Tùng cũng đều đi ra hàng hiên, vừa thấy Đổng Học Bân, Tần Dũng lập tức lên tiếng, hiển nhiên cũng là muốn đi nhờ xe của hắn, Triệu Kính Tùng do dự một chút, nhưng không đi tới. Thấy thế, Đổng Học Bân vẫy tay, "Triệu cục trưởng, cùng nhau đi." Trí tuệ chính trị của Đổng Học Bân gần nhất lại thoáng có đề cao, trên vấn đề trái phải, Đổng Học Bân thấy rất rõ ràng, trong cục khẳng định có chuyện lớn xảy ra, nếu không cũng sẽ không khẩn cấp triệu tập lãnh đạo huyện cục, hiện tại không phải lúc lo lắng ân oán cá nhân.
Triệu Kính Tùng và Tần Dũng đều bất ngờ nhìn mắt Đổng Học Bân, nhất thời chần chờ, Triệu Kính Tùng cũng lên chiếc Mercedes Benz.
Mười phút sau, phòng họp trung tâm chỉ huy.
Không chỉ đám ngườiLương Thành Bằng Hồ Nhất Quốc, mà huyện ủy thường ủy, chính pháp ủy Hoàng Lập cũng tới.
Hoàng Lập là một người trung niên có đôi mắt nhỏ, lông mi cũng rất thô, ông ta đi thẳng vào vấn đề, câu nói đầu tiên khiến ọi người nhất thời hít sâu một hơi, "Vừa nhận được tin tức, nhà tù của huyện bên cạnh xảy ra án vượt ngục, chạy trốn hai mươi tám gã phạm nhân, kinh qua sự đuổi bắt của cơ quan địa phương, bắt được trở về mười một người, bắn chết bảy người, còn có mười tên phạm nhân đang lẩn trốn, phương hướng chạy trốn rất có thể là huyện Duyên Đài chúng ta, đây là tư liệu của mười người, mọi người xem đi!"
Tội phạm cướp của giết người, hãm hiếp, cuồng sát, hầu như đều là những kẻ máu lạnh giết người không gớm tay.
Hoàng Lập trong lòng vô cùng trầm trọng, khi vụ án xảy ra, thành phố giận tím mặt, cũng không có chờ phạm nhân toàn bộ sa lưới đã đuổi thẳng cổ người đứng đầu ngục giam, có thể thấy được phẫn nộ và quyết tâm của thành phố, tin rằng cho dù án vượt ngục này kết thúc, khẳng định còn có thể tiếp tục truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo phân công quản lý và nhân viên tương quan, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là bắt được phạm nhân, thị cục ra chỉ thị, khi tất yếu có thể giết chết phạm nhân tại chỗ, cần phải muốn bảo đảm an toàn của dân chúng.
Đem tình huống khẩn cấp nói ra một lần, Hoàng Lập nói: "Lão lương, anh bố trí nhiệm vụ đi."
Lương Thành Bằng gật đầu, cất cao giọng nói: "Tần cục trưởng, lập tức cho người đến các cửa khẩu chủ yếu, đem ảnh chụp phát xuống, kiểm tra xe cộ, Hồ cục trưởng, liên lạc trung đội võ cảnh, đợi lệnh tại chỗ, Hồ chủ nhiệm, có tin tức báo án nào của trung tâm chỉ huy thì báo lại cho tôi biết trước, Triệu cục trưởng..." Cho dù Đổng Học Bân nghỉ ngơi cũng bị an bài nhiệm vụ, hắn phụ trách Huệ Điền Hương và công tác kiểm tra các con đường chủ yếu.
Chuyện quá khẩn cấp, toàn cục vận động.
Đổng Học Bân và đám người Tần Dũng Hồ Tư Liên ra phòng họp.
Tần Dũng sắc mặt ngưng trọng vỗ vỗ vai Đổng Học Bân, "Chú ý an toàn."
"Anh cũng vậy." Đổng Học Bân xuống lầu lấy xe, thẳng đến Huệ Điền Hương, trên đường gọi điện thoại cho Lưu Đại Hải bố trí.
Chờ Đổng Học Bân tới đồn công an Huệ Điền Hương, lập tức đem mười ảnh chụp phạm nhân phát xuống dưới, từng cảnh sát nhân dân đều phụ trách một làng, Đổng Học Bân cho bọn họ kiểm tra từng thôn, hỏi có thấy người nào khả nghi không, sau đó, Đổng Học Bân mang theo đám người Lưu Đại Hải Trần Phát, lên xe, trực tiếp đi tới con đường giao tiếp với thị trấn, tuần cảnh và cảnh sát giao thông giao ở đây không đủ, nơi này chỉ có thể do bọn họ phụ trách.
Bầu trời tối dần, cuồng phong nổi lên, tựa hồ sắp có một trận mưa rào đến.
Ngay khi Đổng Học Bân phất tay ột chiếc xe rời đi, bộ đàm đột nhiên truyền đến âm thanh. Một người dân ở thị trấn Bắc Giao phát hiện mấy phạm nhân, người báo cảnh sát chính là một người hàng xóm, buổi tối hắn thấy có mấy người đàn ông đầu trọc leo tường vào, những người đó vừa nhìn liền biết không phải người tốt, hẳn al2 muốn trộm cướp, cho nên lập tức báo cảnh sát, từ miêu tả của người báo án cho thấy, không sai vào đâu được, chính là đám phạm nhân vượt ngục!
Bất quá Bắc Giao cách chổ của Đổng Học Bân rất xa, hắn suy nghĩ một chút, vẫn không đi qua.
Bộ đàm không ngừng truyền đến âm thanh, Hồ Nhất Quốc ở gần nhất đã mang theo hình cảnh võ cảnh đi bắt người.
Nhưng mà khiến cho tất cả cả kinh chính là, chờ Hồ Nhất Quốc chạy tới, phát hiện biển số nhà sai, theo như lời của người báo án rõ ràng là nhà trệt, nhưng trung tâm chỉ huy cho ra địa chỉ lại là một tòa nhà hai tầng. Hồ Tư Liên tọa trấn trung tâm chỉ huy cẩn thận kiểm tra điện thoại ghi âm, không phải Bắc Giao, mà là Tây Giao, là người nhân viên nghe điện thoại kia kích động báo sai địa chỉ, Bắc Giao cũng có một con đường Trường Thuận!
Tiêu rồi!
Hồ Tư Liên mặt mũi trắng bệch, mặc kệ răn dạy người nhân viên kia, lập tức sữa chửa địa chỉ!
Đổng Học Bân ngay Tây Giao, cách đường Trường Thuận của Tây Giao chỉ có năm phút đồng hồ lộ trình, vừa nhận được tin tức, Đổng Học Bân cũng sửng sốt một chút, thiếu chút nữa đem tổ tông mười tám đời của người nhân viên trực điện thoại kia mắng một trận, mẹ kiếp, liên quan đến mạng người thì tự nhiên làm lỗi? Đổng Học Bân vội vàng leo lên chiếc Benz, kêu đám người Lưu Đại Hải lên xe, nhấn ga, phóng như điên về phía trước, lạch cạch lạch cạch, súng được lên đạn trong lúc chạy xe.
Một căn nhà trệt.
Đổng Học Bân làm một thủ thế, Sở Phong lập tức một cước đá văng cánh cửa!
Lưu Đại Hải và Đổng Học Bân mấy người giơ súng vọt vào, trong sân không có một bóng người, cửa của căn phòng phía bắc mở ra, bên trong đèn sáng.
Đổng Học Bân đi đầu, thong thả vào phòng, nhưng mà, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, Đổng Học Bân trong lòng trầm xuống, cảnh giác cho Lưu Đại Hải bọn họ một trái một phải tiến đến bên cạnh cửa phòng ngủ, một, hai, ba, Đổng Học Bân chợt phát lực, một cước đá văng cánh cửa, súng trên tay của súng nhắm vào trong!
"A!" Tiếng kêu là của một người cảnh sát phía sau!
Trong phòng ngủ cũng không có tung tích của phạm nhân, nhưng dưới giường lộ ra hai chân của phụ nữ, trên mặt còn có máu.
Mặt của Đổng Học Bân liền trắng lại, đã tới muộn rồi!
Lưu Đại Hải lá gan lớn ra, khẽ cắn môi, nói với một người cảnh sát khác, hai người kéo đôi chân của người phụ nữ dưới gầm giường ra.
Nhất thời, thi thể của người phụ nữ hiện ra trước mắt mọi người, trên cổ người này bị đâm một vết đao, mặt đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn không ra tuổi tác, áo của người này mất trật tự, áo ngực thì bị kéo xuống phân nửa, phía dưới thì trần như nhộng, trên phần đùi trong còn có rất nhiều niêm dịch, hiển nhiên là trước khi chết bị người ta cưỡng bức qua, khi cái giường di chuyển, thi thể của một đứa bé bảy tám tuổi cũng hiện ra, trên bụng bị đâm bảy tám đao, chết rất thảm, nhìn thấy mà giật mình!
Đổng Học Bân nổi giận, "Đệch mẹ! Hiện trường! Tiếp tục soát cho tôi! Nhìn xem có lưu lại đầu mối nào không!"
Lúc này, còi cảnh sát vang lên um sùm, đám người Hồ Nhất Quốc và Tần Dũng cũng mang theo người tới!
Thấy hai thi thể, Hồ Nhất Quốc biến sắc, "Máu còn đang chảy, người không chết bao lâu, tra từng nhà, bọn chúng còn chưa chạy xa!"
Tần Dũng trong lòng nặng trịch, hai mạng người, chớp mắt đã không còn!
Hiện trường thật sự quá áp lực, Đổng Học Bân mới vào nghề không lâu, loại cảnh tượng này rất ít gặp, trong lúc nhất thời trong lòng nghẹn khuất tới cực điểm, hắn không có đợi ở hiện trường, kêu lên đám người Lưu Đại Hải, lái xe tới những căn nhà cách đó không xa trên đường, tra từng nhà!
Sau vài phút, huyện ủy, huyện trưởng và mấy người lãnh đạo huyện đều tới.
Đối với chuyện trung tâm chỉ huy cục xuất hiện sai lầm trọng đại, Hướng Đạo Phát vô cùng phẫn nộ, chỉ vào mặt của Lương Thành Bằng chửi cho một trận, nếu như trung tâm chỉ huy không có xuất hiện sai phạm, cảnh sát hoàn toàn có thể chạy tới hiện trường ngay khi vụ việc xảy ra, hai mạng người là có thể cứu về. Lương Thành Bằng bình tĩnh không biện giải cái gì, chuyện này xác thực là trách nhiệm của nội bộ bọn họ, trong lòng ông cũng không chịu nổi.
Cả một đêm, cảnh sát tìm kiếm như bị điên, phạm nhân hình như đã tìm được địa điểm ẩn thân rất bí mật, không còn lộ mặt.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong trung tâm chỉ huy, sắc mặt Hồ Tư Liên tiều tụy thấy rõ, lấy tay để ở ót, trong mắt lộ tơ máu.
Cảnh viên khác thấy thế, khuyên nhủ: "Hồ chủ nhiệm, ngài cả đêm không chợp mắt rồi, có phải là..."
Hồ Tư Liên nhìn hắn, "Có đầu mối không?"
"Phạm nhân rất gian xảo, đến bây giờ còn không có ai chứng kiến."
Hồ Tư Liên khoát khoát tay cho hắn đi ra ngoài, thở dài, lên lầu chuẩn bị đi tìm Lương cục trưởng, Hồ Tư Liên biết, lúc này trung tâm chỉ huy gây ra đại họa, tuy rằng cụ thể là do người nhân viên trực điện thoại, nhưng Hồ Tư Liên làm lãnh đạo thì trách nhiệm cũng chạy trời không khỏi nắng, nói nghiêm trọng, chức vụ có thể cũng không giữ được, không, huyện ủy trực tiếp mắng trung tâm chỉ huy, chức vụ của mình tám phần là mất rồi.
Dọc đường đi, thái độ của mọi người đối đãi với Hồ Tư Liên đã xảy ra biến hóa, trước đây gặp mặt cười nói gọi Hồ chủ nhiệm, hiện tại không phải cúi đầu làm bộ nhìn không thấy, cũng là qua loa hồ lộng một tiếng, sau đó bước nhanh rời đi, có chút người có vẻ nhìn có chút hả hê, ví dụ như một phó chủ nhiệm văn phòng trong huyện cục, biết Hồ Tư Liên phải xuống đài, trong lòng lập tức linh hoạt lên, liên tục tìm lãnh đạo báo cáo công tác.
Người đi trà lạnh.
Hồ Tư Liên cười thảm một tiếng, đối với cái này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Cô lên lầu tìm Lương cục trưởng, tìm được Tần Dũng, tìm được rất nhiều lãnh đạo có quan hệ không tồi với mình, nhưng mọi người không phải là cố ý tránh mặt cô ấy, thì cũng là giở giọng cùng cô ấy, không ai nguyện ý hỗ trợ biện hộ cho, dù sao chuyện này vô cùng mẫn cảm, không ai nguyện ý đi hốt cái rủi ro này. Hồ Tư Liên trong lòng càng ngày càng lạnh, cười thảm đạm, trong lòng biết hiện tại đã không còn là tám phần, chức vụ của mình trăm phần trăm đã không còn, đây là nhân tình ấm lạnh, lúc cần dùng bạn, người ta sẽ khách khí lắm, hiện tại vừa gặp phải khó khăn, người ta ngay cả nói cũng lười nói với bạn.
Hồ Tư Liên không phải là một đứa nhỏ, lăn lộn trong cơ quan nhà nước đã gần mười năm, đối với sắc mặt của những lãnh đạo cũng thấy vô cùng rõ ràng, bất quá biết là biết, rõ ràng là rõ ràng, nhưng chuyện này vẫn đổ lên trên đầu mình, Hồ Tư Liên vẫn không thể tiếp thu nổi, nhìn thái độ lạnh lùng của đám lãnh đạo, Hồ Tư Liên thiếu chút nữa ủy khuất đến rớt nước mắt, nhẫn nhịn, cô ấy không tìm người hỗ trợ nữa, tai vạ đến nơi đều tự bay, ai cũng như nhau.
Mười sánggiờ, trung tâm chỉ huy một lần nữa mời dự họp hội nghị khẩn cấp, phần lớn lãnh đạo huyện cục đều tới.
Chổ Hội nghị đã đổi thành phòng làm việc của phó chủ nhiệm họ Hác, cái này đã là một tín hiệu rất rõ ràng. Hồ Tư Liên nhìn Hồ Nhất Quốc mới vừa vào phòng họp liền cười với Hác chủ nhiệm, nhưng ngay cả con mắt cũng không liếc mình, Hồ Tư Liên trong lòng kêu khổ, không nói cái gì.
Lương Thành Bằng trước tiên làm một tổng kết, lại chuyển đạt chỉ thị của huyện ủy và thị cục, quy định trong hai ngày phải đem toàn bộ phạm nhân bắt được. Đây là lệnh chết, so trước chỉ thị quy định ngày phá án trước đây còn nghiêm khắc hơn nhiều, thành phố đã nổi giận, huyện ủy cũng nổi giận, không thể để cho sự khiếp sợ này lan ra toàn bộ tỉnh, làm cho vụ án chuyển biến xấu hơn, để không cho huyện Duyên Đài một lần nữa xuất hiện tử thương, cấp trên chỉ cho thời gian hai ngày!
Trong lòng mọi người căng thẳng, đều cảm giác được một tia gấp gáp.
Sau đó, Lương Thành Bằng đổi giọng nói, "Đối với việc thất trách của trung tâm chỉ huy ngày hôm qua, mọi người thấy thế nào?"
Hồ Nhất Quốc mở miệng trước, "Sai lầm nghiêm trọng của trung tâm chỉ huy tạo thành tổn thất rất lớn trong huyện, không chỉ bỏ lỡ thời cơ bắt phạm nhân tốt nhất, còn làm mất hai mạng người, tôi đề nghị truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo tương quan!"
Triệu Kính Tùng nhìn Hồ Tư Liên, nói: "Tôi đồng ý."
Sở trưởng sở phái xuất Thành Quang Vạn Đào cũng gật đầu.
Lương Thành Bằng ừ một tiếng, "Ý kiến của lãnh đạo huyệ là nghiêm túc xử lý, tôi đề nghị, huỷ bỏ chức vụ chủ nhiệm phòng làm việc của Hồ Tư Liên, tạm thời do Hác chủ nhiệm phụ trách trung tâm chỉ huy."
Hai mạng người, phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm, Lương cục trưởng không có khả năng, Hồ cục trưởng càng không có khả năng, người tốt nhất không thể nghi ngờ chính là Hồ Tư Liên. Hồ Tư Liên ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn Tần Dũng và Tôn Trường Hồng, những năm gần đây, Hồ Tư Liên và hai người bọn họ qua lại rất gần, cũng giúp bọn họ không ít, tiết lộ không ít tin tức. Nhưng mà, Tần Dũng và Tôn Trường Hồng nhìn Lương cục trưởng không chớp mắt, căn bản không có ý đáp lại.
Trong mắt Hồ Tư Liên hiện lên nhất tia tự giễu, cúi đầu, cũng không có biện giải.
Lương Thành Bằng nói: "Đều đồng ý, vậy..."
"... Tôi không đồng ý!"
Hồ Tư Liên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn theo chủ nhân của giọng nói này.
Lương Thành Bằng nhíu mày, nhìn Đổng Học Bân vừa lên tiếng.
Đổng Học Bân có chút tức giận, "Xảy ra loại chuyện này không phải ai cũng muốn, nhưng đó là vấn đề của người nghe điện thoại, có liên quan gì đến Hồ chủ nhiệm? Cho dù có liên quan trách nhiệm, vậy những người đang ngồi ở chổ này không có trách nhiệm? Lương cục trưởng, Hồ chủ nhiệm tại cương vị cẩn trọng rất nhiều năm, bởi vì chuyện này mà hủy bỏ chức vụ? Cái này cũng quá làm cho người ta thất vọng đau khổ! Tôi đề nghị tối đa ột xử phạt cảnh cáo, chờ bắt được phạm nhân sau đó hãy tính!"
Vạn Đào xem hắn, "Đã chết hai người người, một xử phạt thì xong?"
Đổng Học Bân lạnh lùng liếc hắn một cái, "Vạn sở trường, địa điểm xảy ra án là phạm vi của bên Thành Quan ông, trung tâm chỉ huy cũng là từ đồn công an của ông chuyển tới, nơi của ông cũng có ghi lại, nếu nói như vậy, vậy trách nhiệm của ông có truy cứu hay không truy cứu?" Thấy Vạn Đào thay đổi sắc mặt, Đổng Học Bân nói: "Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là phá án, không phải truy cứu trách nhiệm của ai, không phải lúc cãi cọ với nhau!"
Nước mắt của Hồ Tư Liên thiếu chút nữa rơi xuống, cô không ngờ rằng đến thời khắc mấu chốt, Tần Dũng không nói chuyện, Tôn Trường Hồng không nói chuyện, chính là vị phó cục trưởng mới tới đã nói thay cô, có quen có biết, ngoại trừ vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, ngoại trừ một lần nấu cơm cho Đổng Học Bân ăn, Hồ Tư Liên chưa từng có tiếp xúc sâu cùng hắn!
Hồ Nhất Quốc gõ bàn, "Lãnh đạo huyện đã có ý kiến, Hướng bí thư rất tức giận, nếu không..." Thường Lỗi vừa rơi đài, Hồ Nhất Quốc không có chỗ dựa vững chắc gần đây thành thật rất nhiều, hơn nữa xem ra, dần dần có vẻ đi theo Hướng Đạo Phát rồi.
Đổng Học Bân rất không khách khí ngắt lời,nói: "Tôi chỉ biết hiện tại vụ án còn chưa phá, nói cái gì đều là vô nghĩa, lâm trận đổi tướng là điều tối kỵ, năng lực công Hồ chủ nhiệm tác tất cả mọi người đều rõ ràng, không thể bởi vì một chút sai lầm mà gạt bỏ công tích của một đồng chí, nói vậy nhân tâm sẽ tản đi, Lương cục trưởng, tôi đề nghị cho Hồ chủ nhiệm lập công chuộc tội, chờ vụ án kết thúc, rồi xử lý cũng không muộn."
Lương Thành Bằng mới vừa rồi đã quyết định, hơn nữa lãnh đạo huyện cũng có ý kiến, cho dù quan hệ cá nhân của ông và Đổng Học Bân không tồi, lần này cũng không có khả năng giúp được hắn, "Không cần phải nói, chuyện của trung tâm chỉ huy ảnh hưởng rất xấu, không truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo chủ quản, không có cách nào ăn nói với dân chúng, ừm, cứ như vậy, huỷ bỏ tất cả chức vụ hành chính của Hồ Tư Liên, còn lệnh điều động khác sau này sẽ có." Ai cũng đều rõ ràng, cho dù có lệnh điều động gì, Hồ Tư Liên cũng khẳng định sẽ bị điều đến một chức quan nhàn tản, đời này không còn cơ hội xoay người.
Đổng Học Bân không phục nói: "Lương cục trưởng, Hồ chủ nhiệm mấy năm nay..."
Lương Thành Bằng âm thầm cười khổ, biết cái mồm của Đổng Học Bân rất lợi hại, cho dù chuyệ không đạo lý hắn cũng có thể nói ra ba phần đạo lý, cho nên khoát khoát tay, không hắn nói xong, "Khẩn trương phá án, tan họp!"
Nếu như đổi lại một người khác ba lần bốn lượt chống đối mình, Lương Thành Bằng đã sớm trở mặt, nhưng ông nhìn ra được, Đổng Học Bân cũng không phải có mục đích chính trị mới nói giúp Hồ Tư Liên, đều nói Đổng cục trưởng trọng tình cảm, lời này xem ra không sai, người này tuy hơi xúc động một chút, nhưng cũng là do có ý tốt, kẻ ngu si đều nhìn ra được Hồ Tư Liên đại thế đã mất lúc này còn có thể không tiếc đắc tội với lãnh đạo, đứng ra nói giúp cho cô ấy, Lương Thành Bằng đối với Đổng Học Bân lại càng sâu thêm một tầng, nghĩ rằng trong một nơi ngươi lừa ta gạt như thể chế, Tiểu Đổng với tính cách này quả thật rất hiếm có.
Ra phòng họp, Đổng Học Bân bước nhanh trở về.
Phía sau, Hồ Tư Liên đỏ mắt đuổi theo: "Đổng cục trưởng."
Đổng Học Bân nhìn lại, xin lỗi nói: "Lời một người rất nhỏ, không giúp đỡ được chị."
Hồ Tư Liên dùng sức lắc đầu, trong lòng cực kỳ cảm động, "Đổng cục trưởng, tôi cũng không nói nhiều, những lời cậu nói ngày hôm nay tôi sẽ nhớ cả đời, cảm ơn!" Sự tình hôm nay, khiến cho Hồ Tư Liên thấy rõ rất nhiều việc, thấy rõ rất nhiều người, dưới tình huống ở ngoài sáng biết không có khả năng, Đổng cục trưởng không tiếc đắc tội với Hác chủ nhiệm, chống đối Lương cục trưởng, chống đối Vạn sở trường, để là giúp nói ra một câu công bằng, điều này làm cho Hồ Tư Liên rất xúc động.
Thật ra Đổng Học Bân cũng không có suy nghĩ nhiều, chủ yếu là người hắn đắc tội nhiều quá rồi, ít hơn cũng chẳng sao, mà nhiều hơn mấy người cũng không sợ cái gì. Theo Đổng Học Bân thấy, Hồ Tư Liên giúp hắn không ít, trước đó còn tự mình xuống bếp làm cơm cho hắn ăn, cho nên mặc kệ được hay không, mình đương nhiên phải nói giúp vài lời, huống chi Đổng Học Bân cho rằng, một người phụ nữ khôn khéo như Hồ Tư Liên … nếu nghỉ việc thì thật là đáng tiếc!!
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ