One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:37:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Ngoại Truyện 6
hụ khụ... Những tiếng ho vang lên, tràn ngập trong một không gian lớn. Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng khóc của những đứa trẻ: “Mẹ ơi…hu hu…Con không đến…đến bác sĩ đâu…”, mấy bà mẹ cũng chỉ biết ngồi yên mà ôm con dỗ dành.
Đây là phòng khám chuyên khoa tai mũi họng khá nổi tiếng trong thành phố, ngày thường lúc nào cũng chật ních người đến khám bệnh, nghe nói trình độ của các bác sĩ ở đây rất tốt, có y đức, hơn nữa nơi này đã có truyền thống được hai mươi năm rồi, cho nên dù là mùa hè hay mùa đông thì vẫn luôn luôn có người đến đây thăm khám.
Đào Tử Tuấn yên lặng ngồi một chỗ, chờ y tá gọi đến số của mình, trong tay cầm điện thoại di động check e-mail, thỉnh thoảng lại khẽ ho một tiếng.
Thật không hiểu sao đang mùa hè mà lại bị cảm, hơn nữa dịch cảm cúm lần này còn diễn biến cực kỳ nhanh, nghe nói nếu để lâu thì người bệnh sẽ bị sốt cao không khỏi, phải điều trị một tháng mới khỏe lại.
Anh không muốn để đến lúc đó rồi mới đi khám, một tháng phải uống thuốc, mệt mỏi đi làm, sao anh chịu nổi chứ! Cho nên ngay khi cơ thể bắt đầu có triệu chứng ho và sổ mũi là anh đã lập tức đi đến bệnh viện rồi.
Mắt nhìn vào màn hình hiện số trên tường, thấy còn một số nữa là đến lượt mình, anh có chút nhàm chán cất di động vào túi, giơ tay khẽ xoa bóp mi tâm đau nhức.
Đinh ~ Sau tiếng kêu của màn hình là giọng nói từ micro phát ra: “Số một trăm chín mươi chín. ”
Y tá lại tiếp tục gọi lại một lần nữa “Số một trăm chín mươi chín, Đào Tử…”, còn chưa nói xong thì đã bị một đứa trẻ đang chạy nhảy xông tới, khiến cô lảo đảo suýt thì ngã.
“Em gái! Lại đây cho chị! Còn không chịu ngồi ngoan thì chị sẽ gọi bác sĩ đến tiêm đấy nghe chưa!” Một cô gái lập tức lên tiếng ngăn cản cô bé gái, chạy tới bế bé lên rồi áy náy xin lỗi y tá.
Đào Tử Tuấn nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn kia thì cũng không có phản ứng gì, lúc đứng lên đi đến phòng khám, chợt nghe thấy có một giọng cười từ phía sau vang lên.
Thanh âm nhẹ nhàng xen lẫn chút khàn khiến anh bị thu hút quay đầu sang nhìn, không ngờ lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà anh đã gặp một tháng trước ở quán cà phê, lúc này khuôn mặt cô trắng bệch, gò má tái nhợt, đôi môi cánh hoa vẫn có màu hồng nhạt.
Theo phán đoán của anh thì cô gái này cũng bị cảm, không thì sẽ không ở đây, hơn nữa tình trạng của cô còn nghiêm trọng hơn anh nhiều, bởi vì trời nóng thế này mà cô còn mặc một chiếc áo khoác dạ.
“Đào Tử…Ha ha ha ~” Diệp Linh Tiệp cười rộ lên, song cô không dám cười lớn quá, bởi vì cổ họng đang đau rát như bị thiêu đốt vậy.
“Cô kia, ngồi đây chờ tôi đi ra, cấm được chạy đó!” Đào Tử Tuấn trừng mắt nói với cô, sau đó đi vào phòng khám.
Năm phút sau, anh đã khám xong, đi trở về khu ghế chờ thì vẫn thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên chỗ đó, nở nụ cười với anh, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô, giây tiếp theo lại nghe thấy cô nói: “Đào Tử…A…” Ngữ điệu mang theo sự trêu chọc.
“Cô kia, cô cười đủ chưa? Tên tôi không phải là Đào Tử, tôi là Đào Tử Tuấn, họ Đào, tên Tuấn!” Anh nghiêm túc nói, giơ ngón trỏ đẩy gọng kính lên, động tác vô cùng tao nhã.
“Ừm…Tôi chỉ nghe thấy quả đào ngọt, quả đào lớn, chứ chưa từng nghe có quả đào anh tuấn bao giờ ~ với lại gọi là Đào Tử nghe cũng đáng yêu mà. ” Diệp Linh Tiệp vui vẻ nói chuyện với anh, mục đích là để xoa dịu sự đau nhức nơi thái dương.
Đào Tử Tuấn cảm thấy mồm miệng của cô gái này vô cùng lanh lợi, nếu có thể, anh chỉ muốn che cái miệng nhỏ của cô lại, để cô bớt nói những lời khó nghe đi một chút.
Mắt thấy anh vẫn đang im lặng nhìn mình, Diệp Linh Tiệp bỗng dưng lại bị anh thu hút, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt của anh rất đẹp, lông mi dài đậm, đuôi mắt còn hơi hướng lên trên.
“Này, cô tên là gì?” Anh bị cô gái này nhìn đến mất tự nhiên, bởi vì đâu có cô gái nào lại đi nhìn chằm chằm một người đàn ông đến ngây ngốc như vậy chứ, hơn nữa bọn họ mới chỉ gặp nhau có ba lần.
Bị anh gọi làm cắt mạch suy nghĩ, cô cũng không giận mà dùng giọng nói khàn khàn hơi khó nghe nói: “Diệp Linh Tiệp, nếu không ngại thì cứ gọi tôi là Tiểu Tiệp, mọi người đều gọi tôi như vậy. ” Cô nghĩ nếu người đàn ông này là gay thì cứ gọi nhũ danh của cô cũng được, coi như trở thành chị em tốt.
Đinh ~ Sau tiếng kêu báo hiệu, micro lại phát ra giọng nói: “Số hai trăm mười hai. ”
“Tới lượt cô rồi kìa, để tôi giúp cô cầm bình giữ nhiệt. ” Đào Tử Tuấn thản nhiên nói, rất tự nhiên giơ tay ra chờ cô đưa đồ ình.
Hành động này làm cho Diệp Linh Tiệp sửng sốt, sau đó mới gật đầu đưa bình giữ nhiệt cho anh, đứng dậy xong còn nói: “Cảm ơn anh, trong đó là trà gừng, nếu anh không ngại tôi bị cảm nặng thì có thể uống nhé, Đào Tử!”
Dứt lời, cô vui vẻ đi theo y tá đến phòng khám, để lại Đào Tử Tuấn đang nheo mắt nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt trong tay, thầm nghĩ: Cô gái này đúng là cần phải chỉnh đốn lại!
Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng - Độc Cô Cầu Yêu