Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Jassica
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Tối Nay Thị Tẩm
hương má má thấy Liên Mị đang lo lắng, cũng sợ vị Liên quý nhân kia lại dính vào chuyện thị phi,nên tự mình đi một chuyến.
Tả Bích Liên trông thấy má má bên cạnh thái hậu đến hỏi, trong lòng nàng có chút không thoải mái.
Chẳng lẻ cho rằng mình không hiểu quy củ, gọi một hạ nhân giáo huấn chính mình sao??
Má má nghe nói địa vị khá lớn, bà ta ở bên cạnh thái hậu, rốt cuộc cũng chỉ là một người hầu kẻ hạ mà thôi.
Tả Bích Liên mặc dù là nghĩ như vậy, trên mặt cũng không tỏ vẻ tức tối, không muốn vừa mới tiến cung mà đắc tội người ta.
Có thể ở bên cạnh thái hậu, coi như là một con chó, các gia đình vương tôn quý tộc, cũng không thiếu bọn nô tài thay mình làm việc,dọn đường cho chủ nhân.
"Má má sao lại tới đây, có chuyện gì thì phái cung nữ đi đến nói một tiếng là được rồi." Tả Bích Liên nhìn Chương má má hành lễ, lúc này mới cười mỉm chi.
Chương má má đi nơi nào, đều là người khác hành lễ. Bất quá trong lòng bà ghi nhớ lấy lời của Liên Mị, cũng không so đo với tiểu quý nhân này.
Bất kể như thế nào, rốt cuộc cũng là hậu cung quý nhân,một nửa chủ tử.
"Ban đêm Liên quý nhân thị tẩm, thái hậu nương nương sai nô tỳ đến xem chuẩn bị đã ổn thỏa chưa?"
Nghe vậy, Tả Bích Liên vui mừng ra mặt. Còn tưởng rằng Liên Mị muốn cản trở, cũng không nghĩ nàng ta lại hào phóng tình cảm như vậy.
Chỉ là cố ý phái má má đi đến, thật là vì thông báo cho nàng, hay là muốn nghe ngóng động tĩnh?
Tả Bích Liên không thể không phòng, cười nói: "Sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, bây giờ ta muốn đi tắm thay y phục."
Chương má má gừng càng già càng cay, làm sao không nhìn ra ánh mắt đề phòng của nàng, thật sự là uổng phí lòng tốt Liên Mị.
Má má cũng không dài dòng, chỉ dặn dò: "Hoàng Thượng không thích mùi nhan, hương kỳ lạ, Liên quý nhân cần phải nhớ rõ."
Tả Bích Liên liên tục gật đầu, tự mình tiễn Chương má má đến ngoài điện.
Nhìn Chương má má đi xa, nàng nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn tí nào: "Còn gọi một bà lảo dạy đời ta sao, nực cười."
Xuân Hoa xuân Nguyệt nghe được trong lòng phát rét, cảm thấy tại Nội Vụ phủ bị vị quý nhân này chọn trúng, thật sự là xui xẻo 8 đời.
nói cái gì cũng dám nói, cũng không sợ tai vách mạch rừng.
Xuân Nguyệt thực không có cách nào, đi theo người chủ tử này, thì là người của nàng, xảy ra chuyện mình cũng phải chịu trách nhiệm, vội vàng nhắc nhở: "Chủ tử, nói cẩn thận."
"Sợ cái gì, trong điện chỉ có mấy người chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn mách lèo với thái hậu nương nương?" Tả Bích Liên ánh mắt sát khí quét về phía hai cung nữ, cười lạnh nói: "Nếu là như vậy, ta có nên nhanh chóng tìm lý do đem các ngươi đều đi, hay là nói các ngươi có y mưu hại quý nhân, đến lúc đó ta cũng có trò vui để xem đây."
Các nàng bị hù dọa tái mét mặt, vội quỳ xuống trên mặt đất không dám ngẩng đầu: "Chủ tử, nô tỳ không dám, xon chủ tử tin nô tì."
"không dám thì tốt, nếu để lộ ra ngoài,các ngươi chờ mà gánh hậu quả đi!" Tả Bích Liên nghĩ đến lời của Tả phu nhân, đối với tì nữ phải vừa đấm vừa xoa, phía sau giựt dây bọn chúng mới dễ dàng, đối với những cung nữ này cũng giống như vậy.
Nhìn lại đám cung nữ muốn chỉ điểm mình, thân phận của các nàng, xứng sao?
Tả Bích Liên nghĩ đến gương mặt già của Chương má má kia, đã mất hết khẩu vị: "Còn không mau đứng lên hầu hạ ta tắm rửa, trễ nãi buổi tối thị tẩm, cẩn thận ta lột da của các ngươi!"
"Vâng, chủ tử." Xuân Nguyệt Xuân Hoa vội vàng từ đi trên đất đứng lên, nơm nớp run sợ cẩn thận hầu hạ Tả Bích Liên tắm rửa, sợ nàng ta mất hứng.
Tả Bích Liên khiển trách một trận, trong lòng ức khí tan không ít, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, nghĩ đến đêm nay thị tẩm, thân ảnh Hiên Viên Thần đẹp trai cao lớn tuấn mỹ trong đầu thoáng hiện lên, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Trong thùng nước nóng, cánh hoa rơi lả tả, trên người nhàn nhạt mùi thơm, hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng, thật là tốt.
Tuy nói Chương má má nhấn mạnh Hiên Viên Thần không thích hương, nhưng không có một chút mùi thơm, sao có thể làm cho Hiên Viên Thần khắc sâu ấn tượng, câu dẫn được tâm của hắn?
Cũng không biết có phải là Liên Mị phân phó xuống, sợ hoàng thượng yêu thích ta nên mới nói vậy thì sao.Vừa nghĩ tới Liên Mị,Tả Bích Liên lại không thoải mái, không vui nói: "Mè nheo làm cái gì, nước đều nguội lạnh, còn không mau đun nước?"
Xuân Nguyệt nghe vậy, vội vàng xin lỗi, đem nước nóng rót vào chút ít.
Tả Bích Liên đột nhiên đứng người lên, quát to nói: "Quá nóng, ngươi nghĩ muốn làm phỏng ta sao? Nếu da trên người đỏ, buổi tối như thế nào thị tẩm?"
Xuân Nguyệt bị quát lớn sợ hãi rươm rướm nước mắt, Xuân Hoa ngược lại trấn định, vội vàng khuyên nhủ: "Nàng vừa mới tiến cung có vài ngày, chủ tử chớ cùng nàng so đo, giờ không còn sớm, đợi tí nữa chủ tử còn phải chọn vật trang sức thích hợp, không cần thiết vì nàng ta lãng phí thời gian."
Xuân Hoa làm cho Tả Bích Liên bớt giận không ít, rộng lượng tha thứ Xuân Nguyệt. Nàng vui thích nhìn xem hộp trang sức, đều là Nội Vụ phủ cố ý đưa tới. Chỉ là mở ra, lại cảm thấy không vừ ý, không phải là màu sắc quá mờ, thì chính là quá mỏng, chỉ có bấy nhiêu?
Xuân Hoa không dám nói, Tả Bích Liên lại nghĩ đến Liên Mị, tóc đen cài trâm ngọc bích, toát vẻ thư thái, hồn nhiên trong trẻo, so với nàng, quả thực là trân châu so với tảng đá, không khỏi nhụt chí ghen ghét.
Nghĩ tới đây, Tả Bích Liên miễn cưỡng chọn lấy một cây trâm vàng, đeo vào trên búi tóc, yên lặng chờ Hiên Viên Thần đến.
Ngoan ngoãn đợi, chính là đợi ước chừng hai canh giờ.
Tả Bích Liên bụng đói đến rã rời, trước giờ thị tẩm chị dám ăn 2 cái bánh nhỏ, không dám ăn nhiều, lại sợ uống nhiều nước ảnh hưởng đến eo thon. Hôm nay vừa khát lại đói, trên người lại chỉ mặc 1 cái áo lụa xuyên thấu mong chờ thị tẩm, lạnh đến run cầm cập, sắc mặt đều trắng bệch.
Nàng thực sự đợi đến người mệt mỏi, ngồi ở trước giường phát giận: "Xuân Nguyệt, nhanh đi ngoài điện nhìn một chút, trông hoàng thượng?"
Tả Bích Liên tuy nôn nóng nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn, cho cung nữ chạy đến ngự thư phòng hỏi han.
Xuân Nguyệt không biết là lần thứ mấy trở về, đáp giống nhau đáp: "Hồi chủ tử, Hoàng Thượng còn chưa tới."
Tả Bích Liên nhíu mày, chẳng lẽ Hiên Viên Thần bị Liên Mị dụ dỗ, cho nên không tới sao?
"đi Vĩnh Thọ điện xem một chút, Hoàng Thượng có trở về đó không?"
Xuân Nguyệt chần chờ một chút, hay là đi ra ngoài, vừa đi mấy bước, xa xa trông thấy hoàng thượng áo bào vàng chói, liền cực nhanh chạy về: "Chủ tử, hoàng thượng tới."
Tả Bích Liên vẻ mặt vui mừng, vội vàng sửa sang lại một phen, nhìn xem nhung nhan vẫn như cũ, lúc này mới đi tới cửa nghênh đón Hiên Viên Thần.
Hơn nữa trông thấy thân ảnh cao lớn từng bước đến gần, nàng mừng đến gò má đỏ hồng, lượn lờ khom người hành lễ: " Hoàng Thượng."
"Ừ, " Hiên Viên Thần vừa đi đến gần, đột nhiên nhíu nhíu mày: "trên người của ngươi bôi cái gì vậy,mùi thật kim tởm?"
Tả Bích Liên toàn thân cứng đờ, chung quanh còn có cung nữ thái giám ở đây, hắn đột nhiên mở miệng, khiến nàng cảm thấy lúng túng: "... Thần thiếp chỉ là tắm bằng cánh hoa."
"Tắm lại " Hiên Viên Thần lui về phía sau một chút, khoát tay nói.
Tả Bích Liên dường như muốn khóc, lời nói khiến nàng uất ức, nói mùi kinh tởm cũng coi như xong,còn muốn nàng tắm lại?
Chờ tắm hết mùi, còn có thời gian thị tẩm sao?
Bất quá Hiên Viên Thần bộ dáng không vui, Tả Bích Liên cũng không dám cải lại, mau để cho người đưa tới nước nóng tắm rửa.
Hiên Viên Thần lại không nhịn được, nói ra: "Ta cho ngươi thời gian một khắc đồng hồ, nếu muộn, đêm nay khỏi cần thị tẩm."
một khắc!
*** 1 khắc = 15'
Sắc mặt Tả Bích Liên trắng bệch, thời gian ngắn như vậy phòng bếp căn bản còn chưa kịp nấu nước nóng cho nàng tắm rửa.
Nàng xem thấy sắc mặt của Hiên Viên Thần không giống giả bộ, khẽ cắn răng đồng ý: "vâng, Hoàng Thượng."
Tả Bích Liên xoay người lui vào nội thất, hạ quyết tâm phân phó nói: "Mau, cho người đi về phía sau viện đánh nước giếng đến đây."
Xuân Nguyệt sững sờ,rồi cực nhanh đi lấy nước, Xuân Hoa nghĩ đến ban đêm nước giếng lạnh như băng, quý nhân tắm rửa chỉ sợ là toàn thân đông lạnh.
Đúng, như vậy thì thế nào,không có gì quan trọng hơn thị thẩm.
Tả Bích Liên nhắm hai mắt lại ngồi vào thùng nước giếng, nước lạnh thấu xương. Xuân Hoa cùng Xuân Nguyệt cuộn tay áo lên, động tác nhanh nhẹn chà hai lần,ngửi cẩn thận đến không có mùi, lúc này nàng toàn thân trắng bệch lại run rẩy đứng dậy.
Thay đổi lại xiêm y màu hồng cánh sen, hơi giống với màu da của nàng bây giờ,do chà sát người nhiều lần đã đỏ hồng, nàng dậm chân cho ấm áp một chút, nhìn xem một khắc đồng hồ đã tới rồi, nhanh đi về, đi tới trước mặt Hiên Viên Thần.
"Hoàng Thượng..."
Hiên Viên Thần phất phất tay, cung nữ đều lui ra ngoài.
Tả Bích Liên mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng, ngồi ở bên cạnh hắn, hô hấp dồn dập.
Đêm nay, nàng sẽ trở thành nữ nhân của Hiên Viên Thần, làm sao có thể không vui mừng?
Nàng run rẩy duỗi hai tay, rồi chủ động cởi bỏ đai lưng, rất nhanh áo ren hồng từ đầu vai rơi xuống, lộ ra thên hình đầy đặn,làn ra trắng mịn hồng hào.
"Nằm xuống, " Hiên Viên Thần âm thanh lãnh đạm truyền đến, nàng vội vã làm theo, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Chỉ là nằm một hồi, không có động tĩnh, Tả Bích Liên không khỏi nghi hoặc, muốn mở mắt ra nghiêng đầu xem một chút.
Đột nhiên cảm giác được trên bắp chân chợt lạnh, dường như có cái gì ở phía trên nhúc nhích, nàng hoảng hốt sắp nhảy dựng lên.
"Đừng động đậy!"
Hiên Viên Thần vang lên giọng nói không vui, Tả Bích Liên chỉ có thể nhịn, thân thể cứng ngắc tiếp tục nằm sấp.
Đúng là nàng càng ngày càng nhịn không được, cảm giác ngứa ngứa, đến tột cùng là cái gì?
Tả Bích Liên lặng lẽ quay đầu nhìn lại, suýt nữa hù dọa mất hồn.
Lại là con nhện màu đen to bằng bàn tay, đang trên bắp chân nàng từ từ bò lên, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân run rẩy, thanh âm mang theo khóc nức nở hỏi: "Hoàng Thượng, này, đây là cái gì?"
Hiên Viên Thần ra vẻ ngây thơ vô tội:" đêm nay hầu hạ ngươi hầu hạ nó cho tốt, xem ra vật nhỏ rất thích ngươi?"
Tả Bích Liên thật sự bị doạ suýt khóc, cũng không biết có độc hay không, cứ trên người của nàng bò qua bò lại.
"Đừng làm cho tiểu đông tây té xuống, nếu nó té xuống, say này người đừng mong được sắc phong." Hiên Viên Thần lười biếng nói, bình thường thị tẩm sau hậu phi cũng sẽ tới quý nhân, nếu hầu hạ không chu đáo,rất nhanh sẽ bị người khác đào thải.
Tả Bích Liên nghĩ đến bản thân,nếu thị tẩm mà không thành, truyền ra ngoài chính là sợ Tả gia cũng thật mất mặt. Nhất là nàng, ở trước mặt Liên Mị lại càng không thể ngẩng đầu lên, liền cắn răng chịu nhịn: "Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ hầu hạ nó thật tốt, không để cho nó rớt xuống."
"Rất tốt, " Hiên Viên Thần đứng dậy ngồi ở bên cạnh trên giường êm, nheo mắt lại.
Tả Bích Liên kéo căng thân thể, muốn đưa tay kéo chăn mền, cho con nhện leo lên trên chăn, để không phải là trực tiếp bò trên người của mình.
Ai ngờ Hiên Viên Thần đã cảnh giác trước, ngẩng đầu liếc nhìn,nàng vội vã dừng lại ý đồ, không dám lộn xộn, không cho con nhện té xuống.
Tả Bích Liên cũng không tin, mình sẽ chịu đựng không nổi một con nhện!
***rõ ràng là chú HVT ko muốn thị tẩm ra mặt rồi
Quyến Rũ Thiên Tử Quyến Rũ Thiên Tử - Jassica