Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Jassica
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Thu Tễ Cách Loan
rải qua một vòng kinh hãi, Liên Mị muốn ngủ cũng không dám ngủ, ai biết quan sai sẽ không quay lại nữa?
Hiên Viên Thần gỏ tay vao bàn, như có điều suy nghĩ.
Liên Mị bình phục tâm loạn, mới mở miệng hỏi: "Có thể biết tướng mạo Hoàng Thượng, rốt cuộc là ai?"
Hiên Viên Thần bị tiên đế giam trong lảnh cung từ nhỏ,,căn bản không có người nào gặp qua.
Đăng cơ bất quá cũng vài ngày, làm lễ thì ngồi cao cao long ngồi trên, triều thần căn bản không thể ngẩng đầu nhìn, sao biết tướng mạo Hiên Viên Thần, còn có thể cặn kẽ vẻ y như thật?
Nếu là người quen biết, ngược lại có khả năng.
Nhưng là nói quen biết, chỉ có người bên cạnh Hiên Viên Thần, là Đan Điệp cùng những thê thiếp.
Liên Mị nhíu mày, Đan Điệp cùng Hiên Viên Thần bên cạnh nhau tám năm, hẳn là tâm phúc, chắc chắn sẽ không dễ dàng phản bội hắn.
nói như vậy, là Dung phi, Vũ phi, hay là hai quý nhân?
Nàng nhíu mày bị Hiên Viên Thần đưa tay vuốt nhẹ, hắn vô ý mà nói: "không cần suy nghĩ, trong lòng ta có tính toán, mẫu hậu chỉ cần yên tâm đi theo ta. Sớm đi ngủ, ngày mai chúng ta còn làm chính sự."
Liên Mị sững sờ, hắn chẳng lẽ không có ý định thừa dịp đêm xuống xâm nhập quan phủ cùng kho lúa, lại muốn đợi ngày mai sao?
Trông thấy Hiên Viên Thần nằm bên người nàng, Liên Mị buồn bực, chỉ vào đối diện nói: "Hoàng Thượng, đối diện còn có một chiếc giường, không cần cùng ta ngủ."
"Ta thói quen cùng mẫu hậu ngủ chung, mẫu hậu cũng thế, không phải sao?" Hiên Viên Thần sờ đôi môi mềm mại môi mình ấn nhẹ một cái, đưa tay đem Liên Mị ôm trong ngực: "Nếu không ngủ, mẫu hậu muốn ta làm cái khác?"
Liên Mị không giãy giụa nữa, lập tức nhắm mắt lại. Nàng xác thực mệt mỏi, lại có thói quen Hiên Viên Thần ôm ấp, rất liền ngủ thật say.
Mỹ nhân trong ngực, Hiên Viên Thần đâu ngủ yên được. Trong cơ thể song sinh cổ rục rịch, gọi hắn toàn thân nóng rực.
hắn mắt nhìn người trong ngực, Liên Mị hai đầu lông mày hàm chứa vẻ uể oải, khẽ cau lại mi, cái cằm gầy đến nhọn hoắt, tay đặt ngang hông nàng, có thể cảm giác được vừa gầy,đi theo mình bôn bà vài ngày, người đã gầy này con gầy hơn.
Hiên Viên Thần buông tay ra, từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng bắt lấy chân nhỏ nàng, đem vớ cởi ra, mới phát hiện Liên Mị lòng bàn chân vết nước phồng. Có chút vỡ ra, ngoài ra còn có vài vết trầy sướt đã đóng vẩy.
hắn lấy ra thuốc trị thương, cẩn thận xoa lên bàn chân.
Nữ nhân này liên tục đi theo mình, cho tới bây giờ không kêu đau, ngược lại còn tỏ vẻ cứng rắn. Nếu không phải mình phát hiện, đôi chân nhỏ xinh đẹp này chỉ sợ là lại vết sẹo.
Bàn tay hắn tì mỉ lau thuốc cho Liên Mị xong, Hiên Viên Thần lúc này mới nằm xuống.
Kỳ thật không có nàng đi cùng, một mình có thể đi xa hơn,hành động cũng tiên lợi hơn nhiều, Nhưng có Liên Mị làm bạn, Hiên Viên Thần cảm thấy trên đường thú vị hơn nhiều.
Chậm một chút thì có sao, dù sao hắn cảm giác không xấu.
Liên Mị ngủ một giấc, trời đã đến trưa.
Ngủ nhiều, nàng cũng đói bụng, đứng lên trông thấy trên bàn còn bánh bao nóng, nàng rửa mặt sau đó nhanh chóng cầm bỏ vào trong miệng.
đang ăn, Hiên Viên Thần bưng hộp cơm tiến vào, trông thấy Liên Mị gặm hết nửa cái bánh bao, một đôi mắt nhìn lại, đôi mắt trông veo nhìn chằm chằm hộp cơm giống như là cân nhắc bên trong có đồ ăn gì, con mắt đều tỏa sáng.
hắn thấy buồn cười, hộp cơm sau khi mở ra, đổ ra hai chén hoành thánh: "Lầu dưới bà chủ làm, hương vị nhìn cũng không tệ lắm."
Liên Mị mắt sáng rực lên, lập tức đem bánh bao trong tay nhanh chóng gặm xong, lại cầm lấy cái thìa thổi hoành thánh nóng hổi, ăn hí hửng.
Hương vị so với hôm qua còn tốt hơn, hoành thánh bên trong có một chút nấm hương, ăn vào hương vị ngọt ngào.
Nàng rất nhanh ăn xong, thỉnh thoảng liền liếc về hướng Hiên Viên Thần, trong chén đã trống rỗng. hắn sợ Liên Mị ăn quá no, đợi tí nữa lại đau bụng, rất nhanh đem hoành thánh ăn hết.
Chống lại ánh mắt nàng tiếc nuối, Hiên Viên Thần nén cười nói ra: "Đợi tí nữa chúng ta đi kho lúa phía trước xem một chút."
Liên Mị sững sờ: "Trực tiếp đi qua sao?"
đi nghênh ngang, thực không có vấn đề sao?
"Chút chuyện nhỏ này, đâu cần chúng ta hai người tự mình động thủ?" Hiên Viên Thần nhanh chóng ăn hết ba cái bánh bao, dắt nàng đứng dậy, đứng bên cửa sổ.
Liên Mị nghi ngờ đứng lại, liền gặp cửa sổ đối diện kho lúa phía trước là mười mấy người quần áo rách rưới.
Bọn họ chận trước kho lúa, cùng nhau thấp giọng xin quan sai, nhưng cách khá xa, không nghe được nói cái gì.
Chỉ là nhiều người như vậy, trên người xiêm y tất cả đều là miếng vá, có vẻ là người bần cùng.
Chờ Liên Mị theo Hiên Viên Thần đi xuống, liền thấy một lão nhân gia mặt mũi tràn đầy ưu sầu nói: "lâm vào đường cùng, chúng ta không nhà để về, chỉ có thể đến cầu xin tri phủ. Nghe nói nơi này tri phủ phẩm hạnh trong sạch, là người nhân từ, hàng năm đều đem gạo cũ đổi đi, không có lãng phí lương thực. Chúng ta ba ngàyrồi chưa có hạt hơm vào bụng, bằng không cũng sẽ không đến làm phiền Tri phủ đại nhân."
Nghe lão nhân gia tâng bốc tri phủ, những quan sai cũng á khẩu không trả lời được. Nếu là đem bọn họ đuổi đi, chẳng phải là nói Tri phủ đại nhân là một không có thiện tâm không nhân từ? Nếu không đuổi đi, tập trung nơi này, bị Tri phủ đại nhân nhìn thấy, bọn họ là chịu không nổi tội!
một người trong đó cơ trí, đã sớm chạy đi thỉnh giáo sư gia.
Sư gia còn đang ôm ấp mỹ thiếp cưng chiều, bị cắt đứt hứng thú. Nghe chỉ có hai ba mươi cái người già yếu, liền khoát tay một cái nói: "Vậy thì đi phòng thu chi cầm điểm tiền bạc, mua chút gạo nấu cháo,sao đó đem người đuổi đi."
Quan sai vừa nghe, nhịn không được tán thưởng một câu, quả nhiên là sư gia.
Mua gạo nấu cháo, không uổng phí bao nhiêu tiền bạc, có thể cho Tri phủ đại nhân thêm danh tiếng. Quay nếu Tri phủ đại nhân biết chuyện, nhất định sẽ cảm giác trên mặt có giác vàng, không chừng sẽ khen thưởng mình.
Quan sai vui thích, vội vàng đi phòng thu chi cầm tiền bạc, vội vàng tiến đến cửa hàng gạo mua mấy cân gạo trắng, rồi sai người kho lúa nhấc lên một cái nồi lớn.
Mọi người nhìn thấy có cháo,vội khen Tri phủ đại nhân là Bồ Tát thế, đằng sau vài tiểu hài tử vội vàng quỳ xuống đất khấu đầu. Xung quanh dân chúng vây xem, cũng rối rít xui mừng.
Quan sai sắt mặt hồng hào, thét to nói: "trật tự, đừng tranh giành, người người có phần!"
"thật tốt quá, đi gọi bà nội ngươi đi đến, đừng làm cho bà chờ lâu. Tri phủ đại nhân nhân từ, muốn cứu mạng chúng ta bằng cháo trắng." lão đầu vỗ vai một cậu bé,cậu bé mặt tuy ốm yếu gầy gò nhưng ánh mắt vui mùng, bộ dạng xun xoe liền chạy đi.
Quan sai có điểm sững sờ, cậu bé kia kêu thêm người tới sao?
hắn nghĩ chắc cùng lắm là thêm vài người, dứt khoát hẳn hoi múc vài muỗng cháo trắng, nếu nhiều quá thì bớt ít lại, nhưng đằng xa trông thấy người, liền không cười được.
"Này... Nhiều người như vậy..."
Quan sai nói chuyện đều không lưu loát, lão đầu xấu hổ cười đáp: "không dấu gì quan sai, trước còn có vợ con, sau còn có chín tỷ muội, lại đằng sau là con trai cùa bà hàng xóm,kế tiếp còn cháu họ bác đầu thôn,còn nhiều dân chạy nạn khác nữa. làmột đại gia đình ước chừng chừng trăm người, đúng là hù dọa quan sai không nhẹ.
Nhưng quan sai đã thay mặt quan phù nói tiếp tế, thấy dân chúng đều tận mắt nhìn thấy chính tai nghe thấy, làm sao có thể lật lọng,???Nhất thời đâm lao phải theo lao, cháo trắng căn bản không đủ cho.
Quan sai lại chạy về đi tìm sư gia, sư gia nghe, mỹ nhân đang cưỡi trên người bị hắn đẩy xuống: "Cái gì, chừng trăm người? Ngươi, đồ vô dụng, không thấy rõ ràng bao nhiêu liền đáp ứng lung tung!"
Sư gia thấy tình hình có biến, chuẩn bị tìm tri phủ, gọi tới một đôi quan sai đem người bên ngoài đưa đi.
Chỉ là thỉnh thần dễ đuổi thần khó, cũng không thể thô lỗ đuổi người đi.
Đứng một hồi lâu, lão đầu thấy quan sai tới tới lui lui chạy mấy lần, không khỏi kỳ quái: "Này kho lúa không phải nói thời điểm thiên tai đến, triều đình sẽ cứu tế dân chúng sao?
Quan sai lau mồ hôi, bên trong kho lúa căn bản ngay cả 1 hạt thóc cũng không có, như thế nào mở kho?
"không có mệnh lệnh đại nhân, không có thể tùy ý mở kho."
cô bé đứng gần nghi ngờ hỏi: "ông chú kia vội vàng đi tìm đại nhân, rồi trở về mở kho sao?"
Quan sai mồ hôi lạnh đều rơi xuống, cũng không thể nói tri phủ không có trong phủ. Hôm nay không, không thể nào ngày mai cũng không!
"không phải là kho lúa bên trong không có gạo chứ?" một người đột nhiên cao giọng hỏi,.
"nói bậy bạ gì đó, hai ngày trước xe bò mới đến kéo thóc, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, phải hay không?"
Dân chúng xung quanh gật đầu liên tục, thay Tri phủ đại nhân kêu oan. Mấy ngày hôm trước xác thựcxe bò kéo từng bao từng bao lúa, ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Quan sai lúc này còn đang mồ hôi, có người vừa lại hét lên: "Đừng đổ oan uổng tri phủ, hắn là một quan tốt.nếu tri phủ là vị quan tốt lại có người đổ oan chi bằng mở ra kho lúa ra bọn họ tận mắt xem, không phải có thể chứng minh trong sạch?"
không ít người liên tục phụ họa, tận mắt nhìn thấy có thể thuyết phục người.
Quan sai hù dọa mộthồi muốn ngất ngay tại chỗ, rốt cục hiểu cái gì là cầm lấy tảng đá đập chân chính mình. Mọi người nhất trí gật đầu, muốn đòi trong sạch cho tri phủ hắn, không thể vị quan tốt bị đàm tếu.
Quan sai đang nghĩ cách kéo dài thời gian, đợi sư gia dẫn người tới giải vây. không biết có vị nam tử không nhịn được, một cước đá văng cửa, nói với mọi người: "Thấy rõ ràng, đừng oan uổng Tri phủ đại nhân..."
hắn nói còn chưa dứt lời, thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm, chính mình cũng quay đầu lại trông thấy kho lúa rỗng tuếch, lập tức hù dọa trởn mắt.
Quan sai nhìn dân chúng phẫn nộ, trong lòng còn đang nhĩ cách chạy trốn,phó thác hết cho sư gia.
"Kho lúa bên trong không có lương thực!" không biết ai kinh hoảng kêu ra thét lớn, phát giác lảo đầu ôm con cháu chạy đi,mấy bà lảo cũng không thấy mặt mũi tăm hơi.
Liên Mị chờ đại hán đạp cửa kho thóc, liền theo Hiên Viên Thần chạy ra, hôm nay đứng phía trước cửa sổ nhìn xem trò hay,con mắt cười đến nheo lại thành 2 đường.
Kia, nhìn sắc mặt quan sai, thực làm cho người ta giải hận!
Đúng là dân chúng nhìn thấy,Kho lúa không có lương thực, có khi còn đồn đại khắp thị trấn.
Nàng quay đầu lại, đang muốn hỏi, bị Hiên Viên Thần đưa tay chặn miệng, đầu ngón cham trên môi: "không cần lo lắng, mẫu hậu tiếp tục xem trò vui đi."
Tuồng vui này còn chưa kết thúc sao?
Liên Mị mở miệng muốn hỏi, đôi môi vừa động, lại đem hắn ngón tay ngậm lấy một chút, không khỏi có chút lúng túng.
Hiên Viên Thần lại thừa cơ dùng đầu ngón tay bỏ vào trong miệng nàng, trêu chọc lưỡi nàng nhẹ nhàng vài cái, Liên Mị bỗng đỏ mặt, vừa chọc gẹo vừa nhìn thấy nét mặt tức ngẹn đến đỏ của nàng,trong lòng hắn thấy thực thỏa mãn. Rất nhanh hắn dùng đôi môi thay thế ngón tay, hôn lên Liên Mị,ấm sâu vào “ chụt!!”, càm giác chưa đủ, Hiên Viên Thần tay đỡ gáy nâng gương mặt nàng lên để hạn chế chiều cao, tích cực ma sát,mật ngọt trao đổi không ngừng.
Cho đến Liên Mị thở hồng hộc, lúc này mới ý vẫn còn chưa buông nàng ra, Hiên Viên Thần chỉ vào bên ngoài nói: "trên đài hoa đán, rốt cục đều tới đông đủ."
Quyến Rũ Thiên Tử Quyến Rũ Thiên Tử - Jassica