Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Jassica
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:24:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Mộng Người Ngọc Dẫn
iên Mị được Hiên Viên Thần ôm ra khỏi ngục, mũi nàng dường như còn có thể ngửi được mùi máu tanh, nhắm mắt lại, trước mắt nàng hiện lên cảnh gương mặt uấn hận Nguyên quý phi chết không nhắm mắt mắt.
Nàng sắc mặt tái nhợt, trong lúc mê mang,thấy Nguyên quý phi mặt áo hồng phấn đi tới, nằm trong vũng máu, hai mắt gắt gao trợn to.Rất nhanh, gương mặt nằm trong vũng máu đó đã trở thành Liên Mị.Nàng hoảng hốt tình dậy,kiểm tra thân thể,mồ hôi đầy trán, sợ hãi tỉnh lại.
Trời chưa sáng, ngang hông bị cánh tay Hiên Viên Thần đè lên.
Người nam nhân này ngủ ngon lành, đã quen đem nàng vào trong ngực.
Liên Mị đổ mồ hôi liên tục, hoàng hốt không biết rõ đây là thực hay mơ.
"Mẫu hậu không ngủ được?" Hiên Viên Thần thanh âm từ phía sau vang lên, ôm chặt nàng, lưng nàng dán cào lồng ngực ấm áp cùa hắn.
Thân thể của Hiên Viên Thần thật sự là càng ngày càng tốt, lúc trước cảm giác lạnh lạnh, nhưng bây giờ thì ấm áp, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên người Liên Mị,dường như toàn thân nàng đều mang hương vị của hắn.
Chỉ là trong mơ làm cho nàng mệt mỏi, không còn sức lực giãy giụa, không nhúc nhích mặc cho bàn tay Hiên Viên Thần di chuyển xung quanh thân thể không mảnh vải này.
hắn biết những chỗ mẫn cảm trên người nàng, kiên nhẫn xoa nắn, nàng vốn là bị mồ hôi lạnh thấm ướt mà run thân thể, bây giờ chuyển qua nóng rực,Liên Mị bắt đầu thở hổn hển, trên người lửa nóng từ từ xua tan đi cơn ác mộng, không ý thức đắm chìm vào sự ôm nhu của Hiên Viên Thần.
hắn lật người nằm đè lên nàng, ngón tay xoa má nàng,lau mồ hôi lạnh rồi đặt đôi môi lên,nhẹ nhàng hôn má,trán rồi đến cái miệng đỏ xin, cánh môi mềm mại kết hợp, lưỡi quấn quýt vào nhau không ngừng,hơi thở nam tính xua đi giá lạnh trong lòng nàng.
hắn khẽ vươn lưỡi liếm cổ sau đó di chuyển xuống ngực ngậm lấy nụ hoa đỏ thẫm, phân thân đã đi vào một ít để nàng tiết ra dịch chuẩn bị ngênh đón thanh sắc to bự nóng rực, cảm giác ấm áp dần lan tỏa bên trong hai người, hai bên cùng nhau tiềm kiếm xúc cảm tuyệt vời, cùng nhau dựa dẫm, đi vào thật sâu,thật mạnh cùng nhau dây dưa cho đến khi đạt đến sung sướng.
Khi Liên Mị thức dậy lần nữa thì đã không còn mê mang, toàn thân nàng thoải mái, mang theo vài phần lười biếng, từ từ mở mắt ra, liền nghe thay61tieng61 ồn náo động bên ngoài điện.
Tiếng nguyền rủa, tiếng khóc kêu khản giọng, tiếng thét chói tai, khiến nàng không khỏi chau mày.
"không, không, ta không muốn chết - - "
"Cha mẹ, ai tới cứu ta..."
"Hiên Viên Thần, ngươi sẽ chết không tử tế!"
Liên Mị hoảng hốt, Tĩnh phi bị dây xích trói lại,rồi nghe thấy tiếng thông báo: " Tĩnh phi một lòng vì tiên đế, đặc biệt ban thưởng cùng tiên đế chôn cất chung."
Đan Điệp đáp một tiếng, bên ngoài ngày càng có nhiều thanh âm la khóc lớn tiếng và nguyền rủa, sao đó chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào, bị Ngự Lâm quân kéo đi.
Liên Mị cúi đầu, nói là truy phong nằm bên cạnh tiên đế, người nào không biết chôn ở Ngự Long đầm,chính là chết không có chỗ chôn.
Tần phi chôn cùng,ngay cả quan tài cũng không có.Ngoài điện tiếng la khóc dần dần thấp đi xuống, biến thành tiếng khóc sụt sùi.
Những cung tần phi khác cũng hiểu, hôm nay chủ nhân hoàng cung là Hiên Viên Thần, đắc tội với hắn, chỉ sợ liền chết không chỗ chôn.
Nếu phi tần biết nghe lời có lẽ còn có thể ở Ngự Long đầm mà chết trong huyệt mộ. Bằng không trực tiếp bị ném ở trong nước, bị trăm ngàn con cá cắn xé, ngay cả toàn thây cũng không được.
Liên Mị nhịn không được run lẩy bẩy, đêm qua cùng hắn lưu luyến triền miên, chỉ tựa như một trong mơ.
Người nam nhân này, vẫn như cũ, máu lạnh tuyệt tình, người nào cũng không nương tay.
"Mẫu hậu cảm lạnh, hay là đang sợ ta?" Hiên Viên Thần bàntay lại không yên ôm eo nàng bắt đầu sờ soạn, hình ảnh đêm qua thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho Liên Mị nhịn không được
Hai người bọn họ thân thể gần như vậy, nhưng tâm lại không ở đây, như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể chạm vào nhau.
Bên Ngoài điện, Ngự Lâm quân bắt đầu rời đi, những tiếng khóc dần dần lớn, xen lẫn thét chói tai,cảm giác tuyệt vọng như truyền đến tâm Liên Mị.
Người phía sau lại làm như không nghe thấy. Liên Mị nằm sấp ở trên giường, cảm giác sau lưng bị hắn xông tới đâm vào, hàng mi quyến rũ từ từ khép lại, cho đếnkhi bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập, phân thân cứng rắn nóng hổi của hắn ma sát bên trong đến đau đớn, nàng nói với mình, mình con biết đau,mình con sống.
Nếu không phải phụ thuộc người nam nhân sau lưng này, vận mệnh của nàng cũng giống như các phi tần bên ngoài kia, bất quá là được mai táng tại Ngự Long bờ đầm, chỉ có mang danh vợ chồng nhưng không có làm chuyện vợ chồng.
hắn dường như biết tâm tư của nàng lúc này,nên động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, buổi trưa Đan Điệp đúng giờ chờ, Liên Thúy hầu hạ Liên Mị tắm rửa, thói quen nhìn trên người nàng tràn ngập dấu vết mập mờ, biết thay Liên Mị lau chùi lấy, thay quần áo cho nàng.
Áo bào hoàng thái hậu, là do thợ thủ công ngày đêm làm không ngừng nghỉ, dù sao Liên Mị là người duy nhất mang danh Hoàng thái hậu. Quần áo cũng là chế tạo gấp gáp,nhưng khoác vào người vẫn lộng lẫy, thắt lưng màu trắng làm tôn lên áo bào màu đỏ.
Con mắt Liên Thúy có chút đỏ, Liên Mị kể từ vào cung thì thân hình càng gầy. Chỉ là đuôi lông mày vẽ theo ý xuân tràn đầy, gò má hơi ửng đỏ, động lòng người.
Liên Mị nhìn mình trong gương, không khỏi nhíu mày, gọi Liên Thúy chỉnh lại,che đi khuyết điểm.
Bằng không Hoàng thượng mới băng hà, nhưng nàng lại mặt mày hớn hở, ngự sử vốn xem Hoàng thái hậu này không vừa mắt,sợlại đàm tiếu chỉ trích nàng.
Chỉ làm mới lên kiệu lớn, hạ thân lại có cảm giác đau nhức khó chịu,nàng lảo đảo một cái liền ngã vào trong ngực Hiên Viên Thần.
một bộ áo bào cho vua chúa, càng nổi bật lên phong thái tuấn tú của Hiên Viên Thần, Liên Mị cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay liền muốn đẩy ra, nhưng tay của Hiên Viên Thần lại vững vàng vòng tại ngang hông của nàng, thản nhiên nói: "khời giá - - "
"khời giá - - “
Người khiêng kiệu chậm rãi đi tới, Liên Mị cúi nhẹ đầu, thần sắc lo sợ không yên.
Bên cạnh theo hầulàm lơ, làm như không nhìn thấy động tác hai người, lại làm cho Liên Mị lại càng xấu hổ vô cùng, dường như quan hệ của hai người đã sớm chiêu cáo thiên hạ, không ai không biết.
"Ngô hoàng vạn tuế - - "
Cũng may Hiên Viên Thần còn biết bớt phóng túng, khi kiệu dừng lại, rốt cục hắn cũng buông cánh tay.
Liên Mị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo hắn từng bước một đi xuống hoàng liễn, từ từ đi ghế ngồi.
Hiên Viên Thần phía trước, Liên Mị bên phải sau, triều thần quỳ lạy liên tục.
trên vạn người, dưới một người, có quyền lực cảm giác xác thực khá tốt, khó trách vô số người vì thế không từ thủ đoạn nào, chỉ muốn leo cao.
Hiên Viên Thần đầu đội ngọc quan,,khóe miệng cong lên, lộ ra một tia lạnh như băng cười yếu ớt.
Liên Mị cảm thấy hoảng sợ, hắn phất tay phải như ra hiệu, một đội Ngự Lâm quân đem triều thần vây quanh.
Mọi người kinh hoảng thất sắc, khiếp đảm người ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch; có người lẽ lui về phía sau, ẩn núp thân ảnh của mình; có người lại lớn gan, tiến lên một bước chỉ thẳng vào Hiên Viên Thần: "Ngô Hoàng ý gì?"
Hiên Viên Thần, ngữ điệu lười biếng lãnh đạm: "Tâm hướng trẫm, tự nhiên bình an vô sự; nếu có hai lòng, liền không cần lưu lại."
Mọi người nhìn nhau, trong đó có người lảo đảo lao ra, nằm sấp trên mặt đất, nơm nớp run run mang theo nịnh nọt: "Vi thần đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng. Hướng về Ngô Hoàng, cúc cung tận tụy!"
"A?" Hiên Viên Thần nhìn kỹ người quỳ, đột nhiên nở nụ cười: "Ta nhận ra ngươi."
Đại quan nghe xong trợn tròn mắt, nghe thấy lời của Hiên Viên Thần lập tức ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng lên đầu: "Ngô Hoàng biết thần?"
"Đương nhiên, " Hiên Viên Thần bên môi vui vẻ sâu hơn, làm cho Liên Mị linh tính không lành: "Ngươi thay Lâm tướng quân làm không ít chuyện, trẫm như thế nào không nhớ rõ?"
Nam nhân nụ cười trên mặt cứng đờ, đáy mắt sợ hãi chưakịp dâng lên, sau lưng Ngự Lâm quân thị vệ giơ tay chém xuống, đầu thân 2 nơi.Có người nhịn không được gương mặt tái nhợt nôn khan, có người trực tiếp ngất xỉu, cho dù là người có gan lớn, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
"Hoàng Thượng đăng cơ, có cần thiết thấy máu không?"
Hiên Viên Thần liếc về hướng người nói, nheo lại mắt bình tĩnh nhìn một hồi lâu, cho đến khi người nọ mồ hôi lạnh đầm đìa này mới chậm rãi mở miệng: "Ta không cần thần tử ăn cây táo, rào cây sung, hắn nếu là không có lòng phải bội, như thế nào lại rơi vào kết quả như vậy?"
hắn cũng muốn để triều thần nhìn xem, phản bội Hiên Viên Thần, chỉ có một kết quả.
Liên Mị gắt gao bắt lấy tay vịn, cho đến móng tay đâm đau chảy máu cả lòng bàn tay, này mới phục hồi tinh thần lại. Cắn môi dưới, miễn cho chính mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng quay mặt, rốt cuộc không có thấy thi thể vị đại quan đó.
Lời của Hiên Viên Thần, từng chữ từng câu truyền vào trong tai của nàng: "Ngày đại hỉ, thấy máu thì như thế nào?cái ghế Đế vương,chính là vô số xương người chồng chất mà thành."
hắn đang răng đe đám quan viên triều thần,cũng chính là nói với nàng, nếu không chọn hắn chỉ có 1 kết cục đó chính là “ chết “.
Quyến Rũ Thiên Tử Quyến Rũ Thiên Tử - Jassica