Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 953 / 2
Cập nhật: 2015-07-18 01:30:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
am Huyên vui chân trên phố, trời chiều hôm nay trong xanh và phố phường dường như đông đúc hơn.
Được một đoạn đường ngắn, Huyên nhận ra bên kia đường, Văn ngồi trên xe, môi thấp thoáng nụ cười.
- Anh làm gì mà ngồi đây? Đợi ai hả?
- Đợi em chứ ai nữa. Mau lên xe đi!
- Em còn vào chợ mua một ít đồ.
Lam Huyên tìm cách thoái thác nhưng Văn lắc đầu ngăn:
- Lên xe đi, ngày mai hẵng mua.
Cô lưỡng lự:
- Có chuyện gì gấp sao anh?
- Thì cứ lên xe đi, tất nhiên là có chuyện mà.
Ngồi sau xe, gió thổi gió thổi lùa tóc Lam Huyên bay vào mặt Văn rát rạt.
Khi nhận ra điều đó, cô luống cuống giữ lại những sợi tóc ương nghịch của mình. Nhưng bất ngờ cô tiếng Văn:
- Đừng Huyên! Hãy cứ để tóc mình tự do tung bay.
- Nhưng... nó đã làm rộn anh.
Văn quay nghiêng:
- Anh thích chúng mà.
Lam Huyên mỉm cười, lảng chuyện:
- Anh định đưa em đi đâu?
- Đi uống nước.
- Coi chừng trễ giờ cơm, mẹ anh rầy đó.
Giọng Văn hùng hồn:
- Không phải lo. Anh đã gọi điện nói với mẹ là không ăn cơm nhà.
- Vậy anh ăn cơm ở đâu?
- Bên ngoài có thiếu gì món ăn, đâu nhất thiết ngày nào cũng phải ăn cơm.
Bữa nay mình ăn bánh khọt, uống dừa xiêm nha.
Hỏi xong, không cần Lam Huyên trả lời, Văn đã dừng xe trước quán.
Đưa đũa cho cô, anh nói:
- Ăn đi Huyên, bánh khọt ở đây nổi tiếng lắm đó.
- Em biết.
Sau khi hớp ngụm dừa tươi, anh hớt lời Huyên:
- Vậy em có biết tại sao chiều nay anh rủ em đi cùng không?
- Biết.
- Vì sao?
- Vì anh đang... đôi và khát.
Văn gật ngay:
- Đúng, anh đang đói và khát. Nhưng không phải đói ăn và khát nước.
- Vậy anh đói và khát gì?
Huyên cười nhưng ánh mắt Văn nghiêm nghị:
- Cả người anh khô héo vì khát... em.
Lam Huyên giật mình và mặt chợt đỏ gay:
- Đừng nói đùa với em như vậy.
- Không. Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em mà.
Và Văn đặt tay mình lên tay Huyên:
- Lam Huyên à! Nghe anh nói nè. Điều này anh đã suy nghĩ rất chín chắn.
Anh biết tằng anh rất cần em. Lam Huyên đã chiếm một vị trí rát quan trọng trong tim của anh rồi đó.
Lam Huyên bàng hoàng nhìn Văn, dù bản thân cô đã có linh cảm về điều này. Những ngày gần đây, ánh mắt của Văn rất lạ. Chỉ có điều... anh nói ra điều này hình như quá sớm.
- Huyên này!
- Dạ.
- Sao em không nói gì cả?
- Em... cũng không biết nên nói gì bây giờ nữa.
Ánh nhìn Văn thiết tha:
- Anh rất thích em, Huyên ạ. Và anh không muốn đây chỉ là điều bí mật của riêng mình.
Thích có phải là yêu không? Lam Huyên thấy đầu óc mình mù mờ và cô cũng không hiểu khi đón nhận điều này cô sẽ hạnh phúc hay bất hạnh? Nghĩ tới hoàn cảnh của mình Lam Huyên buồn thật là buồn. Không muốn nghĩ gì thêm, cô đứng dậy bước ra khỏi quán.
Vội vàng tính tiền, Văn lên xe đuổi theo. Bắt được cô, anh cao giọng:
- Lam Huyên! Em làm sao vậy? Anh nói chuyện nghiêm túc mà.
Huyên không trả lời, cứ lầm lũi bước. Văn đành xuống xe, đẩy bộ bên cạnh.
Nhìn cô, Văn thấp thỏm hỏi:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Không nghĩ gì cả.
- Còn anh đang nghĩ gì, em biết không?
Lam Huyên chậm bước, ra về chờ đợi. Văn nhẹ nhàng cất tiếng:
- Ngay lần đầu tiên trông thấy em ngồi co ro ở gốc cây sơ- ri, anh nghĩ rằng trời đã mang em đến và ban cho anh. Tình cảm của anh thì em biết rồi đó, còn em thì... hoàn toàn bí mật. Anh rất lo lắng, không biết...
Cô ngắt lời anh:
- Những chuyện ấy bây giờ khoan hãy nói anh ạ.
- Anh tâm niệm những gì có thể làm được hôm nay thì chớ để ngày mai. Cứ ấp ủ mãi trong lòng bứt rứt và khó chịu lắm.
Lẫn trong tiếng gió, hình như có tiếng Lam Huyên thở dài:
- Em chỉ là một đứa vô gia đình... anh đừng vội vàng... sợ sẽ có lúc hối tiếc.
Văn cau mày, vẻ không hài lòng:
- Anh đâu phải hạng người hồ đồ. Những điều anh nói ra hoàn toàn chín chắn. Hãy tin anh đi!
Và anh siết mạnh tay Huyên. Cô cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập dù lòng vẫn còn đầy những mâu thuẫn.
Ánh mắt Văn lúc này vừa xoáy buốt vừa nồng nàn:
- Lam Huyên à! Anh muốn cưới em liền.
Lam Huyên biết rằng Văn không nói dối, nhưng mọi điều vẫn quá đột ngột vẫn ngoài sức cô dự tưởng.
Cô nói mà không dám nhìn thẳng anh:
- Anh chưa biết gì về em mà.
- Không cần! - Văn đáp gọn - những gì hiện hữu nơi em là anh yêu. Sẽ không bao giờ anh hối hận với quyết định của mình.
Nhìn Văn lúc này, Lam Huyên xúc động muốn lao ngay vào vòng tay anh nhưng cô không dám. Bản thân Văn có lẽ cũng thế, nhưng anh hiểu rằng cảm xúc đôi khi cần phải kềm nén.
Trong yên lặng nhưng người này cảm thấy hiểu người kia hơn. Chợt Huyên cảm nhận được hơi ấm của bàn tay Văn trên làn tóc mình, nửa xa lạ nửa thân thương.
Bỗng nhiên Huyên chợt nhớ:
- Í chết! Muộn lắm rồi, phải về nhanh thôi anh à.
Văn cười:
- Đừng lo chuyện trể nải nữa. Anh đã báo với mẹ là chiều nay anh có việc quan trọng.
- Nhưng bánh khọt đã ăn xong, nước dừa cũng đã uống hết...
- Dù vậy vẫn còn thiếu...
Lam Huyên liếc anh:
- Thôi, cho em về được rồi.
Lần này Văn nhượng bộ.
Ngày tháng... năm...
Một buổi chiều đáng ghi nhớ nhất.
Thế là mình đã yêu rồi sao? Không ngờ mình đón được lời tỏ tình của anh ấy sớm đến như vậy.
Văn thân yêu! Liệu tình cảm của chúng mình có bị ngăn trở gì không? Em rất ngại ánh mắt của mẹ anh và nhất là chị Niên Thư đó.
Dù xảy ra chuyện gì, em vẫn thấy mình được an ủi rất nhiều vì có anh, Văn ơi...
Xếp lại trang nhật ký, Lam Huyên rón rén rời khỏi phòng, nhẹ bước ra sân.
Ánh trăng đêm hạ tuần vừa nhô lên khỏi ngọn cây tỏa ánh sáng mờ ảo Lam Huyên lần bước đến chiếc xích đu và lặng lẽ ngồi lên đó.
Trên trời, hằng hà sa số các vì sao đang chớp mắt nhìn xuống trần. Huyên nhớ có người đã bảo:
"Mỗi vì sao là mang sinh mệnh một con người". Trong số đó, không biết ngôi sao nào là của cô? Ngôi sao nào là của người cô đang thương nhớ?
Văn... Văn ơi...
Đang lúc Huyên gọi thầm tên anh thì lại có người gọi đúng tên mình:
- Lam Huyên!
Cô giật mình quay lại. Ngỡ ngàng nhận ra Văn đang tiến đến trước mặt mình.
Huyên kêu lên nho nhỏ:
- Anh...
- Em gọi anh phải không?
- Đâu có.
- Rõ ràng mà, anh đang nằm mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng của em:
"Văn, Văn ơi!".
Cô nhìn sang anh. Giác quan thứ sáu hay thần giao cách cảm? Sự thật hay lời đùa trùng khớp mà thôi?
Cho dù là thế nào, cô vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc bởi sự xuất hiện của Văn.
Ngồi cạnh trên chiếc xích đu, Văn hỏi:
- Em không ngủ sao?
- Vẫn còn sớm mà anh.
Cô đáp nho nhỏ giữa lúc anh tìm nắm lấy bàn tay cô. Họ giữ nhau trong hơi ấm của người mình yêu. Khung cảnh xung quanh mỗi lúc như lung linh huyền ảo hơn. Hương thơm của các loài hoa trong vườn thoang thoảng.
Văn nghiêng đầu nhìn Lam Huyên đang im lặng, rồi bất chợt anh kéo nhẹ đầu cô áp vào ngực mình. Lúc ấy, mọi thứ dường như đã ngưng chuyển động, chỉ còn mỗi tiếng tim hòa trộn vào nhau.
Nhưng giây phút ấy không kéo dài lâu vì Lam Huyên đã vụt đứng dậy.
- Gì thế Huyên?
Anh ngạc nhiên hỏi nhưng cô cúi mặt dịu dàng:
- Em phải vào nhà đây.
Vừa quay lưng, cánh tay Huyên lập tức bị níu lại. Xoay cả người Huyên về phía mình, Văn cúi xuống. Một khoảnh khắc không trời không đất của nụ hôn đầu đời làm Lam Huyên ngây ngất. Cô chưa định thần thì những nụ hôn tới tấp lại ngập đầy mắt môi.
Lam Huyên nhận ra tình yêu đã đầy ắp và lý trí không còn đủ sức để kháng cự Văn cứ đứng như thế, giữ mãi Huyên trong vòng tay không muốn rời.
Cho đến khi có tiếng một chú chó sủa đêm ở đầu ngõ, Lam Huyên mới chợt tỉnh và tìm cách thoát khỏi vòng tay của Văn.
Đêm ấy, trước gương, Lam Huyên nhận ra đôi mắt to đen của mình long lanh, bối rối. Nụ hôn ngọt ngào và vòng tay ấm ấp của Văn như vẫn còn vướng vít trên người. Ôi! Một người thật lạ mà lại thật thân quen.
Lần đầu tiên cầm số tiền do chính mình làm ra, Lam Huyên không sao ngăn được cảm xúc. Cô ngồi yên lặng nhưng đầu óc vây bủa thật nhiều điều.
Tâm trạng này chỉ riêng có mình cô biết.
Tối hôm ấy, Lam Huyên xin phép bà Trần đi ra ngoài. Đẩy cửa phòng trực bệnh viện, Lam Huyên thấy Hà đang ngồi xem báo.
Ngẩng lên, ánh mắt Hà đầy ngạc nhiên:
- Ủa Huyên! Em đi đâu mà lạc đến đây giờ này?
- Em muốn gặp Ti Ti và Sóc Nâu một chút.
- Chứ không phải đi chơi với anh chàng nào rồi tạt ngang ư?
Lam Huyên bào chữa:
- Đâu có, em muốn gặp tụi nó thật mà. Giờ này, tụi nó ngủ chưa chị?
- Chị cũng không biết, cứ xuống dưới thử xem - Hà vừa nói vừa quan sát - Này! Có phải tối nay em định đóng vai bà tiên nhân ái không?
Huyên đưa ngón tay lên môi:
- Suỵt! Chị nói khẽ thôi.
Hà rụt vai, khúc khích cười. Bí mật này chỉ có hai người biết.
Huyên bước đi nhưng Hà chưa chịu tha:
- Chừng thức dậy, chắc tụi nó sẽ mừng lắm. Nhưng lỡ những đứa khác biết chuyện cũng ước kiểu đó thì nguy to. Bà tiên lúc ấy sẽ không còn phép mầu nữa đâu vì tiền lương của bà tiên ít xịt.
Đã cách Hà một khoảng xa nhưng Huyên phải bật cười. Tần ngần một lúc trước cửa phòng, Lam Huyên hé cửa rón rén bước vào. Mấy đứa nhỏ dường như đã ngủ hết. Trong giấc ngủ, gương mặt chúng bình thản không lo âu. Đôi môi của Ti Ti như chúm chím cười.
Lam Huyên lặng người một chút trước những vô tư, thánh thiện. Thương những đứa trẻ cô lại thấy giận những bậc cha mẹ đã tạo ra hình hài rồi lại đang tâm vứt bỏ. Họ chỉ muốn giữ lại những đứa con xinh đẹp của mình. Nếu không những tấm lóng nhân ái, những đứa bé tật nguyền không biết sẽ sống ra sao?
Xua mọi ý nghĩ, Lam Huyên nhẹ đặt hai gói quà bên cạnh Ti Ti và Sóc Nâu.
Sau đó cô rời bệnh viện bằng những bước chân khoan thai. Gió đêm mát rượi quấn quít những sợi tóc dài mềm mại.
Ngày còn đi học, Lam Huyên cũng thích thả bộ đến trường. Lúc ấy còn có nhỏ Vân nữa, hai tà áo dài tinh khôi quấn quít với nhau. Nghĩ đến Vân, cô lại thấy buồn và nghe nỗi nhớ tràn về ứ tim. Khi có một biến cố nào đó, người ta có thể thay đổi cuộc sống hoàn toàn.
Tiếng kèn xe giục giã sau lưng làm Lam Huyên giật mình bước vội lên lề.
- Ơ, anh Thái!
Thái cười:
- Đi đâu mà trông em như người mất hồn vậy?
Huyên thành thật khai:
- Em mới vừa từ bệnh viện đi ra.
- Vậy à! - Thái nhướng mắt - Cả ngày ở đó, em còn chưa ngán sao?
- Em có chút chuyện cần gặp mấy đứa nhỏ.
Lam Huyên vừa nói vừa cười. Ngoài Văn là người cô yêu thương còn phải đến Thái nữa. Anh là một người anh trai đáng nể trọng.
Giọng Thái thân thương lẫn với một chút uy quyền:
- Thôi, lên xe đi, anh em mình kiếm chút gì uống rồi về.
- Dạ.
Huyên lên xe anh không một chút đắn đo. Thái đưa cô đến một quán nước gần đó. Nhìn cô uống từng ngụm nhỏ, anh hỏi:
- Em có định làm ở đây lâu dài không?
- Em cũng chưa biết nữa.
- Nếu cô gì bất ổn phải nói cho anh biết đó.
Lam Huyên lắc đầu:
- Ồ! Không có vấn đề gì đâu anh.
Thái gật gù nhưng nụ cười và ánh mắt của anh bày tỏ ý nghĩ ngược lại.
- Thật sự là anh vẫn tin những gì em nói, nhưng không hiểu sao mỗi khi nghĩ tới em, anh cảm nhận như cô một điều gì đó bí mật cuốn hút anh. Em không đơn thuần là một cô bé ở viện mồ côi.
Lam Huyên giật mình nhưng cố giữ vẻ tự nhiên:
- Anh thật khéo tưởng tượng... nhưng có những lúc em đã tưởng tượng... em muốn mình biến thành một người nào khác không phải là em bây giờ.
Thái còn muốn nói nhiều điều, nhưng nhìn ánh mất ngây thơ, trong sáng của Lam Huyên, anh đành cất giấu mọi điều.
Bà Phạm Hoàng trăn trở mãi mà không ngủ được. Hình ảnh cô con gái bé bỏng bà từng nâng niu chiều chuộng đang ngập hồn bà. Chưa bao giờ bà thấy Hoàng Điệp trưởng thành. Lúc nào con bé cũng vòi vĩnh, nũng nịu. Nụ cười với hai lúm đồng tiền cùng chiếc mũi hơi hếch tạo cho Hoàng Điệp một nét duyên dáng đặc biệt.
Bà đã từng hãnh diện về cô con gái của mình và nhớ hoài lời một người bạn đã nói:
- Thảo à! Hoàng Điệp của chị mỗi ngày một xinh hơn. Nếu tôi có con trai, thế nào tôi cũng sẽ... dụ con bé về nhà tôi.
Bà Hoàng bật cười:
- Nếu vậy tôi cũng bảo cho chị biết, nó hư lắm đó, ngủ thì hay "nướng" lại ham chơi, nữ công gia chánh thì rất vụng về.
- Lo gì, có chồng rồi, mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi. Như tới ngày xưa đó mà.
Bà Hoàng cũng đã nghĩ đến một tương lai cho cô con gái. Nào ngờ vì chuyện giữa bà và chồng, Hoàng Điệp đã bỏ nhà đi biệt. Không ngờ con bé đã phản ứng quá mạnh mẽ, nên hai vợ chồng bà đã trở tay không kịp. Ông Hoàng đã dùng đủ mọi cách tìm kiếm nhưng hoàn toàn vô vọng.
Bây giờ đổ lỗi cho ai?
Bà Hoàng đã may mắn lấy được người mình yêu làm chồng. Suốt hai mươi năm dài sống trong hạnh phúc, bà đâu ngờ có ngày xuất hiện một người thứ ba.
Người ấy đã đến như một định mệnh sắp sẵn và đã cuốn hút chồng bà một cách mãnh liệt. Giờ thì chẳng còn gì ngoài sự ra đi của Hoàng Điệp. Đó là cái giá rất đắt mà vợ chồng bà phải trả.
"Thưa ba mẹ!
Con sẽ không thuộc về ai cả. Con ra đi là hợp lý cho ba mẹ dễ xử hơn!".
Nhớ lại mấy dòng ngắn ngủi của Hoàng Điệp, bà Hoàng lại ôm mặt khóc rấm rức. Trách con nông nổi, bà lại trách mình. Sự ra đi của Hoàng Điệp cũng là để chống lại quyết định ly dị mà bà đòi hỏi ở ông Hoàng. Nỗi thất vọng về người chồng làm bà không còn đủ sức sống bên cạnh ông. Hoàng Điệp còn quá nhỏ để có thể hiểu rằng tình cảm khi san sẻ, người đau khổ, cay đắng nhất chính là người đàn bà.
Vẫn yêu chồng nhưng lại đòi hỏi ông phải ký vào đơn ly dị, bà Hoàng nghe lòng đau đớn lắm.
Hoàng Điệp ơi! Nếu có thể quay trở lại lúc đầu, mẹ thề là sẽ im hơi lặng tiếng, hy sinh cuộc đời của mẹ bên cạnh ba con để mẹ khỏi mất con.
Ngoài phòng khách, ông Hoàng cũng ngồi trầm ngâm với chiếc gạt tàn đầy ấp những mẩu thuốc vụn. Thỉnh thoảng, ông nhìn vào căn phòng bên trái, lắng nghe tiếng rấm rức của vợ, lòng đầy xốn xang.
Nhắm mắt lại, ông thấy mình thật lạc lõng; còn mở mắt ra, bức ảnh bán thân của Hoàng Điệp với nụ cười hồn nhiên làm tim ông thắt lại.
Hoàng Điệp! Đứa con mà ông cưng quý hơn vàng hơn ngọc đã lẳng lặng bỏ ông mà đi. Giá mà ông có thể bỏ tất để đổi lấy nó trở về, ông sẽ không chút do dự.
Cô đơn và hối hận giày vò, ông Hoàng đứng dậy đến trước cửa phòng của vợ nhưng không dám đưa tay lên gõ cửa. Tiếng nức nở của bà như lời buộc tội ông.
Cuối cùng rồi ông cũng lấy hết can đảm gọi:
- Thảo à! Mở cửa cho anh đi!
Nghe tiếng gọi quen thuộc của chồng và giữa sự cô đơn thúc đẩy bao nhiêu ngày qua, bà Hoàng không thể kềm nén được nữa. Cửa mở, họ đứng lặng nhìn nhau trong giây lâu, bây giờ thật khó mà đọc được ý nghĩ.
Ánh mắt ông Hoàng buồn bã:
- Thảo à! Tha thứ cho anh... nghe em.
Bà đứng yên lặng nhưng ánh mắt có thể thay cho câu trả lời. Bước đến gần nhau nhưng hai người đều rụt rè không dám chạm cả bàn tay. Những ngày buồn bã làm cho họ trở nên vụng về, thiếu hẳn linh hoạt.
Vẫn không có tin tức gì của con sao anh? - Giọng bà nghèn nghẹn.
- Anh cũng đã đăng báo rồi, hy vọng nó sẽ trở về - Ông vừa nói vừa rút khăn tay lau mắt cho vợ - Em đừng khóc nữa, bằng mọi giá, anh sẽ tìm được con trở về. Anh sẽ không bao giờ để hai mẹ phải buồn khổ nữa.
Câu nói càng làm bà Hoàng thêm nghẹn ngào.
Lam Huyên bắt tay vào công việc dọn dẹp phòng ốc vì chỉ còn vài ngày nữa là đón mừng năm mới.
Với sự giúp sức của dì Bảy, một bà lao công tháo vát và vui tính, Lam Huyên cố tạo cho các gian phòng có một không khí khác trước. Sau khi dời đổi vị trí các vật dụng, Lam Huyên giặt giũ màn cửa và cắm thêm ít hoa tươi ở phòng trực.
Cuối cùng công việc cũng tạm ổn. Lam Huyên cùng Hà trở về phòng nghỉ.
Ngồi đong đưa trên chiếc ghế xoay, Hà vui vẻ nói:
- Huyên à! Mai bắt đầu trực Tết rồi đó nghen.
- Vậy hả chị?
- Nghe đâu bác sĩ Thái điều em ở hẳn trong này đó.
Ánh mắt Lam Huyên bỡ ngỡ:
- Vậy ư! Sao em không nghe gì hết?
- Chiều nay họp sẽ biết mà.
Lam Huyên không giấu được ngạc nhiên lẫn chút tự ái:
- Sao chị biết chuyện này?
- Bí mật nhà nghề mà, Huyên đừng thắc mắc!
Lam Huyên yên lặng, hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Vạn vật đều bừng lên sắc xuân mà sao cô thấy lòng mình trĩu xuống.
Có tiếng dì Bảy ở ngưỡng cửa:
- Hà ơi! Nhiệt độ của Ti Ti lên cao lắm.
- Bao nhiêu, dì?
- Hơn 39 độ.
Lam Huyên biến sắc, liền tất tả cùng Hà rời phòng. Huyên biết căn bệnh lao xương của Ti Ti đang ở thời kỳ trầm trọng nên mọi người quan tâm đến nó rất nhiều.
Trên giường, gương mặt và đôi mắt bé Ti đỏ ửng vì sốt. Nhưng khi thấy Lam Huyên, con bé lại nở nụ cười trên môi khô.
Giọng bé run nhẹ:
- Cô ơi... con chờ cô từ nãy giờ - Ừ... cô đã tới rồi nè. Sáng giờ cô bận dọn dẹp.
Lam Huyên vừa nói vừa đưa tay đặt lên vầng trán nhỏ và nóng như lửa của Ti Ti. Đôi mắt nó vẫn đỏ, đôi môi khô khốc và hơi thở khò khè, vậy mà nó vẫn gắng nói:
- Bác sĩ đã cho con uống thuốc rồi. Mọi người đều hiền tốt với con, nhưng con thích cô hơn. Bàn tay của cô êm dịu lắm, con thích tay cô đặt trên trán con hoài, như vậy con thấy dễ chịu lắm.
Nhìn Ti Ti, Lam Huyên ứa nước mắt. Những lời của con bé đã làm cho trái tim Huyên tan chảy.
- Con nằm đây nha, cô sẽ pha sữa cho con uống.
Dứt lời, Lam Huyên đi như chạy ra cửa, cô muốn giấu những giọt nước mắt thương cảm của mình:
Khi trở vào, Huyên vỗ nhè nhẹ vào lưng con bé:
- Con ráng uống chút sữa cho khỏe nha!
Bé Ti hớp một ngụm sữa ấm và nhăn mặt kêu lên:
- Cô ơi... cổ con đau rát quá.
- Vậy à! - Lam Huyên vội vàng nói - Con muốn uống cam tươi phải không?
Ti Ti gật nhẹ. Ly cam tươi được mang đến, con bé mỉm cười rồi hút cạn.
Lúc ấy bác sĩ Thái và bác sĩ Phong bước vào.
Hà vội vàng thông báo:
- Thưa bác sĩ, nhiệt độ của Ti Ti vẫn chưa hạ được bao nhiêu.
Đến bên giường, Thái chăm chú nhìn con bé, rồi xoay qua Hà:
- Hãy chườm mát cho bé, hai giờ sau nếu nhiệt độ lại tăng thì hãy báo cho bác sĩ Phong. Còn bây giờ, tốt nhất nên để Ti Ti ở một phòng riêng để tránh lây lan cho mấy em khác. Có thể con bé bị cúm.
Bác sĩ Phong cũng góp lời:
- Đúng là Ti Ti cần cách ly. Các cô lo gấp đi nhé!
Lam Huyên liếc nhìn Sóc Nâu đang giương mắt nhìn bác sĩ Phong. Hình như nó không cam tâm khi phải cách xa người bạn thân nhất. Cặp mắt Ti Ti cũng đã cụp xuống, con bé đang tủi thân.
Một lúc, Ti ngẩng lên, mắt ngấn nước:
- Cô ơi! Vậy là con không được ở đây nữa hả cô?
Lam Huyên dỗ dành:
- Không phải vậy, tạm thời con sẽ qua phòng bên cạnh, khi hết bệnh thì lại đây cùng các bạn mà.
Thái và Phong đã rời phòng từ lúc nào. Hà và dì Bảy nhanh chóng xếp đặt chỗ ở mới cho Ti Ti.
Khi đưa Ti Ti về phòng mới, Lam Huyên nhìn con bé với thái độ phấn khởi:
- Căn phòng này có vẻ thoáng mát hơn đó. Ở đây bảo đảm con sẽ mau hết bệnh.
Ti vội đưa bàn tay nhỏ xíu về phía Huyên:
- Cô ơi! Cồ đừng bỏ con nha. Ở đây một mình, con sợ lắm.
Cô cười vỗ nhẹ vào má con bé:
- Đừng sợ! Nào, hãy nhắm mắt lại, cô sẽ kể chuyện cho con nghe nha.
Ti Ti vội sửa lại thế nằm. Những câu chuyện cổ tích của Lam Huyên cuối cùng rồi cũng ru con bé chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Rời phòng Ti Ti, Lam Huyên đi ra sân và ngồi xuống chiếc ghế đá có bóng cây hoàng lim. Hoa hoàng lim nở tỏa hương thơm dịu và những cánh hoa rơi xuống trắng mặt đất. Huyên có cảm giác buồn vì cô hiểu sự sống của Ti Ti mong manh lắm. Cho dù phải sống bằng một thân thể tật nguyền con bé vẫn không muốn chết.
Nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, Lam Huyên lại quay vào phòng.
Thấy Huyên, Ti Ti nở nụ cười méo xệch:
- Cô ơi! Sao cô bỏ con vậy cô?
Lam Huyên dịu dàng:
- Cô đâu có bỏ con, cô chỉ ra ngoài một chút rồi quay vào với con nè.
Giọng Ti Ti nghèn nghẹn:
- Cô hứa đừng bỏ con nghen.
Ngồi xuống cạnh, Huyên vuốt mái tóc đen mềm mại của con bé:
- Bây giờ cô ngồi cạnh con, không đi đâu nữa.
Ti Ti nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ xíu của nó vẫn níu chặt tay Huyên. Không bao lâu nó lại chìm vào giấc ngủ dở dang khi nãy.
Giọt nắng cuối cùng cũng đã tàn, trời chiều sụp tối rất nhanh. Sau khi bật công tắc đèn, Huyên lại dựa lưng vào tường. Ngồi đã hơn ba giờ đồng hồ nhưng Huyên vẫn có cảm giác buồn ngủ.
Dì Bảy thình lình xuất hiện và trao cho Huyên xấp báo:
- Nè, xem báo cho đỡ buồn đi Huyên.
Cầm xấp báo, Huyên chọn lấy một tờ "Tuổi trẻ" và mở ra xem. Từng trang mục lướt qua nhanh, bất giác cô sững người nhìn chằm vào khung nhắn tin in đậm:
''Hoàng Điệp!
Con ở đâu hãy về gấp, ba mẹ rất mong con, chuyện cũ đã ổn thỏa, hãy quay về đi con!
Cha.
Phạm Hoàng".
Lam Huyên bồi hồi giấu vội tờ báo như sợ có người bắt gặp. Cô không hiểu hai từ ''ổn thỏá' có ý nghĩa như thế nào. Nhưng hình ảnh người phụ nữ trẻ tên Mai đã hiện lên một cách rõ nét. Càng nghĩ, Huyên càng nghe lòng đắng ngắt.
Quyến Luyến Ân Tình Quyến Luyến Ân Tình - Hải Văn