The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 239
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 911 / 12
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Đánh Gãy Mũi Của Ngươi
oàn quân bị diệt… Toàn quân bị diệt..,” Sở Dật Kỳ không chịu nổi cả ngươi lung lay run rẩy, giận tới mức chỉ vào Sở Dật Lâm: “Nói, có phải ngươi cố ý không, cố ý để cho người của trẫm đi chịu chết, có phải người của ngươi không chết một ai.”
Sở Văn Hạo thấy vậy liền nói nhanh: “Hoàng thượng, chẳng những người trong tay hoàng thượng, người của Định vương cũng không một ai thoát, toàn bộ đã chết, bọn họ trúng mai phục của Yến Kỳ.
Sở Dật Kỳ giận tái người, chỉ vào Sở Dật Lâm lại chỉ vào Sở Văn Hạo: “Không phải các ngươi nói bọn họ vừa tân hôn, chỉ lo ngọt ngào, không rảnh để ý tới người khác, nói đây là thời cơ tốt nhất, chỉ cần ra tay nhất định sẽ thành công sao? Thế nào lại thành toàn quân bị diệt.”
Hoàng đế gầm lên, đầu bắt đầu đau điên cuồng, Sở Dật Kỳ phát điên đá Sở Dật Lâm, xuống tay tuyệt không lưu tình, chẳng mấy chốc mặt mũi hắn ta đã bầm dập, nhưng không dám đánh lại. Dù tức giận, muốn đánh tên này một chút, người của ta cũng chết, ta cũng phát điên đây này.
Nhưng bây giờ hắn là thần tử, người đánh hắn là quân, hắn không dám đánh trả.
Sở Văn Hạo sợ Sở Dật Kỳ đánh chết Sở Dật Lâm, nói nhanh: “Hoàng thượng, ngài đánh chết Định vương cũng vô dụng, bây giờ cần phải nghĩ cách làm thế nào để thu thập Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm?”
Rốt cuộc Sở Dật Kỳ dừng tay, hung hăng liếc Sở Dật Lâm, tức giận mắng một câu: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa.”
Sở Văn Hạo nói nhanh: “Hoàng thượng, xem ra chúng ta muốn đối phó hai người kia, không thể mặt đối mặt, chỉ có thể dùng trí.”
“Dùng trí?”
Sắc mặt hoàng đến đen kịt, hàn khí lạnh lẽo, tuy rằng căm tức vương đệ thất thủ, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lửa giận lại dời tới người Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Hai người kia rất xảo quyệt, một người đã đủ mệt, giờ còn hai người cùng một lúc, muốn giết bọn họ khó đến mức nào.
Sở Dật Kỳ thong thả đi lại trong điện, dùng trí, vậy thì dùng trí, đêm nay tổn thất nhiều như vậy, nếu tiếp tục ra tay, hắn mói không ngốc như vậy. Những người này dùng để bảo vệ an toàn của hắn.
Lại không thể điều động binh lính trong kinh thành, vừa động đã lộ, tin tức truyền ra ngoài, dân chúng Đại Tuyên phản cảm, hắn được nhiều hơn mất.
Sở Dật Kỳ nghĩ thông suốt, nhớ tới tổn thất thuộc hạ của mình, lửa giận bừng bừng, sớm biết vậy ngay từ đầu đã dùng trí, tội gì phải tốn nhiều người thuộc hạ như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sở Dật Lâm cùng Sở Văn Hạo: “Các ngươi lui xuống đi, việc này trẫm sẽ nghĩ lại.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Ta tới ngoài cửa điện, Sở Dật Lâm mới dám kêu đâu, đưa tay lên sờ mặt, trán nhăn lại, chờ hắn đăng cơ, chuyện đầu tiên cần làm là đánh tên nam nhân đang ngồi trong kia, đòi lại món nợ ngày hôm nay.
Sở Dật Kỳ chậm dãi tắt lửa dật, còn nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để thu thập Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Bây giờ hắn không thể tiếp tục hành động manh động, hai người kia không dễ đối phó, dù dùng trí, cũng phải nghĩ thật kỹ.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, điểm yếu của Yến Kỳ là Vân Nhiễm, chỉ cần nàng ta gặp chuyện không may, Yến Kỳ sẽ phát điên, người điên sẽ mất đi lý tĩnh, đến lúc đó, hắn thu thập Yến Kỳ dễ hơn nhiều.
Sở Dật Kỳ nghĩ thông, nhíu mày suy nghĩ làm sao thu thập Vân Nhiễm. Ánh nến mơ màng, hoàng đế không ngủ, thái giám trong điện, không dám lên tiếng tránh bị phạt, tâm trạng hoàng đế đang không tốt, bọn họ cũng không muốn đi tìm chết.
Nơi này có người buồn bực, đêm không ngủ.
Trên đỉnh Nam Sơn đã có người cười vui vẻ, ngắm trăng thưởng sao.
Trên đỉnh ngọn cây lớn, một vải rộng thêu hải đường, có rượu ngon, hoa quả, điểm tâm tinh xảo, hai người ngồi như được lụa mỏng vây quanh. Một người tao nhã vô song, ngũ quan rõ ràng, tinh xảo, chói mắt, phảng phất như mai xuân đạp tuyết, lan thu phi sương, như tiên tử phiêu bồng ngoài dao trì, một cái nhấc tay đơn giản đều lộ ra tao nhã đến cực điểm.
Người ngồi đối diện hắn, lại mặc áo choàng kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ như một tiểu hồ ly, ánh mắt thâm thúy, thủy linh, bất mãn nhìn Yến Kỳ kháng nghị: “Yến Kỳ, vì sao muốn đem ta bao thành thế này.”
Yến Kỳ vươn tay đội mũ cho nàng, dịu dàng nói: “Gió trên núi lơn, bây giờ đã sắp tới tháng mười, càng khuya càng lạnh, dễ bị cảm, mặc áo khoác sẽ tốt hôn.”
Vân Nhiễm trừng mắt: “Vậy sao chàng không mặc?”
“Ta là nam nhân, tự nhiên không cần.” Yến Kỳ thản nhiên nói, nâng tay rót rượu đưa tới miệng Vân Nhiễm: “Đây thứ là rượu hoa quế ta trân quý nhấ, mùi hương thuần khiết thơm ngát, uống rất ngon, nàng nếm thử đi.”
Rượu tới môi, một mùi hương thơm mát, Vân Nhiễm hứng thú, cầm lấy, cẩn thận ngủi, nhắm mắt lại hưởng thụ: “Thật là thơm nha.”
Yến Kỳ nở nụ cười sủng nịnh, nâng chén khẽ chạm ly với Vân Nhiễm: “Tới, uống thử một chút, có thể làm ấm người.”
Vân Nhiễm gật đầu, nhẹ nhàng nhấp chén nhỏ, rượu này không nhạt như bình thường, màng theo mùi hương tinh khiết, vị ngọt ngào, rất ngon, lại muốn uống thêm một ngụm, Yến Kỳ cười nhắc nhở nàng: “Đừng tưởng rằng rượu này không say, tác động chậm nhưng ngấm.”
Vân Nhiễm cười khẽ, buông chén, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy biển sao mênh mông vô tận, ánh trăng sáng như nước, có cảm giác chỉ cần vươn tay ra có thể chạm tới, khiến tâm trạng người ta vui vẻ thoải mái.
“Thật sự rất tuyệt.”
Vân Nhiễm tán thưởng, Yến Kỳ hơi nheo mắt lại, nhấp một ngụm rượu ấm áp nói: “Đúng rất tuyệt, nếu tâm trạng không tốt, buồn bực, ngồi trên này ngắm sao, suy nghĩ một lát có thể an bình, phiền não tan thành mây khói.”
“Chàng cũng có phiền não sao?”
Vân Nhiễm ngạc nhiên quay đầu nhìn Yến Kỳ, đôi mắt trong suốt, sáng chói như sao trời, nàng nhớ tới tình hình trong phủ Yến vương. Tuy rằng mọi người đều sợ hãi Yến Kỳ, nhưng hình như không có tình cảm chân thành với hắn, nhất là Yến vương phi cùng Yến Trăn có vẻ xa cách, khiến Vân Nhiễm không tự chủ suy nghĩ, muốn biết cuộc sống trước đây của Yến Kỳ.
“Yến Kỳ, nói với ta chuyện trước đây của chàng được không? Ta muốn nghe.”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Yến Kỳ. Hắn nghe thấy lời của nàng, ánh mắt tối sầm lại, cả người tự dưng lạnh bạc, Vân Nhiễm thấy vậy, liền hiểu ký ức trước đây không thoải mái, nàng truy hỏi khiến hắn không vui, nói nhanh:.“Bỏ đi, chàng không muốn nói thì thôi, đỡ phải buồn.”
Yến Kỳ cầm tay Vân Nhiễm, nắm chặt, có người bên cạnh mình, chuyện trước kia dường như chậm rãi tan đi.
Trong bóng đêm, giọng hắn trong trẻo: “Trước đây mẫu phi đối với ta tốt lắm, rất thương ta, bà rất yêu ta cùng Yến Thần.”
“Yến Thần?”
Vân Nhiễm lên tiếng, hình như chưa từng nghe qua tên người này. Cả người Yến Kỳ tự giác run nhè nhẹ, bàn tay nắm chặt lại, khiến Vân Nhiễm hơi đau, nhưng không rên tiếng nào. Một lát sau, cảm xúc của Yến Kỳ tốt hơn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói: “Yến Thần là nhị đệ của ta, hắn nhỏ hơn ta một tuổi, đáng tiếc lúc ba tuổi bị bệnh đã qua đời, sau khi hắn đi, mẫu phi không bao giờ để tới ta nữa. Nàng biết không Yến Thần chết ta cũng đau lòng, hắn đang yêu như vậy, chọc người khác vui. Hắn luôn chạy theo phía sau bảo ta cùng chơi, hắn ngọt ngào gọi ta, ca ca, người chơi với Thần Nhi đi, Thần Nhi thích nhất ca ca.”
Nói tới đây, Yến Kỳ dừng lại, chân mày nhăn lại, cả người nồng đậm đau xót, chôn vùi trong màu đen bi thương.
Vân Nhiễm thấy hắn như vậy, tự giận chính mình chọc hắn không vui, nhanh chóng vươn tay còn lại cầm chặt tay hắn: “Quên đi, chàng đừng nghĩ, tất cả là đều do vận mệnh sắp đặt, có lẽ đó là mệnh của Yến Thần.”
Yến Kỳ nâng mắt, ngẩng đầu nhìn trời sao đêm, tưởng tượng Yến Thần là ngôi sao nào.
Hắn cũng không để ý tới Vân Nhiễm, tiếp tục nói, việc này vốn chôn sâu trong lòng hắn, chưa từng nói với ai, bây giờ nói ra thoải mái hơn nhiều, rốt cuộc hắn cũng có người để chia sẻ.
Yến Kỳ kéo Vân Nhiễm ngồi gần lại bên mình, ôm chặt lấy nàng, cảm nhận sự ấm áp len sâu vào tim.
“Sau khi Yến Thần đi, mẫu phi không thương ta như trước, bà không cười với ta, không để ý tới ta. Phụ vương nói bởi vì mẫu phi rất đau lòng, cho nên không muốn nói chuyện với ta, bảo ta chờ thêm một thời gian nữa bà sẽ tốt lên. Ta tin, vẫn chờ, nhưng mẫu phi không giống như trước, không chỉ có mẫu phi, ta phiết hiện mọi người trong vương phủ cũng không để ý tới ta, cô lập ta. Tuy rằng không cắt bớt chi phí ăn mặc của ta, nhưng ta giống như một cô hồn sống trên đời, ngay cả người bên cạnh ta cũng hờ hững, ngoại trừ nhũ mẫu, nhưng có một ngày bà bỗng dưng mất tích. Thế giới của ta chỉ còn lại một mình, ta khóc chạy đi tìm phụ vương.”
“Phụ vương phái người đi tìm, lại tìm được xác nhũ mẫu, bà bị người ta hại chết ở sau giếng. Sau đó phụ vương tìm được kẻ đầu xỏ, xử phạt người kia, nhưng cuối cùng nhũ mẫu không về được. Từ đó về sau, ta chỉ có một mình, ta nghĩ mẫu phi vì cái chết của Yến Thần sẽ không bao giờ cười nữa. Nhưng sau đó bà lại cười, người đó không phải là ta mà là Yến Trăn. Sau khi hắn sinh ra, mẫu phi bình thường như trước, nhưng không cho phép ta tới gần Yến Kỳ, thỉnh thoảng bà chơi đùa với Yến Trăn chỉ cần ta vừa xuất hiện, liền lạnh mặt, ra lệnh cho người dẫn ta ra ngoài.”
“Cuối cùng ta cũng hiểu, mẫu phi sẽ không bao giờ quan tâm tới ta, người trong phủ cũng vậy, ta khóc một ngày một đêm, sau đó sốt cao, luôn mê sảng, khiến phụ vương sợ hãi, canh chừng ta ba ngày ba đêm. Tới khi tỉnh lại, ông đưa ta rời khỏi kinh thành.”
Yến Kỳ dừng lại, tim Vân Nhiễm thắt lại, đau lòng cho hắn, nàng không ngờ Yến Kỳ có tuổi thơ đau khổ như vậy. Xem ra Yến vương phi đối với hắn không tốt là vì Yến Thần, trong đó nhất định có ẩn tình, nàng sẽ tra ra, đòi lại công đạo cho Yến Kỳ. Nghe hắn kể, nàng càng không thích bà bà, dù có ẩn tình cũng không nên đối xử với một đứa trẻ như vậy, Yến Kỳ có lỗi gì đâu.
Rốt cuộc Vân Nhiễm đã hiểu tại sao Yến Kỳ luôn phập phồng lo được, lo mất, sợ nàng xảy ra chuyện. Bởi vì trong thế giới của hắn chỉ có nàng, hắn sợ hãi mất đi nàng.
“Yến Kỳ, đều đã qua, nhiều năm như vậy, bây giờ chàng có ta, sau này chúng ta còn có cục cưng, chàng là chỗ dựa của ta và con, cả nhà chúng ta sống hanh phúc vui vẻ.”
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm nói vậy, lòng ấm như xuân tháng ba, càng ôm chặt nàng: “Umh, bây giờ ta có Nhiễm Nhi, sau này còn có con của chúng ta.”
Chỉ cần nghĩ, hắn đã cảm thấy cuộc đời như vậy là viên mãn, hắn thấy đủ.
Chỉ cần có các nàng, đó là viên mãn của hắn, những kẻ không để ý tới hắn đều là râu ria, bởi vì hắn có người nhà, người nhà chân chính thuộc về hắn.
Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm lẳng lặng nhìn trời sa, đột nhiên một viên sao băng xẹt qua, Vân Nhiễm nói nhanh: “Mau ước nguyện.”
Nói xong, nàng lập tức nhắm mắt ước, ánh mắt Yến Kỳ ôn nhu nhìn nàng, từ nay về sau hắn không cô đơn, vĩnh viễn không còn đơn độc, trong lòng mềm như nước.
Đêm càng khuya, nhưng cả hai không cảm thấy lạnh, ôm nhau ngắm sao trên đỉnh đầu.
Vân Nhiễm nghĩ tới mình còn chuyện chính chưa làm, không nhịn được khẽ lên tiếng: “Yến Kỳ, chờ sau khi hoàn thành sư mệnh của sư phụ, chúng ta liền rời khỏi nơi này, ta dẫn chàng về Lãm Y Cốc, sau này chúng ta nguyện làm uyên ương không làm tiên, chàng thấy thế nào?”
Vân Nhiễm dứt lời, Yến Kỳ nhướng mày nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt khó hiểu: “Lãm Y Cốc?”
Vân Nhiễm cười gượng, hình như nàng quên nói với Yến Kỳ, nếu bây giờ mới nói, hắn có tức giận có phạt nàng không.
“Kỳ thật ta có chuyện vẫn luôn dối chàng, ta là?”
“Lẽ nào nàng là Lãm Nguyệt của Lãm Y Cốc.”
Yến Kỳ lên tiếng, nhớ tới y thuật của Nhiễm Nhi, tính cách tinh quái của nàng, cùng với lời đồn trên giang hồ, hắn mơ hồ suy đoán.
Vân Nhiễm lập tức chủ động hôn lên môi hắn, ngọt ngào đáng yêu nói: “Chàng đừng tức giận nha, ta quên mất, chàng đừng nghĩ ta cố ý lừa dối.”
Yến Kỳ thở dài, tiểu yêu tinh thật sự không khiến hắn bớt lo, hắn cúi người triền miên hôn sâu Vân Nhiễm, tới tận khi nàng không thở được mới buông ra, ánh mắt sáng rực bá đạo: “Sau này có chuyện gì, không cho phép gạt ta, nếu còn tái phạm, xem ta hung hăng trừng phạt nàng.”
Vân Nhiễm thuận theo xin tha thứ: “Được, lần sau tuyệt đối không dối chàng.”
“Có điều nghe nói Lãm Y Cốc là thế ngoại đào viên, chúng ta tới đó sống không tệ, phu xướng phụ tùy, nàng làm nghề y, ta bảo vệ nàng.”
Yến Kỳ nở nụ cười, cực kỳ mong đợi.
Vân Nhiễm gật đầu, Lãm Y Cốc bốn mùa như xuân, hoa nở không tàn, quả thật là thế ngoại đào viên xinh đẹp nhất trần gian. Nơi đây là do một cao nhân lánh đời tặng lại cho nàng, sau nàng gọi là Lãm Y Cốc, lại có năm đồ đệ y thuật cao siêu tới. Những người đó đều có y thuật cao siêu, nhưng bị thủ thuật giải phẫu lợi hại của nàng hấp dẫn, cam nguyện trở thành đệ tử của nàng, học phẫu thuật tây y.
Nàng học trung y từ bọn họ, cùng nàng tạo thành Lãm Y Cốc.
“Đúng rồi, sư phụ của nàng giao cho nàng sứ mệnh gì?”
Yến Kỳ quan tâm hỏi, chuyện của Nhiễm Nhi là chuyện của hắn, chờ sau khi thu thập Sở gia, hắn sẽ giúp nàng hoàn thành sứ mệnh sư phụ giao phó, bọn họ tới Lãm Y Cốc, lánh xa sự đời, Yến Kỳ nghĩ mà sung sướng cười rộ lên.
Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ hỏi, tâm trạng có chút nặng nề.
“Chàng còn nhớ ta từng nói về chuyện bảo tàng của Lưu Hoa Đường không? Bảo tàng có thật, nhiệm vụ của chúng ta là giao bảo tàng này cho minh quân, để hắn hùng mạnh, duy trì thiên hạ thái bình. Chàng cũng thấy đấy, trước mắt Đông Viêm, Tây Tuyết đều rục rịch, dù là Cơ Kình Thiên hay Tiêu Bắc Dã đều không chịu an phận, dã tâm cường đại, một khi thiên hạ rơi vào tay bọn họ sẽ khiến sinh linh đồ thán. Nhưng nếu có một vị minh quân xuất hiện, trấn áp thiên hạ, bọn họ sẽ không dám động, dân chúng thái bình vô sự.”
“Sứ mệnh của ta chính là giao bảo tàng cho người này, giúp hắn trấn áp thiên hạ.”
Vân Nhiễm thở dài, rối rắm, nàng không biết bảo tàng ở đâu, cũng không biết minh quân ở chỗ nào.
“Không phải còn chưa biết bảo tàng ở đâu sao?” Yến Kỳ nhướng mày, Vân Nhiễm thản nhiên: “Ta không lo chuyện bảo tàng, lúc lâm chung sư phụ chưa kịp nói, nhưng ta tin mình tìm được, cuộc sống của bà chỉ quanh quẩn vài nơi, trước mắt quan trọng nhất phải tìm được minh quân.”
Vân Nhiễm dứt lời, ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ chuyện này: “Việc này quả thật có chút rắc rối, thiên hạ lớn như vậy, biết tìm minh quân ở đâu? Hơn nữa dù người kia ngực mang chính nghĩa không muốn dân chúng phiêu bạt, nhưng có bảo tàng ai biết hắn lại nổi dã tâm bành trướng thống nhất thiên hạ. Tự dưng có một phần bảo tàng trong tay, hắn có khả năng trở thành quân vương giàu mạnh nhất thiên hạ, tạo ra đội quân thần binh dũng mãnh, ai có thể chống lại được dã tâm của hắn.”
“Cho nên việc này phải cực cẩn thận, nếu không ta đã không buồn như vậy, quan trọng nhất phải tìm được người, nhưng biết tìm ở đâu.”
Vân Nhiễm buồn rầu nhìn trời sao, nếu không hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, nàng không thể toàn thân thoát ra.
Yến Kỳ không nói gì, ôm chặt Vân Nhiễm, Vân Nhiễm reo lên: “Trước đó sư phụ cho ta một danh sách, trong đó có tên chàng?”
Vân Nhiễm nghiền ngẫm, mắt sáng rực lên nghiêm túc nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chi bằng chàng phản Sở gia, đoạt lấy giang sơn, khiến Đại Tuyên trở thành của Yến gia, ta giao bảo tàng cho chàng có được không?”
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm kích động có chút buồn cười: “Nàng giao bảo tàng cho ta, sao biết ta không có dã tâm. Nếu ta đoạt giang sơn Sở gia, lại có bảo tàng, trong lòng có dã tâm thì phải làm sao bây giờ?”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Yến Kỳ, nhớ tới con người hắn, trong lòng sâu sắc hiểu. Tuy rằng Yến Kỳ lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không lạm sát người vô tội, hắn có thể làm minh quân nhất, hơn nữa nếu hắn đoạt giang sơn Sở gia, sau này sẽ không ai dám tính kế bọn họ, năng lực của hắn rất lợi hại. Đưa bảo tàng cho hắn, ắt có thể trấn áp thiên hạ.
“Yến Kỳ, ta thấy như vậy đi, trước đó danh sách sư phụ đưa cho ta có chàng, ta giao bảng tàng cho chàng, xem như hoàn thành tâm nguyện của người.”
Vân Nhiễm càng nghĩ càng khẳng định, Yến Kỳ lắc đầu cự tuyệt: “Nhiễm Nhi, ta không muốn làm vua phản quốc, dù chiếm được giang sơn vạn dặm, cũng bị người đời bêu danh, vạn kiếp thiên thu bị mắng chửi, ta không muốn để đời con cháu đời sau của mình cũng bị mắng, nàng đừng nghĩ nhiều.”
Vân Nhiễm ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nếu Yến Kỳ đoạt giang sơn, từ nay về sau sẽ mang danh phản quốc, người đời mắng chửi, giuống như hoàng đế khai quốc Sở Nguyên Anh. Tuy ông chinh phục được giang sơn, nhưng người đời sau vẫn nói ông cướp đoạt, bất trung bất hiếu, dù không dám công khai, nhưng âm thầm vẫn đủ loại mắng chửi.
Nàng không muốn Yến Kỳ bị như vậy, vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.
Vân Nhiễm u sâu, Yến Kỳ vuốt mi nàng ôn nhu nói: “Bây giờ không phải chuyện của riêng nàng, của nàng cũng là của ta. Ta sẽ giúp nàng hoàn thành chuyện nàng, đừng quá lo lắng. Đây là chuyện lớn, không thể tùy tiện nói hoàn thành là hoàn thành, cho nên đừng vội. Trước mắt chúng ta phải thu thập đám Sở Dật Kỳ cùng Sở Dật Lâm còn cả Sở Văn Hạo, có bọn họ không có chúng ta, có chúng ta không có bọn họ.”
Ánh mắt Yến Kỳ đậm đặc sát khí, trên mặt đượm vẻ suy ngẫm, Vân Nhiễm bị dời đi lực chú ý. Đúng vậy, trước mắt vẫn nên thu thập đám khốn khiếp đó, có bọn chúng bọn họ không thể sống yên. Không có gì bất ngờ, đại xà trận, cùng thích khách đêm nay là do ba tên khốn đó làm ra.
“Chúng ta có thể để cho bọn họ tự giết lẫn nhau.”
Vân Nhiễm cười, Yến Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, để bọn chúng tự giết lẫn nhau là được rồi, tới khi lưỡng bại câu thương, chúng ta đẩy Tiêu Diêu vương đăng cơ.”
Tuy rằng Tiêu Diêu vương yếu đuối, nhưng có triều thần nâng đỡ, sẽ không xảy ra vấn đề gì, quan trọng nhất là hai đại phủ Yến Vân không có chuyện gì, bọn họ có thể an tâm rời khỏi Đại Tuyên, sống cuộc sống của chính mình.
Hai người mìm cười, phía chân trời, ánh sao mờ dần, trăng tan, trời đã gần sáng.
“Đi,” Vân Nhiễm ngáp một cái, nằm trong lòng Yến Kỳ, mặc cho hắn ôm nàng dùng khinh công bay về biệt viện Yến gia nghỉ ngơi.
….
Hôm nay là ngày Vân Nhiễm lại mặt, sáng sớm phủ Vân vương đã bận rộn, vui mừng.
Trước đó công chúa mất tích, trong phủ trầm lặng, vương gia rất tức giận, bây giờ nàng đã trở lại, sắc mặt vương gia cũng tốt hôn nhiều, người làm trong phủ đều vui vẻ.
Tam tiểu thư Vân Vãn Sương chỉ huy người làm sắp xếp, lại dặn dò phòng bếp chuẩn bị đồ công chúa thích ăn.
Cuối cùng thấy mọi thứ được chuẩn bị tốt, mới nghỉ ngơi một lát.
Quản gia đã phái người tới báo, xa giá của công chúa sắp tới trước cửa, Vân Vãn Sương dẫn mọi người ra nghênh đón.
Vân Tử Khiếu đã sớm đứng ở ngoài, thấy Vân Vãn Sương dẫn mọi người đi tới đón phu thê công chúa, liền cười rộ lên khen ngợi.
“Sương Nhi, con ngày càng có phong phạm của nữ chủ nhân, sau này gả ra ngoài, hẳn sống rất tốt.”
Lời Vân Tử Khiếu, khiến ánh mắt Vân Vãn Sương hơi tối lại, vẻ mặt mất tự nhiên, ông nhìn ra vấn đề, quan tâm hỏi: “Sương Nhi! Con làm sao vây?”
Vân Vãn Sương đang muốn lên tiếng, người làm đã vọt vào kích động bẩm: “Xa giá Yến quận vương cùng quận vương phi đã tới đầu phố.”
Vân Tử Khiếu kích động, xoay người đi ra ngoài, Vân Vãn Sương nuốt lại lời muốn nói, nhớ tới chuyện tổ mẫu nói, tâm trạng nàng liền khó chịu, nhưng hôm nay là ngày đại tỷ về, chờ có cơ hội nói với tỷ tỷ.
Gần đây Vân Vãn Sương nhìn trúng một người, chính là trưởng tử của Tống đại nhân phủ doãn kinh thành Tống Duyên Ngọc. Hắn không hoàn khố giống các công tử danh môn, làm người khiêm tốn, giữ mình trong sạch, trong phủ chưa có nữ nhân nào, hơn nữa rất tôn trọng phái yếu. Lần trước gặp mặt hắn không biết nàng là tiểu thư phủ Vân vương, đối với nàng có hảo cảm.
Nhưng phủ doãn cùng Vân gia lại cách quá xa, Vân Vãn Sương gả qua xem như là gả thấp, cần có thêm chút dũng khí. Quan trọng nhất là có được sự đồng ý của Vân gia, Vân Tử Khiếu thì không sao, nhưng lão vương phi bây giờ đã khá tốt, gọi Vân Vãn Sương tới, ý thông báo muốn gả nàng cho mấy nhà hào môn trong kinh thành.
Từ lúc Vân Nhiễm gả tới phủ Yến vương, hai đại phủ liên hệ chặt chẽ, nước lên thì thuyền lên, các nhà trong kinh đều muốn cưới nữ nhi phủ Vân vương. Vân Vãn Sương lại là con vợ cả, là đối tượng được xin cưới.
Lão vương phi đã nhìn trúng con trai trưởng Lam gia phủ Phụng quốc tướng quân, tay nắm ngũ doanh binh tướng trong kinh, có thể coi quyền cao chức trọng, Vân Vãn Sương gả tới đó, không tính bôi nhọ thân phận Vân gia.
Nhưng Vân Vãn Sương không muốn gả cho Lam công tử, nàng không thích hắn.
Bên ngoài của phủ, xa giá đã tới nơi, Sơn Trà cùng Dữu Tử xuống trước.
Yến Kỳ, Vân Nhiễm xuống sau, hai người cười không dứt, mỗi cái nhăn mày đều lộ ra hương vị ân ái, Vân Vãn Sương nhìn mà hâm mộ. Nàng cũng muốn giống đại tỷ, gả cho nam nhân mình thích. Hơn nữa nàng thấy gả thấp cũng không có gì xấu, với thân phận của nàng tới Tống gia sẽ qúa vất vẻ, nàng thầm nghĩ muốn thoải mái, trước kia nàng từng nghĩ tiến cung làm phi. Nhưng làm nữ nhân trong cung thật tốt đến vậy sao?”
Vân Tử Khiếu cùng Vân Vãn sương nhanh chóng đi tới nghênh đón, ông đón Yến Kỳ, nàng kéo tay Vân Nhiễm đi vào trong.
Người một nhà thân thiết nói chuyện.
Vân Tử Khiếu nhìn con rể càng xem càng hài lòng, giọng điệu cũng ôn hòa, hai người trò chuyện thật vui.
Vân Nhiễm đi sau cùng Vân Vãn Sương.
“Hôm nay làm phiền tam muội.”
Vân Nhiễm thấy Vân Vãn Sương có quầng mắt, liền quan tâm nói, Vãn Sương cười lắc đầu: “Đại tỷ, đừng khách sáo, cùng là tỷ muội với nhau.”
“Umh, mọi người trong phủ có ổn không?”
Vân Nhiễm quan tâm hỏi, Vân Vãn Sương gật đầu: “Tất cả đều tốt, đại tỷ tới phủ Yến vương có được không.”
Vân Nhiễm gật đầu, tuy rằng Yến gia không ít quỷ ngưu xà thần, nhưng nàng không sợ hãi.
Vân Nhiễm đi cùng Vân Vãn Sương, thầy nàng ta vài lần muốn nói lại thôi, hình như có chuyện, Vân Nhiễm quan tâm hỏi: “Tam muội có lời muốn nói sao?”
Vân Vãn Sương nhìn Vân Tử Khiếu sau đó nhỏ giọng: “Đại tỷ, người nói xem ta có thể tự chọn hôn nhân.”
Vân Nhiễm cảm thấy thú vị, nói vậy tam muội đã nhìn trúng ai: “Nói, nói, muội muốn gả cho ai?”
Vân Vãn Sương thì thầm: “Ta sợ nói ra tỷ chê cười, hơn nữa chỉ sợ phụ vương cùng tổ mẫu không đồng ý.”
Nàng vừa nói ra Vân Nhiễm biết người nàng nhìn trúng nhất định không thuộc giới thượng lưu trong kinh thành, địa vị không bằng phủ Vân vương, nên Vân Vãn Sương mới lo lắng, Vân Nhiễm vỗ tay nàng: “Không có chuyện gì, muội vừa nói với ta, chúng ta là người nhà?”
“Công tử nhà Tống gia phủ doãn kinh thành Tống Duyên Ngọc.”
Vân Nhiễm kinh ngạc ra tiếng. “Á.”
Vân Tử Khiếu cùng Yến Kỳ lập tức quay đầu lại, quan tâm hỏi: “Nhiễm Nhi làm sao vậy?”
Vân Nhiễm khoát tay áo lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Nàng thật sự kinh ngạch, Tống gia phủ doãn kinh thành, chính là nhà mẹ đẻ Tống Tình Nhi. Không ngờ người tam muội nhìn trúng dĩ nhiên là ca ca nàng ta, quả thật không phải có duyên bình thương.
Vân Nhiễm hạ giọng hỏi: “Muội xác định thích Tống Duyên Ngọc, hắn có thích muội không?”
Vân Vãn Sương gật đầu: “Ta thích hắn, hắn cũng có cảm tình với ta, ta cảm nhận được.”
Vân Nhiễm gật đầu, lại hỏi tiếp: “Tống gia thân phận không cao, muội gả tới đó, sau này không gia nhập được vào vòng thượng lưu, xác định muốn chọn vậy sao? Muội có rất nhiều lựa chọn tốt.”
Trước mắt hai phủ Yến Vân làm đám hỏi, rất nhiều người muốn dựa dẫm, đích nữ Vân gia chỉ có mình Vân Vãn Sương, nàng hoàn toàn có thể gả rất tốt, không cần phải gả thấp. Nhưng nếu nàng kiên trì, Vân Nhiễm cũng không ngăn cản, chỉ cần nàng vui vẻ là tốt rồi. Kỳ thật gả thấp cũng có chỗ tốt, ít nhất Tống gia sẽ không làm khó nàng, cuộc sống không quá khó khăn.”
“Ta muốn gả cho người mình thích, hắn cũng thích ta.”
Đó là điều quan trọng nhất, giới thượng lưu có công tử nào thích nàng, nàng cũng không thích họ, nên nàng thà rằng gả thấp.
Vân Nhiễm cảm thấy mong muốn của muội muội không sai, hơn nữa nàng cũng nghe nói Tống Duyên Ngọc quả thật có năng lực.
“Đi, quay về ta sẽ nói với phụ vương.”
Vân Nhiễm gật đầu, Vân Vãn Sương thở dài nhẹ nhõm, hơi dựa sát vào nàng thì thầm: “Đại tỷ, tổ mẫu đã khỏe lên nhiều, còn cố ý gả ta tới Lam gia.”
“Lam gia, phủ phụng quốc tướng quân.”
Vân Nhiễm nhướng mày, nàng không có cảm tình với Lam gia, vì Lam Tiểu Lăng. Ngẫm lại mình với nàng ta từng có ân oán, không lí nào Lam phu nhân không biết, bây giờ bọn họ lại muốn cưới tam muội, phải chăng có ý đồ làm khó muội muội, việc này cần phải suy nghĩ, Vân Nhiễm không tán thành mối hôn sự này.
“Đừng gả cho Lam gia, ta sợ muội chịu thiệt thòi.”
Nếu Lam phu nhân ép buộc tam muội, dễ dàng có thể khiến nàng mất mạng.
“Umh, chỉ sợ tổ mẫu?” Vân Vãn Sương lo lắng, Vân Nhiễm trấn an nàng: “Muội đừng lo, lão thái bà sẽ không làm khó, ta muốn hỏi xem có phải bà ta muốn trúng gió thêm lần nữa.”
Vân Nhiễm dứt lời, Vân Vãn Sương nở nụ cười, tỷ tỷ thật khí phách, nàng không cảm thấy có chỗ nào đại nghịch bất đạo, quả thật tổ mẫu cần người đến thu thập.
Vân Vãn Sương kéo tay Vân Nhiễm ra vẻ sùng bái, nhớ tới một chuyện lại thì thầm bên tai nàng.
“Đại tỷ, người biết không, tổ mẫu cố ý muốn gả Nguyễn Mộng Điệp Nguyễn gia cho phụ thân, bây giờ nàng ta đang ở trong viện tổ mẫu.”
Vân Nhiễm trợn mắt, tức giận nói: “Lão thái thái thật sự thiếu người thu thập, không phải đã nói không cho phép bà tiếp tục đánh chủ ý tới phụ vương sao? Xét bối phận Nguyễn Mộng Điệp gọi phụ vương bằng dượng, nếu nàng gả cho phụ vương không phải là loạn luân sao? Loại chuyện này mà ba ta cũng làm được.”
“Nàng không biết, nghe nói người khác trong Nguyễn gia không chịu gả tới phủ Vân vương, chỉ mình Nguyễn Mộng Điệp nguyện ý, cho nên lão thái thái liền đánh chủ ý lên nàng ta.”
Vân Vãn Sương nói tất cả mọi chuyện cho Vân Nhiễm.
Trong đầu Vân Nhiễm nhớ lại, nữ nhân rất khá, nghe nói được Nguyễn gia coi trọng bồi dưỡng, cố ý gả vào trong cung, nhưng thất bại. Nhưng thanh niên tuấn tài trong kinh rất coi trọng, giờ khen ngược lại đánh chủ ý tới dượng, thật không biết xấu hổ, vị trí phủ Vân vương tốt vậy sao?
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi vào viện, lão vương phi đã khỏe lên nhiều, thân là cháu gái, lại mặt phu thê hai người trước tiên tới hậu viện thỉnh an lão thái thái.
Viện Trà Ngọc, lão thái thái dựa vào tháp, trong đầu nhớ tới Vân Nhiễm, lửa giận bùng lên.
Chờ tới khí mọi người tiến vào, lão thái thái lại run rẩy, nhìn thấy nữ nhân này, liền nhớ tới những ngày mình chịu khổ, trong lòng khủng hoảng.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm hành lễ: “Gặp qua tổ mẫu.”
Lão thái thái cười xua tay: “Đứng dậy ngồi đi.”
Lúc trước không thấy nàng, trong lòng bà nghĩ bao nhiêu cách để thu thập nha đầu kia, nhưng bây giờ gặp mặt, vẻ mặt dịu hẳn, tuyệt không dám trêu chọc nàng.
Mọi người ngồi xuống, Vân Nhiễm quan tâm nhìn lão thái thái: “Sức khỏe tổ mẫu đã tốt chưa?”
Lão vương phi gật đầu: “Umh, tốt lắm, ít nhiều nhờ có Ninh tiểu công tử, lão thân mới khỏe lại.”
Vân Nhiễm gật đầu cười càng thêm chói: “Sức khỏe tổ mẫu tốt rồi, sau này cần phải nghỉ ngơi, trăm ngàn lần không cần quản nhiều chuyện, có lần một ắt có lần hai, suy nghĩ nhiều chính thân mình lại chịu tội?”
Vân Nhiễm ra vẻ tốt bụng nhìn lão thái thái, bà ta như bị nắm thóp, không dám nhìn thửng vào mắt Vân Nhiễm, giống như chuột thấy mèo, muốn bao nhiêu ngoan hiền có bấy nhiêu. Trong lòng còn nghĩ, chả lẽ nàng ta đã biết chuyện mình muốn gả Mộng Điệp cho con trai, không thể nào, vậy phải làm sao bây giờ.
Lão thái thái nóng vội, tỏ thái độ: “Nhiễm Nhi, tổ mẫu đã lớn tuổi, không có tinh lực quan tâm nhiều việc, tổ mẫu thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Vân Vãn Sương cắn môi, nhịn cười, xem ra hôn sự của mình có hy vọng. Tổ mẫu nhìn đại tỷ, căn bản như chuột thấy mèo, sợ chết khiếp, chỉ cần tỷ tỷ lên tiếng, tổ mẫu sẽ không phản đối.
Vân Vãn Sương sáng mắt nhìn Vân Nhiễm, càng thêm sùng bái, đại tỷ thật trâu, trước đây các nàng đúng là mắt mù.
Vân Nhiễm nghe thấy lão thái thái cam đoan, cuối cùng không nhằm vào nàng, nhìn Nguyễn Mộng Điệp đứng bên cạnh. Nữ nhân này vẫn si ngốc nhìn người bên cạnh nàng, Vân Nhiễm liếc mắt qua, thấy nàng ta dĩ nhiên đang nhìn nam nhân của mình.
Vân Nhiễm căm tức, không phải muốn gả cho phụ vương sao, thế nào lại ngây ngốc nhìn Yến Kỳ.
Vân Nhiễm khẽ ho khan, thản nhiên lên tiếng: “Sao Nguyễn tiểu thư lại rảnh rỗi tới phủ chúng ta làm khách?”
Không thấy ai trả lời, người người đều kì quái nhìn qua, thấy Nguyễn Mộng Điệp thẹn thùng ngây ngốc nhìn Yến Kỳ, quên cả trả lời, sắc mặt vài người khó coi.
Vân Nhiễm lại gọi: “Nguyễn tiểu thư, Nguyễn tiểu thư.”
Nguyễn Mộng Điệp vẫn trầm mê trong suy nghĩ, thất thần, lão vương phi đã nhìn ra tâm tư cháu gái, sắc mặt không hờn không giận, trước đó nha đầu này còn muốn gả cho con mình, giờ lại si mê Yến quận vương, thật sự khiến bà mất mặt.
Lão vương phi quay sang gọi: “Mộng Điệp.”
Cuối cùng Nguyễn Mộng Điệp cũng có phản ứng lại, ngẩng đầu thấy mọi người đang nhìn mình, liền cả kinh cúi đầu: “Bà cô.”
“Quận vương phi đang nói chuyện với ngươi, nghĩ miên man đi đâu.”
“A,” Nguyễn Mộng Điệp nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng nhíu mày, tâm khẽ hoảng loạn. Có lẽ nào mình lén nhìn quận vương phị phát hiện. Nghe nói nữ nhân này rất ghen tuông, không chấp nhận nữ nhân khác, nam nhân long phượng trình tường như vậy, sao chỉ có một nữ nhân, để cho nàng độc chiếm.
Nguyễn Mộng Điệp cáu giận nghĩ, Vân Nhiễm đã muốn mặc kệ, hoa si không đáng sợ, đáng sợ là hoa si tới mất mạng.
Vân Nhiễm nhìn lão vương phi, cười yếu ớt: “Tỗ mẫu rất buồn sao? Đón Nguyễn tiểu thư tới đây, hay là để Nhiễm Nhi ở lại với tổ mẫu, tới nay Nhiễm Nhi còn chưa tận tâm hầu ngài đã gả đi rồi, cháu gái thật bất hiếu.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, ánh mắt Yến Kỳ có chút lạnh, nhìn lão vương phi.
Bà ta nhìn hai sát thần, trong lòng run run, có một Vân Nhiễm đã mất ăn mất ngủ, nếu thêm một Yến Kỳ, cái mạng già của bà.
Lão vương phi liên tục lắc đầu: “Tổ mẫu hiểu tâm ý của Nhiễm Nhi, nhưng đã xuất gia, phải lấy vi phu làm đầu.”
Vân Nhiễm vừa lòng với thái độ thức thời của bà, cũng không cần chỉnh trúng gió. Nếu lão thái thái không biết điều, nàng không ngại khiến cả đời bà ta nằm trên giường, xem ra lão thái thái vẫn thông minh, sau này phủ Vân vương yên tĩnh một chút.
Vân Nhiễm nhìn Vân Vãn Sương: “Tam muội, ta nhớ rõ, muội nhìn trúng một nhà, là nhà ai?”
Vân Nhiễm vừa nhắc, mọi người đổ dồn nhìn Vân Vãn Sương, nàng ta biết Vân Nhiễm có ý giúp mình, liền dũng cảm đứng dậy trầm ổn nói: “Bẩm đại tỷ, ta nhìn trúng Tống gia phủ doãn kinh thành Tống Duyên Ngọc.”
“Phủ doãn kinh thành?” Vẻ mặt lão vương phi cùng Vân Tử Khiếu cổ quái, địa vị Tống gia phủ doãn thật sự quá thấp, Vân Vãn Sương có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Vân Tử Khiếu không nhịn được lên tiếng: “Địa vị Tống gia có phải quá thấp không.”
Hắn không phải phụ thân bá đạo, cũng không cần dựa vào đám hỏi của nữ nhi, nhưng hắn cảm thấy con gả cho Tống gia con mình chịu thiệt thòi.
Lão vương phi trực tiếp phản đối: “Không được, Tống gia tính là gì, nữ nhi Vân gia chúng ta phải gả cho người tốt nhất, tổ mẫu đã chọn cho ngươi công tử Lam gi phủ phụng quốc tướng quân, Lam gia có thể môn đăng hậu đối với Vân gia.”
Vân Vãn Sương nghe lão thái thái nói vậy, lã chã tơi lệ nhìn Vân Nhiễm: “Đại tỷ.”
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, ta cũng hiểu Tống Duyên Ngọc không xứng với tam muội. Nữ nhi Vân gia đã gả tự nhiên phải tốt nhất, nhưng muội muội thích Tống Duyên Ngọc, hơn nữa hắn cũng là binh sĩ không tồi, phụ vương có thể tìm hiểu. Nếu quả thật có thể dùng, cũng không phải không thể, sau này phụ vương dẫn dắt một chút là được rồi? Quan trọng nhất là Vãn Sương vui vẻ.”
“Lời này người khác không hiểu, chẳng lẽ phụ vương lại không hiểu?”
Vân Nhiễm ý nói Vân Tử Khiếu, cưới hai nữ nhân mình không thích, cuối cùng lại đau khổ.
Vân Tử Khiếu dĩ nhiên hiểu, lập gia đình quan trọng nhất vẫn là thích, nếu không có tình cảm, quả thật rất dày vò.
“Con xác định muổn gả cho Tống Duyên Ngọc?”
Vân Vãn Sương gật đầu mạnh, Vân Tử Khiếu đang muốn nhả ra, lão vương phi lại không đồng ý: “Không được, Tống gia là ai, đích nữ phủ Vân vương sao có thể gả cho loại người sa cơ thất thế như Tống gia.”
Vân Nhiễm toát mồ hôi, lão thái thái rất khinh người, tốt xấu gì người ta cũng là công tử phủ doãn, tài tình không tệ, ngày say không nhất cũng thăng thiên, lão thái thái lại coi thường như vậy?
Vân Nhiễm nhìn lão vương phi nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu, thật ra cũng không phải không được, như vậy đi, hôm nay cháu gái ở lại tâm sự với tổ mẫu, chúng ta cung trắng đêm đàm đạo, tin tưởng ngài cũng sẽ nghĩ như Nhiễm Nhi.”
Vân Nhiêm vừa nói xong, Yến Kỳ hung dữ nhìn lão vương phi, nếu bà dám giữ Vân Nhiễm lại, hắn không ngại diệt bà.
Lão vương phi run run, tiểu tổ tông này lại muốn làm gì, lần trước đã chỉnh mình trúng gió, muốn thêm lần nữa sao. Bà trắng mặt, lập tức ngăn cản.
“Nếu Sương Nhi thật sự thích tiểu tử Tống gia, cũng không phải không được, để phụ vương đi tìm hiểu, nếu có thể, tiện nghi cho tiểu tử kia.”
Lão vương phi vừa nói xong, Vân Vãn Sương cao hứng nhìn bà cảm tạ: “Cảm ơn tổ mẫu.”
“Cảm ơn đại tỷ.”
Nếu không phải nhiều người, nàng thật muốn chạy qua ôm đại tỷ, quá trâu, sau này đại tỷ là thần tượng của nàng.
Nguyễn Mộng Điệp không thể tin nhìn Vân Vãn Sương, biểu muỗi não bị hỏng đi, lại gả cho Tống gia phủ doãn, kinh thành quan lớn nhiều như mây. Phủ doãn chỉ là một viên quan nhỏ, Tống gia sa cơ thất thế.
Xem ra đầu óc biểu muội bị hỏng rồi,
Lúc này sắc trời đã giữa trưa, Vân Tử Khiếu cười tủm tỉm nhìn Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ: “Sắc trời không còn sớm, bổn vương sai người chuẩn bị tiệc, chúng ta nhập tiệc thôi.”
Yến Kỳ gật đầu đứng dậy, Vân Nhiễm không động đậy, nhìn lão vương phi: “Tổ mẫu, Nhiễm Nhi còn một chuyện muốn phiền ngài.”
Lão vương phỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, chuyện gì đây?
“Nhiễm Nhi nói.”
“Hôn sự của phụ vương, sau này để cho ông làm chủ đi, không cần tùy tiện nhét nữ nhân, nếu muốn ông sẽ tự mình cưới.”
Vân Nhiễm nói xong, lão vương phi muốn đáp, nàng lại nhanh hơn: “Sức khỏe tổ mẫu thật vất vả mới tốt, không cần vất vả, nếu lại trúng gió, chỉ sợ sẽ nặng thêm, quan trọng nhất cho dù có chữa chưa chắc đã tốt.”
Ý của Vân Nhiễm rất rõ, lão vương phi lại nhớ tới lần trước Ninh tiểu gia dùng độc đun thuốc cho bà uống, chỉ cần nghĩ đã ghê tởm không ăn được cơm, thật sự rất thống khổ, bà không cần bị.
Lão thái thái ghìm nước mắt, sắp khóc, ma nữ này, bà không dám chọn, bà nào dám?
“Nhiễm Nhi, tổ mẫu nhất định an tâm giữ gìn sức khỏe, không cần để ý tới ta, nhanh chóng đi dùng bữa đi.”
Lão thái thái dựa vào nhuyễn tháp, vô lực, Nguyễn Mộng Điệp bất mãn lên tiếng: “Bà cô, hộ quốc công chúa thật bất hiếu, dám uy hiếp ngài, đại nghịch như vậy, sao bà cô không giáo huấn nàng.”
Lão thái thái vô lực liếc mắt nhìn Nguyễn Mộng Điệp, nhớ tới ánh mắt si mê của nữ nhân này, chán ghét, mệt mỏi nói: “Ngươi có bản lĩnh thì đi trêu nàng, ta không muốn bị tội.”
Lão thái thái xem như nhận mệnh, bà không nghĩ tiếp tục đắc tội, vẫn an phận thì hơn.
“Chiều nay ngươi về phủ Nguyễn gia đi.”
Lão thái thái đuổi người, nếu đã không gả Nguyễn Mộng Điệp cho con trai, thì giữ lại làm gì.
Nguyễn Mộng Điệp ủy khuất cắn môi, bà cô thật vô dụng, sợ Vân Nhiễm như chuột thấy mèo, nữ nhân kia ăn được bà sao, hừ.
Yến tiệc rất vui, Vân Vãn Sương càng thêm thân thiết với Vân Nhiễm, hai tỷ muôi không cần giữ ý, ngoài ngũ muội, Vân San cũng được vào bàn, Hạ di nương đứng sau hầu hạ, cả nhà vui vẻ ăn tiệc.
Sau khi ăn xong, Vân Tử Khiếu kéo Yến Kỳ tới thư phòng trao đổi công việc, Vân Vãn Sương cùng Vân Nhiễm dẫn théo đám người Hạ di nương ra hậu viện tán gẫu.
Vài người đang nói chuyện vui vẻ, vẻ mặt Sơn Trà cổ quái nhanh chóng đi tới thì thầm bên tai Vân Nhiễm, sắc mặt nàng tối lại.
Vân Vãn Sương quan tâm hỏi: “Đại tỷ, xảy ra chuyện gì?”
Vân Nhiễm cười cười nhìn Vân Vãn Sương cùng mọi người: “Đúng lúc chúng ta đi xem diễn.”
“Xem diễn?” Vân Vãn Sương cùng Hạ di nương sửng sốt, cuối cùng đứng dậy đi theo Vân Nhiễm.
Hoa viên phủ Vân vương hoa cỏ đua nở, rực rỡ sắc màu, giống như ánh sáng cuối cùng của mùa thu.
Lúc này trong hoa viên có một nữ tử xinh đẹp xinh đẹp mặc váy cẩm tơ vàng thêu hoa quỳnh trắng, tay cầm quạt trong đang vui đùa với hai nha hoàn. Khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh tế, đầu vấn linh xà kế, cắm một cây trâm diêu lưu, lay động chói chang. Có điều lúc này nàng ta đang bịt khăn sa không ngừng tìm bắt hai nha hoàn.
Cả hoa viên im ắng, chỉ thỉnh nghe thấy tiếng cười của nữ tử như chuông bạc, không ngừng nói: “Xem các ngươi trốn chỗ nào.”
Tiểu nha hoàn trốn sau bụi hoa, vừa trốn vừa kêu: “Tiểu thư, người không bắt được ta, không bắt được!”
Nói xong lại trốn, mọi người đang chơi quên trời đất, phía hành lang có vài nam nhân đi tới, đi trước một bóng người mặc cẩm bào nguyệt nha thanh như trúc như lan, thong dong dưới ánh mặt trời, cả người tản ra hơi thở tôn quý, không vội vàng, không có nửa điểm hướng thú với người trong hoa viên.
Có điều đúng lúc bọn họ đi qua, nữ nhân kia lại xông thẳng tới bên này, nhằm vào nam nhân đi trước, miệng còn la hét: “Ta bắt được các ngươi rồi?”
Yến Kỳ thấy có người nhào tới yêu thương nhung nhớ, liền tránh ra, tiết mục này hắn đã xem nhiều lắm.
Nguyễn Mộng Điệp không ngờ nam nhân này sẽ tránh ra, nàng xông tới quá mau, cả người lao về phía trước. Đúng lúc chân Yến Kỳ duỗi ra đập vào trán Nguyễn Mộng Điệp, hắn không lưu tình dẫm xuống, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, mũi Nguyễn Mộng Điệp bị đạp gãy, Yến Kỳ mặt không đổi sắc đi qua, hai thuộc hạ phía sau, miệng ngoác tới mang tai.
Gia! Người thật lợi hại, trực tiếp đạp gãy mũi của người ta.
Quỷ Y Quận Vương Phi​ Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Ngô Tiếu Tiếu