Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 239
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 911 / 12
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 181: Tiêu Ngọc Đình Bị Đánh
hòng khách phủ Yến vương chật kín người, sáng sớm Yến vương gia đã ra lệnh, mọi người phải tập hợp để hộ quốc công chúa Vân Nhiễm làm quen một chút, cùng nhận thức, sau này còn qua lại.
Không ai dám phản kháng mệnh lệnh của Yến vương gia, sáng sớm đã tới phòng khách chờ Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.
Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì, không ít người sắc mặt khó coi, bắt đầu bàn tán linh tinh.
Phủ đệ Yến vương không phải chỉ có mình nhà Yến Khang, còn có nhà của đệ đệ Yến Hoằng.
Lão Yến vương phi vẫn còn khỏe mạnh, Yến Khang cùng Yến Hoằng là huynh đệ ruột thịt, lão thái thái thích náo nhiệt nên lên tiếng để lão đại cho nhà lão nhị cùng ở trong phủ.
Cũng may phủ lớn, hai nhà chia sân, lão Yến vương phi sau viện cùng chi thứ hai.
Yến vương gia ở phía đông phủ, bình thường không có chuyện gì, cũng ít va chạm.
Hôm nay Yến vương gia ra lệnh, nên chi thứ hai cũng tới.
Nhị phu nhân thấy trời đã giữa trưa mà nàng dâu còn chưa thức dậy không khỏi bừng lửa, sắc mặt khó coi nhìn Yến vương phi, vẻ mặt âm dương quái khí.
“Đại tẩu, người xem nàng dâu có thân phận cũng khác người bình thường, nếu nàng dâu của Vũ Nhi mà như vậy ta nhất định để nàng ta đến từ đường suy nghĩ. Chuyện gì đây, cả nhà chúng ta đang chờ, nàng thì tốt rồi, ngay cả góc mặt cũng chưa thấy.”
Sắc mặt Yến vương phi khó coi, chi thứ hai không thừa cơ lên mặt với bà sẽ chết sao?
Nếu không phải lão thái thái còn khỏe mạnh, bà đã đuổi các nàng cút đi rồi cũng nên. Đồ không biết xấu hổ, đã ở nhờ nhà người khác, còn lên mặt gây sự.
Yến vương phi không lên tiếng, Triệu Trắc Phi lại tiếp lời: “Tỷ tỷ nói vậy là không đúng, nàng dâu có thân phận cao quý như vậy không phải ai muốn cưới cũng được, ngoại trừ quận vương nhà chúng ta những người khác không với được, hộ quốc công chúa không phải là con mèo con chó.”
Triệu trắc phi cùng nhị phu nhân đều là cháu gái lão Yến vương phi Triệu thị.
Nhưng hai người này vẫn luôn bất hòa, trước kia đấu ở nhà mẹ đẻ, sau đó gả vào đây lại gia đấu.
Nhị phu nhân luôn trào phúng Triệu trắc phi là thiếp, bà ta tức giận, thường thường hay áp chế nhị phu nhân.
Dù có lợi hại, là chính thê, nhưng nam nhân nhà mình không phải vương gia, nam nhân của Triệu trắc phi mới là vương gia. Dù làm thiếp bà ta cũng cao hơn mình một bậc.
Lúc này lời Triệu trắc phi có ý châm biếm chi thứ hai nhà bọn họ có địa vị thấp, không khỏi hừ lạnh.
“Đúng vậy, thân phận cao quý, đáng tiếc chúng không nhận nổi tôn đại thần này. Chúng ta tự do thoải mái sống, không phải ai cũng ở được với đại thần, hôm nay đã sắp giữa trưa, nàng dâu còn chưa kính trà, không biết là vì thân phận cao quý hay là muốn thấy thân phận thị uy, ai cũng tự hiểu, nhưng có người không biết tốt xấu, bản phu nhân cũng đành chịu.”
Yến vương phi vốn đang buồn bực, nghe hai người đấu khẩu, sắc mặt càng thêm khó coi, ra lệnh cho nha hoàn Xuân Thảo: “Đi, lập tức tới viện Mặc Thấm hỏi Hạ Vũ, bên kia xảy ra chuyện gì, mọi người sáng sớm đã chờ nàng, sao bây giờ còn chưa tới.”
Yến vương ra không có ngăn cản, bởi vì ông cũng quan tâm vì sao tới giờ nàng dâu còn chưa kính trà. Dù nàng là hộ quốc công chúa, nhưng ở Yến gia chỉ là nàng dâu, thân phận có quý trọng hơn nữa, gả cho người, làm dâu vẫn đặt lên hàng đầu.
Trong mắt Xuân Thảo hiện lên vẻ châm chộc, hộ quốc công chúa này cũng không hiểu lễ nghĩa, ngày đầu tiên làm dâu đã ngủ trễ như vậy, thật sự quá hoang đường. Phải biết rằng toàn gia đang chờ nàng, nếu như sĩ diện, có phải làm hơi quá.
Xuân Thảo nhanh chóng tới viện Mặc Thấm, trên đường đi còn thuận tiện nói chuyện này cho người làm trong phủ. Rất nhanh chuyện Yến quận vương phi không tự trọng, không tôn kính cha mẹ chồng đã lan truyền, ai ai cũng biết.
Trong viện Mặc Thấm im ắng, không chút tiếng động.
Lệ Chi, Sơn Trà, cùng Dữu Tử im lặng canh gác bên ngoài, không cho bất luận kẻ nào tới gần tân phòng.
Người khác không biết, nhưng các nàng biết, mãi đến gần sáng, chủ tử vùng quận vương mới viên phòng, nên bây giờ còn chưa dậy.
Nhưng chuyện đó có gì quan trọng đâu, hai người thật vất vả mới có thể đoàn tụ.
Nghĩ tới cuối cùng chủ tử cùng Yến quận vương cũng thành đôi, bọn họ đều cao hứng vui vẻ.
Lệ Chi có vẻ nhàn, trước kia ở phủ Vân vương nàng vẫn cùng tam tiểu thư để ý chuyện vương phủ, bây giờ tới phủ Yến vương, tạm thời cho có nhiệm vụ, nên thảnh thơi an nhàn.
Ba người hưng phấn nhỏ giọng thì thầm.
Một tiểu nha hoàn mặc áo xanh đi tới, mi thanh mục tú, ngũ quan đoan chính, nhưng đầy kiêu ngạo, không để ai vào mắt, nha đầu kia là Xuân Thảo đại nha hoàn bên người Yến vương phi, nhận lệnh tới bên này hỏi thăm tình huống.
Đám người Lệ Chi nghe thấy tiếng bươc chân, quay đầu nhìn lại, thấy nha hoàn kia đang nói chuyện với các nàng, thái độ xa cách.
Lệ Chi kích động nhanh chóng tiến lên cản đường nàng ta.
“Ngươi là ai, có chuyện gì.”
“Ta là Xuân Thảo, đại nha hoàn bên cạnh Yến uvowng phi.”
Xuân Thảo nhìn Lệ Chi cùng Sơn Trà nghĩ có thể thấy hai người cung kính mình, nhưng chỉ thấy đạm mạc.
Bọn họ đi theo Vân Nhiễm, quan to, quý nhân nào chưa từng gặp qua, dù hoàng hậu nhìn thấy công chúa còn cao hứng, thấy các nàng cũng rất thân thiết. Nàng ta chỉ là mộ tiểu nha hoàn trong phủ Yến vương, so sánh được sao.
Hai người tỏ ra khinh thường, ngạo khí trên mặt còn cao hơn Xuân Thảo.
Đừng tưởng mình nàng ta có.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Lệ Chi ngẩng cao đầu, không thèm nhìn Xuân Thảo.
Sắc mặt Xuân Thảo thay đổi, trong lòng hừ lạnh, quả nhiên chủ nào tớ nấy, các nàng đều không biết phân biệt, đây là phủ Yến vương không phải phủ Vân vương nhà bọn họ.
“Ta tìm Hạ Vũ.”
“Là ai?”
Lệ Chi khó hiểu, hôm qua nàng mới tới, không biết ai là Hạ Vũ.
Sắc mặt Xuân Thảo càng khó coi, trừng mắt nhìn Lệ Chi, có phải cố ý không.
“Hạ Vũ là quản sự viện Mặc Thấm.”
“Ách,” Lệ Chi lên giọng, cuối cùng lắc đầu: “Không thấy.”
“Không thấy, sao ngươi không nói sớm, mau tránh ra để ta đi tìm, Yến vương phi còn đang chờ.”
“Vậy ngươi tìm đi, nhưng không được phép qua tân phòng, ta có thể cam đoan Hạ Vũ không ở bên đó.”
Các nàng canh gác gắt gao ruỗi muỗi đều không lọt.
Xuân Thảo lườm Lệ Chi một cái xoay người đi: “Hạ Vũ, người này làm quản sự cũng không nên thân? Sao có thể dễ dàng tha thư cho nha đầu vô lễ như vậy, nên dạy dỗ lại quy củ, đừng làm hỏng thanh danh phủ Yến vương.”
Sơn Trà chỉ vào mình hỏi Lệ Chi: “Nàng nói chúng ta không có quy củ sao?”
Lệ Chi nghiêm túc nhìn lại: “Chắc là vậy.”
Hạ Vũ cười nhìn Xuân Thảo, làm như không có chuyện gì: “Các nàng vừa mới tới, còn chưa biết quy củ trong phủ, chờ mấy ngày nữa thì tốt rồi, phải rồi, ngươi tới đây?”
Hạ Vũ còn chưa nói xong, Lệ Chi cùng Sơn Trà đã như hung thần ác sát đi tới.
“Tới, tới đây, các ngươi dạy chúng ta quy củ phủ Yến vương xem nào, chúng ta cũng muốn biết trong phủ có quy củ gì khó lường.”
Lệ Chi nói nói, Xuân Thảo lạnh lùng đáp: “Nói các ngươi không có quy củ, còn không thừa nhận, chúng ta đang nói chính sự, các ngươi chen vào làm gì.”
Lệ Chi lườm: “Không phải các ngươi muốn dạy chúng ta quy củ sao, chính sự đây ah, vậy ta hiểu rồi, hóa ra quy củ phủ Yến vương là một đám nha đầu tụm lại một chỗ vung tay múa chân tự cho mình đúng, đã học.”
“Ngươi?”
Sơn Trà lạnh giọng: “Ngươi cái gì, ngươi cho rằng mắt mình to hơn, giọng lớn hơn chúng ta là quy củ sao, sau này ở viện Mặc Thấm chúng ta là quy củ, ngươi, ngươi?”
Sơn Trà chỉ vào Hạ Vũ cùng Xuân Thảo: “Các ngươi đều quy củ một chút cho ta.”
Sơn Trà nghiêm túc nói, các nàng là người của công chúa, tuyệt đối không để công chúa mất mặt.
Xuân Thảo cùng Hạ Vũ vặn vẹo tức giận, nhất thời không nói nên lời, không ngờ người bên cạnh công chúa lại điêu ngoa như vậy. Chủ tử liều liều mạng, nô tỳ cũng không có quy củ, nàng dâu lập gia đình còn ngủ đến tận trưa chưa thức dậy kình nha, nha hoàn tới phủ người khác, còn không biết hạ thấp tầm mắt, diễu võ dương oai.
Lúc này lại có tiểu nha hoàn nhanh chóng đi tới, đây la nha hoàn chạy việc vặt bên cạnh Yến vương phi, vừa nhìn thấy Xuân Thảo liền gọi.
“Xuân Thảo tỷ tỷ, Yến vương phi hỏi, sao giờ này tỷ còn chưa về báo cáo.”
Xuân Thảo dậm chân, không thèm hỏi, trực tiếp dẫn tiểu nha hoàn rời đi.
Hạ Vũ lạnh mặt nhìn Lệ Chi cùng Sơn Trà, hừ một tiếng, vung tay áo quay đầu đi chỗ khác.
Hừ, nàng không có cách thu thập bọn họ, sẽ có người khác làm.
Lệ Chi cùng Sơn Trà nhìn vài người đi xa: “Nữ nhân hẳn đang nghĩ cách đuổi các nàng ra ngoài, đúng là đáng ghét.”
“Umh, ra vẻ cao cao tại thượng, làm như là chủ tử trong viện Mặc Thấm, không phải chỉ là nha hoàn sao, còn tưởng mình ngon ăn.”
Ba người đang nói chuyện nào nhiệt, trong tân phòng đột nhiên truyền tới thanh âm: “Lệ Chi.”
Lệ Chi cười khổ, là công chúa, xem ra các nàng vẫn kinh động tới chủ tử, Lệ Chi nhanh chóng dẫn Sơn Trà cùng Dữu Tử đi tới bên cửa sổ: “Công chúa.”
“Bên ngoài sao lại thế này.”
Vân Nhiễm đã tỉnh từ sớm, nhưng lười động, gần sáng nàng cùng Yến Kỳ mới động phòng, Yến đại quận vương tinh lực vô hạn, bị đèn nén lâu ngày, thiếu chút nữa nàng mệt chết.
Tuy rằng nàng biết mình nên thức dậy kính trà, nhưng đi không nổi, cả ngươi đau đớn, mềm nhũn, huống chi Yến Kỳ còn ôm chặt eo nàng, đành lười dậy.
Lệ Chi cung kính bẩm: “Bẩm công chúa, đại nha hoàn quản sự trong viện Mặc Thấm muốn dạy chúng nô tỳ quy củ, nói chúng ta không hiểu quy củ phủ Yến vương.”
Lệ Chi nghiêm trang cáo trạng, Vân Nhiễm bật cười” “Ách, thú vị, muốn dạy người của ta biết quy củ.”
Nàng ngừng lại, nói tiếp: “Ngươi sẽ không cứ như vậy thuận theo chứ.”
“Nô tỳ nói, sau này trong viện Mặc Thấm chúng ta chính là quy củ,” Vân Nhiễm rất vừa lòng: “Umh, cũng không tệ lắm, tiếp tục cố gắng.”
Vân Nhiễm nói xong, Lệ Chi cung kính đáp: “Nô tỳ đã hiểu.”
Trên giường lớn hoa lệ, một người đang vươn tay ôm eo Vân Nhiễm kéo nàng vào lòng, không cho nàng rời đi.
Vân Nhiễm thử nhấc tay hắn ra, nhưng bất động, cuối cùng đành cúi đầu thì thầm bên tai hắn, dịu dàng nói: “Yến Kỳ, chúng ta nên thức dậy, còn phải đi kính trà.”
Nàng mơ hồ biết chuyện vừa xảy ra bên ngoài, nhất định là có người phái nha hoàn tới, xem nàng sao chưa tới.
Nhưng Yến Kỳ vẫn ôm eo nàng bất đông, gắt gao ôm chặt: “Không cần để ý.”
Vân Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, nàng gả cho hắn, chính là dâu của Yến gia, tuy rằng không cần sợ đám ngưu quỷ xà thần này, nhưng tốt xấu gì cũng nên tuân thủ quy củ một chút, vẫn nên đi kính trà.
Vân Nhiễm dựa gần tai Yền Kỳ nghiêm túc nói: “Yến Kỳ, chàng đã quên sao, ta không kính trà, Yến gia không thừa nhận ta làm dâu, sau này dựa vào lý do này, ta có thể danh bất chính ngôn bất thuận.
Vân Nhiễm dứt lời, Yến quận vương mở to mắt, thâm thúy như biển, cúi người hôn lên trán Vân Nhiễm.
“Được, nếu như vậy, ta đi qua với nàng.”
Yến quận vương quyết định rời giường đưa cô dâu đi kính trà.
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng được tự do, nhưng vừa nghiêng người đã cảm thấy cả người muốn nát, giống như bị xe ngựa chèn qua, mềm nhũn không có sức lực, Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Yến Kỳ, người này thiếu chút nữa ép chết nàng.
“Nhiễm Nhi, có phải không thoải mái, nếu vậy khỏi kính, sau này kính bù.”
Yến đại quận vương thương lượng, Vân Nhiễm lắc đầu, không có gì bất ngờ chắc cả phủ Yến vương đã truyền tin nàng không có quy củ, trà cô dâu cũng không chịu kính, ngủ đến tận giữa trưa.
“Ta đứng dậy tắm rửa một chút, dùng nước ấm ngâm người sẽ đỡ.”
Vân Nhiễm là thấy thuốc, hiểu chuyện này, lần đầu mây mưa không dễ chịu, nhưng ngâm nước ấm sẽ thoải mái hơn nhiều.
Yến Kỳ lập tức ra lệnh cho Sơn Trà: “Chuẩn bị nước nóng mang vào trong phòng.”
Hắn đặc biệt xây một bể tắm cho Nhiễm Nhi nằm ngay sau tân phòng, dùng bạch ngọc kiến tạo, rất xinh đẹp, xung quanh được khảm dạ minh châu, trên tường treo vài bức tranh hoa lệ, bể được xây hình bán tròn, đủ cho hai người tắm rửa.
Lệ Chi lập tức chỉ huy người chuẩn bị nước nóng, lại rải thêm cánh hoa hồng, rất nhanh đã tỏa ra mùi hương.
Lệ Chi bẩm báo: “Bẩm quận vương, đã chuẩn bị xong nước tắm.”
Yến Kỳ muốn bế Vân Nhiễm tới phòng tắm, nhưng lại bị nàng ngăn lại, cầm lấy trung y, thẹn thùng lên tiếng: “Để cho tiểu nha hoàn hầu hạ ta, chàng mặc quần áo đi.”
Yến Kỳ thấy mặt nàng ửng đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ, biết nàng xấu hổ nên cũng không cưỡng ép, dựa vào giường lớn, khóe môi cười đặc như rượu.
Cuối cùng hắn cũng cưới được Nhiễm Nhi.
Nhớ tới bọn họ động phòng, mặt mày hắn cười sáng lạn đẹp mắt.
Trong phòng tắm, Vân Nhiễm gọi đám người Sơn Trà vào hầu hạ, ba tiểu nha hoàn thấy trên người chủ tử có nhiều vết bầm, không khỏi kinh hô, hỏi nàng có đau không.
Vân Nhiễm liếc ba nha hoàn: “Có đau hay không, chờ lúc các ngươi lập gia đình sẽ biết.”
Ba nha hoàn đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn thẳng, sau khi chủ tử lập gia đình nói chuyện thật quá thẳng thắn.
Vân Nhiễm ngâm nước nửa anh giờ, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, xua tan đau đớn khó chịu trước đó, nàng nhắm mắt lại một lát.
Bên ngoài viện Mặc Thấm có người cấp tốc chạy vào, là nha hoàn quản sự Hạ Vũ, nàng dẫn theo hai nha hoàn đứng ngoài cửa cung kính bẩm báo.”
“Quận vương, không xong rồi, phòng khách xảy ra chuyện, Vân vương vương gia tới gây náo loạn.”
Yến Kỳ nhướng mày, còn không kịp lên tiếng, đã thấy Vân Nhiễm kinh hô: “Phụ vương có chuyện gì vậy?”
Vân Nhiễm đi ra từ trong bể, Lệ Chi cùng Sơn Trà theo sát bên người nàng, nhanh chóng thay quần áo, lau tóc, thời gian dài, tóc nàng đã xơ hơn rất nhiều.
Yến quận vương đã ăn mặc chỉnh tề, cẩm bào thanh trúc, tiêu sái thanh nhã bất phầm.
Hắn nhìn Vân Nhiễm đi tới, tiếp nhận công việc của Lệ Chi, nhẹ nhàng lau khô tóc cho Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm muốn gặp Vân Tử Khiếu, nàng biết nhất định là ông nóng ruột muốn gặp mình, từ khi rơi xuống vực ông chưa thấy nàng.
“Đừng lau, để Lệ Chi vấn tóc cho ta đi.”
Vân Nhiễm lên tiếng, Yến Kỳ không để Lệ Chi làm, tự tay vấn tóc cho Vân Nhiễm, ngón tay dài như ngọc xuyên qua tóc đen như mây, linh hoạn, gọn gàng vấn ra một búi tóc đơn giản, Lệ Chi cùng Sơn Trà kinh hãi. Yến Kỳ vấn tóc xong, tỷ mỷ chọn cho nàng một cây trâm ngọc thanh nhã, điểm trên tóc đen một nữ nhân tươi mát lịch lãm xuất hiện trước mặt mọi người.
Yến Kỳ kéo Vân Nhiễm tới trước mặt kính, cười trong suốt: “Thế nào, nương tử có vừa lòng với tay nghề của vi phu.”
Một tiếng nương tử, khiến Vân Nhiễm nhớ tới hiểm cảnh ở Tây Tuyết, cảnh tượng hai người ra vào sinh tử, chàng luôn gọi nàng là tiểu nương tử, không ngờ cuối cùng vẫn là tiểu nương tử của chàng.
“Umh, không tệ, đến này nào có chàng thất nghiệp, bằng tay nghề này có thể kiếm cơm, không đến mức để ta chết đói.”
Vân Nhiễm cười nói, cả phòng ấm áp, hai người tiêu sái đi ra khỏi phòng, Sơn Trà đi theo phía sau, Lệ Chi cùng Dữu Tử ở lại dọn dẹp tân phòng.
Đại nha hoàn Hạ Vũ cung kính quỳ bên ngoài, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đi tới, dường như không trông thấy nàng.
Hạ Vũ buồn bực, vì sao, vì sao trong mắt quận vương không có nàng.
Rõ ràng nàng là đại nha hoàn Yến vương phi đưa cho Yến quận vương để khai trai, nhưng người không động đến nàng, đã vài năm trôi qua, chẳng lẽ sau này nàng chỉ có thể làm một nha hoàn quản sự?
Hạ Vũ không cam lòng, đứng dậy đuổi kịp Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, đoàn người đi thẳng tới phòng khách.
Phủ Yến vương cũng giống phủ Vân vương, rất rộng lớn, bên trong xây dựng cực kỳ xa hoa, tùy tiện có thể thấy, cầu nhỏ, đình đài lầu các, phòng ốc rường cột chạm trổ nằm bên trong, phong cảnh tuyệt đẹp.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm còn chưa đi tới phòng khách, từ xa đã nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Vân Tử Khiếu.
“Yến Khang, con mẹ nó, nếu để những kẻ này bắt nạt nữ nhi, xem ta có dẫn nàng về không.”
Giọng của Yến vương gia: “Được rồi, Vân Tử Khiếu, ngươi hiểu lầm, không ai dám bắt nạt nữ nhi của ngươi, nàng là con dâu bảo bối của bổn vương, không ai dám động vào nàng.”
“Tốt nhất nên như vậy.”
Vân Tử Khiếu hừ lạnh.
Trong phòng khách hơi loạn, người người bất bãn nhìn Vân Tử Khiếu, nơi này là phủ Yến vương không phải phủ Vân vương.
Nhưng Yến Khang không như vậy, kéo Vân Tử Khiếu ngồi xuống, bưng trà đưa tới: “Sao ngươi vẫn nóng nảy như trước, động chút là trở mặt, đã lớn tuổi như vậy còn không chịu sửa sao?”
Vân Tử Khiếu uống trà, nhớ tới những lời vừa rồi mình nghe thấy, vẻ mặt vẫn khó chịu.
Sở dĩ hôm nay ông tới đây là vì nghe nữ nhi đã trở lại, ông vui hỏng người, vốn đêm qua đã muốn tới, nhưng tốt xấu cũng là đêm tân hôn, cho nên không nhẫn nhịn bây giờ mới tới.
Không ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy đám tam cô lục bà nói xấu Nhiễm Nhi. Nói nàng thân phận cao quý, không để cha mẹ chồng vào mắt, còn nói cái nàng bất hiếu, bây giờ còn chưa chịu tới kính trà.
Đám người chết tiệt này, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm trải qua bao nhiêu sóng gió, vào sinh ra tử, có thể hiểu hai người không muốn tách ra. Hiếu đạo, quỷ củ, một ly trà quan trọng tới vậy sao? Dám nói nữ nhi hắn không hiểu quy củ, bất hiểu, ta khinh.
Vân Tử Khiếu quay đầu nhìn chằm chằm nhị phu nhân, nếu không vì ngại thể diện của Yến Khang, ông đã đập nát mặt nữ nhân này.
Dám nói nữ nhi không tốt, rõ ràng tự tìm chết.
Tuy rằng nhị phu nhân không cam lòng, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa. Tuy bà là người phủ Yến vương, nhưng vương gia là Yến Khang, không phải nam nhân nhà mình, nếu Vân Tử Khiếu tức giận đánh người, bà cũng bị đánh vô ích.
Nhưng thấy Vân Tử Khiếu như hung thần ác sát, coi đây như nhà của mình, nhị phu nhân vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Nơi này là phủ Yến vương nhà chúng ta, không phải phủ Vân vương.”
Vân Tử Khiêu dựng thẳng chân mày rậm, vừa muốn phát hỏa, bên ngoài đã có tiểu nha hoàn nhanh tiến vào bẩm báo.
“Bẩm vương gia, vương phi, quận vương cùng quận vương phi đã tới.”
Cả phòng khách im lặng, mọi người đều quay đầu nhìn trước cửa.
Chỉ thấy một đôi bích nhân bước vào, nam ôn nhã như trúc trong núi, cao đoan nếu khiết, nữ tử tuyệt sắc diễm lệ, mặt mày có chút ngọt ngào của phụ nhân, hai má hồng hào, khiến cả người dịu dàng.
Vân Tử Khiếu nhìn thấy Vân Nhiễm đã sớm quên những kẻ khác, bổ nhào tới bên cạnh nàng, lôi kéo, kiểm tra từ đầu xuống dưới, cuối cùng xác nhận, Nhiễm Nhi thật sự không có chuyện gì, quá tốt rồi, ha ha.
Vân Tử Khiếu cười ha hả: “Tốt, không có việc gì là tốt rồi, vốn phụ vương định tới đêm qua.”
Yến Khang nghe thấy Vân Tử Khiếu nói vậy, cũng cao hứng đi tới vỗ vai ông: “Hai đứa nhỏ không có chuyện gì là tốt rồi, sau này chúng sống cho tốt.”
Yến Khang đánh giá Vân Nhiễm một phen, vẫn thật hài lòng về nàng dâu này.
Trong phòng khách nhiều người cau có, đau khổ, chờ cả buổi sáng, bây giờ tâm trạng ai cũng không tốt, nhị phu nhân ho khan hai tiếng, vô lực nói: “Đại bá, chúng ta đã đói muốn chết, vẫn nên nhanh làm chuyện chính thôi.”
Nhị phu nhân vừa dứt lời, Yến Khang như nhớ tới chuyện gì đó cười cười nhìn Vân Nhiễm: “Tới, gặp người phủ Yến vương, đều là người nhà, làm quen một chút, sau này còn tiện đi lại.”
Vân Nhiễm quan sát một vòng, phát hiện người Yến gia không hề ít, lúc trước nàng còn tưởng trong phủ chỉ có vài người.
Ánh mắt Vân Nhiễm nhìn Yến vương phi trước, nàng không thích bà bà này, đồng thời cũng nhìn ra bà ta không thích mình. Nếu đã vậy sau này vẫn nên ít gặp, trong lòng Vân Nhiễm tính toán.
Yến vương gia lên tiếng: “Lăng Nhi, đến giới thiệu mọi người cho tẩu tử ngươi.”
Yến Lăng Nhi nhanh chóng đứng dậy, nàng là muội muội Yến Kỳ, nhưng không phải con đẻ Yến vương phi, mà do Hà di nương sinh. Hà di nương sinh được hai nữ nhi, Yến Lăng Nhi cùng Yến Tương Nhi, bà rất thông minh, thấy Yến vương phi không có nữ nhi, nên ra sức nịnh bợ để bà ta nhận Yến Lăng về nuôi dưỡng.
Yến Lăng Nhi đi tới bên cạnh Yến vương phi giới thiệu: “Tẩu tử, đây là mẫu phi.”
Vân Nhiễm cung kính hành lễ: “Gặp qua mẫu phi.”
Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, đoan trang, có lễ, dù không thích nữ nhân này, nhưng vẫn là bà bà, không cần tự làm khổ mình.
Yến Lăng Nhi lại giới thiệu: “Đây là Triệu trắc phi.’
Vân Nhiễm gật đầu, nàng là hộ quốc công chúa, trắc phi chỉ là thiếp không cần phải hành lễ. Yến Lăng Nhi lại tiếp tục giới thiệu.
“Đây là Hà di nương, ngay cả đầu Vân Nhiễm cũng không gật, một cái di nương không tới lượt nàng chào hỏi.
Yến Lăng Nhi giới thiệu xong người bên đại phòng, lại nhìn nhị phu nhân: “Đây là chi thứ hai, ở phía Tây, lão Yến vương phi cũng ở bên đó, đây là nhị phu nhân, Tất di nương, Vương di nương.”
Yến Lăng Nhi lại bắt đầu giới thiệu người đồng trang lứa.
“Đây là nhị ca Yến Trăn, mẫu phi sinh, đây trưởng nam đây là tam ca Yến quân do Triệu trắc phi sinh, ngoài ra còn có ta cùng Tương Nhi muội muội.”
“Nhị phu nhân có hai nữ nhi, Yến Sắc cùng Yến Vi, Yến Sắc đã tiến cung được phong Uyển tần, Yến Vi còn khuê nữ, đây là muội muội nhỏ nhất Yến Phượng.”
Yến Lăng Nhi chỉ vào tiểu hài nhi nhỏ nhất, nàng quét mắt một vòng sau đó bổ sung: “Phải rồi, còn Yến Vũ, hắn là con trai trưởng chi thứ hai, nhưng hôm nay không tới.”
Yến Lăng Nhi vừa nói xong, nhị phu nhân liền đứng dậy đau khổ nói: “Giới thiệu cũng giới thiệu rồi, có phải chúng ta có thể đi rồi, ta đã đói bụng muốn chết, bây giờ có thể ăn hết một con trâu.”
Triệu trắc phi đáp lời: “Chẳng lẽ tỷ tỷ thường xuyên ăn trâu.”
Yến vương gia lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, bọn họ lập tức im lặng. Yến Khang lại nhìn Vân Nhiễm: “Bây giờ cơ bản đã biết người trong nhà, sau này đi gặp lão thái thái, sau này đây cũng giống như nhà mình, đừng lo lắng.”
Vân Nhiễm đáp lời: “Con không lo lắng.”
Người nào không sợ chết tới tìm nàng, nàng cũng chỉ có thể thành toàn.
Yến Khang ra lệnh: “Mọi người ngồi xuống, ăn chậm một chút cũng không chết ai.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt nhị phu nhân liền khó coi, nhưng cắn răng nhẫn nhịn, nếu người khác bà còn dám cãi, nhưng đại bá nói, bà không dám.
“Người đâu, mang trà tới, cô dâu kính trà.”
Yến Khang ra lệnh, có nha hoàn bưng trà tới, Vân Nhiễm đưa tới trước mặt Yến vương gia, cung kính: “Mời phụ vương dùng trà.”
Yến Khang vừa lòng, nhấp một ngụm thưởng cho một bao lì xì thật dày.
Vân Nhiễm lại đưa trà tới trước mặt Yến vương phi, cung kính nhưng vẻ mặt có chút đạm mạc.
Nàng thích công công, không đồng nghĩa thích bà bà này.
“Mời mẫu phi dùng trà.”
Yến vương phi lạnh nhạt, cũng không định làm khó Vân Nhiễm, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt một hồng bao lên đĩa trà.
Nàng dâu kính trà không xảy ra chuyện gì, có người chờ xem kịch vui phẫn hận. Tiêu Ngọc Đình nhìn mặt mày Vân Nhiễm rạng rỡ, trong lòng ghen tị ngứa ngáy như bị mèo cào. Nàng ta đột nhiên kéo Hạ Vũ tới, vẻ mặt còn nghiêm túc nhìn Vân Nhiễm nói.
“Biểu tẩu, chỉ sợ tẩu còn chưa biết, đây nha hoàn khai trai đầu tiên của biểu ca.”
Mọi người nhìn Tiêu Ngọc Đình, âm thầm mắng nàng ta ngu xuẩn, người ta vừa mới tân hôn, lại nói ra chuyện này, không phải cố ý gây phiền sau? Quả nhiên Tiêu Ngọc Đình vừa nói xong, Vân Nhiễm tối mắt lại, ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, sắc mặt hắn khó coi, lộ vẻ lo lắng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Đình.
Cả phòng yên lặng, Vân Tử Khiếu lên tiếng trước: “Yến Kỳ, những kẻ không thức thời như vậy, sao còn giữ lại trong phủ, ngươi xác định sau này sẽ không gây thêm phiền phức cho Nhiễm Nhi sao.”
Tiêu Ngọc Đình trắng mặt, có chút hối hận, Yến Kỳ trầm khàn lên tiếng: “Người đâu, kéo nữ nhân này xuống vả miệng hai mươi cái, đuổi ra khỏi phủ, sau này không cho phép tới cửa phủ nửa bước.”
Tiêu Ngọc Đình ngơ ngẩn, đến khi có phản ứng lại liền hét lên: “Cô, ta không muốn.”
Yến vương phi định lên tiếng, Yến Kỳ quét mắt nhìn bà, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
“Mẫu phi, người xác định muốn lên tiếng giữ nàng lại sao, lần này chính là đánh hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi Lương Thành, chỉ sợ mạng nhỏ của nàng ta cũng không còn, người muốn vậy sao?”
Yến vương phi im lặng, Yến Trăn nói nhanh: “Đại ca, người không thể đuổi nàng đi, bởi vì ta muốn cưới nàng.”
Tiêu Ngọc Đình giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Yến Trăn, hắn vẫn luôn đối tốt với nàng, nàng biết. Nhưng nàng không ngờ hắn hiểu nàng muốn gả cho biểu ca, mà vẫn muốn cưới nàng.
Tiêu Ngọc Đình khóc hu hu, Yến Kỳ phức tạp nhìn Yến Tră, thản nhiên nói: “Ngươi đã quyết định cưới nàng, vậy thì phụ trách coi chừng nàng, nếu nàng ta lại làm ra những chuyện không nên làm, đừng trách ta phạt nặng.”
“Việc này không nhọc đại ca lo lắng, ta biết nên làm thế nào.”
Yến Trăn thản nhiên đáp, Yến Kỳ trầm giọng: “Người đâu, kéo biểu tiểu thư xuống, vả miệng hai mươi cái.”
Quỷ Y Quận Vương Phi​ Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Ngô Tiếu Tiếu