We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 239
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 911 / 12
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 139: Người Đàn Bà Đanh Đá, Cứu Người​
rong màn đêm, Tiễn Tam một tay cầm đuốc, một tay đẩy xe hỏa dược, hét lớn. Vân Nhiễm nghe thấy vô cùng túc giận. Nhưng cũng thấy may ắn, không ngờ trong lúc mành chỉ treo chuông, người này lại chạy tới. Xem ra phá vòng vây không có vấn đề gì.
Thân hình Tiễn Tam nhanh nhẹn, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt nàng, một khắc cũng không dừng chi huy thuộc hạ phía sau: “Nhanh, ném hỏa dược ra, nổ chết bọn người kia, dám làm tiểu nương tử của ta bị thương, không chết sẽ không tha cho bọn họ.”
Tiễn Tam oán hận nói xong, thuộc hạ đồng thanh đáp lời. Hắn quay đầu nhìn Vân Nhiễm, ra vẻ lấy lòng: “Tiểu nương tử, nàng nhanh chạy đi, ta yểm trợ phía sau.”
Vân Nhiễm ước gì hắn đi phía sau, dù sao võ công của người này cũng lợi hại, nhất định có thể cản được đám người kia.
“Được.”
Vài bóng người phi đi như bay, Tiễn Tam dẫn đầu đẩy xe chở hỏa dược, mắt thấy vài tên sắp đuổi đến nơi, hắn ra lệnh, mấy người đồng thơi lui về phía sau, đẩy xe hỏa dược về phía trước, ném cây đuốc trong tay. Đuốc vừa rơi xuống, hỏa dược bốc cháy tạo thành tiếng nổ vang trời, đám người đang đuổi theo Vân Nhiễm bị nổ đến bốn phần, còn một phần võ công lợi hại, thân thủ hơn người không bị nổ chết, từng bước tránh né.
Những người này vừa thoát thân, lại tiếp tục đuổi theo Vân Nhiễm, Tiễn Tam quyết định ra lệnh: “Ngăn bọn họ lại, giết không chừa một ai.”
“Ân, lão đại.”
Thuộc hạ giao chiến với những binh lính đang truy đuổi kia. Tiễn Tam dẫn theo vài người đuổi theo Vân Nhiễm. Hắn vừa chạy vừa cười: “Tiểu nương tử, ta tới cứu nàng, nàng có thấy cảm động không, vui mừng không dù chỉ là một chút.”
Vân Nhiễm liếc hắn một cái, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ, đem thứ đồ kia bấm lên tai nàng, không tháo được. Bây giờ còn mặt mũi hỏi nàng có cảm động, vui mừng không.
“Tiễn Tam, đâu chỉ là một chú, ta tràn đầy cảm động, vui mừng.”
Vân Nhiễm châm chọc Tiễn Tam, hai mắt hắn sáng lên, giống như không nhìn thấy nàng châm chọc, nhanh chóng lên tiếng: “Chúng ta đi về sinh con đi.”
Vân Nhiễm ngạo nghễ nhìn hắn, thật muốn tát cái mặt đầy râu kia, sinh cái đầu hắn, nàng có một cảm giác mãnh liệt muốn đánh người.
Tiễn Tam nói xong, vài người bên cạnh đều giật giật khóe miệng, trong lòng bội phục dũng khí của Tiễn Tam. Phải biết rằng không có ai dám trêu chọc quận chúa Trường Bình, nhưng Tiễn Tam mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói với nàng về sinh con, dũng khí thật trâu bò.
Ninh tiểu gia cực kì tức giận, chỉ vào Tiễn Tam hét lớn: “Tiễn Tam, ngươi dám quấn quýt Vân tỷ tỷ, có tin Ninh tiểu gia ta cởi quần, treo ngươi trước cửa thành cho mọi người cùng nhìn.”
Tiễn Tam nhanh chóng nhìn Ninh tiểu gia, ánh mắt híp lại, nở nụ cười như có như không: “Hay là chúng ta đấu, xem là ngươi cởi của ta hay là ta cởi của ngươi, thế nào?”
Ninh tiểu gia nghĩ tới thể diện, nghĩ tới lúc trước người này không nhiều lời đánh mặt mình. Ninh tiểu gia sợ hãi, nếu hắn đấu với Tiễn Tâm, khẳng định thảm bại, có lộ cũng là hắn lộ. Ninh tiểu gia không muốn bị cởi hết quần áo, thật là bi thảm, liền đen mặt nhìn Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, người trăm ngàn lần không cần gả cho nam nhân biến thái này, hắn ta là đồ biến thái thích cởi quần áo của người khác.”
Vân Nhiễm âm trầm, ngoài cười trong lạnh, nhìn Ninh tiểu gia nói nhanh: “Cởi quần áo tính là gì, lúc trước ngươi nói vì ta hi sinh thân mình, sờ tay hắn, hôn miệng hắn lấy lại công bằng cho ta cơ mà.”
Vân Nhiễm nói xong, Tiễn Tam hô lên: “Sờ tay, hôn môi, ta mặc kệ, tất cả trinh tiết của ta đều là của tiểu nương tử, hắn dựa vào đâu mà hôn ta, sờ ta, ta không làm chuyện thiệt thòi như vậy.”
Mọi người đen mặt, trong lòng buồn nôn, con mẹ nó thấy ghê, người này được lợi còn làm ra vẻ chịu thiệt.
Tiễn Tam làm như không thấy, nhìn Vân Nhiễm thể hiện lòng trung thành: “Tiểu nương tử, Tiễn Tam ta là người của nàng, cho dù chết, cũng không phản bội thê tử.”
Vân Nhiễm nghe âm thanh thô dát, cảm thấy đau tai, tốc độ dưới chân càng nhanh, không thèm để ý đến người này. Nhưng mà nàng nhanh Tiễn Tam cũng nhanh, nàng chậm hắn cũng chậm, theo sát nàng trái phải, khiến nàng không dứt ra được.
Từ đằng sau có thuộc hạ tiến lên bẩm báo: “Gia, người đuổi theo đã bị chúng ta chặn lại.”
“Được, không tệ.”
Tiễn Tam nói xong, phía trước có vài bóng người chạy tới: “Lão đại, phía trước có người dẫn quan binh tới đây kiểm tra.”
Vài bóng người dừng lại, Vân Nhiễm ngẩng đầu đánh giá tình hình, suy nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào, Tiễn Tam nói nhanh: “Nhanh, ta dẫn mọi người ra ngoài, sẽ không để cho bọn họ tìm thấy.”
Hắn vừa nói xong, lao mình về phía trước, Vân Nhiễm cũng lắc mình đi theo, nàng vừa động, những người khác cũng động, tất cả đều đi theo Tiễn Tam. Rẽ trái quẹo phải trong ngõ nhỏ trấn Thạch Đường, cắt đuôi đám quan binh ở phía sau.
Tiễn Tam rất quen thuộc trấn Thạch Đường, thân hình cao lớn của hắn như một con cá, chạy băng băng phía trước, bỏ lại một đám quan binh đuổi theo đằng sau. Đến khi bọn họ rời khỏi trấn Thạch Đường chỉ thấy phía sau có vô số ánh lửa bập bùng trong đêm, kèm theo vô số âm thanh gào thét.
Người thở dài nhẹ nhõm nhất là Tô Mộ Ảnh. Vốn tưởng mình phải chết không cần nghi ngờ, nhưng bây giờ vẫn còn sống.
Tô Mộ Ảnh tới cảm tạ Vân Nhiễm: “Tạ ơn quận chúa Trường Bình ra tay cứu giúp.”
Vân Nhiễm nhướng mày, thản nhiên nói: “Ta không định cứu ngươi, chẳng qua là tiện tay thôi, hơn nữa không phải bổn quận chúa cứu, là vị đại hiệp này cứu.”
Tô Mộ Ảnh nghe Vân Nhiễm nói vậy, liền đi tới chỗ Tiễn Tam, không đợi ông ta lên tiếng, Tiễn Tam đã nói: “Ta cũng không phải vì cứu ngươi, ta cứu tiểu nương tử của ta.”
Tô Mộ Ảnh ngây ngẩn cả người, chỉ vào Tiễn Tam, lại nhìn Vân Nhiễm cách đó không xa. Sắc mặt quận chúa rất khó coi, hắn cũng không dám nói nhiều. Có điều nghĩ đến khuôn mặt nàng giận dữ bất đắc dĩ, Tô Mộ Ảnh lại cảm thấy sung sướng. Hóa ra trên đời này cũng có người khiến quận chúa không nói nên lời, thú vị, thú vị.
Ninh tiểu gia nhìn chằm chằm Tiễn Tam, nghĩ trái nghĩ phải xem làm thế nào thu thập tên này, dùng võ đánh không lại, hạ độc, người này bách độc bất xâm, hắn đã tiện người này còn tiện hơn hắn. Cuộc đời Ninh tiểu gia chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy.
Bạch Trạch chạy đến bên người Tô Mộ Ảnh: “Tô đại nhân, sao người lại bị bọn họ bắt được, còn tìm ra thư thông đồng với địch bán nước.”
Bạch Trạch nhắc tới chuyện này, Tô Mộ Ảnh đen mặt: “Trên người ta làm sao có thư thông đồng với địch, đó rõ ràng là quỷ kế của Tiêu Chiến. Đinh Trường là người của hắn, lúc hắn bắt được ta, thuận tiện nhét một phong thư lên người ta nói đó là mật thư ta viết.”
“Quả nhiên là như vậy, tên chết tiệt này.”
Bạch Trạch phẫn nộ, nghiêm túc nhìn Tô Mộ Ảnh: “Tô đại nhân, người yên tâm, chỉ cần trở lại kinh thành, hoàng thượng sẽ chủ trì công đạo cho người.”
“Chẳng qua phía trước còn nhiều nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản chúng ta vào kinh.”
Tô Mộ Ảnh lo lắng, Vân Nhiễm ngưng mày nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Tiễn Tam cười như nắng, trong mắt nổi sóng ngầm. Vừa nhìn đã biết nữ nhân này không có ý tốt, Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam.
“Tiễn Tam, ta muốn tới kinh đô Tây Tuyết, ngươi có muốn đi cùng ta không, hay là trở về sơn trại?”
Tiễn Tam nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu nương tử ở đâu, Tiễn Tam ở đó, ta nhất định phải bảo vệ thê tử, không để nàng bị người khác bắt nạt.”
Tiễn Tam làm ra vẻ trung thành, người khác nhìn mà toát mồ hôi. Vân Nhiễm cười càng thêm tươi, sở dĩ nàng cười vậy là nghĩ đến bản lĩnh của Tiễn Tam, cùng người của hắn. Chặng đường còn lại, khó khăn trùng trùng, người của các nàng không đủ, phải biết rằng trong tay Cung thân vương có không ít binh mã. Tây Tuyết là thiên hạ của phụ tử nhà bọn họ, cho nên muốn tới kinh thành không phải chuyện dễ dàng, bây giờ có người giúp đỡ, sao lại không dùng.
Dù sao võ công của người này cũng rất lợi hại, không cần lo lắng.
“Được, chúng ta chuẩn bị tới kinh thành.”
Vân Nhiễm quét mắt nhìn mọi người, lên tiếng: “Ta nghĩ các thành trấn phía sau nhất định sẽ có bức họa của Tô Đại Nhân, có lẽ có cả Ninh Cảnh cùng Bạch đại nhân, chúng ta cần phải dịch dung. Bây giờ chúng ta cần phải thương lượng xem hóa trang thành nhân vật nào. Mặt khác kim đao vệ cùng Bạch thống lĩnh về sau không cần trực tiếp lộ diện âm thầm hành động là được rồi. Đó là phần binh lực bí ẩn trong tay hoàng đế Tây Tuyết, nếu để Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã phát hiện ra, nhất định sẽ diệt trừ.”
Bạch Trạch nhanh chóng gật đầu: “Được.”
Vân Nhiễm lại phân công nhân vật để mọi người hóa trang. Tiễn Tam không cần dịch dung, vì mặt hắn để râu quai nón không có ai trông rõ diện mao, về chuyện cứu người ở trấn Thạch Đường, lúc đó rất hỗn loạn, lại có người đẩy xe hỏa dược, cho nên người khác không chú ý tới hắn. Hắn là người an toàn nhất.
Vân Nhiễm nhìn một vòng, phân công cho mọi người ổn thỏa, chỉ có Tô Mộ Ảnh là khó nhất. Bởi vì cả người ông ta lộ ra khí chất học giả, khiến người khác dễ dàng nhận ra thân phận. Ninh Cảnh lại dễ dàng hơn một chút, chỉ cần dịch dung thành một tiểu nha hoàn, Vân Nhiễm thành tiểu công tử tuấn tú trẻ tuổi, trên mặt không cần hóa trang nhiều, đổi thành nam trang là được.
Tô đại nhân dịch dung thành phụ thân bị bệnh của Vân Nhiễm. Tô Mộ Ảnh liên tục nói xin lỗi, người kia ở xa ngàn dặm còn khỏe, bây giờ mình lại thành cha người ta, thật sự có lỗi.
Vân Nhiễm mặc kệ hắn, dịch dung cho Ninh tiểu gia xong, hóa trang cho chính mình, lại hóa trang cho Tô Mộ Ảnh. Sau khi hoàn thành đến công đoạn tạo thân phận giả, phần này Tiễn Tam xuất ra nhiều lực nhất, đừng nhìn tên kia vạm vỡ, nhưng quan hệ rất rộng, thủ đoạn vô biên, vừa ra tay đã dễ dàng tạo được thân phận cho mọi người. Sau khi chuẩn bị tốt, mọi người cùng nhau xuất phát.
Vân Nhiễm cùng Tô Mộ Ảnh dẫn theo Ninh Cảnh ngồi một chiếc xe ngựa, phía sau có vài tên thuộc hạ, cố gắng che dấu mà đi.
Về phần Tiễn Tam, dẫn theo vài tên thuộc hạ ngụy trang thành thuộc hạ bảo vệ Vân Nhiễm. Có điều người này làm việc thiếu nghiêm túc, thường xuyên không thấy bóng người, Vân Nhiễm cũng mặc kệ hắn, chỉ cần lúc quan trọng có mặt là được.
Mọi người chậm rãi đi về phía kinh đô Tây Tuyết.
Binh lính trong trấn Thạch Đường tìm tới tìm lui không có kết quả, cuối cùng xác nhận một chuyện Tô Mộ Ảnh cùng những người cứu hắn đã rời khỏi nơi này.
Trong một căn nhà ở trấn Thạch Đường, có một người tùy ý dựa vào ghế, cẩm bào màu đỏ tía, trên tay cầm ly trà khẽ nhấp, khói trà bay nhè nhẹ, càng khiến khuôn mặt hắn phát ra mị hoặc mê li, ánh mắt u ám, khóa môi nở nụ cười lạnh bạc, thần thái có chút đăm chiêu.
Đến tận khi ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo, hắn mới chậm rã nâng mắt bắn ra tia tàn nhẫn lạnh lẽo: “Cho vào.”
Một gã thuộc hạ nhanh chóng đẩy cửa tiến bào, vừa vào đã khom mình xin tội: “Thuộc hạ đáng chết, để cho Tô Mộ Ảnh chạy thoát, cũng không bắt được những người khác.”
Nam tử tuấn mỹ mị hoặc khẽ nở nụ cười: “Không ngờ bọn họ cũng có chút năng lực, có nhìn rõ người nào đã cứu Tô đại nhân không?”
“Bẩm gia, thấy rõ, thuộc hạ đã cho người vẽ lại chân dung tặc nhân đã cứu Tô đại nhân đêm nay.”
Thuộc hạ nhanh chóng dâng lên bức họa, người kia không để ý, phất tay: “Đem bức họa này dán ở các cửa thanh lớn, ra lệnh cho bọn họ tập trung binh lực bắt đám người kia.”
“Tuân lệnh, gia.”
Thuộc hạ thu hồi bức họa trong tay, xoay người đi muốn đi ra ngoài. Nhưng người đang ngồi uống trà kia lướt qua bức họa kia, ánh mắt theo phản xạ nheo lại, nhanh chóng chóng nói: “Đứng lại.”
Thuộc hạ cả kinh, nhanh chóng đứng lại, người kia đứng lên, từ từ đi tới, giật lấy bức họa trong tay thuộc hạ. Sóng ngầm bắt đầu khởi động trong mắt, không ngờ người này lại là quận chúa Trường Bình của Đại Tuyên, Vân Nhiễm. Nàng lại tới Tây Tuyết, lần trước hắn muốn bắt nàng về đây, nàng không chịu tới, bây giờ lại xuất hiện. Tiêu Bắc Dã nhìn bức họa, nhung nhớ trong lòng bùng phát, ánh mắt thâm thúy, bàn tay cầm chặt bức họa. Vân Nhiễm là người bản thế tử thích, ngươi vì sao không quan tâm đến bản thế tử, có điều nếu nàng đã đến Tây Tuyết, đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng rời đi.
Tiêu Bắc Dã ra lệnh: “Giữ tờ này lại, những bức họa khác dán lên cửa thành.”
“Ân, gia.” Thuộc hạ thở dài nhẹ nhõm, lắc mình rời đi. Tiêu Bắc Dã đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, Vân Nhiễm không ngờ nàng lại tới Tây Tuyết. Xem ra chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt, bản thế tử cũng muốn xem nàng có thể gây nên náo động gì ở Tây Tuyết, ta thật chờ mong.
Vân Nhiễm cùng đám người Tô Mộ Ảnh đi thẳng về kinh đô, đến thành Tầm Dương, trước cửa thành có dán vài bức họa. Đầu tiên là Tô đại nhân thông đồng với địch bán nước. Tô đại nhân nhìn thấy hình mình bị dán lên cửa thành, trên đó còn viết to rõ ràng tội phạm phản quốc, thiếu chút nữa tức chết. Không có bệnh cũng tức thành bệnh.
Ngoại trừ Tô Mộ Ảnh, còn có hình Ninh Cảnh, Bạch Trạch, trên hình của bọn họ không có ghi chữ gì. Có điều trước cửa thành Tầm Dương có rất nhiều người kiểm tra, mỗi chiếc xe ngựa đi qua đều phải kiểm tra nghiêm khắc. Vân Nhiễm cùng Ninh Cảnh nghênh ngang ngồi trên xe đi thẳng tới cửa thành.
Dù sao bọn họ cũng không phải người trên bức họa, có cái gì phải lo lắng, Vân Nhiễm rất có lòng tin đối với khả năng dịch dung của mình.
Binh lính trước cổng thành tiến đến kiểm tra bọn họ, hỏi người đánh xe, đến từ đâu, đi đâu, làm gì, sau đó vén màn xe kiểm tra. Tiễn Tam nhảy xuống ngựa, nói đâu ra đấy, cũng chủ động vén rèm xe cho binh lính kiểm tra. Nhìn thấy Ninh tiểu gia đang khẽ tựa vào vai Vân Nhiễm, mặt hắn hơi tái lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Ninh Cảnh. Ninh tiểu gia lập tức cảm nhận được sát khí của người này, nghĩ đến chuyện hắn dọa cho người khác xem tiểu kê kê, liền buông Vân Nhiễm ra ngồi ngay ngắn.
Binh lính bắt đầu kiểm tra người trong xe, Vân Nhiễm bình tĩnh nói lại những lời Tiễn Tam đã dạy bọn họ. Những binh lính kia không nghi ngờ, lại hỏi Tô Mộ Ảnh sắc mặt vàng vọt sắp tắt thở một số câu hỏi đơn giản. Sau đó buông rèm xe xuống, đúng lúc này, phía sau xe ngựa vang lên tiếng ồn ào, hóa ra có người gây sự ở phía sau. Đám binh lính kiểm tra xe ngựa của Tô Mộ Ảnh phất tay cho bọn họ rời đi, dẫn người kiểm tra đám người đến sau.
Xe ngựa Vân Nhiễm vừa đi qua, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, nghe thấy âm thanh chỉnh tề vang dội: “Gặp qua thế tử.”
Ninh Cảnh khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, liền thấy bóng người cao ngất, uy vũ như thiên thần, tinh thần phấn chấn, Ninh Cảnh khẽ lẩm bẩm theo phản xạ: “Tiêu đại ca.”
Vân Nhiễm vừa nhìn thấy người kia, nàng quay đầu nhàn nhã tựa vào xe, giống như không nhìn thấy. Không biết Ninh Cảnh nghĩ tới chuyện gì, trong lòng cảm thấy khó chịu, không nói nên lời.
Xe ngựa thuận lợi rời khỏi thành Tầm Dương, chạy thẳng tới kinh thành. Trên đường tuy kiểm tra gắt gao, nghiêm ngặt, nhưng bọn họ đều tránh được. Qua mỗi cửa Tiễn Tam đều thể hiện sự thông minh trí tuệ, khiến đoàn người thuận lợi thoát khỏi kiểm tra của binh linh. Vân Nhiễm ngày càng nghi ngờ hắn, người này rốt cuộc là ai, năng lực lớn, thủ đoạn cao, thuộc hạ lại nhiều, so tài trí cùng binh lính Tây Tuyết, khiến cả đám bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Tiễn Tam này rất có bản lĩnh, hắn quất quýt nàng làm gì? Dọc đường đi, Vân Nhiễm không thể nghĩ ra được.
Chập tối một ngày, sau khi mọi người liên tiếp đấu trí, cuối cùng cũng chạy tới kinh thành Tây Tuyết, vừa vào cửa đã có người cản đường bọn họ.
Vài bóng người cao lớn đi tới, dẫn đầu là một người mặc cẩm y màu đen, khuôn mặt mị hoặc cuồng dã, ánh mắt u ám lóe lên, trên mặt cười động lòng người, hắn cản lại xe ngựa của Vân Nhiễm: “Bằng hữu từ phương xa tới, thực vui mừng, quận chúa Trường Bình giá lâm tới Tây Tuyết, thân là bằng hữu, sao ta có thể không đón tiếp.”
Vân Nhiễm vừa nghe thấy giọng nói này, ánh mắt hơi tối lại, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, vén rèm nhìn ra ngoài, đúng lúc chạm phải ánh mắt sáng quắc của Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử quả nhiên không giống người thường, bản quận chúa đã hạ thấp để đi, không ngờ Tiêu thế tử vừa nghe tin đã hành động, dọc đường đi bản quận chúa nghe dân chúng đồn Tiêu thế tử quyền thế ngập trời, là bằng hữu của ngươi ta không dám nhận vinh hạnh này.”
Vân Nhiễm ra vẻ khách sao, thật ra là âm thầm châm chọc, cái gọi là quyền thế ngập trời, đơn giản là ám chỉ hắn dã tâm bừng bừng, muốn đoạt hoàng vị Tây Tuyết.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã u ám, khẽ cười: “Nếu quận chúa Trường Bình đã tới Tây Tuyết, theo lí phải để cho bằng hữu như ta tiếp đón, mời quận chúa Trường Bình.”
Tiêu Bắc Dã dứt lời, không chờ Vân Nhiễm lên tiếng, liền nhìn Ninh Cảnh ôn hòa: “Tiểu Cảnh, sao không gọi Tiêu đại ca, không ngờ Tiểu Cảnh lại là thái tử Tây Tuyết, ngày trước là Tiêu đại ca chậm trễ ngươi.”
Ninh Cảnh không biết nói gì, ánh mắt u oán nhìn Tiêu Bắc Dã. Dọc đường đi hắn đã hiểu được rất nhiều chuyện, Tiêu đại ca là kẻ thù của hắn, hắn không thể thích Tiêu đại ca như trước kia.
Vân Nhiễm u ám, nhanh chóng nhìn Tiêu Bắc Dã. Xem ra trong nội các của Tô Mộ Ảnh vẫn có người của Cung thân vương, cho nên mới tiết lộ thân phận của Ninh Cảnh, bây giờ hắn rất nguy hiểm. Nàng thật sự cảm thấy hối hận vì đã dẫn hắn tới Tây Tuyết.
Vân Nhiễm nắm chặt bàn tay, cười nhìn Tiêu Bắc Dã: “Xem ra bản quận chúa cũng không nói sai, ở Tây Tuyết dù là việc nhỏ cũng không thể gạt được Tiêu thế tử, có điều nếu thái tử điện hạ đã về kinh, Tiêu thế tử là thế tử phủ Cung thân vương, dẫn đội hình như vậy có phải hơi đơn giản.”
Tiêu Bắc Dã cười ha hả, nhìn Vân Nhiễm: “Tuy rằng bản thế tử biết Tiểu Cảnh là thái tử gia, nhưng quan trọng cần phải được hoàng thượng thừa nhận thân phận của hắn. Dù hắn thật sự là thái tử gia, chỉ sợ bản thế tử cũng không thể dùng lễ nghi long trọng để đón hắn vào kinh. Vẫn phải chờ Tiểu Cảnh gặp hoàng thượng, được đại thần trong triều thừa nhận thân phận rồi mới dùng lễ nghi long trọng để tiếp đón.”
Ninh Cảnh vì câu nói của Tiêu Bắc Dã mà u ám. Hắn ta rõ ràng có ý nói, đại thần trong triều không thừa nhận thân phận của hắn, hắn sẽ không phải là thái tử Tây Tuyết. Dù hắn không cần thân phận thái tử, nhưng nghe Tiêu đại ca nói vậy vẫn cảm thấy buồn bực.
Vân Nhiễm cười lạnh nhìn Tiêu Bắc Dã: “Bản quận chúa thật sự không ngờ Tây Tuyết các ngươi lại có loại quy củ này, thái tử điện hạ còn phải được đại thần thừa nhận, đây không phải chuyện nhà của hoàng thượng sao? Khi nào thì đến lượt đại thần tham dự vào, chẳng lẽ hoàng đế Tây Tuyết chỉ để trưng bày thôi ah?”
Tiêu Bắc Dã u ám, Vân Nhiễm vẫn khó đối phó như lúc ở Đại Tuyên.
Hắn thực sự mong chờ biểu hiện của nàng ở Tây Tuyết.
Bên ngoài xe ngựa, Tiễn Tam lên tiếng: “Tiểu nương tử, Tiễn Tam đói bụng, chúng ta vào thành ăn cái gì đi.”
Tiễn Tam vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng quét mắt nhìn nam tử râu quai nón tráng kiện dựa vào bên cạnh xe ngựa. Chỉ thấy ánh mắt Tiễn Tam khẽ cong như trăng lưỡi liềm, chờ mong nhìn Vân Nhiễm. Tiêu Bắc Dã tưởng kẻ này gọi người khác, lại thấy nam tử này chỉ nhìn Vân Nhiễm, cũng không nói thêm gì khác. Hiếm khi Vân Nhiễm không làm ngơ Tiễn Tam, để Tiêu Bắc Dã thất bại, Tiễn Tam cũng có chỗ dùng, Vân Nhiễm ung dung nói.
“Rất nhanh sẽ vào tới kinh thành, ngươi chỉ biết ăn thôi.”
Tiễn Tam cười hắc hắc, nhìn Tiêu Bắc Dã: “Vị huynh đệ này, ngươi đừng cản đường chúng ta, tiểu nương tử nhà ta đối bụng, chúng ta muốn vào thành ăn cơm, ngươi tránh ra đi.”
Tiêu Bắc Dã hoàn hồn, vẻ mặt khó tin, hắn không tin Vân Nhiễm như vậy lại gả cho người như Tiễn Tam. Cho nên Tiêu Bắc Dã không thèm quan tâm đến hắn, ánh mắt sâu xa nhìn Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, nàng không đùa chứ? Nếu thật sự như vậy, khẩu vị của nàng cũng thật khác người.”
Vân Nhiễm nhướng mày khẽ cười, chớp mắt vài cái, nhìn Tiêu Bắc Dã cười: “Ngươi không biết sao, có người tuy nhìn không tốt, nhưng cũng có tác dụng.”
Nàng nói xong, Tiễn Tâm lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, ta nhìn chính là người nhìn không tốt nhưng hữu dụng.
Vân Nhiễm nhìn động tác của hắn, ánh mắt hơi tối, có điều trước mặt Tiêu Bâc Dã nàng sẽ không thể hiện nửa điểm cảm xúc. Vân Nhiễm nói thêm: “Nhưng cũng có người, nhìn được lại không dùng được.”
Tiêu Bắc Dã đen mặt, Ninh Cảnh nhanh chóng tiếp lời: “Vân tỷ tỷ, người nói có phải là Tiêu thế tử không.”
Ninh Cảnh đã điều chỉnh tâm trạng, tuy rằng hắn không muốn tin, nhưng gặp được Tiêu Bắc Dã, nghe thấy lời hắn ta nói. Hắn hiểu được một điều, Tiêu Bâc Dã không giống người lúc trước hắn biết, bọn hắn vĩnh viễn không thể làm bằng hữu tốt.”
Vân Nhiễm lườm Ninh Cảnh một cái: “Có những điều chỉ cần hiểu không cần nói thành lơi.”
“Ân, Vân tỷ tỷ.”
Ninh Cảnh ngoan ngoãn đáp lời, Tiêu Bắc Dã càng nhăn nhó, có điều rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, cười nhìn Vân Nhiễm: “Bản thế tử ở Đại Tuyên được quận chúa Trường Bình tiếp đón, hôm nay quận chúa tới Tây Tuyết, tự nhiên ta làm chủ nhà phải tiếp đón thật tốt.”
Vân Nhiễm không nói chuyện, Tiễn Tam nhanh chóng hừ lạnh: “Ta không đồng ý, thê tử nhà ta không cần ngươi tiếp đón, nếu cần ta sẽ tiếp đón.”
Tiêu Bắc Dã tối sầm mặt, trong mắt hiện lên tia sắc bén, nhanh chóng lườm Tiễn Tam, sấm sét mưa dông nổi lên cuồn cuộn. Có điều Tiễn Tam cũng không sợ hắn, lạnh lùng lườm lại, Tiêu Bắc Dã không khỏi kinh ngạc, nam nhân này nhìn thô lỗ không ngờ cũng nhanh nhẹn cứng cỏi khác thường. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, một nữ tử áo hồng đi trước tay cầm roi màu đen, cả người tỏa ra sự ác độc, ánh mắt nhanh chóng nhìn xe ngựa Vân Nhiễm, người chưa tới, tiếng đã tới.
“Người đâu, bắt tội thần Tô Mộ Ảnh lại cho bản tiểu thư.”
Nữ tử vừa dứt lời, phía sau có vài con ngựa phi tới, vài bóng người bay lên lao thẳng về xe ngựa của Vân Nhiễm, trong tay cầm trường kiếm chỉ thẳng về phía nàng.
Nàng kia chạy tới trước xe ngựa, cũng không bắt Tô Mộ ảnh mà nhìn Tiêu Bắc Dã, khuôn mặt độc ác đổi thành tiểu nữ thẹn thùng dịu dàng: “Tiêu đại ca, ta nhận lệnh của vương gia, dẫn người tới giúp chàng bắt tội thần Tô Mộ Ảnh.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã hơi tối, khóe môi khẽ cười. Nữ nhân này chính là Du Thanh Yến nữ nhi của hộ quốc tướng quân Du Mục, cánh tay đắc lực của phụ vương. Du Thanh Yên biết võ lại được phụ thân yêu thích, tự mình truyền dạy võ công, đừng thấy tuổi nàng ta nhỏ, võ công lại rất lợi hại. Vi đại tiểu thư Du gia này thích Tiêu Bắc Dã, mà Cung thân vương cũng đồng ý chuyện như vậy. Tuy hai người chưa đính hôn, nhưng cũng có không ít người biết chuyện này, vị Du tiểu thư này nhất định sẽ làm thê tử của Tiêu Bắc Dã.
Có điều Tiêu Bắc Dã cũng không thích Du Thanh Yên, nhưng lại ngại phụ thân nên vẫn giữ phép lịch sự.
Tiêu Bắc Dã nhìn Du Thanh Yến: “Ngươi muốn bắt ai, ta sẽ dẫn Tô Mộ Ảnh về.”
Du Thanh Yên nhanh chóng lên tiếng: “Tại vương gia thấy Tiêu đại ca còn chưa về, cho nên để ta dẫn người tới đây cùng huynh bắt Tô Mộ Ảnh về giao cho thượng thư bộ hình.”
Dứt lời, Du Thanh Yên vung roi lên quát: “Tới, bắt tội thần Tô Mộ Ảnh cho bổn tiểu thư.”
Roi mây như một con rồng bay về phía xe ngựa, Tiêu Bắc Dã muốn ra tay, lại có một bàn tay khác bắt được roi. Tiễn Tam bắt được roi, hơi dùng nội lực, cổ tay Du Thanh Yên đau đớn, khẽ buông lỏng roi rơi xuống đất.
Du Thanh Yên đã bao giờ chịu thua thiệt như vậy, sắc mặt khó coi: “Ngươi là ai, dám can đảm động vào roi của bổn tiểu thư, rõ ràng là tìm chết.”
Nói xong nàng phi người tới buốn giết Tiễn Tam, Tiêu Bắc Dã kịp thời giữ nàng ta lại.
Vân Nhiễm vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, thấy Tiêu Bắc Dã liền thản nhiên cười: “Hóa ra Tây Tuyết không có cái khác, lại chuyên môn sinh ra nữ nhân đanh đá.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Du Thanh Nhiên quay đầu nhìn lại, sắc mặt âm trầm, cắn răng: Ngươi dám nói bổn tiểu thư là nữ nhân đanh đá, ngươi muốn chết sao?”
Du Thanh Yên vẫn tự cho mình là con dâu phủ Cung thân vương, hơn nữa nàng cũng cho rằng sớm muộn gì vương gia cũng làm đương kim hoàng thượng. Nàng chính là thái tử phi, những người này dám trêu chọc nàng rõ ràng là tìm đường chết.”
Vân Nhiễm cười cười nhìn nữ tử áo hồng, khuôn mặt vốn hiền lành xinh đẹp, bị sự ác độc phá hủy, xấu xí dữ dàn, Vân Nhiễm ghét nhất nữ nhân như vậy, không biết trời cao đất rộng.
“Ta nói ngươi là nữ nhân đanh đá, không phải là rất đúng sao?”
“Người đâu, bắt những người này lại cho ta.”
Du Thanh Yên vừa nói xong, thị vệ đồng loạt bao vây quanh xe ngựa.
Tiễn Tam khẽ dùng lực, vung tay lên, chưởng lực cường đại bắn ra, tất cả những kẻ này đều lui về phía sau, nhất thời không ai dám động.
Không ngờ võ công của người này lại lợi hại như vậy, chỉ sợ bọn họ không phải là đối thủ.
Vân Nhiễm cười nhìn Tiêu Bắc Dã: “Không phải Tiêu thế tử nói người tới là khách, phải tiếp đón bản quận chúa sao. Chẳng lẽ đây chính là cách tiếp đón, thật khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Dứt lời, sắc mặt Tiêu Bắc Dã khó coi nhìn Du Thanh Yến. Du Thanh Yên không nhìn hắn mà nhìn Vân Nhiễm, vẻ mặt ghen ghét, hung hăng chỉ vào Vân Nhiễm: “Hóa ra ngươi chính là quận chúa Trường Bình, bổn tiểu thư còn tưởng là ai, hóa ra cũng chỉ có như vậy, bổn tiểu thư tốt hơn ngươi, dựa vào đâu Tiêu đại ca cho rằng ngươi tốt hơn ta.”
Du Thanh Yên nói xong, phi thân nhặt roi lên, hung dữ đánh thẳng về phía Vân Nhiễm.
Tiễn Tam muốn hành động, trong xe ngựa lại có một bàn tay trắng nõn nhanh chóng ngăn cản hắn, bàn tay kia nhanh chóng bắt lấy cây roi màu đen, ngón tay nhanh nhẹn bắt được roi, hai người ở hai đầu bắt đầu đấu nội lực.
Ở đây có không ít người lo lắng cho Vân Nhiễm, ai cũng biết vị Du tiểu thư này là một nữ nhân đanh đá.
Vân Nhiễm khẽ cười, khẽ thúc đẩy nội lực, đánh thẳng vào roi của Du Thanh Yên. Tay nàng ta cứng đờ, theo phản xạ buông lỏng, roi rới xuống, Vân Nhiễm xoay người cầm chặt mạnh mẽ quất lên người Du Thanh Yên, “Ba, ba, ba.” Du Thanh Yên bị Vân Nhiễm đánh ba roi, đau đớn hét lên.
“Tiêu đại ca cứu ta.”
Lúc Vân Nhiễm đánh roi thứ tư, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng bắt được.
“Xin quận chúa bớt giận.”
“Bản quận chúa thân là khách của hoàng đế Tây Tuyết, phụ trách hộ tống thái tử điện hạ về kinh, không ngờ lại gặp phải một nữ nhân đanh đá như vậy, bản quận chúa không dạy dỗ nàng ta thì dạy ai?”
Vân Nhiễm âm trầm lườm Tiêu Bắc Dã, hắn nói nhanh: “Bản thế tử thay nàng xin lỗi quận chúa.”
Tiêu Bắc Dã nói xong, Du Thanh Yên hét lên: “Tiêu đại ca, nhanh bắt bọn họ lại, huynh đã quên bọn họ là đồng đảng của Tô Mộ Ảnh sao, họ là kẻ thù của Tây Tuyết.”
“ Phải không? Ta là quận chúa Trường Bình Đại Tuyên, hôm nay lại thành kẻ thù của Tây Tuyết. Lời này nếu do hoàng đế nói ra ta nghĩ ít ngày nữa hai mươi vạn Vân gia quân sẽ đến biên giới Tây Tuyết. Tây Tuyết cũng thật cuồng vọng nhìn thấy ai cũng nói là kẻ thù, ngươi cho rằng Đại Tuyên chúng ta sợ các ngươi sao?”
Vân Nhiễm lạnh lùng thị huyết nói vang vang. Tiêu Bắc Dã nhăn nhó, âm ngoan lườm Du Thanh Yên, nữ nhân ngu xuẩn này, nói chuyện không biết dùng đầu óc.
Du Thanh Yên còn muốn nói tiếp Tiêu Bắc Dã đã quát lên: “Câm miệng, quận chúa là khách của Tây Tuyết, ngươi ăn nói linh tinh cái gì.”
Du Thanh Yên đỏ mắt, cắn răng, nàng biết Tiêu đại ca thích nữ nhân này. Nàng vất vả hỏi thăm tin tức từ đoàn sứ thần Tây Tuyết, nghe nói lúc ở Đại Tuyên, Tiêu đại ca thích một nữ tử tên là Vân Nhiễm. Nàng đang muốn tìm nữ nhân này tính sổ, không ngờ nàng ta lại chạy tới Tây Tuyết, đây là địa bàn của mình, nàng còn sợ nàng ta sao.
Ánh mắt Du Thanh Yên hiện lên vẻ lo lắng, cắn chặt răng, khẽ lên tiếng nhắc nhở Tiêu Bắc Dã.
“Tiêu đại ca, huynh đã quên, vương gia hạ chỉ, bắt lấy Tô Mộ Ảnh giải đến đại lao bộ hình.”
Tiêu Bắc Dã u ám, bàn tay nắm chặt lại. Càng thêm chán ghét Du Thanh Yến, có điều hắn không nói gì, bởi vì nàng ta là con dâu phụ vương vừa ý, hắn không muốn gặp Du Thanh Yên, nhưng cũng không thể cãi lời phụ vương. Tiêu Bâc Dã nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm, trầm giọng nói: “Quận chúa, nàng khách của Tây Tuyết, nhưng Tô Mộ Ảnh trong xe là tội thần, bản thế tử phải bắt hắn đến bộ hình.”
Dọc đường đi, Tiêu Bâc Dã vẫn không bắt được đám người Vân Nhiễm cùng Tô Mộ Ảnh, qua vài thành trì đều bị bọn họ tránh được. Sau khi kiểm tra Tiêu Bắc Dã xác định đội hình này chính là bọn họ, bệnh nhân trong xe chính là Tô Mộ Ảnh.
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, vài con ngựa phi tới bao vây quanh xe ngựa.
Vân Nhiễm không sợ chút nào, cười yếu ớt lên tiếng: “Ta không biết Tô đại nhân có tội, cho nên sẽ không giao hắn ra.”
Tiêu Bắc Dã nhắc nhở Vân Nhiễm: “Quận chúa, đây là Tây Tuyết, không phải Đại Tuyên.”
Tiêu Bắc Dã không muốn Vân Nhiễm chịu thiệt.
Có điều Vân Nhiễm không định giao Tô Mộ Ảnh ra, chẳng lẽ Tiêu Bắc Dã nghĩ có thể ép được nàng.
Vân Nhiễm khẽ cười, thực tế nàng đã sớm ra lệnh cho Bạch Trach tiến cung bẩm báo hoàng thượng, nàng dây dưa với Tiêu Bắc Dã chỉ vì đợi hoàng đế Tây Tuyết giá lâm.
Trên mặt Tiêu Bắc Dã phủ một tầng khó hiểu, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, vậy bản thế tử đành đắc tội, bắt Tô Mộ Ảnh trước, rồi xin lỗi nàng sau.”
Vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã vung tay lên: “Người đâu, bắt Tô Mộ Ảnh lại.”
Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam cười tủm tỉm: “Tiễn Tam, đây là lúc bảo vệ tiểu nương tử nhà ngươi, lên đi.”
“Ai dám bắt nạt tiểu thê tử của ta, rõ ràng là tìm chết.”
Tiễn Tam nhanh chóng vung tay lên ra lệnh cho thuộc hạ: “Người đâu, có người muốn cướp phu nhân, kẻ nào lên giết kẻ đó xem ai dám động.”
Tiễn Tam dở thói thổ phỉ, Tiêu Bắc Dã khó coi, nghe hắn mở miệng là tiểu thê tử, ngậm miệng gọi phu nhân, cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, không ngờ Vân Nhiễm không thích hắn, lại dây dưa với mãng phu như Tiễn Tam.
Hai bên đã muốn đánh nhau, đột nhiên từ phía cửa thành có binh linh phi tới, vang lên tiếng vó ngựa đều đặn, có người nói to: “Hoàng thượng tới.”
Vài chiếc xe ngựa đi tới, dẫn đầu là một chiếc xe màu vàng phía sau có vài con ngựa đi theo bảo vệ.
Tiêu Bắc Dã nhanh chóng xuống ngựa, mọi người đồng loạt hô vạn tuế. Tuy rằng Cung thân vương có dã tâm, nhưng cũng không thể ngang nhiên nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, ngược lại càng phải tỏ ra cung kính, trước mặt người khác làm ra vẻ trung thần tận tâm.
Mọi người quỳ xuống, Tô Mộ Ảnh đang giả bệnh trên xe ngựa Vân Nhiễm cũng nhanh chóng lăn xuống xe khóc nức nở.
“Hoàng thượng, lão thần thiếu chút nữa là không gặp được người, hoàng thượng làm chủ cho lão thần. Lão thần vì đón thái tử điện hạ về kinh, không ngờ Đinh tri phủ lại hãm hại lão thần thông đồng với địch bán nước, hoàng thượng giải oan cho lão thần.”
Tô Mộ Ảnh nức nở kể lại, trên xe ngựa vang lên tiếng ho, một bàn tay gầy yếu đầy gân xanh khẽ vén rèm nhìn ra bên ngoài. Ông ta cũng không nhìn Tô Mộ Ảnh, mà nhìn về phía xe ngựa Vân Nhiễm, nhưng Ninh Cảnh ở bên trong không ló mặt ra.
Hoàng đế Tây Tuyết thất vọng, nhìn Tô Mộ Ảnh, nói nhanh: “Ái khanh, hãy bình thân, trẫm?”
Hoàng đế còn chưa nói xong, phía sau đã vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, bụi đất mù mit, có ngựa phi cấp tốc tới. Người đi trước vừa tới đã chỉ thẳng vào Tô Mộ Ảnh: “Tô Mộ Ảnh, thật to gan, thông đồng với địch bán nước còn dám đến trước mặt hoàng thượng khóc lóc kể lể. Hoàng thượng vì chuyện của ngươi, gần đây bệnh nặng, loại nghịch thần bất trung, giữ lại chỉ thành tai họa, người đâu, bắt Tô Mộ Ảnh lại.”
Người này vừa nói xong, phía sau đã có vài bóng người, lao thẳng về phía Tô Mộ Ảnh.
Tô Mộ ảnh nhăn nhó, Cung thân vương thật lòng muông dạ thú, không để hoàng thượng vào mắt, không diệt tên này, cho dù chết Tô Mộ Ảnh cũng không nhắm mắt.
Mắt thấy thuộc hạ Cung thân vương đã bổ nhào về phía Tô Mộ Ảnh, đột nhiên chong xe ngựa bắn ra vài mũi ám khí, bắt thẳng về những thuộc hạ kia, bọn họ nhanh chóng dừng lại.
Giọng Vân Nhiễm trong trẻo lạnh lùng: “Vị này chắc là Cung thân vương Tây Tuyết? Không biết vì sao vương gia khẳng định Tô đại nhân thông đồng với địch bán nước, ông ta tới Đại Tuyên đón thái tử điện hạ, sao lại thành thông đồng với địch.”
Cung thân vương Tiêu Chiến nhanh chóng nâng mắt nhìn, một đôi con ngươi thâm thúy gió mưa nhằm thẳng vào Vân Nhiễm, tràn ngập sát khí, vừa nhìn đã biết người này là sát tinh. Có điều cũng tuấn tú, có con như Tiêu Bắc Dã, tuổi hắn cũng không nhỏ nhưng cũng không già, cả người lộ ra vẻ cuồng vọng khí phách thiên hạ.
Vân Nhiễm hơi kinh ngạc, không ngờ Tiêu Chiến lại trẻ như vậy, so với Tiêu Bắc Dã, ông ta càng thêm cuồng vọng, khí phách bễ nghễ không ai bì kịp, khiến người ta nhìn mà sợ, rất nhiều người không dám nhìn Tiêu Chiến, chỉ cần khẽ liếc liền cúi đầu.
Vân Nhiễm chỉ hơi kinh ngạc vị vương gia này quá trẻ, cũng không thấy sợ hãi. Tiêu Chiến hơi nheo mắt lại nhìn nhìn chằm chằm nữ tử trong xe, không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng ôn nhã trong trẻo lạnh lùng. Ánh mắt Tiêu Chiến lộ ý cười, nữ tử này có điểm thú vị, nàng chính là hoa vương trong truyền thuyết của Đại Tuyên, quận chúa Trường Bình trí tuệ vô song sao? Rất thú vị
Nhưng dám can đảm động đến người trong tay hắn, lá gan của nàng không nhỏ, Tiêu Chiến tàn nhẫn lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình thật to gan.”
“Bản quận chúa không có gì, nhưng gan vẫn lớn một chút, không biết vì sao Cung thân vương một mực khẳng định Tô đại nhân thông đồng với địch bán nước. Chẳng lẽ chỉ dựa vào một lá thư sao? Như vậy bản quận chúa có thể nói cho vương gia phong thư đó là giả, bản quận chúa có thể chứng thực thật giả, vương gia có muốn bản quận chúa biểu diễn không?”
Dứt lời, ánh mắt Tiêu Chiến u ám, nha đầu này có chút bản lĩnh. Cung thân vương không nói gì, hoàng đế Tây Tuyết trầm giọng lên tiếng: “Cung thân vương, phong thư kia đâu, giao cho quận chúa Trường Bình, trẫm muốn biết đến cùng là Tô đại nhân thông đồng với địch bán nước, hay là có người hãm hại Tô đại nhân. Nếu để trẫm tra ra nhất định sẽ nghiêm trị ko tha.”
Tuy rằng khuôn mặt hoàng đế Tây Tuyết gầy gò nhợt nhạt, nhưng khí phách uy nghi, có khí chất hoàng gia.
Tiêu Chiến nhanh chóng nhìn Tiêu Bắc Dã. Hắn nhìn sự căm tức trong mắt phụ vương, hơi trầm xuống. Đây là phụ vương đang trách hắn vô dụng, hắn đến cửa thành để bắt Tô Mộ Ảnh, lại không bắt được người, còn để cho hoàng thượng chạy tới đây. Xem ra vừa rồi Vân Nhiễm dây dưa với hắn chỉ để kéo dài thời gian, nàng đã sớm sai người đi bẩm báo với hoàng thượng.
Tiêu Bắc Dã im lặng, nhanh chóng đưa thư cho Vân Nhiễm. Vân Nhiễm cười cười nhìn hắn.
“Tiêu thế tử, ngươi nói xem Tô Mộ Ảnh chỉ là học sĩ nội các, ông ta thông đồng với địch có phải rất buồn cười không. Hắn có thể cho người khác ưu thế gì, phong thư này rất đơn giản, bản quận chúa không cần nghĩ cũng biết có người giả mạo nét chữ của Tô Mộ Ảnh viết ra phong thư thông đồng với địch phản quốc. Nhưng chắc ngươi không biết? Phong thư này sẽ có dấu mực, chỉ cần dùng nước rửa qua sẽ hiện lên dấu mực.”
Vân Nhiễm nói xong, Tiêu Bắc Dã cứng ngắt, Tiêu Chiên u ám đến cực điểm, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Thú vị, thú vị, lúc trước đoàn sứ thần đi sứ Đại Tuyên trở về nói, bổn vương còn chưa tin, bây giờ nhìn thấy quả nhiên là trí tuệ vô song.”
Tiêu Chiến nói xong, u ám xoay người quát thuộc hạ phía sau: “Người đâu, lập tức bắt bắt Đinh tri phủ, dám hãm hại Tô đại nhân, rõ ràng là tìm chết.”
Tiêu Chiến không ngờ vị quận chúa này vừa hiện thân, đã khiến hắn tổn thất một tri phủ, nàng còn bảo vệ Tô Mộ Ảnh. Nữ nhân này quả thật đủ thông minh, nhưng hắn lại càng cảm thấy hứng thú với nàng, về phần Đinh tri phủm đối với hắn tổn thất không đáng kể.
Giọng Vân Nhiễm vang lên: “Cung thân vương gia không cần ta trình diễn một chút sao?”
Tiêu Chiến trầm giọng nói: “Bỏn vương tin tưởng, nếu quận chúa đã nói vậy, tất nhiên là Tô đại nhân bị kẻ khác hãm hại.”
Quỷ Y Quận Vương Phi​ Quỷ Y Quận Vương Phi​ - Ngô Tiếu Tiếu