Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Lục Soát Cung Điện
ai năm nay Thần Long cung càng ngày càng lớn mạnh, đã xâm nhập vào từng ngõ ngách của Đông Tần.
Tên Mộ Dung Xung này vẫn là kẻ khiến hoàng đế vô cùng đau đầu, vẫn luôn phái người đi điều tra cẩn thận, nhưng cũng không hề tìm thấy dấu vết của bọn họ để lại, những người này tuy rằng hoạt động rộng khắp nơi, nhưng mà ẩn nấp cũng vô cùng cẩn thận, hành động nhanh chóng, nhất kích liền lui, điều này khiến người bình thường căn bản không thể động đến bọn họ được.
Nhưng ai mà biết được, tên Mộ Dung Xung này lại có quan hệ thân thiết với chủ tử bọn họ, vẫn luôn trốn tránh trong hoàng cung.
Điều này nếu rơi vào tai Hoàng Thượng, chỉ sợ chủ tử cũng sẽ bị liên lụy, hơn nữa hắn với chủ tử lại thân thiết như vậy, hẳn là có bí mật gì đó không thể cho ai biết đi.
“Chủ tử tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách với người kia cho thỏa đáng”.
Lưu Tinh bình tĩnh mở miệng, Kinh Vân đứng một bên hiếm khi thấy cũng gật đầu phụ họa theo, đứng cùng một trận tuyến với Lưu Tinh.
Lưu Tinh nói xong, ngay cả Uyển Uyển cũng gật đầu theo, cả ba người bọn họ đều cảm thấy người kia rất nguy hiểm, giống như là hắn sẽ hại đến chủ tử vậy, mà bọn họ cũng mặc kệ tranh giành trong hoàng thất, cũng không quản cái gì ân oán tình cừu, chỉ là muốn bảo vệ chủ tử để không bất kỳ kẻ nào có thể gây thương tổn đến chủ tử.
Mộ Dung Xung này, đến tột cùng là loại người nào? Ai cũng không biết, từ khi Thần Long cung xuất hiện tới nay, hắn vẫn che mặt, căn bản không có ai được nhìn thấy dung mạo của hắn, có người nói hắn có dung yêu nhan có thể mê hoặc người, có người lại nói hắn hắn giống như ma quỷ khiến cho người ta sợ, bất kể là loại nào, đều là thần bí, bí hiểm.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Vân Tiếu nhìn đám thuộc hạ nghiêm túc như vậy, nhướng nhướng mày, buồn cười mở miệng.
Tuy rằng nàng rất cảm ơn đám thuộc hạ quan tâm đến mình như vậy, nhưng mà nàng cũng có chủ ý của mình, hơn nữa Mộ Dung Xung kia là tốt là xấu, nàng cũng chưa có nhận ra, có lẽ hắn thực hung ác tàn nhẫn, nhưng theo như hiện nay, nàng cũng chưa có thấy hắn quá mức độc ác tàn nhẫn, tuy rằng hắn đã từng muốn giết nàng, nhưng cuối cùng cũng không có xuống tay, có thể thấy được trong nội tâm hắn cũng không phải là kẻ ngoan độc không có nhân tính, về phần những hành vi của hắn, nhất định là có cất giấu một bí mật kinh thiên, điểm này nàng có thể cảm nhận được, hơn nữa bí mật này còn có liên quan đến Thái Hậu cùng Hoàng thượng đương triều, cho nên hắn mới trốn tại trong hoàng cung, hoàng cung tựa như nhà của hắn vậy, qua lại tự nhiên, căn bản không chịu trói buộc của bất kỳ kẻ nào.
Điều này không phải người bình thường có thể làm được, mặc dù võ công có cao cường tới đâu, hoặc là có bản lĩnh lớn, hoàng cung giống một tòa mê thành, người bình thường căn bản không thể hiểu biết tỉ mỉ cặn kẽ được, ngay cả mọi người cùng nàng ở nơi này còn bị lạc đường, nhưng hắn lại quen thuộc giống như đang ở nhà mình.
Vân Tiếu nghĩ, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ vô cùng lớn mật.
Chẳng lẽ Mộ Dung Xung cũng là người trong hoàng thất, ý nghĩ này như mọc rễ trong đầu, không làm sao bỏ ra được.
Có điều cần gì quản hắn là loại người nào, đó đều là ân oán của hoàng thất, không có quan hệ gì tới mình, nàng chỉ biết là, trước mắt hắn và nàng có cùng một mục tiêu, nàng sao có thể để cho tên Thượng Quan Diệu này được tiện nghi như vậy chứ, nếu như đã đưa ra lễ vật thứ nhất, vậy thì đêm mai sẽ có lễ vật thứ hai.
Giả quỷ sao? Được, rất có ý nghĩa, hiếm khi Mộ Dung Xung đại hiệp lại nghĩ ra được ý tưởng đáng yêu như vậy, vậy thì chơi một chút đi.
Vân Tiếu khuôn mặt tươi cười nở rộ, trên má phấn lúm đồng tiền mềm mại, ngọt đáng yêu.
Trong ánh mắt hiếm khi lại thấy sự chăm chú, nghiêm túc.
“Các ngươi quan tâm ta, ta rất cảm kích, nhưng mà ta biết chừng mực, về phần Mộ Dung Xung làm người thế nào, không ở trong phạm vi chúng ta cần quản, chúng ta phải làm là, thứ nhất, khiến cho hoàng cung đại loạn, thứ hai, xuất cung ra ngoài, ta sợ?”
Vân Tiếu không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trên cửa sổ tích một tầng hoa tuyết, mê mê mang mang.
“Chỉ sợ Hoàng Thượng chưa chắc đã buông tha cho phụ thân và ca ca, ta phải xuất cung nhanh một chút, đến Phong Nha Quan, giúp cho bọn họ một tay”.
“Dạ, chủ tử”.
Ba người đồng thời lên tiếng trả lời, nhìn thân mình chủ tử mập mạp giống như một chiếc bánh bao thịt nhỏ, không ngờ rằng chủ tử đã suy nghĩ nhiều như vậy rồi, tính cách như vậy sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác chứ, xem ra thực sự là do bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.
“Hai người các ngươi lui xuống đi, không có lệnh của ta không được tùy tiện xuất hiện, ta sợ các ngươi lộ ra dấu vết, đến lúc đó sẽ hỏng việc”.
Vân Tiếu quay đầu, lời nói thấm thía mở miệng, nhìn Lưu Tinh và Kinh Vân, hai người cung kính gật đầu, lắc mình rời đi.
Bên trong tẩm cung, Uyển Uyển đã đi tới, đỡ lấy thân thể của nàng, uyển chuyển mở miệng: “Ngủ đi, đêm đã khuya rồi”.
“Được, đi ngủ, ” Vân Tiếu gật đầu, chuyện không biết vẫn là để sau này đi, còn có chuyện gì có thể làm khó nàng được chứ? Nữ nhân tự tin mới là người đẹp nhất, giương lên một nụ cười sáng như ngọc…
***
Cảnh Phúc cung.
Đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng lay động, trong đại điện kim bích huy hoàng giống như được bao phủ một tầng không khí mờ ảo, người ngồi trên cao kia, mặt lạnh như hồ nước, trên ngũ quan tuấn dật, đang nổi giận lôi đình, âm ngao khó coi, bàn tay to nắm chặt lấy tay vị ghế dựa, bên trên gân xanh nổi lên, biểu hiện ra sự phẫn nộ của hắn, tuy rằng mi mắt híp lại, nhưng mà hô hấp dồn dập, trong ngực phập phồng cao thấp.
Phía dưới đại điện, có hai người đang cung kính đứng thẳng, thân hình đều cao ngất, một người mặc cẩm bào, tóc được vấn lên, lãnh mị ám trầm, đúng là thân vương đương triều Thượng Quan Lâm, tên còn lại, cũng mặc một thân quan phục, màu đỏ tiên diễm, trước ngực thêu diều hâu, có thể thấy được người này địa vị không thấp, thắt lưng treo lệnh bài trong cung, chính là thân tín của Hoàng Thượng, thống lĩnh thị vệ hậu cung Tống Uyên.
Hoàng Thượng ngay trong đêm lại tuyên bọn họ vào cung, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người không dám khinh thường, giờ phút này cảnh giác nhìn Hoàng Thượng đang ngồi trên cao.
Thượng Quan Diệu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt kia tàn nhẫn thị huyết, âm trầm tản mát ra hàn quan trong suốt.
Thanh âm lạnh lùng như băng mỏng vang lên: “Trẫm tuyên các ngươi lại đây, là vì trong cung liên tiếp xảy ra một ít việc lạ, tối nay các phi tần trong hậu cung đã bị người ta hạ hợp hoan tán (xuân dược), người này tâm vô cùng khó lường, hơn nữa trẫm có thể khẳng định, hắn vẫn còn ẩn nấp trong cung, các ngươi cần phải điều tra nhanh một chút, trẫm muốn đem hắn thiên đao vạn quả “.
Nghĩ đến chuyện mình không thể, rốt cuộc cũng vô duyên hưởng thụ nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, Thượng Quan Diệu trong lòng hận muốn hộc máu, nếu mà giờ phút này bắt được người kia, hắn muốn từng đao từng đao róc xương lóc thịt hắn, khiến cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời, hối hận vì đã làm những chuyện như vậy với hắn, Thượng Quan Diệu trong mắt che phủ một tầng đỏ au thị huyết, bàn tay to nắm chặt, đập mạnh xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, bàn nhỏ ba một tiếng vang lên vỡ thành hai mảnh.
“Kê đơn?”
Thượng Quan Lâm và Tống Uyên hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiện lên ngưng trọng, thân là thống lĩnh hậu cung, thế nhưng có người ẩn thân trong cung, mà lại không biết gì, đây là do hắn thất trách.
Tống Uyên bùm một tiếng quỳ xuống, sợ hãi mở miệng: “Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần”.
Thượng Quan Diệu lạnh lùng liếc nhìn Tống Uyên, nói thật ra, chuyện này xảy ra, là Tống Uyên thất trách, trong cung có nhân liên tục động tay chân, làm thống lĩnh thị vệ, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, không phải thất trách thì là cái gì, nhưng mà thông qua vài chuyện, Thượng Quan Diệu cũng đã hiểu, kẻ đứng ở chỗ tối hạ thủ này không phải người bình thường, chỉ sợ là một nhân vật rất lợi hại, cho nên chỉ dựa vào một mình Tống Uyên chưa chắc đã tìm ra, cho nên hắn mới trong đêm truyền Lâm Vương tiến cung, tin tưởng hai bọn họ hợp tác, nhất định có thể tra ra dấu vết để lại.
“Lâm Vương gia, trẫm cho ngươi tiến cung, chính là muốn cho ngươi và Tống Uyên cùng nhau liên thủ, mau chóng bắt được kẻ đã hạ độc này, mặt khác, có khả năng người này dịch dung thành thái giám và cung nữ trong cung, các ngươi không được bỏ qua bất kỳ nơi nào”.
“Dạ, thần đệ đã hiểu”.
“Thuộc hạ đã hiểu”.
Hai người ngươi đồng thời lên tiếng trả lời, Thượng Quan Diệu phất phất tay, hướng về phía Tiểu Đình Tử bên cạnh phân phó: “Tiểu Đình Tử, mấy ngày này an bài cho Lâm Vương gia ở trong cung, trẫm mệt mỏi”.
“Dạ, Hoàng Thượng”., Tiểu đình tử cung kính đi qua, dẫn Thượng Quan Lâm và Tống Uyên đi ra ngoài, sau khi phân phó tiểu thái giám an bài chỗ ở cho Lâm Vương gia, lại quay người đi vào trong đại điện, trong điện, Hoàng Thượng một thân mệt mỏi nghiêng người tựa vào long tháp, sắc mặt âm tàn, vô tình, trên ngũ quan tuấn dật sắc mặt có chút không tốt, những chuyện xảy ra gần đây, Hoàng Thượng quả thật đã mệt quá mức, có thể nói là liên tiếp đả kích, vừa đem Vân Mặc đuổi ra kinh thành, trong cung lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thật sự là nhiều chuyện a, Tiểu Đình Tử đi đến bên cạnh người Thượng Quan Diệu, thật cẩn thận mở miệng: “Hoàng Thượng, đêm đã khuya trời lạnh, đi vào nghỉ ngơi đi”.
“Ừ, vào đi thôi..”
Tiểu Đình Tử vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Diệu, đi vào nội điện.
Thượng Quan Lâm sau khi được an bài lại trong cung, tính cả thống lĩnh thị vệ Tống Uyên, suốt cả đêm bày ra kế hoạch tỷ mỉ, không tha cho bất kì nơi nào trong hậu cung, nhất định phải điều tra ra kẻ đứng trong bóng tối kia, trảm thảo trừ căn, dám ở trong thâm cung hoàng gia bày trò quỷ quái, muốn chết.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, Thái Hậu sáng sớm liền tuyên Thượng Quan Diệu.
Bởi vì một đêm khó ngủ, sắc mặt Thái Hậu có chút tái nhợt, dưới mắt còn có một quầng thâm đen, vế đỏ trên mặt có thể mơ hồ thấy được, cả người giống như là đã già đi mấy tuổi, hoàn toàn không còn sự gọn gàng như ngày thường, quanh thân lộ ra vài phần tang thương, trong ánh mắt lạnh lùng, nhìn nhi tử phía dưới, đáy lòng hơi hơi có chút thất vọng, Diệu nhi a, vì sao con lại không cảm nhận được tấm lòng của mẫu hậu, hơn nữa con làm việc đúng là thiếu cân nhắc, đây không phải là sự âm trầm mà một hoàng đế cần có.
Thượng Quan Diệu đã nhận được tin, biết đêm qua Dạ Tố Tuyết và đám người Lã Chiêu Nghi, sáng sớm hôm nay mẫu hậu đã triệu kiến mình, tức giận đến mức như vậy, cũng là bởi vì chuyện của đám Dạ Tố Tuyết đi. Nhìn mẫu hậu quan tâm đến chuyện của mình mà xanh xao, Thượng Quan Diệu trong lòng thấp thỏm không đành lòng, chậm rãi mở miệng.
“Mẫu hậu, nhi thần?”
Có điều hắn còn chưa có nói xong câu, Thái Hậu giơ lên một bàn tay, đánh gãy lời kế tiếp của hắn, tiếng nói âm u vang lên.
“Diệu nhi a, mẫu hậu thực sự là thất vọng về con, lần trước con trừng trị Liễu mỹ nhân, còn đem Triệu tài tử nhốt vào trong lãnh cung, mẫu hậu thông cảm cho con, hơn nữa hai phi tần kia cũng không có địa vị gì, nhưng mà những người hôm qua con đều biết rõ, nhà mẹ đẻ sau lưng bọn họ đều có thực lực, ở trong triều cũng có địa vị nhất định, mùa đông khắc nghiệt, con lại đem mấy người bọn họ ném vào hồ nước lạnh như vậy, nếu không phải ai gia tiến đến, các nàng chẳng phải là tất cả đều hương tiêu ngọc vẫn (*chết), các nàng đã chết không có gì, mỹ nhân trong thiên hạ còn nhiều mà, nhưng mà các đại gia tộc phía sau lưng các nàng, sẽ đối đãi với con như thế nào đây? Chẳng lẽ nhưng điều này thôi mà con cũng không nghĩ tới sao?”
Thái Hậu khí thế bức người trách mắng nặng nề, giận dữ trừng mắt nhìn Thượng Quan Diệu.
Thượng Quan Diệu thở hốc vì kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn mẫu hậu, đáy lòng dâng lên vô tận thê lương, mẫu hậu ngay cả con mình cũng không tin tưởng sao? Hoàng quyền này thực đáng sợ, mẫu tử bọn họ vẫn còn là hai mẹ con khăng khít như trước sao? Lá mọc cách đã có khe hở, đáy lòng đã có vết rách, vết rách này, còn có thể bù đắp lại được sao?
Thượng Quan Diệu khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng quyết tuyệt, đôi đồng tử càng lúc càng sâu thẳm không thấy đáy, trên khuôn mặt tuấn tú nháy mắt bao phủ một tầng hàn sương.
Mẫu hậu chỉ trích hắn như vậy, khiến hắn đả kích không chịu nổi, hắn vẫn là vua của một nước, huống hồ hắn làm những chuyện này cũng bởi vì có nguyên nhân.
Thượng Quan Diệu nghĩ vậy, xoay mình quát lạnh: “Mẫu hậu, người quá đáng rồi”.
Thái Hậu ngẩn ra, ngây ngốc nhìn xuống đại điện, tức sùi bọt mép, hô hấp dồn dập, nhìn về phía nam tử đứng đầu thiên hạ kia, trong đôi mắt trong suốt lạnh lùng căm tức nhìn bà, tiếng nói lạnh lùng
“Mẫu hậu, trẫm vẫn là vua của một nước, người lại chỉ trích trẫm như vậy, làm sao trẫm còn có thể cái quản được thiên hạ, cai quản được quần thần trong triều”.
“Diệu nhi, ” Thái Hậu không biết nên phản ứng như thế nào, lòng bà phút chốc tan thành nhiều mảnh nhỏ, vì sao lại có thể như vậy a, Diệu nhi đã không còn giống như trước, hắn cũng đã không còn đem mẫu hậu là bà để trong lòng, nếu như không có những thứ này, Diệu nhi của bà vẫn là đứa con ngoan ngoãn như trước, trong đôi mắt hoa đào của Thái Hậu, rơi ra một giọt nước mắt như hạt châu, nhỏ xuống lòng bàn tay, lạnh lẽo một mảnh.
Đáng tiếc hoàng đế trong đại điện, trong lòng chỉ còn độc ác cùng lạnh lùng, căn bản không để ý tới thương tâm của Thái Hậu, sắc mặt âm trầm, phất tay đi ra khỏi điện.
Thân mình cao ngất trầm ổn đi ra ngoài, đi đến trước cửa điện, dừng lại một chút, dường như vẫn không đành lòng, trầm giọng mở miệng.
“Mẫu hậu, là người khiến cho nhi thần thương tâm, ngay cả người cũng không tin nhi thần, chuyện tối hôm qua, là vì vài phi tần kia đã trúng hợp hoan tán, chỉ còn cách vứt vào trong hồ nước lạnh mới có thể hạ được nhiệt lượng này, chẳng lẽ mẫu hậu còn hy vọng nhi thần tìm vài nam nhân đến cho các nàng sao?”
Thượng Quan Diệu nói xong, cũng không quay đầu lại thong thả đi ra ngoài, ngoài cửa điện vang lên thanh âm lanh lảnh của Tiểu Đình Tử: “Hoàng Thượng khởi giá hồi cung”.
Trên đại điện Trường Tín cung, Thái Hậu nghe xong những lời nói của Thượng Quan Diệu, nghiêng người ngã vào ghế phượng, không tiếng động chảy lệ.
Bà bị làm sao vậy? Vì sao ngay cả con mình mà cũng không tin, thì ra là do các nàng ta trúng hợp hoan tán, cho nên mới bị Diệu nhi bỏ vào trong hồ nước lạnh, chuyện này vốn dĩ khiến cho Diệu nhi khó chịu, mà mình lại khiến hắn đau lòng, hắn sao có thể không hận một mẫu thân như bà.
Thái Hậu một bên rơi lệ, một bên thương tâm, nghĩ đến chuyện có người hạ dược Diệu nhi, hiện tại lại lại hạ xuân dược với vài phi tần kia, không khỏi hận từ tận đáy lòng, lặng yên lau đi nước mắt, ngẩng đầu, ánh mắt ửng đỏ, trầm giọng phân phó Lâm An bên cạnh.
“Đi, mời Tây Môn Tiên Sinh đến Tiểu Diệp đình, nói là ai gia muốn gặp hắn”.
“Dạ, nương nương”.
Lâm An cung kính lĩnh mệnh, xoay người rời đi, trên cao kia, Bình cô cô đã đi theo Thái Hậu nhiều năm, vươn tay nâng Thái Hậu nương nương dậy: “Nương nương muốn gặp Tây Môn Tiên Sinh làm cái gì?”
Thái Hậu cũng không nói gì, đồng tử lóe ra, bà muốn thử Tây Môn Thược một chút, trực giác cho bà biết người này còn có ý đồ khác, nội liễm mà thâm trầm, dường như không phải là một kẻ không màng đến thế sự như vậy.
Từ sau khi hắn tiến cung, trong cung liên tiếp đã xảy ra rất nhiều chuyện, điều này không thể không khiến bà hoài nghi, tất cả mọi việc này đều là do Tây Môn Thược gây nên, hắn cùng lúc giúp Hoàng Thượng, cùng lúc lại âm thầm động tay chân, rốt cuộc thì hắn là ai, muốn làm gì?
Thái Hậu nắm lấy tay Bình cô, vẻ mặt như có chút suy nghĩ, hai người đi về phía Tiểu Diệp đình.
Tiểu Diệp đình ngay tại bên trong Trường Tín cung, tứ phía đều trồng hoa mai, một đêm tuyết rơi, hoa mai nở rộ tươi đẹp, vừa vặn có thể thưởng mai phẩm trà, thuận tiện nhìn xem người này che dấu sâu đến đâu, đến tột cùng có mục đích gì?
Tây Môn Thược nhận được ý chỉ, nhưng cũng không hề phản kháng gì, cũng không có khó xử Lâm công công, lạnh lùng đi theo Lâm công công đến Trường Tín cung.
Bên trong Tiểu Diệp đình, ba mặt dùng bình phong vây lại, chỉ lộ ra một mặt, lộ ra hoa mai nở rộ phía trước, một cành mai vô cùng xinh đẹp, hoa mai đỏ au (HĐ: mai ở đây màu đỏ ak???:-s), ở trong tuyết trắng kinh diễm nói không nên lời, hương hoa thoang thoảng, tiến thẳng vào trong mũi, lúc này thưởng mai, cảm thấy mai này thực thanh cao, không hề kém so với mẫu đơn, có cũng là càng thêm suất sắc cùng độc đáo.
“Nương nương, Tây Môn Tiên Sinh đã tới”.
Bên ngoài đình Lâm An cung kính mở miệng, thanh âm uể oải của Thái Hậu vang lên: “Để cho Tây Môn Tiên Sinh vào đi, bên ngoài rất lạnh đâu”.
“Dạ, nương nương, ” Lâm An lĩnh mệnh, xoay người thỉnh Tây Môn Thược tiến vào Tiểu Diệp đình.
Tây Môn Thược cử chỉ phong lưu lịch sự tao nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh, áo dài tung bay, tao nhã tiêu sái tiến vào Tiểu Diệp đình, hướng về phía Thái Hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn trong đình thi lễ.
“Tây Môn Thược tham kiến Thái Hậu nương nương”.
“Đứng lên đi, Tây Môn Tiên Sinh có thể ngồi cùng ai gia thưởng mai, phẩm trà”.
Thanh âm ôn nhu của Thái Hậu vang lên, Tây Môn Thược trấn định tự nhiên, trên dung nhan anh tuấn không chút nào khủng hoảng, quả nhiên là không nhanh không vội, tựa như cành trúc, ở trong trời đông tuyết phủ, hoa mai lộ ra, mai cao nhã.
“Tạ Thái Hậu nương nương “.
Tây Môn Thược ngồi xuống, trong đình cũng không có thái giám cung nữ dư thừa gì, cho nên sau khi Tây Môn Thược ngồi xuống, Bình cô cô liền đi tới châm trà, cung kính dâng lên tay Tây Môn Thược, nhẹ giọng mở miệng: “Tiên sinh thỉnh dùng trà”.
“Làm phiền “.
Tây Môn Thược gật đầu, không hề nói nhiều, nhẹ nâng chum trà lên, đế được khắc hình chim nhạn tinh xảo xanh trắng, tinh tế bóng loáng, là trà cụ hảo hạng, là do Quan Giáo sản xuất ra, chỉ sợ phải hủy hoại đến chín trăm chín mươi chín bộ, mới được một bộ này, cho nên vô cùng trân quý, lại nhìn lá trà kia, xanh mơn mởn, khói nóng bốc lên, hương tràn trà ngập không gian, lá trà nho nhỏ, quay tròn trong nước trà, tùy ý giãn ra, tỏa ra hương thơm.
Tây Môn Thược trước nhìn, sau đó thưởng thức, cuối cùng nhẹ nhàng tán thưởng.
“Quả nhiên là cực phẩm trong các loại trà – Vân Tước, còn dùng tuyết để làm nước pha trà, một mùi thơm ngọt ngào cam thuần, vừa không mất mùi thơm ngào ngạt của trà, lại có nước tuyết trong veo, quả nhiên là thứ tốt”.
Thái Hậu ánh mắt khẽ híp, bất động thanh sắc đánh giá nam tử đối diện, bỗng nhiên cười đến như tắm gió xuân.
“Tây Môn Tiên Sinh thực là biết thưởng thức, quả nhiên không hổ là mưu sĩ được Hoàng Thượng thưởng thức, trà này ai gia vẫn còn một ít, ” Thái Hậu ngừng một chút, ngẩng đầu phân phó Bình cô cô đứng một bên: “Gói lại một chút đưa cho tiên sinh cẩn thận thưởng thức”.
“Tạ Thái Hậu “.
Tây Môn Thược lạnh nhạt đáp lời, tuy rằng cử chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cách nói năng tao nhã, nhưng mà Thái Hậu vẫn cảm thấy trên người hắn có chỗ không được minh bạch, là cái loại làm cho bà sợ hãi khủng hoảng.
“Nghe nói Tây Môn Tiên Sinh giúp Hoàng Thượng một lần lại muốn rời khỏi Yên Kinh, ai gia hôm nay mời tiên sinh đến, chính là có việc muốn nhờ tiên sinh, mong tiên sinh vẫn lưu lại để hiệp trợ tân hoàng, không biết ý tứ tiên sinh ra sao?”
Tự nhiên tươi cười quyến rũ, hơi hơi nghiêng người tựa vào bàn đá bên cạnh, khuỷu tay tựa vào đệm lót được thêu hoa văn, vô cùng kiều mị.
Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại như trước, vào thời điểm còn trẻ tất nhiên là hồng nhan họa thủy, là nam nhân chỉ sợ đều không thoát khỏi được mềm mại đáng yêu như vậy, mặc dù trong lòng mang ý lớn, chỉ sợ trong thiên hạ cũng khó có người có thể ngoại lệ được đi, Tây Môn Thược ánh mắt tối một chút, ôm quyền cung kính tiếp lời.
“Thái Hậu khách khí, Tây Môn Thược vô tâm phụ trợ bất luận kẻ nào, thầm nghĩ muốn ẩn cư nơi vắng vẻ, lần này tới hoàng cung, chỉ là vì không muốn nợ nhân tình bất luận kẻ nào”.
“Ruộng tốt ngàn phương, mỹ nhân nhiều như vậy, nhà cao cửa rộng, vinh hoa phú quý như vậy chẳng lẽ không thể giữ được tiên sinh ở lại hay sao? Bao nhiêu người tha thiết ước mơ những thứ đó, chỉ cần tiên sinh mở miệng một câu, tài trí hơn người, trở thành người đứng trên mọi người”.
Gió lạnh nhẹ thổi vào Tiểu Diệp đình, trong lư hương đốt huân hương, nhẹ nhàng tản mát ra mùi hương.
Những lời Thái Hậu nói không khác gì vàng bạc từ trên trời giáng xuống, ngay trước mặt Tây Môn Thược.
Đáng tiếc nam tử tuấn tú này, sắc mặt hoàn toàn không thay đổi, lập tức đứng lên: “Thái Hậu nương nương coi trọng, Tây Môn không thể gánh trọng trách như vậy, khó lòng mà đáp lại sự kỳ vọng của thái hậu, Tây Môn có chút mệt mỏi, trà cũng đã phẩm, xin cáo lui trước”.
Thái Hậu liếc nhìn mang theo suy nghĩ, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua tấm rèm mỏng, nhẹ nhàng mà rơi lên bóng lưng cao gầy kia, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nếu tiên sinh mệt mỏi, vậy lui xuống đi”. Quay đầu mệnh lệnh Bình cô cô đang đứng một bên: “Phái tiểu Lâm tử mang một chút trà Vân Tước qua đó, đừng quên cả băng tuyết ngàn năm”.
“Dạ, nương nương”.
Tây Môn Thược nghiêng thân mình cao lớn quay người rời đi, lụa mỏng lướt qua tấm vai rộng của hắn, mang thêm mấy phần lạnh lùng quyết liệt, quyết tuyệt cao ngạo, giống như một con sói hoang, ánh mắt kia đón nhận lấy ánh mặt trời, sinh ra một chút sáng lóng lánh, người cũng đã nhanh chóng rời đi
Bình cô cô đi ra ngoài đi phân phó thái giám mang trà và băng tuyết ra, sau đó liền xoay người vào trong.
Trong lúc đó Thái Hậu sắc mặt ngưng trọng phẩm trà, hướng về phía ngoài đình lên tiếng: “Già Diệp”.
Một nữ tử mặc cung trang, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, chậm rãi ôm quyền: “Nương nương có gì phân phó”.
“Lưu ý Tây Môn Thược cho ta một chút, hắn có động tĩnh gì, lập tức đến bẩm báo cho ai gia”.
“Dạ, nương nương”.
Già Diệp chính là cao thủ luôn ẩn thân bên người Thái Hậu, vẫn luôn ẩn thân làm việc cho bà, thủ đoạn vô cùng cay độc, nàng chính là sát thủ mà Diệp Khuynh Thiên đã đào tạo ra, đưa vào cung để bảo vệ Thái Hậu, đã qua nhiều năm, vẫn tận tâm hết sức, được Thái Hậu vô cùng tín nhiệm.
“Đi đi”.
Thái Hậu vung vung tay, Già Diệp liền lui ra ngoài đình, trong đình cũng chỉ còn Bình cô cô, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng: “Nương nương, Tây Môn Tiên Sinh kia có vấn đề sao?”
“Chỉ mong hắn không có vấn đề, nếu không ai gia sẽ không dễ dàng tha cho hắn, nhưng mà theo trực giác của ai gia, hắn cũng không hề an toàn như vẻ ngoài của hắn, gần đây trong cung liên tục xảy ra nhiều chuyện, ai gia hoài nghi hắn cũng thoát không khỏi có liên quan, nếu không hắn tới thật đúng là đúng dịp”.
“Nương nương lo là phải, gió lớn rồi, chúng ta trở về đi”.
“Ừ, ” Bình cô cô vươn tay đỡ lấy Thái Hậu, đi ra ngoài, thái giám cùng cung nữ quỳ ngoài đình lên tiếng: “Cung tiễn Thái Hậu nương nương”.
“Đi thôi, ” thanh âm lạnh lùng vang lên, người cũng đã đi xa.
Tây Môn Thược mới từ Tiểu Diệp đình trở về, liền thấy một đội thị vệ đứng trước cửa Thanh Phong các, dẫn đầu chính là Thượng Quan Lâm, còn có nam tử mặc quan phục màu đỏ đứng bên cạnh hắn, vừa nhìn liền biết chính là thống lĩnh thị vệ trong cung, đồng loạt đứng dưới thềm đá, chờ hắn.
“Tây Môn Tiên Sinh đã trở lại”.
Thượng Quan Lâm ôm quyền, cung kính mở miệng, Tống Uyên đứng một bên lại không cho là đúng, khẽ nâng tay một chút, đối với những mưu sĩ giang hồ gì đó hắn không thể nào mà thích cho được, có cảm giác những kẻ này cùng một loại với những kẻ lừa đảo.
“Lâm Vương gia đây là?”
“Vào buổi tối hôm qua, trong cung có người hạ dược các phi tần hậu cung, hoàng thượng hạ chỉ, điều tra hậu cung, cần phải điều tra được kẻ tình nghi, cho nên đến đây quấy rầy tiên sinh, mong tiên sinh lượng thứ”.
“Nha, thì ra là như vậy, vậy các ngươi cứ lục soát đi, đúng rồi, quay về bẩm báo với Hoàng Thượng hộ ta một tiếng, hãy nói Tây Môn Thược cần phải đi”.
Tây Môn Thược vừa nói xong, Thượng Quan Lâm và Tống Uyên đều giật mình, Tây Môn Thược này có ý gì vậy, rõ ràng đồng ý cho bọn họ lục soát rồi, sau đó lại lấy cái này uy hiếp bọn họ sao?
Tống Uyên sắc mặt lập tức khó chịu, chỉ tay vào bóng người đang đưa lưng về phía mình kia, giận dữ kêu lên: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta không dám lục soát sao?”
“Xin mời, ” Tây Môn Thược xa xa bỏ lại một câu, bình thản lạnh nhạt, dường như không hề có ý khó xử bọn họ.
Thượng Quan Lâm lại không hề giống Tống Uyên, biết Tây Môn Thược người này ở trong lòng hoàng huynh vẫn còn có chút phân lượng, làm sao để Tống Uyên lỗ mãng, kéo kéo lấy tay hắn ngăn cản: “Tống Uyên, không được vô lễ”.
Cả đám trơ mắt nhìn Tây Môn Thược nghênh ngang đi vào nơi ở của mình, Thượng Quan Lâm lập tức mệnh lệnh cho thị vệ thủ hạ của mình: “Mộc Ly, lập tức đến Cảnh Phúc cung báo cho Hoàng Thượng, nói Tây Môn Tiên Sinh muốn rời đi”.
Nếu như nam nhân này thật sự vì giận dữ mà rời đi, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ phẫn nộ, mà bọn họ thật sự là mất nhiều hơn được?
Mộc Ly lĩnh mệnh rời đi xin chỉ thị, mà những người liên can đều đứng lại trước cửa Thanh Phong Các, Tống Uyên trên khuôn mặt tuấn dật bao phủ bởi hàn sương, rất là phẫn nộ, để cho hắn đứng, hắn không có gì, nhưng mà cũng để cho Vương gia đứng như vậy, Tây Môn Thược dựa vào cái gì mà ngạo mạn như vậy, cũng bởi vì Hoàng Thượng quá tin vào hắn như vậy ư? Nếu vậy Vương gia cũng là phụ tá đắc lực của Hoàng Thượng.
“Vương gia, chúng ta trực tiếp vào đi thôi, đừng quên Tây Môn Thược cũng chỉ là một mưu sĩ giang hồ bình dân, dựa vào cái mà vênh váo tự đắc như vậy, không ai bì nổi, thật sự là đáng giận”.
“Tống Uyên, ngươi im lặng chút”.
Thượng Quan Lâm tâm tình vốn đã không tốt, lại bị Tống Uyên nói qua nói lại, cục tức trong lòng lại càng mạnh hơn, quanh thân hàn khí, ánh mắt lạnh lùng trong suốt nhìn rường cột trạm trổ Thanh Phong Các, dưới chân lại không hề động chút nào.
Chẳng qua rất nhanh Hoàng Thượng đã ngồi kiệu đến đây, thái giám cung nữ trùng trùng điệp điệp, nhất tề đứng ở khoảng trống trước cửa Thanh Phong Các.
Mọi người nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an Hoàng Thượng: “Thần đẳng tham kiến Hoàng Thượng”.
“Nô tài ( nô tỳ ) tham kiến Hoàng Thượng”.
“Đều đứng lên đi, ” Thượng Quan Diệu vung tay lên, ánh mặt trời chiếu lên ngũ quan tuấn dật lộ ra đường cong mê người, sắc mặt âm ngao khó hiểu, hôm nay tâm tình hắn vốn không tốt, nhưng phát sinh ra loại chuyện này, ngữ khí càng thêm âm u: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Diệu trầm giọng hỏi Lâm Vương gia.
Lâm Vương gia còn chưa kịp đáp lời, một bóng người thon dài đi ra, kiên định đứng trước cửa, cẩm bào màu trắng, ánh mắt hẹp dài, con ngươi thâm thúy đảo qua lạnh nhạt như ngày thường, trong sâu kín lại lộ ra rét lạnh, tóc đen như mực, dùng một chiếc trâm bạch ngọc cố định, bạc môi nhếch lên, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng.
“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, ta chẳng qua vì còn thiếu một cái nhân tình, thế nhưng khiến cho người người trong hoàng thất nghi ngờ, xem ra đã đến lúc ta nên rời đi, về phần nhân tình kia, cũng đã báo đáp hết, nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn, mọi chuyện tiếp theo cũng sẽ dễ dàng”.
Tây Môn Thược nói xong, tay cầm một chiếc sáo ngọc trong suốt, nhẹ nhàng bước xuống thềm đá, lãnh đạm mà có lễ ôm quyền về phía Thượng Quan Diệu.
“Cáo từ”.
Thượng Quan Diệu sắc mặt thâm trầm, trong ánh mắt lóe lên tia hung ác, hắn ta đã không thể trợ giúp mình, hắn sao có thể để cho hắn ta rời đi chứ, nhưng lúc này trong cung còn cất giấu một phần tử nguy hiểm như vậy, hắn còn chưa thể đối phó với người này, cho nên xoay người lại quát lạnh.
“Lâm Vương gia, trẫm cho ngươi điều tra hậu cung, sao ngươi lại dám đến nơi ở của Tây Môn Tiên Sinh lục soát, đây cũng không phải phạm vi hậu cung, lập tức hướng Tây Môn Tiên Sinh xin lỗi”.
Thượng Quan Lâm ngẩn ra, trong lòng vạn phần buồn bực, chẳng qua trên mặt lại vẫn trấn định, kính cẩn nghe theo mở miệng: “Thần đệ tuân chỉ”.
Thống lĩnh thị vệ trong cung – Tống Uyên, sắc mặt khó coi, bọn họ cũng chưa làm cái gì, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi tên Tây Môn Thược một kẻ giang hồ bịp bợm này, lập tức trầm giọng mở miệng: “Hoàng Thượng?”
“Còn ngươi nữa, cũng lập tức hướng Tây Môn Tiên Sinh xin lỗi”.
Hoàng Thượng căn bản không cho Tống Uyên cơ hội mở miệng, đã bình tĩnh ra lệnh, Tống Uyên ngẩn ra, ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Hoàng Thượng khó coi đến cực điểm, con ngươi tối đen âm ngao, tản mát ra hàn khí dày đặc, nếu như giờ phút này cãi lời Hoàng Thượng, chỉ sợ cũng không có kết cục tốt, trước mắt vẫn là nghe theo lệnh của Hoàng Thượng, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, ôm quyền cao giọng.
“Tây Môn Tiên Sinh đắc tội “.
Thượng Quan Lâm cũng nói xin lỗi, hoàng đế vẫy tay để cho bọn họ lui xuống, đến nơi khác đi điều tra, không ảnh hưởng Tây Môn Tiên Sinh tĩnh tu.
Trước cửa Thanh Phong Các, lập tức im lặng rất nhiều, ngoại trừ những người hầu hạ bên người Hoàng Thượng, cũng không còn ai khác.
Thượng Quan Diệu dẫn đầu đi vào Thanh Phong Các, thản nhiên mở miệng: “Tây Môn Tiên Sinh vẫn là ở lại đi, muốn đi cũng không phải là hôm nay, bị tức giận mà đi chẳng phải là trẫm đã có lỗi”.
Tây Môn Thược ngẩng đầu suy ngẫm một lát, dường như cảm thấy lời của hoàng đế có lý, khẽ nhấc áo bào bước lên thềm đá, theo sát tiến vào bên trong.
Hai người kẻ trước người sau bước trên thềm đá, hướng về phía phòng khách Thanh Phong Các, phía sau, Lâm An và hai đại thái giám theo sát, những người còn lại đều ở lại dưới bậc thềm đợi lệnh.
Thanh Phong Các chủ cư, bố trí lịch sự tao nhã độc đáo, vách tường trắng như tuyết, chính giữa treo một bức tranh sơn thủy, còn đề cả thơ cổ.
Hiểu kính thanh minh, nguyệt thượng liễu chi đầu, bàng hoàng độc thán, cuộc đời này như tuyết!
( HĐ: ta giải nghĩa theo ý hiểu vậy @@: trời ngày tiết thanh minh, ánh trăng treo cành liễu, bàng hoàng tự mình thán, cuộc đời tựa như tuyết!)
Không ngờ trên bức tranh sơn thủy này lại đề một bài thơ uyển chuyển như vậy, thật sự là có một phong cách riêng.
Tây Môn Thược đứng thẳng trong một góc phòng, cung kính mời hoàng đế ngồi xuống, chính mình ngồi ở phía dưới, Lâm An thông minh sớm đã pha trà dâng lên, dẫn theo hai thái giám lui xuống đứng ngoài phòng chờ lệnh.
“Hoàng Thượng, Tây Môn Thược hi vọng mau chóng rời đi, nếu như còn ở lại, chỉ sợ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương lòng sinh hiềm nghi”.
Tây Môn Thược một bên uống trà, một bên lạnh nhạt mở miệng.
Thượng Quan Diệu ánh mắt bất chợt u ám lại, Tây Môn Thược vừa thốt lên, liền khiến người khác hiểu rằng Thái Hậu nương nương gây phiền toái cho hắn, cho nên hắn mới phải rời khỏi cung, vốn gần dây trong cung xảy ra nhiều chuyện, Hoàng Thượng cũng có cảnh giác đối với Tây Môn Thược, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện mẫu hậu nhúng tay vào chuyện của mình, giận dữ bùng phát lên, trên ngũ quan tuấn dật, âm ngao vô cùng khó coi, bàn tay nắm chặt lấy chung trà, một câu cũng không nói.
Trong phòng thực im lặng, Tây Môn Thược thật giống như không có nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoàng Thượng, tự lo uống trà.
Thượng Quan Diệu vất vả đè nén giận dữ xuống, trầm giọng: “Tây Môn Tiên Sinh nghĩ nhiều, đúng rồi, trẫm có việc muốn thỉnh giáo tiên sinh, không biết tiên sinh có thể chỉ giáo ột hai hay không?”
“Mời nói”.
Tây Môn Thược buông chén trà trong tay, nhìn Thượng Quan Diệu.
Người nam nhân này trên người lệ khí càng ngày càng nặng, đợi một thời gian nữa, chỉ sợ là sẽ trở thành một Ma Quân thị huyết, đến lúc đó, Đông Tần tất sẽ loạn.
“Trong cung gần đây liên tiếp gặp những chuyện không may, tiên sinh cho rằng người phương nào có khả năng gây ra nhất? Vân Mặc, hay là người của Thần Long cung?”
Tây Môn Thược nghe hắn nói như vậy, chậm rãi đứng lên, đi thong thả qua lại trong phòng, chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn Thượng Quan Diệu.
“Nếu như là người Vân Mặc phái người ở lại, chắc chắn sẽ không dễ dàng trao trả binh quyền như vậy, chỉ có một loại khả năng, chính là do đảng Thần Long cung, hoặc là người nào đó có hiềm khích với hoàng thất”.
Tây Môn Thược nói xong, Thượng Quan Diệu càng nhăn mày lại, chẳng qua đối với những lời của Tây Môn Thược lại có chút đồng ý, Vân Mặc hiện tại ở Phong Nha Quan xa xôi, làm sao có thể ở ngoài biên giới ngàn dặm kia chỉ huy người khác gây rối trong cung, nếu như ông ta thực sự có dã tâm, lúc trước sẽ không dễ dàng trao trả binh quyền như vậy, hay là ông ta càng kín đáo, càng âm hiểm.
“Lời của tiên sinh là đúng, người này vẫn luôn ẩn thân trong cung, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn”.
Thượng Quan Diệu đứng lên, lạnh lùng âm ngoan mở miệng, khí thế nhiếp người, con ngươi sâu kín tối đen giống như một thanh kiếm sắc bén, bắn về phía Tây Môn Thược, thong thả mở miệng.
“Tiên sinh nghỉ ngơi đi”.
“Cung tiễn Hoàng Thượng, ” Tây Môn Thược kính cẩn đi theo đưa Thượng Quan Diệu đi ra ngoài, bên ngoài phòng vang lên thanh âm của Tiểu Đình tử: “Hoàng Thượng khởi giá hồi cung “.
Trong phòng, một đôi mắt sáng vô cùng, tản mát ra ánh sáng yêu dị lạnh lùng, hướng về phía bầu trời cao vô ngần.
***
Kim Hoa cung, Vân Tiếu đang ở trong đại điện rèn luyện thân thể, một tấm thảm thêu trăm hoa trải ra, nàng bỏ đi áo khoác ngoài, đang vươn người làm tư thế luyện tập Yoga, cung nữ cùng thái giám ra vào thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm hoàng hậu nương nương, người không hiểu rõ, thỉnh thoảng đoán, ngốc hậu lại đang muốn làm trò gì vậy?
Tú Tú cùng Uyển Uyển đứng ở một bên, nhìn những người ra vào điện, sợ ảnh hưởng đến chủ tử, nhanh chóng phất phất tay để cho bọn họ lui ra ngoài.
“Đi xuống đi, đừng ảnh hưởng đến nương nương chơi đùa”.
“Dạ, Uyển tỷ tỷ.” Tất cả mọi người lui xuống.
Đại điện im lặng hơn rất nhiều, Uyển Uyển và Tú Tú tò mò nhìn qua, chủ tử đang ngồi xổm cả người chân thì lại đưa lên đến tận đỉnh đầu, ánh mắt như sắp rơi xuống cằm, chủ tử đây là võ công gì a, vì sao cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa có thấy bao giờ.
“Nương nương, đây là võ công gì vậy a?”
Vân Tiếu vừa kéo chân vừa trợn trắng mắt: “Võ công, đây là động tác dùng để rèn luyện thân thể, không phải là võ công gì, không có việc gì các ngươi cũng đến tập đi, thân thể mềm mại, đường cong tuyệt đẹp”.
“Đừng, chúng ta không kéo người, ” hai nha đầu cùng lên tiếng, kiên quyết lắc đầu, chỉ nhìn thôi, đều đã cảm thấy ghê người, lại còn bảo các nàng kéo người ra như vậy, thực là rất dọa người a.
Hai người các nàng cũng vẫn thực lo lắng, cái chân kia kéo vậy có thể bị hỏng hay không, còn có thắt lưng kia nữa, đều đã cong gập lại, có thể bị gãy ra hay không a, má ơi, chủ tử lại còn vẫn làm được.
Khi ba người đang nói chuyện, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu cùng tiến vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền mở miệng: “Nương nương, nương nương không tốt, đã xảy ra chuyện”.
“Chuyện gì mà lại bị dọa thành như vậy?”
Uyển Uyển đứng lên kỳ quái mở miệng, Tiểu Nguyên nhanh chóng bẩm báo: “Lâm Vương gia dẫn theo một đội thị vệ đến đây, thế tới rào rạt, giống như là đang muốn bắt người nào đó vậy”.
“A, ” Uyển Uyển sửng sốt, lại là Thượng Quan Lâm, lần trước đã đến gây phiền toái cho chủ tử, lần này lại đến nữa, hắn muốn làm gì, quay đầu lại nhìn chủ tử phía sau, chỉ thấy ‘đát’ một tiếng, chân kia cũng đã quay trở về chỗ cũ, thở gấp mấy hơi, trên mặt hồng một mảnh, một giọt mồ hôi tinh mịn thấm ra, Tú Tú nhanh chóng dâng lên khăn mát.
“Nương nương, lau mồ hôi đi”.
Vân Tiếu gật đầu, nhận lấy, một bên lau mồ hôi, một bên suy nghĩ, Thượng Quan Lâm này đến đây chắc hẳn là vì chuyện tối hôm qua, phi tần trong hậu cung bị hạ dược, Thượng Quan Diệu suy nghĩ trước sau, tất nhiên biết người này đang ẩn nấp trong cung, cho nên ngay trong đêm tuyên Lâm Vương gia tiến cung, sáng sớm liền điều tra những người trong cung, Vân Tiếu liền nghĩ đến mình vẫn còn một vài thứ giấu trong tẩm cung, liền đưa mắt nhìn Uyển Uyển một cái, Uyển Uyển ngầm hiểu, mặt không đổi sắc bước vào trong tẩm cung.
Vừa tiến nội điện, lập tức thu dọn toàn bộ mọi thứ, sau đó gọi Lưu Tinh ra, để cho hắn mang ra ngoài giấu đi, sau đó mới an tâm đi ra.
Lúc này, Thượng Quan Lâm dẫn theo một đội thị vệ tiến vào, vây quanh Kim Hoa cung.
Hiện tại hoàng hậu đã không có Vân vương phủ làm chỗ dựa, Thượng Quan Lâm cũng bớt đi vài phần kiêng kị, cho nên trực tiếp tiến vào lục soát, hơn nữa hắn phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, cho nên không có gì phải sợ.
Quan trọng là vào lần trước, khi hắn ra tay với con ngốc này, thế nhưng lại có người ra tay cứu nàng ta, vậy thì kẻ ẩn núp này rốt cuộc là người nào, Vân vương phủ sao?
Nhớ đến lần trước Thục Viện nương nương đã nói rằng con ngốc này không hề ngốc, trên đời này không có tin đồn nào là vô căn cứ, nếu là trước kia hắn nhất định sẽ không tin, nhưng mà gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, không khỏi khiến hắn nghi ngờ, thứ nhất, nếu như ngốc hậu này quả thực là không ngốc, tất nhiên sẽ là một nhân vật vô cùng lợi hại, thứ hai, nếu như nàng ta thật sự là ngốc, vậy thì sau lưng nhất định có cất giấu một tên vô cùng lợi hại, bảo vệ nàng ta, như vậy những chuyện xảy ra gần đây, nhất định là người kia động tay động chân, bất kể là như thế nào, hắn đều không cho phép phát sinh lần nữa.
Một đội quân như lang như hổ, bao quanh đại điện Kim Hoa cung.
Chỉ thấy trong điện, có hai thái giám cùng hai cung nữ, vừa thấy đội thị vệ hung hãn tiến vào, liền quỳ ngay tại chỗ, sợ hãi mở miệng.
“Tham kiến Lâm Vương gia, Tống đại nhân”.
Vị Lâm Vương gia cùng vị thị vệ đại nhân trong cung này, bọn họ vẫn là nhận ra, bởi vậy hết sức cẩn thận.
Thượng Quan Lâm cũng không đáp lời, nâng mắt nhìn về chính giữa đại điện, một nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên tấm thảm tím đỏ giữa đại điện, một thân váy trắng, trên đầu búi lại một búi tóc, cái gì cũng không có, tóc mai tán loạn, trên mặt hơi hồng, giọt mồ hôi tinh mịn thấm ra, vừa lau mồ hôi, vừa chớp chớp đôi mắt to nhìn bọn họ.
Cười đến vô cùng xinh đẹp, má phấn hồng hồng đáng yêu vô cùng, giống như không hề biết nguy hiểm đang ở ngay trước mắt.
Trong ánh mắt trong sáng, hồn nhiên như trẻ nhỏ, khuôn mặt tươi cười kia so với hoa đào tháng ba còn sáng chói hơn, Thượng Quan Lâm thấy vậy sửng sốt, thật sự không thể không nghĩ rằng nữ nhân này không hề ngốc, tất cả những thứ này cũng chỉ là giả, tâm cơ kia sâu đậm, mười mấy năm qua thế nhưng giấu diếm được toàn bộ người trong thiên hạ, rốt cuộc là Vân Mặc muốn làm gì vậy?
Nếu như ông ta có dã tâm, tất sẽ không dễ dàng buông quyền to trong tay, nhưng mà lại cố tình bỏ xuống quyền to, vậy sao lại còn muốn để cho nữ nhi giả ngây giả dại như vậy?
Lúc này Thượng Quan Lâm ngược lại tin vào khả năng thứ hai, có lẽ sau lưng con ngốc này có cất giấu một kẻ vô cùng lợi hại, người kia chính là thích khách ngày hôm đó, hắn tránh ở trong hoàng cung bảo vệ con ngốc này.
Thượng Quan Lâm ánh mắt liền tối sầm lại, thong thả đến gần nắm lấy cằm Vân Tiếu, nắm đau đến khiến nàng nhíu mày, mất hứng, nàng mất hứng, giống như đang vô cùng tức giận.
Ba một tiếng đánh bay bàn tay của Thượng Quan Lâm, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, giận dữ chỉ vào Thượng Quan Lâm, bất mãn trề môi nói: “Bẩn muốn chết, đồ ngốc”.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, cả điện liền yên lặng lại, mọi người đều vô cùng kinh sợ, đường đường là thân vương đương triều, thế mà lại bị một con ngốc chỉ thẳng mũi mắng mình là kẻ ngốc, cảm giác này đúng là quái dị vô cùng, đáng tiếc nữ nhân đang tức giận kia lại không hề biết, nói còn thực vui vẻ: “Đồ ngốc, đồ ngốc”.
Uyển Uyển đang quỳ gối giữa đại điện, vừa nghe thấy chủ tử nói, đã sớm nhào lên, ôm lấy chân Vân Tiếu: “Nương nương đừng nói lung tung, đây là Lâm Vương gia, thiên chi kiêu tử, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở Lâm Vương gia làm sao có thể là người ngốc được, ngài ấy còn không có ngốc đâu, không đúng, ngài ấy là người tốt, không phải kẻ ngốc, nương nương a, may mắn người là người ngốc, nếu không Lâm Vương gia không thể không giết người, người cũng đừng nói lung tung nữa”.
Ai cũng không biết nói cái gì cho phải, tầm mắt từ trên ngốc hậu chuyển đến trên mặt Lâm Vương gia, chỉ thấy trên ngũ quan anh tuấn cương nghị của Lâm Vương gia, sắc mặt từ hồng đến trắng, cuối cùng biến thành màu xanh, vậy mà một câu cũng không nói nên lời.
Hắn hoàn toàn đã bị hai nữ nhân này chọc giận.
Ngay cả đến Vân Tiếu cũng quên diễn, ngốc lăng nhìn người đang ôm đùi mình kia, một phen nước mũi một phen nước mắt, nói đến chỗ thương tâm, Uyển Uyển lại còn gào khan thêm vài tiếng.
Nàng hẳn là nên tặng cho Uyển Uyển giải thưởng Oscar đi, nữ nhân này tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng.
Vân Tiếu nghĩ đến chỗ cao hứng, rốt cuộc nhịn không được, hai tay chống nạnh, cười ha ha.
Trong đại điện, bão tố nổi lên từng trận gió lạnh, hàn khí tứ phía, những thị vệ kia cũng rút lui từng bước, hận không thể lập tức rời khỏi Kim Hoa cung, cùng với con ngốc này ở cùng một chỗ, thật sự có thể khiến cho người ta điên mất, ngay cả đến thị nữ hầu hạ nàng ta, đều thần kinh hề hề.
Tống Uyên nhíu mày, trầm giọng mở miệng xin chỉ thị: “Vương gia”.
Thượng Quan Lâm cắn chặt hàm răng, thở hổn hển vung tay lên, ra lệnh cho đám thị vệ: “Tìm ra cho ta, xem xem có cái gì hay người nào khả nghi, nhất định không được buông tha bất kì chi tiết nào”.
“Dạ, Vương gia”.
Một đám thị vệ như lang như hổ phục hồi tinh thần, gấp rút tản ra mọi nơi, lao thẳng vào nội điện Kim Hoa cung, một phen tìm tòi bốn phía, có điều cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, tay không mà về.
“Vương gia, không có cái gì cả”.
“Không có cái gì cả”.
Thượng Quan Lâm đi đến bên người Vân Tiếu, thong thả đi qua đi lại, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ, chẳng lẽ con ngốc này thực sự là bị ngốc!
“Vương gia, ngài trăm ngàn lần đừng làm nương nương chúng ta sợ, nương nương nếu bị dọa cho sợ sẽ nổi điên lên, mà khi phát điên sẽ đánh người”.
Uyển Uyển đã đứng lên, hảo tâm nhắc nhở Thượng Quan Lâm đang đi tới gần Vân Tiếu, vẻ mặt lo lắng.
Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Vân Tiếu thân hình vừa chuyển, liền nhào về một góc đại sảnh, nắm lấy một tiểu đỉnh huân hương, ném thẳng về phía Thượng Quan Lâm, khói bụi bay lả tả trong đại điện, Tống Uyên cùng đám thị vệ phía sau rốt cuộc không chịu nổi, nhanh chóng lui sang một bên, một bên lui một bên mở miệng.
“Vương gia, chúng ta đi thôi”.
“Đi thôi”.
Thượng Quan Lâm rốt cuộc không chịu nổi loại tra tấn này, thân hình cao lớn chợt lóe, dẫn đầu đi ra ngoài điện, trầm giọng phân phó: “Rút”.
Một đám người trong nháy mắt lui, không thừa lại một ai, rất xa còn nghe được ngốc hậu lớn tiếng kêu gào: “Đồ ngốc, đồ ngốc”.
Mọi người giống như bị sét đánh, phỏng chừng là bị người ta gọi là đồ ngốc nhiều, trong đầu con ngốc ấy, chỉ còn lại có hai chữ này, cho nên Lâm Vương gia chọc đến nàng ta liền thành đồ ngốc.
Nghĩ đến vị Lâm Vương gia mặt luôn lãnh khốc không thay đổi cũng bị tức cho biến sắc, một đám thị vệ muốn cười lại không dám cười, chỉ có Tống Uyên đi đến nơi không có ai rốt cục nhịn không được ha ha cười rộ lên.
“Ha ha, Vương gia, con ngốc kia cũng thật khôi hài, thế nhưng đem Vương gia trở thành kẻ ngốc, khó trách người ta nói, kẻ ngốc vĩnh viễn sẽ không nhận mình là kẻ ngốc, điều này đúng là thật a”.
“Câm miệng”. Thượng Quan Lâm gương mặt lạnh lùng bình tĩnh, sát khí bao quanh người, âm trầm trừng mắt Tống Uyên, chỉ thấy người này cười đến ngã trái ngã phải, một đám thị vệ phía sau hắn, khuôn mặt đỏ bừng, cực lực nhịn xuống, không dám làm càn cười ra tiếng.
Thượng Quan Lâm khóe môi nhếch lên, đó là một chút cười lạnh, vung quyền lên phía trước.
Ba một tiếng, Tống Uyên một con mắt đen lại, hắn đau đến kêu ai nha nha, che ánh mắt kháng nghị: “Vương gia, ngươi đánh ta làm gì? Cũng không phải ta nói ngươi là đồ ngốc”.
“Khám xét cung”.
Thượng Quan Lâm cũng không để ý tới Tống Uyên, dẫn một đám thị vệ đi đến cung khác.
Bên trong Kim Hoa cung, Vân Tiếu chờ đến khi xác định Thượng Quan Lâm cùng Tống Uyên đều đã rời đi, mới vung vung cánh tay mệnh lệnh Uyển Uyển cùng Tú Tú: “Thu dọn sạch sẽ đi, thực là bẩn”.
“Dạ, nương nương”.
Hai tiểu thái giám cùng cung nữ lập tức cùng nhau thu dọn, thu dọn đại điện lại sạch sẽ.
Nghĩ đến biểu hiện kinh hãi thiên địa quỷ khóc thần sầu của Uyển Uyển vừa rồi, Vân Tiếu liền hào hứng hẳn lên, vươn tay lôi kéo nha đầu kia, đánh giá cẩn thận, từ trên xuống dưới quan sát, trong ánh mắt hiện lên một chút tính kế, lòe lòe nhấp nháy, nhìn đến Uyển Uyển da đầu run lên, cánh tay lôi kéo nàng cũng không để yên.
“Nương nương, người nhìn ta như vậy làm gì a?”
“Uyển Uyển của chúng ta thật đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a, chẳng những bộ dáng xinh đẹp, hơn nữa đầu óc cũng linh hoạt a”.
Vân Tiếu cười đến quỷ mị, Uyển Uyển trong lòng kêu thầm một tiếng hoảng sợ a: “Chủ tử, có chuyện gì người cứ nói, đừng hại nô tỳ, nô tỳ không chịu nổi a”.
Nàng đi theo chủ tử cũng một thời gian, đối với bản tính của nàng, cũng có hiểu biết một chút, tự dưng lại thân thiết cùng nói tốt, nhất định là cất giấu âm mưu.
Vân Tiếu nắm tay cười, như trăm hoa đua nở, vươn tay kéo Uyển Uyển ngồi xổm xuống, nói nhỏ vào bên tai nàng, khiến Tú Tú, Tiểu Nguyên cùng Tiểu Chiêu ba mặt nhìn nhau, không biết hai người kia làm cái gì trò, có điều nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ba người thành thật mượn cớ đi quét tước, đem không gian để lại cho hai người.
Vân Tiếu cùng Uyển Uyển nói thầm một lúc, Uyển Uyển sắc mặt kinh hãi, há to miệng, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu.
“Như vậy thực là không tốt a”.
“Có cái gì không tốt, dám trêu ta, tuyệt đối sẽ không để cho hắn có quả ngon ăn”.
Vân Tiếu từ trong tay áo lấy ra một vật, chính là miếng ngọc bội mà ngày đó Uyển Uyển đã trộm của Thượng Quan Lâm, nếu Thượng Quan Lâm dám trêu nàng, nàng liền đến nhục nhã hắn một phen, trong cung này vốn đã đủ loạn, vậy thì càng làm cho loạn hơn đi, Hoàng Thượng để cho hắn ở lại trong cung, không phải là cũng có chút hiềm nghi hắn sao? Nàng muốn nhìn xem, hắn có thể tra ra được cái gì đây?
“Giao lại cho Lưu Tinh”.
“Dạ, ” Uyển Uyển nào dám nói thêm cái gì, sớm nhận lấy, xoay người vào nội điện phân phó Lưu Tinh, đem ngọc bội giắt lên ngọn cây nơi Lâm Vương gia ở, giúp hắn lên tinh thần chút.
Trong đại điện, Vân Tiếu cả người vui vẻ, nằm ngửa ở trên nhuyễn tháp, hai chân bắt chéo đung đưa, lên tiếng hát nho nhỏ, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.
“Sai đầu khinh niểu, bàng nhân khinh ngữ, chung không giống đêm hôm đó tướng Tư Vũ…” (HĐ: cái này ta chịu T^T)
Mọi chuyện đều đúng như Vân Tiếu dự đoán, Thượng Quan Lâm nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, thiếu chút nữa tức đến hôn mê, cả người như sắp điên, ngọc bội này lúc trước hắn bị người ta trộm mất, hiện tại lại xuất hiện ở trong cung, cái này chứng minh cái gì, chứng minh người kia chỗ nào cũng có mặt, hay là chứng tỏ ngay từ đầu, người kia đã giăng bẫy cho hắn nhảy vào.
Bởi vì sự xuất hiện của miếng ngọc bội, kế tiếp việc lục soát cung, càng thêm nghiêm cẩn mà cẩn thận, phi tần trong hậu cung đều đầy lòng hoảng sợ.
Những vị phi tử hôm qua bị ném vào hồ nước lạnh sau một đêm giữ ấm, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà qua, có điều cái mệnh cũng đã đi một nửa, giờ phút này ốm yếu nằm trong tẩm cung, lại gặp phải Lâm Vương gia lăn qua lăn lại như vậy, trong hậu cung lớn như vậy, thật sự là nghe tin lập tức hành động, mỗi người đều khủng hoảng sợ hãi….
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu