"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Mạo Hiểm
ân Tiếu trấn an Tú Tú, cùng Tô Khất Nhi hướng về phía ngã tư đường phồn hoa nhất của Yên kinh mà đi tới, trên đường, Tô Khất Nhi dùng hai lượng bạc mà Dạ Vô Quân đã đưa cho các nàng, mua một bộ quần áo mới, tuy rằng không phải y phục gấm hoa, nhưng cũng là quần áo tốt nhất mà Tô Khất Nhi từng được mặc, khuyết điểm duy nhất là, đây là một bộ nam trang, quần áo của một gã sai vặt trong nhà giàu, áo xanh mũ quả dưa, một đôi giày, được mang trên người Tô Khất Nhi, nàng ta lập tức trở thành chó săn của những kẻ nhà có tiền.
Vân Tiếu không biết nàng ta hóa trang thành như vậy làm gì. Cố gắng đè nén tò mò trong lòng, có điều Tô Khất Nhi kia cũng không phải là người biết giấu chuyện, dù ngươi không hỏi, nàng ta cũng sẽ nói, cho nên nàng ta lải nhải suốt cả dọc đường.
“Tỷ có biết Lâm Vương gia có một người tình không? Mỹ nhân Yên Chi lâu Mạch Như Yên, nghe nói chính là hồng nhan tri kỉ của Lâm Vương gia”.
Tô Khất Nhi nói tới đây liền dừng miệng, nhưng Vân Tiếu cũng có thể đoán thêm được ý sau, nhất định là nàng ta muốn lợi dụng quan hệ của Mạch Như Yên và Lâm Vương gia, không biết nàng ta có thể thành công hay không? Nàng mỏi mắt mong chờ đây nha. Vân Tiếu khóe miệng khẽ nhếch, hứng thú mười phần đi theo phía sau của Tô Khất Nhi, cùng nhau hướng về phía Thấm Vũ lâu đi tới.
Tú Tú vẫn im lặng đi theo các nàng như trước, đối với những lời nói của chủ tử cùng kẻ trộm kia nàng không có bao nhiêu hứng thú, giờ phút này nàng vẫn còn rất thương tâm, nhưng mà càng nghe lại càng thêm kinh ngạc, hình như là chủ tử cùng với kẻ trộm này đánh đố với nhau, còn liên quan đến Lâm Vương gia, Lâm Vương gia là loại người nào, Tú Tú cũng đã từng nghe nói qua, tâm ngoan thủ lạt*, lãnh khốc vô tình, chủ tử không chọc người nào, lại muốn đi chọc hắn, như vậy không phải là đem mạng nhỏ của mình đặt trước lưỡi đao sao? Cuối cùng nhịn không được mà kêu lên.
*Tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác.
“Chủ tử, không phải người có việc cần làm sao? Vẫn là không cần đi chọc vào Lâm Vương gia đi, hắn cũng không phải là người dễ trêu chọc”.
Vân Tiếu nắm chặt tay bên người, khóe môi hiện lên nụ cười nghiền ngẫm: “Hắn dễ chọc hay không ta không biết, nhưng không phải ta đi chọc hắn, là Tô Khất Nhi muốn đi chọc hắn, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ gì với ta”.
Vẻ mặt chuyện không liên quan đến ta, vân đạm phong khinh, Tô Khất Nhi biết như thế nào gọi là lạnh lùng, con bà nó, nữ nhân này căn bản không phải người, cho dù chuyện này thực sự là chuyện của một mình nàng, tốt xấu gì cũng phải biểu hiện uyển chuyển một chút, hàm súc một chút, để cho nàng dễ chịu một chút thôi, trong lòng không khỏi nổi lên tiếng trống lui quân, chẳng lẽ nàng thật sự muốn đi theo nữ nhân không tim không phổi như vậy sao, nhưng vừa nghĩ đến lời của nàng ta, được ăn sung mặc sướng, cộng thêm lụa là gấm vóc, đó chính là giấc mộng cả đời của nàng a, sau khi cân nhắc hai lần, bước đi không ngừng, trên mặt vẻ mặt lại hay thay đổi, thú vị đến cực điểm.
Vân Tiếu biết nha đầu kia lưỡng lự, lạnh lùng nhẹ nhàng mở miệng.
“Nếu như ngươi sợ hãi, vậy thì cũng thôi đi, ta phải đi rồi, chúng ta sẽ gặp lại sau”.
Nói xong cũng không có thèm liếc nhìn Tô Khất Nhi một cái, quay người chuẩn bị rời đi, Tô Khất Nhi vừa nghe thấy giọng điệu khinh miệt của nàng, liền vô cùng tức giận, đột nhiên kêu lớn: “Nói bậy, ai sợ, ai sợ, ta Tô Khất Nhi mà sợ ai, sợ ai chứ?”
Câu cuối cùng lên cao, rõ ràng là tự ình thêm can đảm, Vân Tiếu mím môi nở nụ cười một chút, khi quay đầu lại vẻ mặt còn thật sự chân thật, chân thành mở miệng.
“Coi như xong đi, nếu như thật sự chọc giận Lâm Vương gia, mạng nhỏ của ngươi cũng khó mà giữ được, vì đi theo ta, mà đánh mất tính mạng, vậy thì cũng không đáng giá”.
Tô Khất Nhi vừa nghe liền tức giận vô cùng, bước nhanh hai bước đến trước mặt Vân Tiếu: “Ta đã chọn tỷ, về sau nhất định phải đi theo tỷ, tỷ đừng nghĩ trốn tránh, đi thôi, hiện tại chúng ta đi Thấm Vũ lâu, rất nhanh ta có thể lấy được này nọ, tỷ đừng mơ chơi bài lùi”.
Ba người cùng nhau đi về phía Thấm Vũ lâu, Tú Tú đi phía sau khuôn mặt trắng bệch, không nói gì nhìn trời, rốt cuộc là chủ tử có ý gì a, vì sao lại cùng với một kẻ trộm chơi đùa, lại không đưa nàng ta đi gặp quan phủ, mà còn cùng nàng ta đi chọc Lâm Vương gia?
Cửu Hoa phố, là ngã tư đường phồn hoa nhất Yên Kinh, các cửa hàng trên đường đều là cửa hàng cao cấp, bất kể là kim loại hay đồ ngọc, hay là dược liệu và đồ dùng, đều là vật để tiến cống cho cung đình, bởi vậy được coi trọng vạn phần, cho nên trên đường này, một nửa là cửa hàng lớn của hoàng gia, giá cả đắt đến đáng sợ, người ra vào cũng toàn là những người sang quý có tiền, vung tiền như rác, mặc dù chỉ là một gã sai vặt, cũng đều thể hiện cho thân phận của họ, so với những ông chủ nhà nghèo thân phận cũng còn tôn quý hơn.
Thấm Vũ lâu nằm bên trong đó, những tòa nhà cột đình được trạm trổ, cổ kính, tòa nhà ba tầng, cùng với trái phải các tòa nhà cao tôn nhau lên, mỗi người mỗi vẻ.
Trên cánh cửa cao lớn hàng chữ rồng bay phượng múa đề tên: “Thấm Vũ lâu”.
Khung chữ nạm vàng, dưới ánh mặt trời tản mát ra sự xa hoa quý khí, màu xanh nhạt thủ công xen kẽ ở trong đó, trong sự quý khí lại mang thêm vài phần tinh xảo, vài đóa hoa màu tím tô thêm vẻ đẹp mềm mại, hoa mai đập vào mắt.
Lúc này đúng là giữa trưa, người đến người đi rất là náo nhiệt, tuy rằng giá cả vô cùng đắt, nhưng Yên kinh chính là nơi dưới chân thiên tử, người giàu có nhiều như nước sông Chi Khanh, nơi này lại tượng trưng cho địa vị và thân phận, tuy rằng là chốn vung tiền như rác, nhưng mà rất nhiều người cứ đổ xô mà đến, càng ngày càng đông.
Trước cửa tửu lâu, hai hàng tiểu nhị mặc quần áo xanh đậm đứng đón chào, trên đầu mang theo mũ, vừa thấy có người đến, liền cung kính xoay người, dẫn người đi vào.
Vân Tiếu và Tô Khất Nhi đứng trên đường trước cửa tửu lâu, đánh giá cả buổi, cuối cùng khẳng định, nếu như Vân Tiếu và Tú Tú đi vào, nhất định sẽ bị người ta đuổi ra, chỉ có Tô Khất Nhi ăn mặc hơi chỉnh tề một chút, nhìn qua rất giống một gã sai vặt của nhà nào đó.
“Chúng ta đợi ngươi ở chỗ này, chỉ cho ngươi thời gian một nén hương, nếu như ngươi không trộm được thứ gì đó, ta cũng sẽ không chờ ngươi”.
Vân Tiếu lãnh đạm mở miệng, nếu như Tô Khất Nhi thật sự qua được cửa ải này, nàng cũng nhất định thu nàng ta về dùng, nếu như nàng ta làm không được, xin lỗi, nàng không có hứng thú nuôi người vô dụng, cho dù nàng ta có lanh mồm lanh miệng cũng chẳng ích gì.
Tô Khất Nhi tưởng tượng đến một ngày mai tốt đẹp, và tương lai ăn sung mặc sướng, cuối cùng cũng ngẩng cao đi vào Thấm Vũ lâu, hơi có chút ý vị phong tiêu tiêu hề, dịch thuỷ hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn*.
*Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn
Dịch
Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về
Hơn hết tiểu nhị đứng trước cửa Thấm Vũ lâu cũng không có khó xử nàng, chỉ thấy nàng vào cửa, một bàn tay nàng đặt sau lưng làm ra một dấu hiện, Vân Tiếu vừa bực mình vừa buồn cười, dẫn Tú Tú đi đến một bên, tìm một góc yên lặng.
Thấm Vũ lâu này là nơi nào chứ? Tốt nhất vẫn là tránh xa một chút.
Tú Tú thấy tên trộm kia giờ phút này không còn ở trước mắt, không nhịn được mở miệng thúc giục chủ tử nhà mình.
“Nương nương, chúng ta đi làm việc đi, nếu không thì đi ăn cơm, trời đã giữa buổi trưa, rất là đói bụng a”.
Vân Tiếu cười tủm tỉm nhìn Tú Tú, nha đầu này hình như thực là sợ hãi, nghĩ ra thì cũng đúng, có lẽ là tên Lâm Vương gia kia là một kẻ âm hiểm, bên ngoài tiếng xấu đồn xa, cho nên mới khiến cho Tú Tú sợ hãi như vậy, nhưng như vậy thì thế nào? Vân Tiếu nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, Tú Tú, ta đưa cho ngươi hai vật này, đến một hiệu cầm đồ gần đây đổi chút bạc đi”.
Hiện tại trên người nàng cũng không có bao nhiêu bạc, nhưng thật ra cũng có mang vài món trang sức bằng ngọc trên người, mỗi một vật cũng đều rất đáng giá, nếu như vậy để chế tạo dao giải phẫu, chỉ e sẽ thiếu bạc, còn có những loại thảo dược nàng cần, đều là những thứ hiếm thấy lại quý giá, mà nàng căn bản không có bao nhiêu bạc, vàng bạc của hồi môn của Vân Vương phủ lúc trước cũng không có mang trở về, trước mắt chỉ có thể cầm trang sức dùng tạm.
“Nương nương”.
“Mau đi đi”. Vân Tiếu vẫy tay thúc giục, nha đầu này rời khỏi nàng cũng thoải mái một chút, đỡ để cho nàng ta ở chỗ này lo lắng nhiều.
Tú Tú cũng không nói gì nữa, nhận lấy hai vật trang sức mà chủ tử đưa qua, đều là vật quý báu, hẳn là có thể đổi được không ít bạc.
Thấm Vũ lâu
Một căn phòng sang trọng trên lầu ba, cửa sổ mở ra, lụa mỏng màu trúc xanh theo gió tung bay, hương hoa cỏ lượn lờ trong phòng.
Vài vị công tử quý khí bức người đang ngồi ở trong đó, lười biếng tùy ý, dựa nửa người trên ghế, có nhắm mắt dưỡng thần, còn có một vị đang ngồi nghiêm chỉnh tại kia.
Nam tử đứng đầu, cẩm bào xanh đen, trước ngực dùng kim tuyến thêu một con chim ưng đang giương cánh bay cao, đôi mắt sắc bén như chim ưng màu hồng ngọc, sinh động sáng chói, khí phách mười phần, thật giống như một con chim ưng đang ngủ đông, bên trong ẩn chứa tia mũi nhọn, lười nhác tùy ý, trên khuôn mặt ngũ quan cương nghị, lông mày như sương giá, mắt như sao băng, hơi thở âm u lạnh lùng chìm trong đáy mắt, giống như tùy ý, nhưng mỗi người ngồi nơi đây đều biết hắn là một kẻ lòng dạ độc ác âm hiểm ra sao.
Người này đúng là Lâm Vương gia đương triều, cánh tay trái đắc lực của Hoàng Thượng, Thượng Quan Lâm.
Đối diện với Thượng Quan Lâm, còn có một người khác, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, người này tuy rằng không có khí thế sắc bén, nhưng là lại hết sức xinh đẹp, trên tấm áo choàng thêu những đường màu tím và đuôi chim diều hâu như ẩn như hiện, cả người lộ ra xa cách, mặc dù gần ngay trước mắt, nhưng lại xa cách đến ngàn núi vạn sông, khiến cho người ta không tới gần được nửa phần, trên gương mặt ngũ quan trắng nõn, lông mi thật dài nhẹ quạt, có thể thấy được hắn vẫn chưa ngủ, mà chỉ là chợp mắt, khóe môi đỏ tươi chợt xuất hiện ý cười nhàn nhạt, hương thơm nhẹ nhàng thổi ngàn dặm.
“Vô Quân, gần đây có tin tức gì của Thần Long cung không?”
Thanh âm lãnh trầm của Thượng Quan Lâm vang lên, người đang nhắm mắt kia bất chợt mở to mắt, trong ánh mắt sáng rõ trong suốt, khiến cho người ta ngẩn người mê mẩn, dường như trong ánh mắt ấy không mang theo một tia bụi của trần thế.
“Ngươi biết là ta mặc kệ việc này mà”.
Dạ Vô Quân thản nhiên nhíu mày, đối với chuyện của Thần Long Cung hắn căn bản không có hứng thú, đối với hắn, ngoại trừ hoa điểu trùng thảo*, những chuyện quyền thế nơi cửa cung căn bản không có nửa điểm hứng thú…
*hoa điểu trùng thảo: những thứ như hoa cỏ chim chóc, nói chung là thú vui tao nhã, giống tiên nhân nhỉ
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu