Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Trứng Thối A, Trứng Thối!
ốn Vân Tiếu còn muốn làm cho thật hơn một chút, trên đầu thì cài một đống đồ trang sức, tìm thêm một bộ quần áo đỏ thẫm mặc vào, cho dù là ai đứng ở trước mặt nàng, chỉ sợ là sẽ buồn nôn đến ba lần, nhưng khi mở hộp trang sức ra, mới phát hiện bên trong đó chỉ còn hai cây ngân trâm đơn giản, cũng không còn vật gì khác, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hơn nửa ngày mới mở miệng.
“Tú Tú, những thứ trong này đâu?”
Thanh âm của nàng có chút nghiêm nghị, con ngươi âm trầm xuống dưới, khuôn mặt bao phủ một tầng hàn ý.
Thân là nữ nhi của Nhiếp Chính Vương đương triều, đồ cưới ắt hẳn là không thể thiếu, chỉ cần nhìn cành trâm ngọc cũng có thể hiểu,Vương phủ nhất định là chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ cưới, nhưng mà hiện tại cái gì cũng không có, điều này nói lên cái gì?
Nô tài lớn mật khinh chủ ngu ngốc, động tâm tư, nếu không vì sao những thứ này lại không thấy đâu?
Tú Tú vừa nghe thấy lời Hoàng hậu như vậy, lại nhìn động tác của nàng, sớm đã bị dọa bùm một tiếng quỳ xuống: “Nương nương bớt giận, mấy thứ này cùng với chúng nô tỳ không hề có quan hệ gì, đều là các phi tần trong cung lại đây lấy đi, lúc đó Hoàng hậu cũng đã đồng ý”.
Tú Tú bị dọa chảy ra một thân mồ hôi lạnh, tuy lúc đó các nàng cũng có động tâm tư, chẳng qua là những phi tần này cũng đã nhanh tay nhanh chân hơn, nay nghĩ lại, thật đúng là tránh thoát một kiếp.
“Ah, như vậy sao, ” Vân Tiếu ánh mắt lóe lên, khóe môi hiện lên một chút ý cười, thanh âm nhu hòa đi rất nhiều: “Đứng lên đi”.
“Tạ nương nương, ” Tú Tú đứng lên, đứng thẳng qua một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, vụng trộm ngắm Hoàng hậu nương nương, chỉ thấy vẻ mặt nàng hình như đang có chút suy nghĩ, trên khuôn mặt tô vẽ khủng bố hiện lên một nụ cười quỷ dị, khiến cho người ta mao cốt tủng thiên(1) bất an, cái loại cảm giác như người ta sắp gặp xui xẻo lớn…
(1) Mao cốt tủng thiên: sởn gai ốc
“Ta sẽ khiến cho các nàng ngoan ngoãn trả về hết”.
Vân Tiếu tao nhã cầm lấy hai cây trâm bạc còn sót lại trong hộp, cài lên trên đầu, quay đầu lại phân phó Tú Tú phía sau: “Đi tìm một bộ y phục hoa đỏ thẫm đến đây”.
“Nương nương?” Tú Tú nhẹ giật mình, nửa ngày mà thân mình vẫn không nhúc nhích.
Vân Tiếu quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng mở miệng: “Sẽ không phải quần áo cũng bị người ta cầm đi chứ”.
“Đúng vậy, nương nương, chỉ còn lại một bộ gả y(2) cùng với một bộ gấm trắng mà thôi, bộ gấm trắng kia chính là cái mà hôm qua nương nương đã mặc, cũng đã đưa đến phòng giặt, hiện tại chỉ có một bộ gả y “.
(2) Gả y: áo cưới
Tú Tú nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, giống như tiếng muỗi kêu, đầu cúi thấp đến tận ngực.
Nhớ tới những phi tần tham lam này, liền có chút căm hận, Hoàng hậu tiến cung, thời gian không đến hai ngày, trang sức cùng quần áo liền bị đoạt không còn, làm hại lúc ấy nàng cùng Tiểu Hà tưởng là gặp may, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác vơ vét hết đồ tốt.
Hiện tại nghĩ lại, thật đúng là ông trời thương mà, chỉ sợ kế tiếp, những kẻ kia không thể sống an ổn được rồi.
Vân Tiếu cũng không có tức giận, chính là thản nhiên lên tiếng: “Được, tốt lắm”.
Nói xong phất phất tay: “Nếu không còn quần áo mặc, vậy liền đem bộ gả y đỏ thẫm kia lấy ra đây”.
“Dạ, nương nương, ” Tú Tú thấy Hoàng hậu nương nương không có trách cứ nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi lấy gả y, đỏ thẫm như mây, vải dệt quý báu, hơn nữa những bông hoa được thêu tinh xảo, quả thật là một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá mà xa xỉ, sở dĩ vẫn còn lại ở đây, đại khái là vì, bộ gả y này căn bản không thể mặc đi ra ngoài được, cho nên mới không bị lấy mất.
Tú Tú hầu hạ nương nương mặc vào áo cưới, đỏ tươi như lửa, nhìn thấy ghê người, lại phối hợp với khuôn mặt được tô vẽ độc đáo, thật là có điểm kinh hãi thế tục.
“Nương nương, người thật sự muốn mặc như vậy sao?”
Tú Tú chần chờ nửa khắc, vẫn là nhịn không được mở miệng, kì thật hiện tại nương nương không ngốc, chẳng những không ngốc, mà còn thực là thông minh, nếu như để cho Thái hậu nương nương cùng Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ rất vui mừng, với sự thông minh của Hoàng hậu nương nương, nhất định sẽ được sủng ái.
Nhưng mà vì sao nương nương lại muốn giả ngây giả dại giống như lúc trước, Tú Tú nghĩ muốn nát óc cũng không có ra.
“Được rồi, đi thôi, ta muốn đi xem một chút xem hoàng cung có bộ dáng như thế nào?”
Vân Tiếu không thèm quan tâm đến những suy nghĩ của Tú Tú, nàng cùng Tú Tú vĩnh viễn không thể đứng trên một góc nhìn được, tư tưởng của nàng, linh hồn của nàng, nếu để cho nha đầu kia biết được, chỉ sợ sẽ bị dọa cho ngất đi, các nàng thân là cổ nhân, tất nhiên là bị lễ giáo cổ xưa kiềm chế.
Ngoài cửa tẩm cung, thái giám Tiểu Nguyên cùng Tiểu Chiêu đang canh cửa, vừa thấy nương nương đi ra, bị dọa nhảy dựng lên, nương nương đây là trang điểm kiểu gì a, từ trên xuống dưới tất cả đều đỏ như lửa, chẳng những đỏ chói mà người còn thực xấu, lông mày vừa dày vừa đen, bốn phía quanh mắt cũng tô thành một màu đen, chỉ nhìn thấy hai tròng mắt đang quay tròn chuyển động, lại nhìn đôi môi kia, chỉ cần khẽ mở là mở ra một mồm như toàn máu, muốn bao nhiêu dọa người có bấy nhiêu a, hai thái giám nhìn vậy chân như nhũn ra, thanh âm cũng run rẩy.
“Nương nương”.
“Đi thôi, ta muốn đi dạo chung quanh một lát, ” Vân Tiếu nói xong, đi trước làm gương ra khỏi điện, hướng về phía bên ngoài mà đi…
Kim Hoa cung, vẫn là đứng đầu lục cung, xanh vàng rực rỡ, hoa lệ xa xỉ.
Trên đại điện trống rỗng, một làn gió nhẹ thổi qua, tấm rèm bay bay, trong chiếc đỉnh đốt lên cỏ thơm, hương vị thanh nhã uốn lượn trong không trung.
Vân Tiếu đứng ở chính giữa đại điện, cười cười nhìn hết thảy, thì ra đây chính là nơi mà nữ nhân luôn luôn muốn vào, nơi tượng trưng cho địa vị cùng thân phận, theo như nàng nghĩ, chẳng qua chỉ là một chiếc lồng chim hoa lệ mà thôi.
“Đi thôi”.
Vân Tiếu dẫn theo hai thái giám cùng Tú Tú ra khỏi Kim Hoa cung, ngoài cung, ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết sáng sủa.
Trước cửa cung, trên hành lang có những bức tranh, tầng tầng thềm đá bạch ngọc, núi giả xếp thành đống, hoa cỏ lay động, tản mát ra hương thơm tươi mát của thiên nhiên.
Một nhóm ba người đi ra khỏi Kim Hoa cung, đi theo hành lang được điêu khắc tinh tế, hướng về phía khác mà đi tới, dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều thái giám cùng cung nữ, mọi người giật nảy mình, đợi đến khi thấy rõ người trước mắt chính là ngốc hậu, cũng không thèm hành lễ, chỉ nhìn rồi cười cười, cùng nhau xì xào bàn tán.
Tiểu Nguyên cùng Tiểu Chiêu còn có Tú Tú ba người, hai má đều bị nóng lên, hận không thể tìm thấy một cái động mà lao xuống, đáng tiếc là nhân vật chính hôm nay.
Hoàng hậu nương nương vẻ mặt lại giống như không có việc gì, giương mồm toàn màu đỏ như máu, cười đến đắc chí vừa lòng, trong miệng lại thỉnh thoảng chậc chậc lấy làm kỳ lạ: ” Hoàng cung này cũng không có tệ a, vừa to lại vừa xinh đẹp”.
“Nương nương, chúng ta quay về đi, nếu không, rửa sạch mặt rồi lại đi “.
Tú Tú nhỏ giọng đề nghị, Vân Tiếu lại càng thêm hứng khởi, làm sao còn để ý tới nàng, hưng trí bừng bừng tiến về phía trước, một đường thẳng hướng ngự hoa viên mà đi.
Rõ ràng đang là đầu mùa đông, nhưng trong hoàng cung lại ấm áp như mùa xuân, cỏ xanh um tùm, nơi nơi một màu xanh tràn trề.
Đi theo đường mòn rải đá, tùy ý đi xuyên qua ngự hoa viên, trong hoa viên, có rất nhiều loại hoa quý báu kì lạ, đua nhau khoe sắc, Vân Tiếu nhìn đến hoa cả mắt, không nhìn được hết, vẻ mặt tràn ngập ý cười, xa xa, Tiểu Nguyên cùng Tiểu Chiêu và Tú Tú ba người chạy trối chết, dần dần tạo ra một khoảng cách.
Bỗng nhiên, một tiếng ngâm khẽ ái muội truyền đến.
Vân Tiếu dừng lại cước bộ, kỳ quái nhíu mày, là ai ở trong này?
Nghĩ vậy, nhẹ chân nhẹ tay đi theo thanh âm đó đến phía trước, vòng qua ngự hoa viên, cách đó không xa có một tiểu đình, bên ngoài đình có một cụm núi giả, thanh âm kia chính là truyền ra từ chỗ núi giả.
Ánh mặt trời như nước chiếu lên phía trên núi giả, một thân ảnh màu trắng cao lớn, cả người được hào quang bao phủ, giờ phút này không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy dáng người đẹp đẽ to lớn, một đầu tóc đen dùng trâm bạch ngọc cài lại, giống như nước trút xuống trên vai, tự nhiên phóng khoáng.
Nhưng giờ phút này hắn đang làm cái gì?
Chỉ thấy thân mình hắn vận động cao thấp, cả người giống như đang thật là hưởng thụ, mà ở bên ngoài y bào màu trắng của hắn, có một đôi đùi ngọc trắng nõn vòng qua.
Đùi ngọc? Vân Tiếu hoài nghi là mình nhìn nhầm rồi, xoa xoa ánh mắt rồi lại nhìn qua, đúng vậy, là một đôi đùi ngọc trắng nõn bóng bẩy, ôm lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, một đôi cánh tay trắng muốt ôm lấy cổ hắn, còn có tiếng thở dộc tinh tế, tiếng nói lẩm bẩm không được rõ ràng lắm truyền đến.
“Hoàng Thượng, người ta còn muốn?”
Hoàng Thượng? Ban ngày ban mặt lại ở trong hoa viên làm ra loại chuyện này mà lại là Hoàng Thượng, hơn nữa có người xông tới cũng không hay biết, có thể thấy hắn tập trung vào việc này thế nào, Vân Tiếu ý nghĩ trong đầu vừa toát lên, nụ cười tà ác hiện lên, xoay người thét một tiếng chói tai, hơn nữa còn là tiếng thét vang tới tận chín tầng mây.
“A, a…”
Trong hoa viên, chim tước kinh hãi bay đi, mà hai người đang làm chuyện tốt kia cũng hoảng sợ, nhanh quay đầu lại, lại càng thêm hoảng sợ, dưới ánh mặt trời, chỉ thấy hiện ra một bộ mặt vô cùng thê thảm, trên mặt thoa một tầng phấn trắng, mắt đen, mở ra một mồm đỏ như máu, lúc này đang phát ra thanh âm kinh thiên động địa.
Lúc này có người từ bốn phương tám hướng chạy lại.
“Sao lại thế này?”
Tiểu Nguyên cùng Tiểu Chiêu còn có Tú Tú cũng gọi lên: “Nương nương, xảy ra chuyện gì? Nương nương đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, nam tử bị làm hỏng chuyện tốt, xoay người bứt ra, sửa sang lại quần áo của mình, không thèm để ý đến nữ tử phía sau, chậm rãi đi hai bước, khuôn mặt tuấn dật hiện ra, âm ngao khó coi, trong đôi mắt hoa đào nổi dậy bão táp, xoay mình giận dữ quát một tiếng.
“Im miệng”.
Vân Tiếu đang kêu hăng say, nội tâm hừ lạnh, ngươi bảo ta ngừng ta liền ngừng sao? Tiếp tục kêu, giống như không nghe thấy vậy, mà cũng đã có rất nhiều người chạy tới, thấy rõ người trước mắt là Hoàng Thượng, bị dọa đến sắc mặt đại biến, bùm bùm quỳ xuống.
“Tham kiến Hoàng Thượng “.
Tú Tú nhanh tay kéo lấy Hoàng hậu, nhỏ giọng nói thầm: “Nương nương, đừng kêu nữa, đây là Hoàng Thượng, mau quỳ xuống đi “.
“Hoàng Thượng?” Vân Tiếu liếc mắt khinh thường, ngừng kêu, chỉ về phía nam nhân cách đó không xa, không thể phủ nhận, bộ dáng nam nhân này thực đẹp, lông mày như mây, đôi mắt hoa đào lúc này mây đen dày đặc, gió lạnh thổi từng trận, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi gợi cảm cá tính, quần áo màu trắng, khiến cho cả người nổi bật tuấn mĩ, nhưng dưới mĩ mạo kia, lại mang theo âm trầm sâu sắc, một loại khiến cho người ta có cảm giác không được thoải mái, giờ phút này hắn chính là đang lạnh căm căm nhìn nàng, Vân Tiếu đáy lòng một tiếng cười lạnh, ta sợ ngươi sao, xoay mình mở miệng, lại phát ra tiếng thét chói tai.
“A, trứng thối a, trứng thối, ” Nói xong cũng không có đợi cho Hoàng Thượng nói chyện, cũng liền chạy như điên…
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu