The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Cáo Trạng
rường Tín cung là chỗ ở của Thái hậu đương triều.
Lục cung ở phía bắc, địa hình hẻo lánh, cách xa nơi hậu cung ồn ào náo động, bốn phía được tường lớn bao quanh, trong ngoài tường đều là cảnh đẹp không tả xiết, tuy là thời tiết tháng mười, nhưng các loại hoa quý báu đua nhau nở, xinh đẹp đủ loại màu sắc tím hồng, một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm say lòng người.
Nơi này được xây dựng dành riêng cho Thái hậu, là nơi thích hợp cho người già tĩnh dưỡng.
Mái hiên là ngọc lưu ly vô cùng xinh đẹp, những bức tường bằng đá ngọc bích trắng tuyệt đẹp, phía trước cửa cung, cây cối xanh biếc, kỳ hoa rực rỡ, thỉnh thoảng lại có vài vị cung nữ mặc váy hoa đi qua nơi đó, náo nhiệt vô cùng.
Bên trong điện, chính giữa là một chiếc thảm thêu phượng hoàng đang giương cánh bay lượn, bên trong lượn lờ mùi hương thơm ngát, một chiếc mành lụa mỏng nhẹ nhàng đung đưa, tạo thành một hơi thở vô cùng xa xỉ.
Phía bên trên là một chiếc ghế phượng nạm vàng khảm ngọc quý giá xa hoa, trên đó là một vị nữ tử quyến rũ mềm mại, đôi mắt hoa đào híp lại, phong tình vạn chủng, da thị trắng bóng trong suốt, thật giống như cổ ngọc thượng đẳng, đôi môi lạnh bạc lúc này khẽ nhếch, biểu hiện ra tâm tình của nàng hiện tại cực kì là không tốt, sắc mặt lạnh lùng nhìn quét về phía một góc đại điện, chính là một nữ tử đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Người kia đúng là Lan Quý nhân, mà nữ nhân xinh đẹp vạn phần phía trên kia, đúng là Thái hậu nương nương đương triều, chỉ nhìn bên ngoài, thật sự khó mà có thể tưởng tượng, nàng lại là mẹ đẻ của đương kim Hoàng thượng -Dạ Lan Chỉ, quả nhiên là không hổ mỹ nhân đẹp nhất Yên Kinh năm đó, sắc đẹp khuynh thành, mỹ nữ độc nhất vô nhị.
“Khóc cái gì? Chỉ là một kẻ ngốc thôi mà ngươi cũng không đối phó được, còn có mặt mũi mà khóc sao”.
Thanh âm của Thái hậu nương nương tức giận trách mắng, ngón tay ngọc được sơn xanh đỏ, lười biếng nhận lấy tách trà cung nữ đưa đến, bên trong đôi mắt hoa đào tràn ngập sự tàn bạo buồn chán.
Lan Quý nhân nghe ngữ khí của Thái hậu như vậy, không dám làm càn, nhỏ giọng nói thầm.
“Đừng xem nàng ngốc, nhưng mà khí lực của nàng thực là lớn a, thiếp thân đánh không lại nàng”.
“Kẻ ngốc có sức mạnh của kẻ ngốc, đó là điều tự nhiên, nhưng ngươi không có việc gì lại đi tìm nàng ta làm gì?”
Sương mù trong mắt khẽ nổi, như ẩn như hiện bên trong một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong đó cũng cất giấu một tia hàn quang sắc nhọn.
Tuy bà ta ở trong cung mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng không có nghĩa là các nàng bày ra chuyện gì bà không biết, hơn nữa nếu như chuyện các nàng làm lọt vào tai Nhiếp Chính vương Vân Mặc, chỉ sợ là sẽ bị bọn họ mang đến phiền toái.
Lan Quý nhân vừa nghe thấy lời của Thái hậu nương nương, liền giật mình một cái, ánh mắt lóe ra không ngừng, nàng cũng không có dám nói là đến đó xem Hoàng hậu đã chết hay chưa, hoặc là nói chính mình đã làm gãy Trâm ngọc của kẻ ngốc kia, chỉ sợ sẽ lại càng thêm không tốt, đang cố gắng nghĩ cách đối phó, thì một thái giám chạy từ ngoài cửa điện vào, cung kính bẩm báo.
“Bẩm Thái Hậu nương nương, Đức phi nương nương cầu kiến?”
“Nàng ta tới đây làm gì?” Thái hậu khẽ nhíu mày một chút, cũng liền hiểu rõ liếc mắt về phía Lan Quý nhân một cái, xem ra chuyện Lan Quý nhân này làm có liên quan đến Tố Tuyết.
Đức phi Dạ Tố Tuyết, cũng chính là chất nữ (1) của Thái hậu, biểu muội của Hoàng thượng đương triều, thường làm Hoàng thượng vui lòng, là một trong những phi tử được sủng ái nhất hiện nay.
(1) Chất nữ: cháu gái ruột gọi bà này là cô thì phải.
Thái Hậu đối với đứa cháu gái ruột này cực kì yêu thương, bởi vậy mà ở trong cung danh tiếng của Đức phi nương nương có thể nói là cao hơn bất kì ai, hơn nữa trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, vị trí Hoàng hậu này cuối cùng rồi cũng rơi vào tay Dạ gia thôi, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, một kẻ ngốc như vậy thì có thể sống sót được bao lâu ở trong thâm cung này đây?
“Để cho nàng vào đi”. Thái hậu đem chén trà bạch ngọc đưa cho cung nữ bên cạnh, phất phất tay.
Tiểu thái giám lập tức lui ra ngoài, rất nhanh, bên ngoài cửa đại điện lập tức xuất hiện một thân mình mềm mại hương diễm, trên người là váy dài màu hồng, khiến cả thân mình nàng nổi bật như một đám mây ngũ sắc, áo khoác xanh trắng bên ngoài được thêu hình cây trúc, trắng hồng lại càng tôn nhau lên, xinh đẹp kinh người, đôi mày thanh tú, mắt như sao băng, con ngươi ẩn ẩn tia cơ trí, không nhanh không chậm tiêu sái tiến vào trong đại điện, cung kính hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến mẫu hậu!”
Thái hậu ngồi phía trên vừa lòng gật đầu, nhìn đứa cháu gái kiệt xuất cơ trí như vậy, nói không nên lời tự hào, bên trong hậu cung này có nữ tử nào có thể sánh được với Tố Tuyết đây, vị trí Hoàng hậu kia sớm muộn gì cũng về tay Dạ gia, nghĩ vậy, tâm tình không khỏi tốt hơn. (Min: sony cho chèn 1 câu, trước đây có thể không có ai sánh được, nhưng giờ thì có rồi =]]; HĐ: *Đạp* * xách cổ ra* ai cho cô làm đứt mạch truyện vậy hả )
“Đứng lên đi, đến đây ngồi cạnh mẫu hậu đi”.
“Tạ mẫu hậu”.
Dạ Tố Tuyết biết rằng cô từ trước tới nay vẫn rất thương nàng, nhưng nàng cũng chưa bao giờ lấy điều này làm điều kiêu ngạo, cũng không độc chiếm Hoàng Thượng, phi tử trong hậu cung rất nhiều, mưa móc cùng dính (2), chỉ cần không độc chiếm là được rồi, điều này khiến cho cô vô cùng vừa lòng với nàng, cũng là nguyên nhân mà nàng vô cùng được sủng ái.
(2) Mưa móc cùng dính: ai cũng được sủng ái một cách công bằng.
Dạ Tố Tuyết vừa đứng thẳng người dậy, Lan Quý nhân ở một bên đại điện đong đưa tiêu sái đi đến thi lễ
“Tham kiến Đức phi nương nương”.
“Miễn đi, ” Dạ Tố Tuyết đưa tay, khẽ nâng Lan Quý nhân, đợi đến khi nàng ta đứng dậy, mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, dữ tợn khó coi, không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi.
“Lan Quý nhân, mặt của ngươi?”
Lan Quý nhân vừa đứng lên, lại nghe thấy lời quan tâm của Đức phi, lại quỳ xuống, còn khóc lên: “Đức phi nương nương, xin người làm chủ cho thiếp thân a, Hoàng hậu nàng đánh thiếp thân.”
“Kẻ ngốc kia sao?”
Dạ Tố Tuyết có vẻ khó có thể tin, kẻ ngốc kia vẫn luôn nhát gan vô dụng, lại là một kẻ ngốc hoàn toàn, thế nhưng nàng ta lại đánh người, điều này khiến cho nàng khó mà có thể tin được.
Lan Quý nhân vẫn còn đang muốn nói gì đó, Thái hậu nương nương ngồi trên cao sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng ho khan một tiếng, hai người phía dưới lập tức hồi phục lại tinh thần, Dạ Tố Tuyết vòng qua người Lan Quý nhân đi đến phía trước ghế phượng, mềm mại mở miệng.
“Mẫu hậu?”
Thái Hậu vươn tay kéo Dạ Tố Tuyết, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo trách cứ: “Tố Tuyết, có phải con quá nóng vội rồi hay không, chuyện xảy ra ngày hôm qua, ai gia cũng đã nghe nói rồi”.
“Mẫu hậu, thần thiếp biết sai rồi, cho nên hôm nay con mới để cho Lan Quý nhân đến Kim Hoa cung nhìn xem Hoàng hậu có làm sao hay không, thần thiếp còn định, nếu như Hoàng hậu sinh bệnh, nhất định sẽ tuyên thái ý đến chữa trị cho nàng?”
Dạ Tố Tuyết nửa thật nửa giả lên tiếng, nàng tất nhiên biết cô mình rất khôn khéo, nếu như ở trước mặt bà đùa giỡn tâm kế, chỉ sợ không thể thực hiện được, bởi vậy chỉ có thể thật giả lẫn lộn, làm cho người ta phân không rõ.
Lan Quý nhân bên dưới nghe những lời này của Đức phi nương nương, cũng liên tục lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, Thái Hậu nương nương, thiếp thân chính là phụng mệnh Đức phi nương nương, cho nên mới đến tham kiến Hoàng hậu, ai biết đâu Hoàng hậu thế nhưng lại đánh thiếp thân, ngài cần phải làm chủ cho thiếp thân a.” Lan Quý Nhân vừa nói xong lại òa khóc, Thái hậu liếc xéo chất nữ bên cạnh một cái, ánh mắt tối sầm một chút, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng.
“Gào thét cái gì, như thế còn ra cái thể thống gì nữa?”
Tiếng nói Thái hậu vừa dứt, lúc này bên ngoài cửa đại điện lại có một tiểu thái giám chạy tới, nhanh chóng mở miệng: “Thái hậu nương nương, tỳ nữ Tú Tú của Hoàng hậu nương nương tới đây, có việc cầu kiến Thái Hậu nương nương?”
Lời này vừa nói ra, mặt Lan Quý nhân biến sắc, con ngươi lóe lên, rất là chột dạ, nếu như chuyện nàng làm gãy trâm ngọc lọt vào tai Thái hậu, chỉ sợ sẽ không có quả ngon mà ăn, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, căng thẳng như dây cung bị kéo căng.
“Nàng? Để cho nàng ta vào đi. ” Thanh âm của Thái hậu cũng đã vang lên…
Quỷ Y Ngốc Hậu Quỷ Y Ngốc Hậu - Ngô Tiếu Tiếu