Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Nghiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 04:50:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Đến Thiên Sơn Tông
ditor: Junenar
Bởi vì tông phong* Thiên Sơn nằm chính giữa Thủy Mạn quốc và Hỏa Linh quốc thuộc năm nước, tông phong Thiên Sơn nằm trên đỉnh núi cao nhất của năm nước, cũng tượng trưng cho đứng đầu võ tôn. Theo từ Kim Hoa quốc đến tông phong Thiên Sơn ngựa không dừng vó phải mất nửa tháng cước trình, đây cũng là nguyên nhân vì sao Bách Diệp chọn chờ Lam Lăng Nguyệt một tháng ở đây mà không chịu về tông phong.
(Tông phong: dạng như trụ sở ấy = v =’)
Dọc theo con đường này có hai lão đầu Bách Diệp và Hắc Phong làm bạn, tâm trạng phiền muộn của Lam Lăng Nguyệt cũng vơi đi rất nhiều, thời gian vốn là liều thuốc chữa bệnh rất tốt, vừa dạo chơi vừa lên đường, trái lại không cảm thấy tốn nhiều sức.
Trong nháy mắt đã mười ba ngày trôi qua, khi xe ngựa dừng lại bên bãi đất trống, Lam Lăng Nguyệt vén màn xe lên nhìn thấy mấy thiếu niên mặc đạo bào màu trắng đang tuần tra ở sơn khẩu, ngẩng đầu nhìn lên có một tấm bia đá trên khắc ba chữ lớn Thiên Sơn Tông, vội đánh thức hai người còn đang say sưa ngủ.
Bách Diệp và Hắc Phong bị đánh thức, hai người sửa sang lại quần áo một chút, rồi nhìn về phía Lam Lăng Nguyệt.
“Hai người nhìn con làm gì, chúng ta mau xuống thôi.” Lam Lăng Nguyệt không có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm, không khỏi trợn tròn mắt, giục hai người xuống xe.
“Đồ đệ, con đổi sang nữ trang đi, như vậy mục đích mới rõ ràng, ta và sư đệ đi xuống trước chờ con.” Bách Diệp vừa dứt lời Hắc Phong gật đầu phụ họa.
“Được rồi.” Lam Lăng Nguyệt biết Bách Diệp đang có suy tính gì, nhưng dù sao đã tới địa bàn của ông ấy, không nhất thiết phải từ chối cho ông mặt mũi nên không phản đối mà đáp ứng luôn.
Sau khi hai người Bách Diệp và Hắc Phong xuống xe ngựa, Lam Lăng Nguyệt lấy từ trong bọc ra một chiếc váy bông màu xanh nhạt có tua rua, thay xong lại tết thành từng bím tóc thả trước ngực, sau đó cầm chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo để soi, dùng cây lược gỗ chỉnh ngay ngắn lại phần tóc mái lộn xộn.
Chuẩn bị ổn thỏa tất cả xong xuôi rồi mới xỏ đôi giầy thêu nhảy ra khỏi xe.
“Không tệ không tệ, vẫn là nữ trang nhìn hợp mắt hơn.” Mắt Bách Diệp sáng ngời, vuốt vuốt chòm râu, mặc kệ tiểu đồ đệ ông mặc y phục màu gì đều lộ ra một luồng linh khí, làm cho người ta nhìn hết sức thoải mái.
Lam Lăng Nguyệt gật đầu, đứng giữa Bách Diệp và Hắc Phong, ba người dàn hàng đi về phía tông phong Thiên Sơn.
Ở phía đối diện, một đệ tử Thiên Sơn tông đang đi tuần phát hiện tông chủ và sư bá Hắc Phong dắt theo một nữ hài mặc váy xanh nhạt đi tới từ rất xa, đại đệ tử Trầm Tử Hạo đang tuần tra vội vàng gom các sư đệ đi về phía trước nghênh đón.
“Chúng đệ tử bái kiến tông chủ, sư bá Hắc Phong.” Chúng đệ tử lần lượt tới trước mặt quỳ lạy làm lễ.
“Ừm, đây là đệ tử cuối cùng ta mới thu nhận Lam Lăng Nguyệt, từ nay về sau chính là tiểu sư muội của các ngươi.” Hai tay Bách Diệp chắp ra sau, khí thế tông chủ lập tức hiện lên, vô cùng tự hào giới thiệu Lam Lăng Nguyệt.
“Gần đây luôn nghe mấy vị sư bá sư thúc nhắc tới tông chủ thu nhận một nữ đồ đệ, hôm nay may mắn được gặp tiểu sư muội đầu tiên, là vinh hạnh của các sư huynh, ta tên là Trầm Tử Hạo, là đại đệ tử của sư phụ Thanh Hà đỉnh Quan Vân Thiên Sơn tông, sau này tiểu sư muội có thể gọi ta là sư huynh Tử Hạo.” Trầm Tử Hạo quay về phía Lam Lăng Nguyệt, thay mặt chúng sư đệ tự giới thiệu.
“Các sư huynh đừng khách khí, sau này cứ gọi muội tiểu Nguyệt nhi là được rồi, rất hân hạnh được làm quen các huynh, vừa mới đến, sau này còn nhờ các vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn!” Lam Lăng Nguyệt đối với ánh mắt đưa tới của mọi người, không né không tránh ung dung đối diện, đồng thời nàng cũng liếc qua Trầm Tử Hạo một cái, nhìn hắn tuổi tác không quá 16, trên mặt luôn lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn ra tính cách của đại đệ tử đỉnh Quan Vân khá là ôn hòa.
Thiên Sơn tông này thiếu nhất chính là nữ đệ tử, tính ra toàn phái không quá nổi một trăm người, huống chi là đệ tử thân truyền của tông chủ, thời điểm mọi người đang đánh giá Lam Lăng Nguyệt, thái độ của nàng hờ hững không kiêu ngạo không siểm nịnh để lại cho bọn hắn ấn tượng tốt đẹp, nhìn tuổi tác của nàng đoán không hơn mười tuổi, có thể có khí chất khống chế toàn bộ này quả không hổ là đồ đệ lọt vào mắt tông chủ.
“Được rồi, các ngươi việc ai người nấy làm tiếp đi, không cho nhìn chằm chằm vào đồ đệ của ta, Tử Hạo, ngươi gọi mấy đệ tử mang hành lý của ba người chúng ta trên xe ngựa đến tổng đàn của ta trên tông phong Thiên Sơn đi. Chúng ta đi lên trước, đoán chắc đám lão tiểu tử kia cũng chờ tới sốt ruột rồi.” Hôm qua Bách Diệp dùng bồ câu đưa tin nói hôm nay có thể về tới tông phong, còn uy hiếp đám lão tiểu tử kia rằng ai không chuẩn bị lễ vật thì mỗi người bọn họ sẽ phải dắt tiểu đồ đệ lên trên đỉnh núi ở lại nửa năm, đương nhiên ở lại nửa năm nghĩa là toàn bộ đồ ăn ngon sẽ bị vơ vét hết, toàn bộ trân tàng sẽ bị lôi ra sử dụng, các loại bổ dược linh đan tích góp được có giá trị đều sẽ bị cướp đoạt.
Nghĩ đến những điều này, Bách Diệp không tự chủ cười thành tiếng, làm cho Lam Lăng Nguyệt đứng bên coi khinh.
“Sư phụ, người làm sao vậy, tự nhiên cười gian trá như thế.” Lam Lăng Nguyệt vừa thở phì phò đi trên sơn đạo vừa dò hỏi Bách Diệp đang chìm đắm trong thế giới riêng.
“Tiểu Nguyệt nhi qua đây, vi sư có lời muốn nói với con.” Bách Diệp kéo Lam Lăng Diệp tới bên cạnh, kề sát tai nàng nhẹ giọng nói, Lam Lăng Nguyệt vô cùng ghét bỏ liếc mắt khinh thường ông, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
“Tiểu Nguyệt nhi, sư huynh của ta lại muốn gieo họa cho người nào vậy? Con tiết lộ chút ít tin tức cho sư thúc đi.” Hắc Phong gần như bám sát vào Lam Lăng Nguyệt.
“Bí mật.” Lam Lăng Nguyệt hắt một chén nước lạnh dập tắp lòng hiếu kỳ của Hắc Phong, theo sát Bách Diệp đi về phía trước.
Theo từ dưới chân núi đến đỉnh núi Thiên Sơn tông tiêu hao thể lực thật sự là không tốt chút nào, vất vả lắm mới tới được tổng đàn, Lam Lăng Nguyệt dùng khăn lụa lau mồ hôi đồng thời vươn cao người nhìn về phía trước, lập tức hoảng sợ.
Tình thế như này, ở ngoài tổng đàn có thể dùng câu người chen người để hình dung, phóng tầm mắt chỉ thấy người và người, ngoại trừ mười hai người đứng phía trước màu sắc khác biệt, đứng phía sau y phục đều chung một kiểu ăn mặc, Lam Lăng Nguyệt mắc chứng sợ hãi đám đông có chút xây xẩm mặt mày.
“Sư phụ, ngày nào tổng đàn cũng có nhiều người vậy sao?” Lam Lăng Nguyệt bước từng bước nhỏ tới trốn bên cạnh Bách Diệp nhỏ giọng hỏi.
“Đây là mười hai phong chủ chia ra từng đỉnh núi cùng với chúng đệ tử bên trong của Thiên Sơn tông, nghi thức chào đón này đủ khí phách đấy, chúng ta cứ đi qua đã, đừng quên lời ta vừa dặn con.” Bách Diệp tương đối hài lòng với nghi thức chào đón của chúng phong chủ cho tiểu đồ đệ hắn.
“Hiểu rồi, người lòng tham vô đáy, coi chừng đầy bụng.” Lam Lăng Nguyệt tức giận trả lại Bách Diệp một câu, nhớ tới lời ông nói bên tai mình mắt không khỏi giật.
“Lão bất tử Bách Diệp huynh thì vẫn múa may quay cuồng, lão tiểu tử Hắc Phong ngươi thì vẫn đen thui như cũ.” Bách Diệp và Hắc Phong vừa đi vào ngay lập tức lão già mặc áo xám Mặc Ngân và lão già mặc áo bào màu xanh Thanh Hà chỉ vào mũi hai người bọn họ cất tiếng “chào hỏi”.
“Bách sư huynh, coi như huynh đã trở về, ném chức quyền thay mặt tông chủ cho đệ, làm đệ bận bịu đến sắp chết, vốn còn có vài sợi tóc đen, thế mà bận đến biến thành trắng hết cả rồi.” Lão già mặc đồ tím Ngạo Thiên ôm một đống sổ sách trong tay, u oán nhìn Bách Diệp ném đủ loại sổ sách vào người Bách Diệp.
“Bách lão đầu, đây chính là tiểu nữ oa ngươi mới thu nhận hả, vẫn chưa hết nét trẻ con, được cái xương cốt không tệ lắm.” Trong nháy mắt Lô Vũ một thân hồng bào yêu diễm xuất hiện phía sau Lam Lăng Nguyệt, cánh tay đặt lên bả vai, thủ pháp cực kỳ giống với mạc cốt* trong sách cổ.
(Mạc cốt: một cách sờ nắn xương.)
“Bỏ móng vuốt của ngươi ra, mấy người các ngươi nhanh lấy quà ra mắt tặng đồ đệ ta đi.” Chưởng phong của Bách Diệp thiếu chút nữa đánh vào cánh tay của hồng bào Lô Vũ, sau đó thổi râu trừng mắt đoạt lấy Lam Lăng Nguyệt về cạnh mình.
“Sư phụ, nhân cơ hội hiện tại sao?” Lam Lăng Nguyệt nhẹ giọng dò hỏi Bách Diệp, xác nhận có bắt đầu hành động không.
Con ngươi Bách Diệp tỏa sáng, gật đầu nói: “Đồ đệ, nhờ vào con đấy.”
Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi - Phi Nghiên