TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Khâu
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 101
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 382 / 15
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Song Hỉ Quỷ Sát (Thượng)
ột mùa cuối năm nữa lại sắp đến, cho dù khí trời lúc này rất lạnh, nhưng tất cả mọi người đều hối hả chuẩn bị cho ngày tết. Sự vui sướng đón mừng năm mới tạm thời đẩy lui cái giá rét của trời đông. Rất nhiều người chọn khoảng thời gian này để tổ chức những sự kiện vui mừng, ví dụ như trong trường chúng tôi có tới mấy cô giáo cùng chọn thời điểm này để kết hôn. Mấy ngày nay các cô ấy toàn là nhìn chằm chằm vào tờ lịch bàn, háo hức chờ ngày vui sắp tới.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, thời gian này ngoại trừ nhiều đám hỉ thì cũng có rất nhiều đám tang. Có lẽ là do khí hậu quá lạnh, những người thể chất yếu hay những ông già bà cả gần đất xa trời chịu không nổi cái rét cuối năm đều chọn lúc này để ra đi. Hễ bước ra đường là lại gặp những người đeo băng tang trên tay áo, sắc mặt u buồn, trông chẳng có không khí mừng năm mới gì cả.
Thời cổ, người Trung Quốc quan niệm đời người có hai đại hỉ sự, thứ nhất đương nhiên là kết hôn, đó là khi một người tự mình có gia đình riêng, sinh con đẻ cái; nhưng hỉ sự thứ hai chính là khi chết đi, tục gọi là “hồng bạch song hỉ”. Tôi thực sự đến bây giờ vẫn không hiểu người chết đi rồi vì sao lại được coi là đáng mừng? Có phải bởi vì người đó sắp được lên cõi cực lạc hay không? Rốt cuộc thoát khỏi bể khổ nhân gian?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, thờ ơ chơi game online, nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ miên man về đủ thứ chuyện, có thể coi đây là một thói quen từ lâu của tôi. Sau lần đến hồ Thiên Mộ, tôi về tới nhà chỉ nằm dài ra nghỉ ngơi dưỡng sức, dịp năm mới này cũng quyết định không về quê nữa, nếu không để ba mẹ tôi nhìn thấy mấy vết thương kinh khủng này sẽ tưởng tôi vừa đi đánh trận ở Afghanistan về mất.
Bạch Dực cũng không về quê, anh ta nói là đã qua tuổi ở nhà mừng năm mới với cha mẹ rồi, có về hay không cũng thế. Hơn nữa để lại tôi một mình ở đây cũng không an tâm, cho nên hai anh chàng độc thân chúng tôi cùng nhau mừng năm mới… Nghe ra cũng thật cô đơn…
Khi tôi sắp hoàn thành nhiệm vụ (trong trò chơi) thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, bèn vội vàng thu nhỏ cửa sổ trò chơi lại, lật đật xỏ chân vào dép ra ngoài mở cửa.
Lúc đó tôi cứ tưởng là Bạch Dực quên mang ví tiền nên quay về lấy. Vốn anh ta nói muốn đi sắm ít đồ tết, tuy chỉ có hai người cùng nhau mừng năm mới nhưng vẫn có những thứ nhất định không thể thiếu. Tôi lại rất lười mấy chuyện này, càng không muốn chường mặt ra đường giữa trời đông tuyết, nên quyết định ở nhà một mình cuộn chăn chơi game.
Vuốt vuốt mái tóc đã bắt đầu dài phủ gáy, tôi vừa mở cửa vừa càu nhàu: “Sao anh phiền phức quá vậy, cửa nhà…đâu có khóa…ơ…”
Vừa mở cửa liền phát hiện bên ngoài không phải là Bạch Dực mà là một cô gái trẻ, thân hình rất gầy gò, mặc áo khoác dạ màu đen, tóc dài ngang vai, trên cổ choàng khăn trắng, nhìn cũng có vẻ thanh tú, nhưng sắc mặt tái nhợt nên trông hơi yếu đuối.
Tôi vừa nhìn thấy đó là một cô gái liền lập tức sửa lời: “A, xin lỗi bạn. Tôi tưởng là anh bạn cùng phòng chứ, bạn tới tìm ai?”
Tôi đã xác định từ đầu là cô ấy không đến tìm tôi. Từ nhỏ tới giờ, nói ra thật xấu hổ nhưng chưa bao giờ tôi được các cô gái tới tìm đích danh cả. Quả nhiên cô gái trả lời: “Dạ, em tới tìm anh Bạch Dực, nghe nói anh ấy ở đây…”
Giọng nói của cô rất êm tai, nhưng vừa nghe nói cô gái tới tìm Bạch Dực, không hiểu vì sao lòng tôi lại có chút khó chịu. Nhưng tôi chỉ nhanh chóng quy kết là do mình ghen tị với anh ta mà thôi… Chỉ tiếc là đã mất công tìm tới tận đây mà lại không đúng lúc, vì thế tôi đành cười cười nói thật: “Bạch Dực vừa ra ngoài mua ít đồ rồi, lúc này không có nhà.”
Cô gái hơi nhíu nhíu mày, dường như rất ưu phiền. Cô ta vốn đã thanh tú, vừa nhíu mày một chút thì lập tức hình thành một loại vẻ đẹp yếu ớt sầu bi, giống như Lâm muội muội[1] vậy. Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy tôi đã mềm lòng, đành gợi ý: “Nếu không, bạn có thể vào nhà chờ anh ấy một chút? Anh ấy chắc cũng sắp về rồi.”
“Em tên Triệu Vân Vân, học viên của Học viện hí kịch. Nghe nói anh Bạch Dực rất rành mấy thứ ‘bất bình thường’ nên em đến nhờ anh ấy giúp.” Cô gái khẽ liếc nhìn tôi, nhỏ nhẹ giải thích, hai hàng chân mày cũng từ từ giãn ra.
Lại là Học viện hí kịch nữa sao? Thảo nào giọng nói lại mềm mại như vậy. Nhưng mà sao Bạch Dực biết nhiều học viên của cái học viện này thế không biết? Tiểu tử này, bộ muốn chọc tôi tức chết sao hả trời?! Tôi “à” một tiếng, tránh người sang một bên ra hiệu cho cô gái vào phòng. Bên ngoài trời rất lạnh, cô ta trông sắp chết rét tới nơi, làm sao tôi có thể để cô ta chờ ngoài cửa được chứ?
Tôi cười gật đầu với cô gái: “Tôi tên là An Tung, đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng với Bạch Dực. Bạn vào ngồi chờ chút đi, anh ấy chắc sắp về rồi.”
Triệu Vân Vân mím mím môi, không từ chối gì mà nhẹ nhàng bước vào phòng. Trong phòng có mở máy sưởi, cô gái đương nhiên phải cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra. Tôi đứng phía sau lưng cô ta, hơi băn khoăn, trông cô ta chẳng có vẻ gì là bất bình thường cả, vậy tìm tới Bạch Dực làm cái gì không biết?
Nhưng khi cái khăn quàng cổ của cô gái vừa lơi ra thì tôi đã thoáng nhìn thấy trên cổ cô ta có một vết hằn màu đỏ, nhưng khi muốn nhìn kỹ lại thì cô gái đã kéo cao cổ áo che khuất mất. Mà đương nhiên tôi cũng không thể nhìn chằm chằm khiếm nhã vào cái cổ của một cô gái, nếu không sẽ bị mắng là lưu manh mất. Cũng có thể chỉ là một sợi dây đỏ để buộc ngọc bội hay gì đó chẳng hạn, có khi là do tôi thần hồn nát thần tính thôi.
Cô gái nhìn quanh gian nhà, sau đó mỉm cười khen: “Không ngờ phòng của các anh mà cũng sạch sẽ không kém gì phòng các bạn nữ thế này.”
Tôi rót cho cô gái một ly trà, cười đáp lời: “Tất cả là nhờ tay Bạch Dực cả đấy, anh ta có hơi sạch sẽ quá đáng.” Nhưng trong lòng thầm nghĩ, bộ cô tưởng cứ hễ là phòng của đàn ông là phải dơ dáy lộn xộn như cái ổ chó, bít tất treo trên cửa, quần áo vất trên ghế hay sao?
Khi cô gái đưa tay nhận ly trà từ tay tôi, tôi chợt nhìn thấy trên cổ tay cô ta cũng có một vòng màu đỏ. Tôi vô thức mở to mắt nhìn, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì tay cô ta đã rụt lại chìm vào trong lớp lông dày lót ngoài tay áo. Thật kỳ lạ, năm nay là năm tuổi của cô ta hay sao mà phải cột nhiều dây đỏ lên người như thế?
Triệu Vân Vân nhấp một ngụm trà, có vẻ như làm ấm người lên một chút rồi mới mở miệng: “Em được cô giáo Bạch Nguyệt Linh giới thiệu, nghe nói cô giáo là cô của anh Bạch Dực. Cô giáo bảo anh Bạch Dực rất rành mấy thứ…” Cô gái chợt nhỏ giọng, bàn tay đang cầm ly khẽ siết lại, cắn cắn môi mấy cái rồi mới tiếp: “Nghe nói anh ấy có thể trừ tà đuổi quỷ. Em hiện nay đang gặp phiền toái lớn, nếu anh ấy không giúp em, sợ là… sợ là…”
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng phía sau lưng chúng tôi chợt kẽo kẹt một tiếng, một cơn gió lạnh thốc vào, cô gái dường như kinh hoảng vì một cái gì đó, nhanh như chớp quay phắt lại phía sau nhìn trừng trừng cánh cửa đang từ từ mở ra. Cho đến khi nhìn thấy dáng Bạch Dực tay xách nách mang túi to túi nhỏ bước vào phòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi thì chẳng có gì sợ hãi cả, tôi biết là anh ta.
Bạch Dực tha về rất nhiều thứ, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ gọi vọng vào: “Ra đây phụ một tay đi, nặng chết người ta bây giờ, đã bảo cậu cùng đi mà cậu lại cứ ở nhà chơi game mãi!”
Tôi vội vàng chạy ra cầm lấy vài cái túi, vừa mang vào trong vừa nói: “Hừ, có bao giờ anh nhìn thấy hai thằng đàn ông dắt tay nhau đi sắm tết chưa? Người ta nhà nào cũng là vợ đi với chồng, cha mẹ đi với con cái, ai đời hai thằng nam nhi chi chí mà đòi đi mua đồ với nhau hả?!”
Bạch Dực lườm tôi một cái, cười hừ hừ: “Cậu mà là vợ tôi thì coi như tôi xui trọn kiếp rồi!”
Tôi định tiếp tục cãi lại vài câu, nhưng Triệu Vân Vân ở phòng trong đã ho khan vài tiếng, dường như đã bắt đầu ngượng ngùng với nội dung câu chuyện của chúng tôi. Bạch Dực quay lại hỏi tôi: “Trong nhà có ai vậy? Sao nghe như giọng con gái thế?”
Lúc này Triệu Vân Vân cũng bước ra, nhỏ nhẹ chào Bạch Dực: “Em tên Triệu Vân Vân, cô Nguyệt Linh giới thiệu em tới đây, em muốn nhờ Bạch tiên sinh giúp em một chuyện.”
Bạch Dực nhướn mày nhìn, sau đó vèo một cái biến thành nét mặt lạnh tanh nghiêm túc như thường lệ, chỉ có tôi đứng ngay bên cạnh anh ta mới nghe anh ta lầm bầm: “Lại nữa sao trời… lần trước chuyện con bé Chu Linh kia còn chưa đủ chắc… Cứ muốn gây rắc rối cho cháu mình là sao…”
Sau đó chỉ thấy anh ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ chăm chú mang hàng hóa trên tay vào trong nhà. Tôi lắc đầu nhìn theo anh ta, vội vàng đưa Triệu Vân Vân vào nhà ngồi lại. Trong lòng thầm than thở: Bạch Dực ơi là Bạch Dực, ở đây mà anh còn sĩ diện cho ai nhìn không biết?
Một lát sau Bạch Dực mới quay lại ngồi xuống ghế, phòng của chúng tôi hơi nhỏ nên để có chỗ cho anh ta ngồi tôi đành phải đứng dựa người vào bên ghế của Bạch Dực. Cô gái nhìn chúng tôi chăm chú, sau đó nhấp một ngụm trà, chúng tôi thì yên lặng chờ đợi cô ta lên tiếng.
Lúc này căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, phải vài phút sau, cô gái mới từ từ bắt đầu câu chuyện của mình: “Em sợ lắm, sợ là mình sắp chết mất! Xin các anh, các anh cứu em với, em biết mình rất đường đột khi chạy thẳng tới đây, nhưng quả thực em không dám chắc mình có còn sống được tới năm mới hay không nữa!”
Chúng tôi ngẩn người ra nhìn cô gái, gì cơ? Sắp chết? Nhìn cô ta bình thường thế kia cơ mà? Tôi và Bạch Dực quay sang nhìn nhau hoang mang, cuối cùng Bạch Dực ho khan một tiếng hỏi: “Bạn họ Triệu đúng không? Bạn…có thể nói rõ một chút được chứ, sao lại sắp chết?”
Triệu Vân Vân cau mày, trong mắt tràn ngập bóng mờ ảm đạm của sự tuyệt vọng, đôi môi hơi run lên, nhưng vẫn quật cường mà mím chặt lại. Cô ta mở miệng định nói gì đó, nhưng dường như không sao nói nổi, nên lại vội vàng cầm ly trà lên uống liền mấy hớp, vội tới mức ho sặc sụa.
Tôi lo lắng nhìn cô gái: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nào? Đừng vội, nói từ từ thôi.”
“Em có một người bạn trai, nhưng cách đây ít lâu anh ấy bị tai nạn xe cộ, chết rồi…” Nói đến đây, vành mắt cô gái hơi đỏ lên. “Bọn em quen nhau được ba năm rồi, vốn định chờ khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn. Gia đình hai bên cũng gặp gỡ nhau bàn bạc xong hết rồi, vậy mà…” Triệu Vân Vân cúi thấp đầu, giọng nói rất nhẹ rất nhu, nếu không phải căn phòng quá mức tĩnh lặng thế này thì sẽ không nghe được.
Cô dừng một chút, cánh mũi hơi sụt sịt, sau đó tiếp tục nói: “Em có mặt ở lễ tang của anh ấy, có rất nhiều người tới dự, mọi người đều khóc lóc thương cảm, càng nghe em càng cảm thấy đau lòng. Nhưng anh ấy lại không nghe thấy được, anh ấy chỉ im lặng nằm trong quan tài nắp thủy tinh trong suốt đó, cái gì cũng không biết nữa… Em nhìn kỹ mặt anh ấy một lần, sau đó không dám nhìn nữa, gương mặt anh ấy đã hoàn toàn biến dạng, sưng phù lên, mà không phải tái nhợt đi, mà là xanh bầm lên. Tủy não chảy ra từ lỗ tai của anh ấy dính cả lên tóc, cả người anh ấy mặc toàn màu đen, giống như là một bức tượng sáp thật to, cái chăn bông màu xanh đỏ lòe loẹt phủ lên ngang người anh ấy… Tất cả cảnh tượng đó trông có vẻ… phi thực thế nào ấy, thậm chí khi đó em vẫn không thể tin được anh ấy lại đang nằm trong đó. Em chỉ cảm thấy buồn nôn thôi, nhưng đó dù sao vẫn là di thể của người em yêu nhất, cho nên em chỉ nôn khan vài cái rồi sau đó không dám nhìn anh ấy nữa. Người nhà anh ấy đều vây quanh quan tài khóc lóc thảm thiết gọi tên anh ấy, nhưng thực ra không có ai dám nhìn thẳng vào anh ấy cả, ai cũng cố ý tránh mặt anh ấy ra. Giữa linh đường chỉ toàn mùi hoa bách hợp nồng nặc, cái mùi như mùi thối rữa đó làm em tưởng tượng có ngày mình cũng sẽ nằm xuống một cái quan tài như vậy, ai cũng khóc lóc, nhưng không có ai dám nhìn thẳng vào mặt em nữa…”
Thân thể Triệu Vân Vân run lên, hai tay ôm lấy hai vai. Cô gái nhắm nghiền mắt như để tự trấn định, sau đó tiếp tục: “Em lùi ra xa khỏi quan tài, vì thực sự không thể chịu nổi nữa. Ảnh chụp của anh ấy đặt trước quan tài, nụ cười trên gương mặt trong ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhìn ảnh chụp cứ như nhìn vào linh hồn của anh ấy vậy, mơ hồ toát ra chút quỷ khí… Anh ấy đang cười, nhưng rõ ràng là cười nhạo, cười nhạo em vì sao lại còn sống.
Em dựa hẳn người vào tường, không khóc, tuy em cũng cực kỳ thương tâm, nhưng nước mắt lại không sao rơi xuống nổi. Mẹ anh ấy gào khóc thảm thiết, em nghe tiếng khóc của bác ấy mà sống lưng lạnh toát. Tự nhiên lúc đó em chỉ muốn mọi thứ kết thúc mau mau, để em được đi khỏi đó, rời khỏi anh ấy, rời khỏi cái chết mà thôi… Lúc em quay người lại định đi về, tự nhiên em mới phát hiện ở cửa lớn có một cô gái đang đứng, cô ta có vẻ mặt rất khoái trá, rõ ràng là đang cười. Cô ta mặc sườn xám màu đỏ rực, đôi giày thêu cũng màu đỏ, búi tóc cao, cô ta đang nhìn ảnh chụp của anh ấy ở giữa linh đường mà mỉm cười, em dường như còn nghe thấy được cả tiếng cười của cô ta.
Lúc đó em nghĩ mình coi như cũng là bạn gái của anh ấy, không thể cho phép một cô gái xa lạ ăn mặc lố lăng như vậy xuất hiện trong đám tang của anh ấy, tỏ vẻ không tôn trọng anh ấy như thế. Cho nên em mới gọi một người bạn chung của chúng em, cậu ấy là bạn học của bạn trai em trước đây, chỉ cho cậu ấy thấy cô gái đứng ở cửa: ‘Sao lại có loại người như thế chứ, ăn mặc như vậy mà dám tới lễ tang của anh Kiệt!’
Cậu ấy cũng đã nhìn thấy cô ta, lập tức nổi giận đùng đùng, vì thế liền tiến tới định đuổi cô ta đi. Cô gái nhìn thấy chúng em tiến lại gần nên quay mặt lại nhìn chúng em, lúc này em mới thấy cô ta có gương mặt trắng bệch như thạch cao, đôi môi và hai bên má tô đỏ nhìn như một con búp bê xấu xí. Cô ta mặc sườn xám ngắn tay kiểu cũ, phía dưới là váy dài xẻ một bên, nhìn hoàn toàn giống hệt như mấy cô dâu thời kỳ dân quốc, cô ta không thèm để ý đến chúng em, chỉ đứng đó mà cười, cười hạnh phúc như thể một tân nương sắp kết hôn vậy.
Đột nhiên em thấy lạnh cả người, nên không dám tới gần nữa, em nghĩ cô gái này có hơi quái dị. Nhưng bạn em thì tiến thẳng tới gào vào mặt cô ta: ‘Cô đang làm cái gì ở đây, hả! Chỗ này không phải chỗ cho cô tới dở trò điên!’
Cô ta đột nhiên không cười nữa, chỉ từ từ nhìn sang bạn em, tròng mắt của cô ta trợn trắng lên, hàm răng trắng ởn nhe ra. Cô ta lại bật cười, nhưng không phải mỉm cười như lúc nãy mà là cười như điên như dại. Từ trong miệng cô ta thoát ra một mùi tanh tưởi ghê rợn, em và bạn em đều phải quay mặt đi, đến lúc chúng em quay lại… cô ta… đã biến đâu mất rồi. Em nhìn sang bạn em, cậu ấy cũng cực kỳ kinh hoàng. Sau đó, cả hai chúng em không ai dám nhắc tới chuyện cô gái đó nữa.”
Bạch Dực đẩy đẩy gọng kính, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, chứng tỏ chuyện của cô gái này hoàn toàn không đơn giản. Cô gái lấy lại bình tĩnh nói tiếp: “Chúng em cứ tưởng mọi chuyện thế là xong, hũ tro cốt của Kiệt cũng được chôn cất chu đáo. Em cứ tưởng mình sẽ quay lại cuộc sống bình thường, một mình đối mặt với tương lai sau này… Ai ngờ… đó chỉ mới là sự khởi đầu cho hàng loạt sự kiện kinh khủng tiếp theo…!”
Cuối cùng cô gái cũng không kiềm chế được nữa, bắt đầu bật khóc nức nở. Tôi nghĩ trong lòng: nếu như cô ta cứ thế này ra ngoài người ta sẽ tưởng chúng tôi làm gì cô ta mất… vì vậy vội vàng tìm cách an ủi: “Không sao, không sao hết, bây giờ bạn vẫn bình an cơ mà. Bạn nói hết đi, nói xong Bạch Dực nhất định có cách giúp bạn!” Vừa nói xong tôi lập tức cảm thấy đau nhói sau lưng, Bạch Dực vừa bí mật đấm cho tôi một cú, tôi quay lại nhìn, thấy anh ta trừng mắt lườm tôi vẻ bất mãn. Tôi đành làm bộ như không biết, chờ cô gái nói cho xong.
Cô gái lau nước mắt, tiếp lời: “…Vâng, từ lúc đó cả em và cậu bạn đều bắt đầu nhìn thấy những chuyện quái dị. Ví dụ như trên người bọn em bắt đầu xuất hiện những dấu hằn màu đỏ, có đôi lúc còn nghe tiếng con gái khóc ai oán bên tai. Em tưởng đó chỉ là ảo giác, tưởng là vì mình quá đau khổ mà ra, nhưng có một ngày cậu bạn kia hẹn em ra ngoài gặp, em mới biết mọi chuyện không đơn giản như vậy! Ngày hôm đó nhìn thấy cậu ấy em thực sự kinh hoàng, cậu ấy vốn là một thanh niên rất năng động, vậy mà lúc này gầy trơ cả xương sườn, tròng mắt cũng như muốn lồi hẳn ra, giống hệt như một bộ xương biết đi vậy! Cặp mắt của cậu ấy rất tuyệt vọng, cũng rất hoảng hốt. Lúc gặp nhau, cậu ấy yếu tới mức không gọi tên em nổi nữa, chỉ giơ tay ra hiệu cho em tới ngồi thôi. Em vừa ngồi xuống, cậu ấy đã nắm chặt lấy tay em, tay cậu ấy lạnh như băng ấy, cậu ấy bảo: ‘Thôi xong rồi, chúng ta sắp chết hết rồi. Đứa con gái kia, nó cứ một mực theo bên cạnh tớ. Tớ, tớ sợ mình không sống được bao lâu nữa…’ Cậu ấy kích động tới nỗi cả người run bần bật, lúc đó em an ủi cậu ấy: ‘Không thể nào, trên đời này không có quỷ, cậu đừng dọa tớ.’
Nhưng cậu ấy hất tay em ra, hét lên như bị động kinh vậy: ‘Cậu không biết, không biết gì hết… nó lúc nào cũng coi chừng tớ, tớ biết nó ở đó… lúc tớ ngủ nhìn thấy nó ngồi bên giường, lúc tớ uống nước nhìn thấy nó trong ly nước… Nó lúc nào cũng ở bên cạnh tớ, cho đến khi tớ chết đi mới thôi!’
Nói xong cậu ấy kéo tay áo lên chỉ cho em xem, trên tay cậu ấy là một vết siết màu đỏ, hơn nữa còn siết rất sâu, gân xanh chung quanh chỗ đó đều nổi hết cả lên. Em nhìn thấy mà nhăn cả mặt, cậu ấy nói: ‘Nó cũng sắp đến tìm cậu à xem, tớ mà chết rồi thì cậu sẽ là đứa tiếp theo! Tất cả là lỗi tại cậu, vì sao cậu lại chỉ nó cho tớ thấy, tớ mà chết rồi, kế tiếp sẽ là cậu!!!’
Cậu ấy độc địa nhìn em, sau đó vội vàng chạy khỏi nhà hàng. Em ngồi lại tại chỗ, lúc quay lại nhìn theo quả thực em đã nhìn thấy một cái bóng theo sát sau lưng cậu ấy, một cái bóng mặc đồ đỏ… Không bao lâu sau đó thì bạn em đã chết, bác sĩ bảo là do bị suy hô hấp, nhưng em biết, thực ra cậu ấy bị siết cổ chết! Em thực sự sợ quá, bởi vì cậu ấy đã nói em là người kế tiếp, mà lúc nào em cũng có cảm giác như có ai đó luôn theo sát mình. Nó ở kia kìa…”
Cô gái run run chỉ tay ra ngoài cửa sổ, chúng tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ kịp thoáng thấy một cái bóng mày đỏ nhẹ nhàng lướt qua. Tôi nuốt nuốt nước miếng, cả người tự nhiên cảm thấy lạnh toát, sau đó chột dạ quay lại hỏi: “Sao bạn biết chắc là mình cũng sẽ chết như cậu bạn kia?”
Cô gái kéo tay áo của mình lên, chúng tôi lập tức nhìn thấy trên tay cô ngang dọc toàn những vết siết màu đỏ máu. Cô gái run run nói: “Những vết đỏ này càng lúc càng nhiều lên… Cuối cùng em cũng sẽ chết thảm như anh ấy thôi!” Nói xong lại ôm mặt khóc nức lên.
Bạch Dực nhíu mày, nhìn tôi hỏi: “Nên làm sao bây giờ?”
Tôi thầm nghĩ, cái này sao lại hỏi tôi, tôi cũng đâu có biết phải làm thế nào! Vì vậy tức giận trừng mắt nhìn lại: “Làm sao tôi biết được!”
Bạch Dực lắc đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, sau đó thở dài: “Việc này quá mức phiền phức, bạn Triệu, bạn tạm về trước đi, mấy ngày nữa chắc chưa tới nỗi nguy hiểm đâu. Mấy ngày nay nếu được thì đừng tắm, cố gắng giữ cho cơ thể thật khô ráo. Còn nữa, hạn chế đến nhà người khác, cứ bình tĩnh đợi trong nhà mình, bọn tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Sau đó anh ta kéo ngăn tủ bàn lấy ra một vòng hương trầm, giao cho Triệu Vân Vân nói: “Hương này khi nào buổi tối ngủ thì đốt lên để bên cạnh người. Tuy không thể trị tận gốc nhưng có thể hóa giải phần nào nỗi khổ hiện nay của bạn.”
Cô gái lập tức ôm lấy vòng hương như đang ôm lấy cứu tinh, kích động cảm ơn Bạch Dực liên tục, sau đó ra về, ra đến cửa còn quay lại cúi chào chúng tôi rất sâu, xin chúng tôi nhất định phải cứu mình, tôi cảm giác được sự sợ hãi kinh khủng của cô.
Chờ cô gái ra khỏi cửa xong, đóng cửa lại rồi, không để tôi kịp lên tiếng thì Bạch Dực đã gắt lên: “Sau này đừng có chưa hỏi han rõ ràng đã nhận lời người ta ngay như vậy! Cậu làm gì có bản lĩnh giúp cô ta chứ hả?!”
Tôi nghĩ, một cô gái nhỏ khóc sướt mướt tới tìm mình xin được giúp đỡ, có thể nào lại từ chối cô ấy hay sao? Nhưng cũng biết lần này mình quả thực quá bộp chộp nên đành ấm ức hừ một tiếng rồi thôi.
Bạch Dực nhìn lại tôi, sau đó thở dài: “Cậu có biết cô bé chọc tới cái gì hay không? Nói thật nhé, tôi cũng không biết mình có giúp được cô ta hay không nữa kìa, có khi số cô ta là phải chết cũng nên.”
Tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, ngay cả Bạch Dực mà cũng phải nói là không chắc, lẽ nào chuyện này nguy hiểm tới mức đó sao?
Nghĩ tới đây giọng tôi cũng như vỡ ra: “Lão…lão Bạch, lẽ nào nguy hiểm tới vậy sao? Không phải anh rất giỏi mấy thứ này sao?”
Anh ta lườm tôi một cái: “Thứ cô ta gặp phải là Song Hỉ Quỷ, nếu thực sự là nó thì 90% là phải chết vào tay nó rồi.”
Vừa nghe thấy thế, tôi lập tức nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: “Thực sự không cứu được sao? Phải nhìn cô ấy chết như thế sao?!”
Bạch Dực đứng lên phủi phủi quần áo đáp: “Nếu đã nhận lời thì đành giúp hết sức thôi. Nếu không cô ta mà chết rồi, kế tiếp coi chừng là chúng ta đấy. Loại quỷ này thực ra là một loại Sát[2], nó chết vào đúng ngày kết hôn của mình, vì oán khí quá nặng đến mức không sao tiêu tan nổi, nên biến thành lệ quỷ. Kỳ thực rất khó gặp phải chúng nó, chỉ có vào ngày đại hỉ hay đại bi mới gặp được thôi. Tất cả những người đã nhìn thấy nó sẽ phải chết. Cho nên… chúng ta cũng cần một phương pháp đặc biệt…”
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu