Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Sương Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 272 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:18:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Gả(1)
au khi Lâm Lang nghe thanh âm của cửa, trong lòng có chút hồi hộp, đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại thời gian, ánh mắt liền gặp phải lồng ngực rộng lớn của Quân Thương------- không biết từ khi nào, Quân Thương đã đứng sau người nàng, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng nhu hòa như đang chế nhạo, giống như chê cười phản ứng quá mức của mình, ngay cả ngọn cỏ cũng kinh ngạc!
Lâm Lang có chút xấu hổ, bởi vậy mà nội tâm lại yên ổn xuống ------ mấy ngày nay thái độ của Quân Thương tuy rằng vẫn như bình thường, nhưng nàng lại mơ hồ thấy có chỗ không đúng, hiện tại lại là thời điểm vô cùng quan trọng, nên nàng luôn cẩn thận với mọi việc!
Nàng hơi cong miệng lên, xoay người nhìn về phía đại điện màu đen. Cả đại điện mênh mông, giống như thế giới bên ngoài, bốn phía đều dùng linh thạch màu đen xây lên tỏa ra ánh sáng chói mắt, tảng đá thoạt nhìn thì giống ngọc thạch bình thường, nhưng trong đó ẩn chứa linh khí mạnh mẽ, mỗi viên đá đều là vật quý trong mắt người tu đạo. Lúc này, tảng đá đó đang hấp thu linh khí cường đại, tỏa ra ánh sáng đen bóng chói mắt, rồi lại tản ra một sức mạnh khiến người khiếp sợ, trong đại điện tối đen, đưa tay không nhìn rõ năm ngón tay mà lại lộ ra tia ánh sáng đặc biệt chỉ thuộc về hắc ám.
Lâm Lang chưa bao giờ biết, thì ra màu đen cũng có thể sáng ngời nhưng vậy, chói mắt như vậy, trong không khí dường như đang tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ ---- giống như Quân Thương, rõ ràng là thuộc Minh giới lạnh lẽo hắc ám, nhưng trên người luôn có hơi thở ấm áp!
"Đi!" Quân Thương tiến lên, định cầm tay nàng theo thói quen, lại lập tức đánh tan ngưng kết của nàng khiến nàng thành ảo ảnh!
Trong mắt Lâm Lang chợt lóe lên tia mất mát của Quân Thương, Quân Thương phá lệ mở miệng cười an ủi nàng: "Mang nàng đi nhìn một vật!"
Sự hưng phấn chờ mong trong mắt Quân Thương cuốn hút Lâm Lang, nàng ngẩng đầu, cười tươi như đóa hoa mùa xuân dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời toàn bộ linh khí ở đại điện tuôn ra vô cùng lợi hại!
"Tốt" Mặt trời chỉ mới hạ xuống, đêm khuya còn dài..... Còn có thời gian, bọn họ không vội!
Có lẽ vì biết đây là thời khắc cuối cùng mà hai người ở chung, trong lòng Lâm Lang cũng dần dần dâng lên cảm giác không đành lòng, nếu lần này chia tay, không biết đến năm nào tháng nào mới được gặp lại?
Lâm Lang đuổi kịp Quân Thương, hai người di chuyển bức điêu khắc Thái dương điểu hình kim ô, đi vào phía sau!
Mặt sau có một sương phòng nho nhỏ, nói nhỏ, chẳng qua là nhỏ hơn đại điện bên ngoài một chút, mọi thứ bên trong đều đầy đủ.
Khác với màu đen rộng lớn bên ngoài, bên trong là một tấm màn che hoa mai rực rỡ, dạ minh châu được khảm thành cây mai đặt ở bốn góc phòng, chiếu sáng bên trong đồng thời cũng làm cho người ta bước vào mà như đặt chân vào một rừng mai.
Lâm Lang nhìn lại theo thứ tự, chỉ thấy trên rèm cửa trắng đang rủ xuống đất là bạch mai hồng mai đang giao nhau tỏa bóng, trang sức trên bàn cũng lấy hoa mai làm chủ đạo, trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ là bình hoa làm bằng bảo thạch sáng lóng lánh đang cắm hai cành mai nở vô cùng tươi đẹp, hương thơm tươi mát tỏa ra như ngàn vạn bông mai tao nhã!
Lâm Lang biết, trong vô số bông mai được trang trí trong này chỉ có hai bông hoa cắm trong bình là hoa mai thật, bởi vì lúc này đã xuất hiện nguồn linh khí đặc biệt, nếu hai cành mai này mà đặt ở ngoài, tất nhiên sẽ là dược liệu tốt nhất mà người tu đạo truy đuổi!
Ánh mắt Lâm Lang nhìn về phía hai cành mai bỗng ngẩn ra, trong mắt có làn sóng nhẹ nhàng chuyển động, kích thích một tầng sóng gợn.
Thời tiết này, tìm được hai cành hoa mai cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hai cành hoa kia lại là...... Đây là hai cành hoa mai đã hai ngàn năm tuổi!
Một ngàn năm, nếu không phải nàng nhìn thấy hai cành mai này, có lẽ nàng đã quên..... Đó là thật lâu trước kia, lúc nàng cùng hắn du ngoạn ở nhân gian đã hái cho hắn, lúc ấy nàng và hắn cũng chưa có tình cảm đặc biệt, nhưng nàng lại nhìn không được muốn tiếp cận hắn, nhìn hắn nhíu mày, trong lòng liền buồn bực khó chịu, muốn đối tốt với hắn!
Khi đó, nàng tỉ mỉ chọn lựa để hái hai cành hoa này đưa cho hắn: "Ở Minh giới các ngươi tối om, không nhìn thấy chút sắc nắng nào! Đã vất vả đi ra một chuyến, ngươi mang về cắm trong lọ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ánh sáng!"
Kỳ thật, khi đó nàng muốn nói là. trong lòng có ánh sáng, sẽ không khổ.... Mỗi khi đến đây mày của ngươi cũng không nhăn lại!
Lúc ấy hắn chỉ là một thiếu niên ngây ngô, hắn bĩu môi, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng: "Nữ nhân đúng là cả ngày chỉ biết hoa hoa phấn phấn, thật không có gì thú vị!" Hắn nhận lấy liền thuận tay vứt xuống cỏ!
Khi đó, nàng còn vì thế mà đau lòng một thời gian!
Nhưng mà, nàng không ngờ tới, hắn lại giữ lâu như vậy!
Vài năm nữa, cũng có thể hai cành hoa mai này sẽ biến thành hình người cũng nên!
Trong mắt Lâm Lang có làn sóng bắt đầu dao động, cổ họng như bị chặn lại. Thì ra năm đó không phải chỉ mình nàng giẫy giụa, hắn cũng đã sớm để bụng, chỉ là nàng không biết!
Bỗng nhiên trong đầu Lâm Lang hiện ra một ý nghĩ khác thường..... Quân Thương liệu có còn nhớ một người gọi là Lang Quang nữ tử?
Quân Thương thấy nàng bất động một lúc lâu, tiến lên phía trước nói:"Vào xem!"
Lúc này Lâm Lang mới hoàn hồn, áp chế vô số suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng xuống, nháy mắt đáp ứng: "Được!" Chắc là không nhớ rõ! Khi đó hắn chỉ là một người phàm, cho dù có chút căn cốt nhưng cũng đã bị lôi hỏa trừ khử tung tích.
Kỳ thật, có nhớ hay không thì sao? Tóm lại, mấy ngàn năm qua, trải qua luân hồi đau khổ, người ở bên nàng trước sau cũng là hắn, chỉ như vậy là đủ!
Bên trong phòng lại là một thế giới khác, màn che màu xanh, làn khói mỏng phảng phất trong sương mù như có vô số Thanh Mộc khí mờ mịt, hoa văn trên màn che vẫn là cành mai đã gẫy!
Trong cùng là một chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, điêu khắc thành hình hoa mai, bông mai to nở ra năm cánh hoa, trong tâm hoa là một nữ tử đang ngủ say, nói nàng ngủ sau cũng không phải không có lý do ---- nữ tử mặc váy dài màu trắng, tay áo buông xuống người như nước chảy, mái tóc đen mượt như tơ lụa, không búi tóc mà chỉ để tản ra, đôi mắt nhắm chặt, mi dài như lông vũ, trên năm cánh hoa đều được đặt một viên dạ minh châu, ánh sáng của dạ minh châu hòa vào nhau, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của nữ tử trở nên trong suốt như ngọc.
Lâm Lang nhìn nữ tử đang ngủ say, chấn động cả người, trong đầu ầm ầm một tiếng: "Đây là....." Nàng không dám tin quay đầu, nhìn về phía Quân Thương!
Không, không có khả năng! Làm sao có thể?
Bên môi Quân Thương tràn ra nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa bao bọc nàng: "Khi đó, Thiên đế tuyên bố rằng nàng bị U Vân giấu đi, sau khi ta nhận được tin lập tức đuổi tới, nàng đã muốn vì đạo nghĩa mà nhảy xuống sông hoàng tuyền, một khắc kia...... Ta mới biết được, mất đi nàng, ta sống cũng không còn ý nghĩa. Nhìn nàng bước chân xiêu vẹo nhảy xuống, ta không kịp ngăn cản, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, bất kể như thế nào, nhất định phải tìm được nàng về, cho nên....."
"Ta cũng lập tức nhảy xuống, bám theo thân thể của nàng, rốt cục ta đã tìm được, nhưng thân thể của nàng bị nước hoàng tuyền ăn mòn đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, hồn phách nàng cũng đã sớm ly thể.... Ta ôm thân thể của nàng ngây người trong nước Hoàng Tuyền không biết bao nhiêu lâu, pháp lực của ta cũng nhanh chóng tiêu giảm, sau đó, Thanh Hoa phu nhân tới, nói cho ta biết nàng đã rơi vào luân hồi, nếu ta muốn tìm được nàng, không nên ở lại chỗ này!"
"Ta nghĩ lại, nếu trở về, cũng mang theo thân thể của nàng về! Khi đó ta không tìm được nàng ngay trong biển người mờ mịt, nhìn khối thân thế này thì nỗi khổ tương tư cũng đỡ hơn! Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại có thể phát huy tác dụng." Lúc ấy, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ cần là Lâm Lang, hắn đều không bỏ được, hắn chỉ muốn tận lực tìm theo dấu vết của nàng. Nhưng hiện tại thân thể nàng bị người nọ lấy đi, muốn đoạt lại chỉ sợ là muôn vàn khó khăn? Khối thân thể này chính là của nàng, tin rằng được linh khí bồi dưỡng nhiều năm như vậy, đã chữa trị gần giống bình thường, nếu dùng sẽ không kém gì so với thân thể kia!
Giọng nói trầm thấp của Quân Thương thản nhiên kể lại, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình, nhưng Lâm Lang lại có thể cảm nhận được thống khổ trong lòng hắn, hơn nữa, lúc ấy khối thân thể này của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu muốn bảo vệ, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Chỉ nhìn tòa điện này mọi thứ đều lấy linh thạch để xây dựng, đại điện hội tụ linh khí của thế gian là đã biết!
Lâm Lang nhìn Quân Thương, thân hình hơi run rẩy, đôi mắt trong hình ảnh hư ảo chầm chậm chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt, nàng chưa bao giờ biết, chưa bao giờ biết lại có việc như vậy!
Quân Thương như vậy sao khiến nàng có thể..... Có thể.....
Lâm Lang muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại chỉ thấy âm thanh bị chặn ở cổ họng, một chữ cũng không nói được!
Thế sự hỗn loạn, vạn năm đi qua. Nhân gian có một cô gái tên là Ngư Huyền Cơ, đã từng đứng trên pháp trường ngửa mặt lên trời thở dài, ngâm ra câu thơ: "Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang"*. sau này trở thành câu thơ mà bao nhiêu nữ tử đều than thở! Điều này cũng đủ để thấy được không phải chỉ có thần tiên tính tình lạnh nhạt mới khó có tìm được tình cảm chân thành, tình lữ ở nhân gian cũng khó có người tình hoàn hảo. Không lâu về trước, nàng còn không hiểu vì sao khi Triệu Tễ lừa gạt phản bội nàng, trong lòng nàng hận đến thấu xương, nhưng không có chút đau lòng nào, thì ra, tình cảm chân thành trong lòng nàng ----- là hắn!
*Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: Bảo vật thì dễ kiếm, tình lang tốt khó tìm.
Mà phần tình cảm này, đã kéo dài mấy ngàn năm vẫn chưa dứt, nàng thật may mắn làm sao!
Nước mắt Lâm Lang lăn dài như những chuỗi trân châu, làm tổn thương trái tim của Quân Thương!
Quân Thương nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng bị nhéo một cái, từng trận đau đớn khó nhịn, hắn muốn đưa tay lau nước mắt giúp nàng, muốn ôm nàng để an ủi một chút, muốn.... Nhưng lại không được....
Hắn chỉ có thể chân tay luống cuống, ngây ngốc nói lời an ủi Lâm Lang: "Đừng khóc...... chúng ra còn phải thành thân! Mau nín khóc...."
Rốt cuộc Lâm Lang cũng nín khóc, mỉm cười: "Ừ!"
Giờ khắc này, trong đôi mắt nàng phát ra ánh hào quang, như hàng ngàn vì sao trên bầu trời; giờ khắc này, nàng giống như một cô gái đơn thuần ở nhân gian đang đối mặt với tình lang, trong lòng nhảy nhót, con ngươi gợn sóng, lại có thời gian lắng đọng lại dưới ánh sáng ngọc.
Lâm Lang cười với Quân Thương, sau đó chậm rãi xoay người đi tới tâm hoa mai!
Ánh sáng vừa chuyển, một luồng ánh sáng xanh nhạt bay trên hư không, hồn phách hư ảo mềm mại của nàng kết tụ lại, chậm rãi dừng trên người nữ tử đang say ngủ trong tâm hoa, lại chầm chậm nằm xuống, cùng lúc đó, dạ minh châu trên năm cánh hoa đột nhiên tách trời bay lên không trung tỏa sáng chói mắt, cùng với kim quang của Quân Thương tạo thành Phạm tự pháp ấn, trên không hình như có hoa thơm nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó nàng chỉ thấy cả người run lên, một đạo ánh sáng chiếu vào ngực, thời điểm hoàn hồn, hồn và thân thể nàng đã được hợp nhất!
Lâm Lang ngồi dậy, mở mai mắt nhìn cánh tay của mình, hoạt động một chút, sau đó nâng mắt nở nụ cười với Quân Thương!
Quân Thương đi tới, nâng nàng dậy. Con ngươi trong suốt của nàng chống lại con ngươi đen nháy đang cuồn cuộn sóng của Quân Thương, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, liền nhào vào ngực của hắn!
Quân Thương ôm chặt lấy nàng, mạnh mẽ đến nỗi như muốn đem nàng hòa vào mình mới được!
Lâm Lang thâm tình ôn hắn, trong lòng dâng lên một chút cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ----- có thể chạm đến thân thể, thật tốt!
Hai người gắt gao gắn bó, hung hăng ôm đối phương, giống như ủy khuất của mấy ngàn năm chia lìa đều phải trút xuống cái ôm này!
Chỉ ôm nhau như vậy, lại là cả thiên hạ trong ngực!
Thật lâu sau, Quân Thương vuốt tóc Lâm Lang, ở bên tai nàng trầm giọng níu: "Thời gian không còn sớm. Chúng ta còn phải thành thân!"
Lâm Lang nghe hắn nói, lại không cam lòng dùng sức ôm chặt hắn, sau đó mới lưu luyến tách ra, ngẩng đầu cười thật tươi với Quân Thương: "Được rồi!"
Quân Thương trầm giọng "Ừ" một tiếng, vỗ tay hai cái. Hai cô gái một áo xanh một áo tím đi tới:"Thanh Y Tử Y tham kiến thành chủ, tham kiến tiểu thư!"
Lâm Lang không nghĩ tới Thanh Y Tử Y đã ở đây, thò đầu ra nhìn, khuôn nhắn nhỏ nhắn trắng nõn hơi lộ vẻ ngạc nhiên, Quân Thương thấy vậy, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: "Tốt lắm!"
Lâm Lang thu hồi ánh mắt, Quân Thương nói với Thanh Y Tử Y: "Trang điểm thay y phục cho tiểu thư các ngươi!"
Thanh Y Tử Y đáp ứng một tiếng, mỉm cười tiến lên. Quân Thương nói xong, liền lui ra ngoài, Lâm Lang giống như một đứa nhỏ bất an đưa tay túm lấy ống tay áo của hắn, hai mắt mở to mang theo ý cầu xin nhìn về phía Quân Thương.
Quân Thương thấy vậy, che kín ý cười trong mắt: "Ta còn chờ nàng gả cho ta mà! Làm gì có tân nương tử nào bộ dạng giống nàng!". Sau đó Quân Thương nhìn nàng từ trên xuống dưới, vuốt cằm nói: "Hay là, nàng muốn vi phu giúp nàng tắm rửa thay quần áo?"
Lâm Lang vừa nghe, mặt liền đỏ ửng, lập tức buông vạt áo của Quân Thương ra!
Dường như tâm trạng Quân Thương rất tốt, tiếng cười trầm thấp vang lên đến khi không nhìn thấy người mà vẫn nghe được tiếng!
Nghĩ đến hôn lễ của hai người, trong lòng Lâm Lang tràn đầy sự ngọt ngào, trên mặt bất giác mang vẻ tươi cười, khiến Thanh Y Tử Y cười trộm không dứt!
Nghe thấy Thanh Y Tử Y cười trộm, Lâm Lang hoàn hồn, ho khan hai tiếng: "Còn không hầu hạ ta tắm rửa?"
Hôn lễ ngọt ngào tối nay sẽ xóa sạch những chuyện không vui vừa qua, nhưng mà….. Như vậy cũng tốt….. Cũng tốt!
Đã mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên nàng làm tân nương của hắn. Mặc kệ sau này như thế này, giờ phút này, nhất định nàng phải làm một tân nương hạnh phúc!
Hai người nghe thấy lời nói của Lâm Lang, liền vội vàng đưa nàng vào bên trong!
Lâm Lang theo hai người đi vào, thì ra đằng sau giường hoa mai còn có một gian phòng nho nhỏ, bên trong bày ra bạch linh thạch hiếm thấy, bể nước nhỏ cùng dùng hắc bạch linh thạch xen kẽ nhau mà tạo thành, lúc này dòng nước chảy cuồn cuộn, hơi nóng mờ mịt, trong suốt thấy tận đáy ----- hóa ra lại lấy linh tuyền trong lòng đất làm thành một hồ nước nho nhỏ!
Nhìn chung chỗ này là một cung điện xa hoa, không có chỗ nào không phải vì chuyện bảo vệ và khôi phục nguyên thân của nàng mà tạo ra, nhưng thật sự muốn khôi phục tu vi, đạt tới cảnh giới thân linh hợp nhất, không phải là chuyện dễ!
Nàng không phải người ngu ngốc, từng thứ trong này, Quân Thương.... đều phải trả bằng máu!
Thanh Y Tử Y hầu hạ nàng trút bộ quần áo trắng thuần xuống, nhẹ nhàng đem đóa hoa tràn đầy linh khí thả xuống bể: "Tiểu thư, nước ấm có tốt không?"
Thanh Y sắc mặt đỏ ửng, tràn đầy sự vui mừng, một lời hai lời hỏi Lâm Lang!
Tử Y tiến nàng xoa đầu vai giúp nàng:"Đây là linh tuyền từ tâm mặt đất, tuy rằng hiện tại tiểu thư thân linh hợp nhất, nhưng dù sao cũng có chút đột ngột, muốn pháp lực sớm quay lại, nhiều bọt khí linh tuyền mới có lợi!"
Lâm Lang nhắm mắt trong suối nước, bên môi không ngăn được sự tươi cười, nhìn Lâm Lang như vậy, Thanh Y Tử Y cũng vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đêm nay, hai người liền giữ không nổi thần trí rồi!
Quỷ Hoàng Phi Quỷ Hoàng Phi - Sương Hoa