I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Sương Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 272 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:18:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Lâm Lang Xuống Bếp
ên này Lâm Lang cùng Quân Thương mới vừa dùng xong cơm, còn chưa kịp thu dọn, đổ nát chán chường trong sân viện đổ nát tĩnh lặng, dưới bóng cây,hai đạo tia sáng một hắc y một bạch y chợt lóe, Tiểu Hắc Tiểu Bạch bất thình lình xuất hiện đứng vững vàng trên mặt đất.
Hai người nhìn nhau, nhìn về phía đôi nam nữ ngồi đối diện trong phòng, song song bước nhanh đến phía trước, khom lưng chắp tay nói: "Thành chủ, phu nhân!"
Quân Thương khẽ quay đầu, giữa hàng lông mày tuấn lãng lộ ra một cỗ khí thế sắc bén, giơ tay lên ý bảo hai người miễn lễ, trầm giọng hỏi: " Sao rồi?"
Khuôn mặt đen đuốc của Tiểu Hắc không nhìn ra tâm tình, đáy mắt lại hiển hiện nồng đậm tức giận: "Kẻ trông coi bảo khố Huyền Vũ cung Xích Kim Tinh ngủ quên, tam giới Thần Đỉnh không rõ tung tích, hắn sợ bị Huyền Vũ đại đế biết không tránh khỏi trừng phạt, vẫn giấu giếm không báo, thuộc hạ đi chuyến này, cùng hắn giao đấu một hồi, kinh động thủ vệ trong cung Huyền Vũ, đại đế Huyền Vũ thế mới biết, trong cơn giận dữ truyền lệnh đem Xích Kim Tinh giam vào thiên lao."
Lâm Lang nghe vậy, mâu quang mờ mịt, theo bản năng hỏi "Tam giới Thần Đỉnh mất tích, huyền............ đại đế Huyền Vũ có nói gì không?" Cho tới nay, Huyền Vũ đại đế chỉ là một thần tiên cao cao tại thượng, hiện tại biết được Huyền Vũ đại đế là phụ thân của nàng, lại nói khi nghe cái tên này, trong lòng nàng tựa hồ trào lên cảm xúc không thể lý giải, dường như không muốn xa rời, chờ mong, khát vọng, lại hàm chứa tâm tình thấp thỏm bất an!
U Minh đánh cắp tam giới Thần Đỉnh, năm lần bảy lượt muốn có được hồn phách của mình, mặc dù trí nhớ của nàng chưa khôi phục hoàn toàn, cũng đoán được hồn phách của mình cùng tam giới Thần Đỉnh tất nhiên có quan hệ, như vậy, Huyền Vũ đại đế, phụ thân............... Có phải hay không biết rõ sự tồn tại của nàng? Trong lòng nàng rất muốn biết Huyền Vũ đại đế, người phụ thân mơ hồ trong ký ức nàng khi biết được chuyện này sẽ có phản ứng gì!
Thấy Tiểu Hắc nghe được câu hỏi của mình, trong mắt chợt lóe lên sững sờ. Trong nội tâm Lâm Lang tự giễu cười, cố gắng đè nén xuống chút lăn tăn vừa gợn lên trong lòng mình, đôi mắt tĩnh mịch mang theo tia lạnh lùng. Huyền Vũ đại đế chính là vị thần có địa vị chí tôn vô thượng, thập phần cao quý, chỉ cần hắn muốn, làm sao lại không biết sự tồn tại của mình? Năm đó, mình cãi lời Huyền Vũ đại đế cự tuyệt trở thành thê tử thái tử Thiên tộc, chắc hẳn đã mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái..............
Mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hi vọng điều gì chứ?
Tiểu Bạch thấy Tiểu Hắc không trả lời câu hỏi Lâm Lang, nhìn lén Quân Thương mặt không đổi sắc, có chút không cam lòng bĩu môi nói: "Huyền Vũ đại đế chỉ nói sự tình quan trọng phải báo lên Thiên đế, những chuyện khác cũng không đề cập!" Không phải mọi người trên thiên giới đều truyền tai nhau nói phu nhân chính là tiểu nữ nhi Huyền Vũ đại đế sủng ái nhất sao? Coi như các loại tình cảm trên Tiên giới quá mức lạnh nhạt, cũng không thể bởi vì từng phạm sai lầm mà đẩy phu nhân vào cảnh ngộ không nghe không hỏi tự sinh tự diệt —— tam giới Thần Đỉnh mặc dù uy lực thần kỳ, nhưng lại nghiêng về tà thuật, ngưng tiên phách chủ yếu để thúc đẩy tam giới Thần Đỉnh, hắn cũng không tin Huyền Vũ đại đế không biết U Minh muốn dùng hồn phách phu nhân tu luyện để phát huy sức mạnh thần đỉnh.
Trong lòng Tiểu Bạch thay Lâm Lang cảm thấy trái tim lạnh lẽo, trôi qua nhiều năm ở trần gian, bọn họ đã nhìn quen phụ mẫu trần gian đối với con cái không tiếc hi sinh tất cả; hết mực yêu thương, rất khó có thể tiếp nhận phản ứng bình thản hờ hững của Huyền Vũ đại đế. Dĩ nhiên, hắn biết không thể lấy nhân gian đến để so sánh với Thiên giới, nếu hắn không phải quá hiểu rõ tình người lạnh nhạt trên Thiên giới, thật đúng là sẽ hoài nghi phu nhân có phải thân sinh cốt nhục của hắn hay không? Nếu quả thật là máu mủ của hắn, hắn còn có thể nhẹ nhàng chờ trình báo lên Thiên đế hẳn tính............... Lấy tốc độ làm việc của Thiên Đình, cứ như vậy chờ đợi một năm nửa năm trôi qua, phu nhân nếu đợi hắn tới cứu, chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán trong Thần đỉnh.
Tiểu Bạch nhìn về phía Lâm Lang, trong ánh mắt dần dần dâng lên căm giận cùng cảm thông.
Lâm Lang nghe xong, chỉ khẽ cười cười, thản nhiên an tường, không thèm để ý nói: "U Minh đoạt tam giới Thần Đỉnh, chỉ sợ dẫn đến tam giới hỗn loạn, Huyền Vũ đại đế cũng sẽ không giống nhàn nhã được nữa!"
Quân Thương nghe vậy, cúi đầu nhìn Lâm Lang với vẻ mặt không sao cả, trong lòng thoáng chút khác thường, vươn tay, cánh tay hữu lực nắm ở đầu vai Lâm Lang, khẽ vỗ vỗ; thế giới Thần Tiên, đều là thế cả, thế nhưng nha đầu ngốc lại luôn hy vọng từ trong thế giới lạnh nhạt ấy có thể tìm được một tia ấm áp!
Ngàn năm qua đi, hắn rốt cuộc hiểu rõ khi đó nàng tại sao lại làm ra hành động quyết tâm cùng dũng khí kia mà không hề hối hận, bởi vì đó là ý nghĩa trong lòng nàng, cho tới giờ cùng người khác bất đồng, không cần theo đuổi vinh hoa phú quý, địa vị cao cao tại thượng, không mưu cầu trường sinh bất tử, không quan tu luyện tâm cảnh giới tối cao của Tiên thuật, mà thoát khỏi mọi gò bó kiềm hãm trên Thiên đình cùng thiên địa tồn tại, nàng muốn, cũng chỉ là một phần chân tình ấm áp, thật lòng thật dạ, vì phần tình cảm; tâm tư này, nàng không tiếc đánh đổi bằng sinh mệnh!
Trong lòng Lâm Lang tràn ngập cảm động, ngẩng đầu nhìn sườn mặt kiên nghị của Quân Thương, khẽ cười cười, hai mắt lòe lòe tỏa sáng nói: "Chúng ta trở về thành đi! Mấy ngày không về, ta rất nhớ mẫu thân!" Nghĩ đến ánh mắt Lăng phu nhân ân cần cùng lo lắng, trong nội tâm Lâm Lang trào lên một dòng nước ấm, có chút không kịp chờ muốn gặp nàng!
Tiểu Hắc Tiểu Bạch đi trước một bước, Lâm Lang đem chén bát trên bàn thu dọn xong, đợi nàng cùng Quân Thương sóng vai ra ngoài, trước cửa đã đỗ một chiếc xe ngựa đỏ sậm bên ngoài phủ một lớp rèm che bằng tơ lụa thượng hạng, trên xe không có ký hiệu, cũng không có trang hoàng trang sức rườm rà, nhưng thoạt nhìn lại thập phần trang trọng, hiển lộ khí thế bất phàm.
Lâm Lang cùng Quân Thương lên xe ngựa, Tiểu Hắc Tiểu Bạch vội vàng đánh xe một đường trở về Ngọc Lâm uyển.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch điều khiển xe ngựa phi nhanh nhưng vô cùng vững vàng, Lâm Lang nghiêng người sang một bên, dựa vào đầu vai Quân Thương khẽ ngửa đầu híp mắt hỏi: " Chủ nhân trạch viện bỏ hoang trước kia là ai?" Mấy ngày nay lúc đầu thầm nghĩ nhân cơ hội hỏi Quân Thương một số chuyện, sau đó tâm tình xuống thấp, bị nàng hoàn toàn bỏ quên.
Lâm Lang tiếc nuối lắc đầu, cổ nhân nói quả nhiên không sai! Thật là " Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc "!
[ 1 ] thời loạn thì sống, an nhàn nhiều quá thì chết,đây là 1 câu nói của Mạnh Tử
Quân Thương vươn tay ôm nàng, chỉnh tư thế thay Lâm Lang tìm chỗ thoải mái để nàng dựa vào, trầm giọng nói: " Chủ nhân trước đây là Hàn vương!"
Lâm Lang khẽ cười một tiếng, ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nói: " Hàn vương thật là hồ đồ! Vừa không con nối dõi còn hao hết tâm tư bày thế cục như vậy, trái lại còn liên lụy tánh mạng bản thân!" Hàn vương cuối cùng bởi vì mưu phản bị giết, không thể không nói đây cũng là nguyên nhân phát sinh!
Quân Thương cúi đầu nhìn nàng, mâu quang sâu thẳm, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, hỏi "Làm sao nàng biết hắn không có con cháu?" Tiếp theo không đợi Lâm Lang trả lời, lại nói, " Tuy hành động Hàn vương được xem là hành vi nghịch thiên, nhưng cũng coi như đạt thành tâm nguyện rồi, chỉ là thế sự ccuối cùng phải quy về chính đạo!"
Lâm Lang nghe nói cả kinh, đột nhiên nhìn về phía Quân Thương: "Chẳng lẽ............ "
Quân Thương khẽ gật đầu: "Không sai! Mẫu thân Minh phi của Triệu Tễ năm đó là mỹ nhân đệ nhất kinh đô, trước khi tiến cung đã sớm cùng Hàn vương xảy ra quan hệ, kết quả là có thai ngoài ý muốn, tiên đế cũng không biết chuyện, sau khi sinh hạ Triệu Tễ, dung mạo tuyệt trần ẩn ẩn âm nhu chi khí ( mang nét nữ tính ), tướng mạo cùng Hàn vương phần lớn tương tự, cho nên lúc đó trong triều có người từng nói bề ngoài Triệu Tễ rất giống Hàn vương, tiên đế cũng không thể khẳng định, cho nên sau đó số lần Minh phi được ân sủng ngày càng ít thì Triệu Tễ cũng chỉ có thể mang một danh hào Tề vương cao quý nhưng bên trong không có thực quyền!"
Lâm Lang hơi khiếp sợ, sau đó vẻ mặt đã khôi phục như thường, nàng vừa nghe một chuyện bí mật của hoàng gia đi! Xem ra bên ngoài đồn Hàn vương cả đời chưa lập gia thất, chứng tỏ bí mật này được che giấu vô cùng kín kẽ!
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Ngọc Lâm uyển, dẫn đầu bước xuống một vị nam tử hắc y cao lớn khí phách, tiếp đó màn che được vén lên, đưa ra một cánh tay ngọc thon dài, thiếu nữ y phục xanh biếc thân hình duyên dáng yêu kiều khom lưng bước ra, cùng nam tử hắc y bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người ẩn chứa nhu tình mật ý bắt đầu khởi động, chính xác là ghen chết người khác!
Hai nha đầu Thanh Y Tử Y đã sớm nhận được tin tức chờ ở ngoài cửa, lúc này thấy Lâm Lang cùng Quân Thương cùng nhau xuống xe, mọi người vội tiến lên đón chào, sau đó, một đường cười cười nói nói hướng bên trong Ngọc Lâm uyển đi tới.
Lâm Lang cùng Quân Thương đi đầu, phía sau đi Thanh Y Tử Y cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch theo sát, đoàn người chậm rãi đi qua sân nhỏ hướng Xuân Huyên đường Lăng phu nhân đi tới!
Lâm Lang mấy ngày nay không trở lại, nhìn cảnh vật trong viện chỉ cảm thấy thân thiết, không khỏi đầy mặt nụ cười hỏi "Ta không ở nơi đây vài ngày, thân thể phu nhân vẫn tốt chứ?"
Tử Y nghe hỏi, cũng là đầy mặt nụ cười bẩm báo: "Tất cả đều tốt! Chính là thường xuyên nhắc đến tiểu thư, lúc này đang cùng với Quách đại nhân hàn huyên!"
Lâm Lang nghe xong ngược lại sửng sốt: "Quách đại nhân tới sao?" Ngày đó nàng sai Thanh Y Tử Y điều tra nam tử trung niên ở kinh đô thích hợp với Lăng phu nhân lập thành một danh sách, Quách đại nhân ở vị trí đầu tiên, chỉ không biết tâm ý mẫu thân thế nào, mà nàng trước khi đi phó thác Quách đại nhân thay nàng chiếu cố mẫu thân, cũng là có chút tư tâm, tình thế hiện tại, xem ra hiệu quả không tệ!
Thanh Y vượt qua trước dí dỏm nháy mắt: "Quách đại nhân hai ngày nay chạy tới Ngọc Lâm uyển thế nhưng rất chịu khó, đều là phu nhân tự mình tiếp đãi, hai người trò chuyện với nhau rất hợp ý, lại rất vui vẻ!"
Lâm Lang nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, Quách đại nhân mặc dù đã 50 tuổi, nhưng sau khi thê tử qua đời cũng không có cưới thê khác, nàng gật đầu một cái, trong con ngươi ý cười càng đậm!
Sau đó mọi người đi tới Xuân Huyên đường, tiểu nha đầu Thiển Tuyết xa xa thấy được đoàn người, vội đi thông báo, đợi đám người Lâm Lang tới trước cửa, Lăng phu nhân vừa đúng ra đón, trong miệng kêu: " Nữ nhi của ta! " Chạm mặt một phen liền đem Lâm Lang ôm vào trong ngực tỉ mỉ vuốt ve, không nhịn được rơi lệ!
Lâm Lang thấy dáng vẻ Lăng phu nhân, trong lòng ngọt ngào đồng thời khóe mắt cũng cảm thấy cảm cay cay, bất giác nhỏ giọng nhắc nhở: "Mẫu thân, nhiều người như vậy!"
Lăng phu nhân nghe vậy, hơi sững sốt, lúc này mới cười xòa buông nàng ra, nhưng vẫn lôi kéo tay của nàng vội vàng nói: "Để mẫu thân xem một chút, gầy đi không ít?"
Trong lòng Lâm Lang như lấp đầy mật ngọt, bất giác liền lộ ra biểu tình của tiểu nữ nhi, làm nũng ôm cánh tay Lăng phu nhân nói: "Ăn rất nhiều, nữ nhi làm sao gầy đây? Ngược lại là mẫu thân, nữ nhi phải xem thật kỹ, mấy ngày nay có phải không có nghe lời ăn cơm?"
Lâm Lang nói xong, thật sự nắm chặt bả vai Lăng phu nhân trợn to hai mắt cẩn thận quan sát, nhưng thấy Lăng phu nhân sắc mặt hồng nhuận bóng loáng, khóe mắt ngậm xuân, thân thể uyển chuyển, giống như trẻ lại mười tuổi, ngược lại so vài ngày trước đó khí sắc thoạt nhìn tốt hơn rồi.
Lâm Lang không nói cái gì, chăm chú nhìn Lăng phu nhân với ánh mắt thoáng ánh lên ý vị sâu xa mỉm cười khẽ gật đầu ——
Lăng phu nhân nhìn dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc của nàng, không khỏi cười khúc khích, đầy mặt nụ cười nói: "Nha đầu này, còn dám trêu ghẹo mẫu thân ngươi! Đi thôi! Chúng ta vào trong!"
Bên này Lăng phu nhân cùng Lâm lang vừa nói chuyện, bên kia Quách đại nhân cùng Quân Thương đã sớm khách khí chào hỏi lẫn nhau, Lâm Lang quay đầu nhìn Quách đại nhân thi lễ thật sâu nói: "Nhờ Quách đại nhân chăm sóc gia mẫu, tiểu nữ chân thành cám ơn!"
Quách đại nhân vội nói không dám nhận, nhìn Lâm Lang trong mắt mơ hồ tràn ngập từ ái, cười ha ha nói: " Nha hoàn ở Ngọc Lâm uyển đều rất tốt, phu nhân cũng là đất thiêng nảy sinh hiền tài, lão phu chẳng những không có hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, ngược lại nhờ phu nhân để mắt tại hạ, lão phu may mắn được lĩnh giáo kỳ nghệ đánh cờ của phu nhân!" Quách đại nhân nói xong, nhìn về phía Lăng phu nhân, chỉ thấy hắn một thân bố y ( áo vải ) đơn giản, thời điểm nhìn Lăng phu nhân ngũ quan của hắn giống như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa dịu dàng, quả nhiên cũng là một vị nam tử tuấn lãng khí phách!
Lâm Lang nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng khi thấy Quách đại nhân cùng mẫu thân hòa hợp, trong lòng rất vui mừng, nhìn về phía Lăng phu nhân làm bộ oán giận nói: " Kỳ nghệ của mẫu thân cao siêu vậy sao? Quách đại nhân mới cùng mẫu thân quen biết vài ngày, đã dễ dàng học được, còn nữ nhi chung sống với người lâu như vậy mẫu thân cũng không chỉ dạy!" Từ trước tới giờ nàng vẫn không biết Lăng phu nhân biết đánh cờ! Chỉ là suy nghĩ một chút, nữ nhi Lăng gia không người nào là không phải từ lúc nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, kỳ nghệ mẫu thân xuất chúng, cũng không có gì kỳ quái!
Lăng phu nhân nghe xong lời Quách đại nhân, lại thấy Lâm Lang mang bộ dáng ranh mãnh giảo hoạt, bất giác sắc mặt đỏ bừng, đưa tay vỗ nhè nhẹ ở trên lưng Lâm Lang nói: "Nha đầu tinh quái này.........."
Lâm Lang cười, cũng là nhìn lén nét mặt Quách đại nhân, chỉ thấy ánh mắt Quách đại nhân nhìn mẫu thân tựa như mặt hồ gợn sóng, nhu hòa yên tĩnh, trong nội tâm Lâm Lang càng thêm vui vẻ!
Đoàn người đi vào, mọi người hàn huyên vài lời, sắc trời đã không còn sớm, Quách đại nhân đứng dậy muốn cáo từ, Lâm Lang ngăn hắn lưu lại ăn cơm, hắn vốn là không chịu, Quân Thương cũng cực kỳ phối hợp đứng dậy giữ lại, Quách đại nhân khẽ kinh ngạc, nhưng không dám từ chối nữa, nghe lời lưu lại!
Lâm Lang thấy thế, trợn mắt nhìn Quân Thương một cái, ý là ta nói nhiều lời đều vô dụng, chàng chỉ nói một câu người ta đã răm rắp nghe theo, chàng thật đúng là có năng lực!
Quân Thương bất vi sở động ( không nhúc nhích ), mặt mày mỉm cười nhìn Lâm Lang, khiến Lâm Lang ngượng ngùng dời mặt sang chỗ khác!
Không lâu sau, trong phòng bếp nhanh tay dâng lên một bàn đầy thức ăn, Lăng phu nhân vốn còn muốn nam nữ tách ra ngồi riêng, Lâm Lang lại nói ở đây không có người ngoài, cố chấp giữ lễ tiết, làm không khí mất vui, mọi người mới đồng ý ngồi chung, ngay cả Tiểu Hắc Tiểu Bạch cùng Thanh Y Tử Y cũng dè dặt cẩn thận vào chỗ ngồi, trong bữa ăn Quân Thương cũng coi như hiền hoà, cùng Quách đại nhân trò chuyện với nhau rất hợp ý!
Đợi mọi người dùng xong bữa cơm, tiễn bước Quách đại nhân, Lâm Lang ở trong phòng cùng Lăng phu nhân nói vài lời, liền bị Lăng phu nhân đuổi ra, nói là nàng vừa trở về, nên sớm nghỉ ngơi cho tốt!
Lâm Lang ra khỏi Xuân Huyên đường, cùng Thanh Y Tử Y vừa đi vừa nghe Thanh Y tình hình bẩm báo vận chuyển hàng hóa, Lâm Lang nghe rất hài lòng, dặn dò Thanh Y cái gì cũng không cần quản, chỉ để ý đem vận chuyển hàng hóa lo chu toàn, lại nghĩ tới trong bữa ăn nghe nhắc đến vị quốc sư xa lạ kia, liền hỏi: "Quách đại nhân nói trong triều xuất hiện một vị quốc sư, các ngươi đối với vị quốc sư kia nghe ngóng tin tức được bao nhiêu?"
Đôi mày thanh tú Tử Y nhíu lại: "Vị quốc sư sau khi đến cư ngụ ở trong cung, chẳng giao thiệp với ai cả, bọn nô tỳ cũng chỉ nghe nói, chưa hề thấy qua, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không biết!"
Lâm Lang nhớ tới trong bữa ăn hàm ý trong câu nói không rõ ràng của Quách đại nhân, hàm chứa nhắc nhở không cần can thiệp vào chuyện An Định phường, vậy vị quốc sư kia đến chắc hẳn cùng chuyện An Định phường có liên hệ rồi, nếu đã quan hệ đến An Định phường, tất nhiên cùng U Minh khó tránh khỏi không liên can!
Ba người nhất thời im lặng, chậm rãi bước đi, không lâu lắm đã đến Vân Đình quán, Thanh Y Tử Y hầu hạ Lâm Lang tắm rửa, hầu hạ nàng ngủ, sau đó lui xuống, đợi hai người lui ra, Lâm Lang bật dậy, xuống giường đi tới bên cửa sổ, đưa tay đẩy song cửa sổ chạm khắc hoa văn màu đen mang mùi hương của gỗ tử đàn khẽ mở ra, ánh mắt của nàng xuyên thấu qua màn đêm nhìn bóng cây lắc lư đong đưa trong sân, trên bầu trời đêm đen giăng đầy sao lập lòe, mang theo không khí đè nén mơ hồ báo trước mưa gió sắp đến!
Lâm Lang từ từ dời mắt sang phương hướng hoàng cung, nhẹ nhàng nâng tay phất qua hai mắt của mình, đôi mắt trong suốt không hề gợn sóng trong nháy mắt lộ ra kim sắc quang mang xuyên qua khoảng không gian u tối, nhìn chăm chú một toà điện trong hoàng cung thất bất thình lình xẹt qua bóng dáng vận sa mỏng huyết y!
Hồi lâu, nàng xoay người lại, ánh mắt đụng phải lồng ngực cường tráng của nam tử, nàng theo bản năng nâng mắt, đối mặt ánh mắt đông lạnh của nam tử!
"Nàng cũng cảm nhận được!"
Quỷ Hoàng Phi Quỷ Hoàng Phi - Sương Hoa