With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sương Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 113
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 272 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:18:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61
âm Lang ban đầu mặc dù không hiểu A Tử biến hóa có gì không ổn, nhưng cũng cảm nhận được một cỗ tà khí hắc ám âm u lan tỏa chung quanh, dường như cùng giữa tháng biến đổi đêm hôm đó tương tự cùng phát ra luồng hơi thở quỷ dị đó, sau đó nghe được một câu nói của A Tử "Vì huynh biến thành ma", trong mắt không khỏi lóe qua tia sầu lo, nàng quay lại nhìn Quân Thương: "A Tử thật sẽ trở thành Ma tộc sao?" Nàng bởi vì trí nhớ còn khiếm khuyết, một số chuyện quá khứ cũng không rõ ràng lắm, nhưng Ma tộc sống đều dựa vào hút hồn phách con người nàng vẫn biết rõ một chút, A Tử nếu trở thành Ma tộc, tất nhiên sẽ bị tam giới săn lùng đuổi giết!
Lại nói tiếp, nàng căn bản cũng không hy vọng A Tử rơi vào kết cục bi thảm như vậy, không nói A Tử ở trong mắt nàng chỉ là tiểu cô nương có tính cách bốc đồng ngang ngược một tí, nàng ta luyện được một thân tu vi cho tới giờ cũng không dễ dàng, hơn nữa cũng không có cô nương nào lại chấp nhận được nam nhân mà mình yêu tận xương tủy lại không yêu mình mà còn hết lòng vì nữ tử khác cho nên mới làm bản thân biến thành ma!
" Ừ!" vẻ mặt Quân Thương nghiêm túc đồng ý một tiếng, thấy trong mắt Lâm Lang hàm chứa nồng đậm lo lắng, hắn lại nói, "Gieo xuống ma chủng chuyển hóa Ma tộc cùng khi sinh ra đã là Ma tộc là hai chuyện khác nhau, chỉ cần A Tử nguyện ý, còn có cơ hội quay lại hình dạng ban đầu!" Hắn nói xong, liền thu hồi thần sắc nặng nề, lộ ra ánh mắt cưng chiều ôn nhu vô hạn, đối với Lâm Lang nói: " Nàng còn muốn hỏi gì không?" Người bình thường khi gặp phải loại chuyện này, lại biết nguồn gốc của mình vốn là Thần Tiên, nên cũng đối với thân phận ban đầu của bản thân cảm thấy rất hứng thú!
Lâm Lang vừa nghe, đầu óc bỗng nhiên ngơ ngẩn, nàng nhớ tới buổi trưa hôm nay khi Quân Thương nói xa nói gần nhắc nhở mình có điều gì thắc mắc về quan hệ giữa hắn và A Tử, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, cố gắng tự hỏi ngụ ý lần này của Quân Thương là muốn nàng hỏi cái gì.
Quân Thương thấy nàng nhất thời không nói lời nào, ánh mắt cũng dần phiêu hốt ( lơ lửng ) không yên, trong mắt không khỏi hiện lên một trận phiền não: "Nàng đang nghĩ cái gì?" Thế nhưng thất thần? Chẳng lẽ nói chuyện với hắn cảm thấy nhàm chán lắm sao?
"Ta......" Lâm Lang hoàn hồn, cười híp mắt nhìn Quân Thương, bộ dáng lấy lòng cười nói, " Ta đối với tình cảm của chàng dành cho ta đến hiện tại mà còn hoài nghi, vậy ta còn xứng với chàng sao?"
Tâm tư của Quân Thương nàng từ trước đến giờ đều biết, thế nhưng nó chưa từng thể hiện rõ ràng như hiện tại,hắn không bao giờ không để nàng bị ủy khuất, nên nàng cũng không hoài nghi hắn dấu diếm nàng điều gì, mà còn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn! Chính vì trong lòng tràn đầy tín nhiệm, nên nàng cũng không biết phải hỏi gì.
Ánh mắt Quân Thương thoáng qua tia dở khóc dở cười, vừa rồi cảm thấy nha đầu này trầm mặc lâu như vậy thì ra chính là đang suy nghĩ vấn đề này!
Hắn nghiêm nghị nói: "Nàng vốn là nữ nhi của đại đế Huyền Vũ, tên Huyền Thanh, tự Lang, cho nên ta quen gọi nàng là Lang Nhi! Về phần giữa nàng và ta xảy ra chuyện gì, dây dưa rất nhiều không thể một lời kể hết, nàng nếu không hỏi, vậy thì chờ chính nàng khôi phục trí nhớ hẳn sẽ rõ!" Chắc hẳn, ngày Lang Nhi nhớ lại toàn bộ đã không còn xa.
Lâm Lang mặc dù chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mang một tầng thân phận phức tạp như vậy, nhưng nghe ý tứ sâu xa trong lời của hắn, cũng không có kinh ngạc quá nhiều, một là Nạp Lan Sơ Thần đã tiết lộ một chút về thân phận quá khó tin của nàng, Sơ Thần còn xưng hô nàng là Phượng chủ, đã nói rõ Nạp Lan gia ở Huyền Vũ cung đang làm tiên quan chưởng quản, đồng thời chứng tỏ rằng địa vị nàng ở Huyền Vũ cung tất nhiên là không tầm thường; còn một điều nữa, mới vừa ở đại sảnh Hiên Viên đường nghe được nội dung trò chuyện của A Tử và Quân Thương, nàng đã minh bạch phần nào!
Ngày đó, nghe xong lời nói của Nạp Lan Sơ Thần, nàng cũng không tin tưởng lắm, thậm chí chưa từng để ở trong lòng, vào lúc này chân chính nghe được Quân Thương khẳng định, nàng đã hoàn toàn tin, nhưng trong lòng cũng không quá nhiều biến hóa --- --------- nếu mình không có một tầng thân phận kỳ lạ này, thời điểm rơi từ Lạc Hoa lâu chắc hẳn sớm đã mất mạng!
Giờ khắc này, nàng cảm thấy mình là ai cũng không còn quan trọng, chỉ cần nàng vẫn là nàng, chỉ cần Quân Thương luôn ở bên cạnh mình, vẫn thích nàng, vậy đủ lắm rồi!
Trong mâu quang của nàng dần tản đi tầng mê võng ( hoang mang ) mây mù, đôi mắt trong suốt phản chiếu bóng dáng ngược cao lớn khí phách của Quân Thương, nàng nhìn Quân Thương, nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói: "Quân Thương, có lẽ ta trước kia có bối cảnh phức tạp, nhưng nếu bị giáng xuống phàm trần, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, tất nhiên là phạm vào tội nghiêm trọng, hiện tại còn trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, có thể trở về Tiên giới hay không là điều rất khó nói, chàng ở cùng ta, không sợ bị liên lụy sao?" Nàng thật không muốn Quân Thương vì nàng mà chịu tai kiếp gì, nhưng sự việc đã đến nước này, đã không cách nào ngăn trở, nàng chỉ có thể kiên định đối mặt.
Quân Thương nghe vậy, cúi đầu nhìn sâu vào mắt nàng, chân mày nhếch lên trịnh trọng hỏi "Tình cảm ta dành cho Lang Nhi nàng há không rõ, còn lo lắng cái gì?" đại đế Huyền Vũ nếu đã ra tay bảo trụ ( giữ gìn; bảo vệ ) hồn phách Lâm Lang không bị tan biến, thì tất nhiên sẽ không bỏ mặc nàng lưu lạc ở trần gian --- ------- lại nói, cho dù hắn cùng với Lang Nhi ở chung một chỗ sẽ phải chịu hình phạt của tiên giới, nặng hơn có thể bị hồn phi phách tán, hắn cũng không sợ, nếu không có Lang Nhi, hắn còn sống một giây thì đau khổ thêm một giây, còn sợ gì hồn phi phách tán?
Lâm Lang nghe xong lời kiên định của Quân Thương, trong mắt tràn ngập cảm động, khẽ cắn môi, nhào vào trong ngực Quân Thương ôm thật chặt hắn nói: "Yên tâm, kiếp trước ta có thể vì tình cảm của chúng ta dùng thân thử nghiệm, kiếp này tất nhiên cũng sẽ bảo vệ chàng chu toàn!" Nguyệt Châu bảo vật gia truyền của Tạ gia có thể người chết sống lại, chỉ là đã bị nàng đưa cho Triệu Tễ, nếu có thể cầm về, nàng liều mạng hồn phi phách tán để đổi lấy càng có thể bảo vệ hắn chu toàn.
Hơn nữa, cũng là lúc nên cầm về rồi!
Quân Thương nghe xong lời nàng …...., bỗng nhiên sững sờ, sau đó ô nhu vỗ vỗ lưng nàng giọng nói dịu dàng nhưng không mất khí phách: "Nàng không cần nghĩ nhiều, đem mọi chuyện giao cho ta. Bổn tọa nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, vậy cứ dứt khoát hồn phi phách tán cho xong!" Lang Nhi cũng không biết, hắn bây giờ đã không còn tiên tịch, kể từ lúc Lang Nhi luân hồi chuyển thế, hắn cố chấp dùng cả đời tìm kiếm nàng, trăm năm trước kia ở Tiên giới đã phế trừ tiên tịch của hắn, hắn hôm nay chỉ có thể coi là yêu ( yêu trong yêu quái ấy ) nhưng khi đó nàng đấu pháp với Cửu Trọng Thiên Thượng, hắn thân là đứng đầu Minh giới lại không thể bảo vệ nàng, đành trơ mắt nhìn nàng không quan tâm nghịch chuyển luân hồi, tiên tịch còn đáng giá nữa sao?
Yêu thì thế nào? Hắn chỉ muốn đủ cường đại, có thể bảo vệ tốt Lang Nhi, ngoại trừ điều đó những cái khác hắn đều không để ý!
Lâm Lang nghe được lời thâm tình, ngẩng đầu một tay che miệng hắn, trong mắt thoáng qua một tia sợ hãi cùng khổ sở: " Chàng nói bậy gì đó? Ta không cho phép chàng nói như vậy!" Nàng không cách nào tưởng tượng không có Quân Thương trên cõi đời này, nàng sẽ sống ra sao!
Nàng không phải nữ tử kiên cường, mặc dù đã từng một lần nàng cho là mình rất kiên cường. Thời điểm nàng còn là Tạ Hoằng Thanh, lúc còn nhỏ nàng đã nếm trải nỗi đau đớn mất đi người thân, lần đó nàng ngay cả hô hấp cũng lộ ra đau đớn, mỗi đêm núp ở trong chăn khóc nức nở, dù nhiều năm đã qua, cũng không còn ai nhắc tới phụ mẫu nàng, nhưng chỉ cần một câu nói đã có thể đả động thật sâu vào tâm nàng nước mắt cứ thế rơi như mưa!
Thời khắc đó sống không bằng chết, nàng rất hoảng sợ, vô cùng thống khổ, nàng không muốn trải nghiệm thêm một lần nữa!
Quân Thương nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong mắt xẹt qua tia đau lòng, trầm giọng nói: "Được, không nói!" Hắn tự nhiên biết nàng lo lắng điều gì, cũng biết không dễ xóa nhòa đau đớn tích tụ trong lòng nàng!
Lâm Lang lúc này mới hơi lộ ra nụ cười, lại hàm chứa nhàn nhạt khổ sở: "Quân Thương, nếu có một ngày, hai chúng ta có một người phải chết, vậy hãy để cho ta chết, không phải là ta vĩ đại, chịu thay chàng đi chết, con kiến hôi còn sống tạm bợ, huống chi là người! Thật sự là bởi vì còn sống sẽ thống khổ hơn, ta không thể chịu đựng được một lần đau nữa, cứ để ta ích kỷ một lần, còn sống với hồi ức đau khổ do chàng gánh chịu đi!" Nếu thật có một ngày kia, nàng chỉ hi vọng Quân Thương có thể quên nàng, sau đó sống thật tốt, cho nên mới nói" Con kiến hôi còn sống tạm bợ (sống ngày nào biết ngày ấy ) ‘’.
Thần sắc Quân Thương đau lòng ôm lấy thân thể nàng rúc sâu vào lồng ngực hắn, càng siết chặt vòng ôm, kiên định nói: "Sẽ không có ngày đó!" Nếu thật có ngày đó, cùng nắm tay xuống hoàng tuyền, hắn sẽ không để mình nàng rời đi!
Quân Thương ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, trong sân âm phong trận trận, liền đứng dậy một tay ôm lấy Lâm Lang trở lại vào trong phòng.
Quân Thương biết Lâm Lang còn chưa có dùng bữa ăn tối, muốn giúp nàng làm vài món đơn giản, Lâm Lang nghe vậy, nhất quyết đi theo, hai người liền mò mẫm từng bước một trong đêm đen như mực đi tới phòng bếp!
Lúc này đã đến giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), đã sớm qua giờ cơm, trong phòng bếp đã sớm không còn người. Quân Thương đi vào, thuần thục chọn nguyên vật liệu, sau đó rửa rau thái thức ăn, bóng dáng cao lớn kiên cường ở lò bếp đang lúc một điểm cũng không có vẻ đột ngột, Lâm Lang nhìn tư thái bận rộn chuyên chú làm món ăn của hắn trong lòng nàng tràn đầy cảm động, trong mắt cũng dâng lên hạnh phúc ngọt ngào, tự động ngồi chồm hổm xuống cho thêm củi vào bếp nói: " Quân Thương, chàng học nấu ăn là vì ta sao?"
Quân Thương đem dầu đảo quanh trong chảo, nhíu nhíu mày: "Nàng nói xem?"
Lâm Lang suy nghĩ một chút, cười híp mắt thêm một nắm củi hỏa đạo: "Đây còn phải nói, chàng không phải vì ta thì còn ai? Nhất định là vì ta!"
Quân Thương không nhịn được cười nói: " Mới có mấy ngày, da mặt nàng trái lại dày không ít!"
Lâm Lang không quan tâm bĩu môi: " Chàng làm thức ăn ngon như vậy, về sau chàng......" Lâm Lang vốn muốn nói về sau không muốn nấu cơm, hai người bọn họ cùng đi mở quán cơm chẳng hạn, nói tới chỗ này, hình như nhớ ra gì đó, vội chuyển đề tài nghi vấn hỏi, "Đúng rồi, chàng nói ta là Thái Thanh công chúa nữ nhi của đại đế Huyền Vũ, vậy còn chàng? Chàng có thân phận gì?" Mình nếu có lai lịch lớn như vậy, Quân Thương tuyệt đối không thể nào chỉ là Vãng Sinh Thành chủ nho nhỏ trên trần gian.
Quân Thương vừa xào thức ăn, vừa nói: "Nàng đã thấy qua Tiểu Hắc Tiểu Bạch?"
Lâm Lang gật đầu một cái, một bên máy móc châm củi, một bên không hiểu hỏi: " Chuyện này sao lại liên quan đến bọn họ?"
Quân Thương cầm lấy que cời lửa khêu một cái bếp lửa gần tắt, lửa một thoáng liền cháy to hơn, hắn ngồi dậy nói: "Người thật tâm, hỏa vô tâm, đây là một câu nói trong nhân gian, ý tứ là làm người phải thành thực, thế nhưng khi thêm củi nhóm lửa cần phải cho nó có khoảng trống, thì lửa này mới có thể cháy được! Ngươi xem, phía dưới càng trống, lửa này có phải càng cháy lớn không?" Nhìn hắn Lâm Lang gật đầu, một bộ dáng khiêm tốn tiếp thu, mới nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngươi lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hắc Tiểu Bạch đã nói câu gì không?"
Lâm Lang cau mày trầm tư một hồi, lắc lắc đầu: "Thời gian trôi qua đã lâu, ta không nhớ rõ!"
Quân Thương lúc này mới lên tiếng: "Nàng không phải luôn gọi bọn họ là Hắc Bạch vô thường sao? Vậy ta dĩ nhiên chính là chủ tử của bọn hắn!" Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, dáng vẻ Lâm Lang thấy Tiểu Hắc Tiểu Bạch kinh hết sức ngạc, khi đó nàng cũng chính là thuận miệng bật thốt lên. " Hắc Bạch vô thường " bốn chữ này, làm cho Tiểu Bạch Tiểu Hắc còn nghĩ là Lang Nhi không có quên mất bọn họ!
Lâm Lang cả kinh, bỗng nhiên trợn to mắt nhìn Quân Thương: "Thì ra chàng là...... Minh Đế?" Hắc Bạch vô thường của Địa phủ Minh giới, là cận thân thị vệ theo hầu người thống lĩnh Minh giới Minh Đế. Đứng đầu Minh giới! Quân Thương lại là chủ nhân Minh giới!
Minh Đế mặc dù không so địa vị tôn quý như Thiên đế, nhưng cũng là chủ nhân của cả tam giới, Quân Thương thế nhưng lấy thân phận Quân vương Minh giới vì nàng đích thân xuống bếp, yêu sâu đậm cỡ nào mới có thể làm đến bước này!
Trải qua mấy ngày nay, Lâm Lang thừa nhận mình đã bị Quân Thương làm cảm động sâu sắc, lấy địa vị Vãng Sinh Thành chủ hô mưa gọi gió vì nàng xuống bếp đã là rất khó cầu, nhưng không ngờ Quân Thương lại còn là người đứng đầu Minh giới!
Nàng nhìn Quân Thương thuần thục cầm cái xẻng xào, nêm gia vị tung chảo, động tác lưu loát, khí phách nhưng không mất vẻ ưu nhã, nàng đột nhiên phát hiện hạnh phúc ngọt ngào trong lòng bắt đầu lên men, cảm thấy mắt mình cay cay, ngực giống như bị thứ gì chặn lại, cảm động sâu sắc cùng yêu say đắm làm nàng không biết nói gì cho phải, cũng không biết làm sao mới có thể hồi báo tình cảm to lớn hắn dành cho nàng!
Lâm Lang nghe Quân Thương không để ý đáp ứng một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Quân Thương, mở to đôi mắt tràn ngập cảm động: "Quân Thương...... chàng đối với ta thật tốt, ta phải làm sao mới có thể hồi báo chàng?"
Quân Thương nghe giọng nói đầy nhu tình dịu dàng của Lâm Lang, liền cúi đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng đang nhìn mình bằng đôi mắt to trong suốt, trái tim không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn, hắn ngồi chồm hổm xuống nâng đầu nhỏ Lâm Lang lên, thâm tình nhìn Lâm Lang nói: "Nha đầu ngốc, nàng chỉ cần mãi mãi bên cạnh ta là được!" Quân Thương nói xong, khẽ dừng một chút lại nói, "Nếu nàng còn cảm thấy áy náy, vậy thì lấy thân báo đáp đi!" Lên trời xuống đất cầu xin vạn lần, thật vất vả gần nhau, thật vất vả nha đầu này thông suốt, sâu trong đáy lòng hắn tràn ngập vui sướng!
Lâm Lang mím chặt môi, hung hăng gật đầu hai cái, tiến lên hai bước giang hai cánh tay ôm lấy cổ của hắn nói: "Chờ chúng ta tìm được A Tử, chúng ta thành thân đi! Ta muốn gả cho chàng!" Thật ra thì nàng hận còn không được hiện tại cùng Quân Thương thành thân! Nàng chưa từng cảm thấy trong giờ khắc này suy nghĩ muốn gả cho nam nhân khác mãnh liệt điên cuồng như vậy, hơn nữa, còn là cam tâm tình nguyện gả cho nam tử trước mắt! Nhưng là A Tử bởi vì quá ái mộ Quân Thương nên mới đánh mất bản thân biến thành ma,ngoài ra, nàng nhìn ra được, Quân Thương bề ngoài luôn biểu hiện xa cách, lạnh nhạt với A Tử thái độ không thèm quan tâm tình cảnh nàng ta, thế nhưng hắn lại có thể mặc cho A Tử ôm cánh tay của hắn lay động, hơn nữa trong một khắc kia khi A Tử biến thành ma, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn lóe lên khẩn trương cùng lo lắng, chắc hẳn A Tử đối với Quân Thương không phải là không có ý nghĩa, tận sâu trong đáy lòng Quân Thương, hắn đối với A Tử Hủy thực chất khác với biểu hiện lạnh nhạt bên ngoài.
Quân Thương nghe xong, thân thể lập tức cứng đờ: " Lang Nhi!" Lang Nhi nói muốn gả cho hắn, Lang Nhi thật nói muốn có gả cho hắn! Đáy lòng mừng như điên như thủy triều cuồn cuộn tràn ra, nét kiên nghị lạnh lùng trên khuôn mặt hắn hé ra nụ cười thật lớn, trong con ngươi đều là thần sắc kích động!
Hắn ôm Lâm Lang đứng lên quay tròn hai vòng, rồi dừng lại, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới Lâm Lang nói là phải đưa A Tử quay về, bọn họ mới thành thân, trong lòng hắn vừa động, trong mắt thoáng qua một tia nặng nề, đem Lâm Lang đặt ở trên ghế xong mới nói: " Lang Nhi, nàng chớ trách ta dung túng A Tử quá mức, ta bảo đảm về sau nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa!" Hôm nay hắn mặc cho A Tử ôm cánh tay của hắn lay động, làm nũng với hắn, thậm chí là hất đổ bàn thức ăn hắn làm cho Lâm Lang cũng không có thốt ra một câu nói nặng với A Tử, lúc ấy trong lòng tính toán muốn đả động Lâm Lang, khiến Lâm Lang mau một chút xác định tâm ý bản thân mà thôi, nhưng bây giờ Lang Nhi đã đồng ý gả cho hắn, tất nhiên phải phòng ngừa trường hợp đó xảy ra lần nữa!
Quân Thương nói xong, trong mắt ánh lên thần sắc trịnh trọng nhìn về phía Lâm Lang, hắn có chút cảm thấy có một số việc nên nói rõ với Lâm Lang, những chuyện này Lâm Lang sớm muộn gì đều muốn biết. Hơn nữa, coi như Lâm Lang bây giờ có thể hiểu hắn làm tất cả vì nàng, sẽ không tức giận khổ sở, nhưng hắn há có thể khiến trong lòng Lâm Lang tồn tại một chút vướng mắc?
Lâm Lang nhận thấy ánh mắt nghiêm túc của Quân Thương, biết hắn có lời muốn tự nói với mình, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, gật đầu một cái, ý bảo hắn mở miệng!
Quân Thương thấy vậy, thản nhiên tự thuật nói: "Mẫu thân ta có một con Bạch Hồ ( con chồn ), tên là A Tử, năm đó nàng trở thành thị nữ thân cận của Dao Cơ cô cô, có một năm, mẫu thân đi theo Dao Cơ cô cô tham gia thọ yến trăm năm tổ chức một lần của Thiên đế, trong thọ yến cùng phụ thân ta gặp nhau, sau đó hai người yêu nhau, lại bởi vì chủng tộc khác biệt nên bị hai bên quyết liệt ngăn cấm, vốn mọi người cho là hết thảy việc này đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ mẫu thân ta thế nhưng tự vận chết, chuyển hóa thành Quỷ Hồ chỉ mong được bầu bạn bên cạnh phụ thân ta, phụ thân năm đó tuổi trẻ khí thịnh, lại cảm động mẫu thân vì hắn tự vận mà chết, liền phát thệ lời thề không phải khanh không cưới, nhưng xuất thân mẫu thân vẫn như cũ không thay đổi, nên không thể nào làm chánh thất, lúc này phụ thân đã leo lên địa vị đứng đầu Minh giới, người khác ghen tỵ nhiều lắm là nói xấu đôi câu, cũng không làm ảnh hưởng nhiều; nhưng có người nào biết sau 600 năm nghĩa phụ của phụ thân ta lại lấy cớ mẫu thân không có năng lực sinh con cháu nối dõi nên hạ quyết định cưới nữ nhi Minh giới Tần Nghiễm Vương làm hậu, từ đó về sau hậu cung phụ thân bắt đầu đông đúc hẳn, mẫu thân dần dần bị vắng vẻ, cuộc sống bồn bề khó khăn, nhưng thấy phụ thân lạnh lùng nàng chỉ nghĩ đều do mình là Quỷ Hồ không có năng lực sinh con nối dõi, liền liều mạng hồn bay phách tán cũng phải vì phụ thân sinh hài tử, lúc này mới có ta!"
"A Tử là Dao Cơ cô cô khi ta còn nhỏ tặng thị nữ cho ta, còn nói là cùng ta trưởng thành, thời điểm tặng cho ta nàng ấy chỉ là một con Tiểu Hồ, mới vừa chết non không lâu may mắn được Dao Cơ cô cô làm tiên pháp giữ vững hồn phách không tiêu tan, ta thấy nàng cùng mẫu thân ta cùng một bộ tộc, nên cũng gọi là A Tử, nên tất nhiên ta cũng không nỡ sai bảo nàng như thị nữ, tính tình của nàng thật ra đều do ta quá mức dung túng mới gây nên tình cảnh như hôm nay!"
Âm thanh Quân Thương không có lấy một tia phập phồng, nói đến đoạn chuyện cũ giống như tự thuật chuyện của người khác không liên quan đến mình, nhưng Lâm Lang nghe vào tai, chỉ cảm thấy tim mình không thể khống chế đau nhức, đáy mắt chua xót khó nhịn, mặc dù Quân Thương không có nói thẳng ra mẫu thân hắn hiện tại thế nào, nhưng nàng biết chắc bà ấy đã hồn phi phách tán, mà nguyên nhân mẫu thân hắn hồn phi phách tán cũng là vì sinh ra hắn......... Nàng biết nội tâm Quân Thương nhiều năm qua rất thống khổ, rất dằn vặt đau đớn, nhưng nàng không biết nói gì để xua tan kí ức ảm đạm này, cũng không biết an ủi Quân Thương ra sao, nàng chỉ có thể đem thân thể Quân Thương càng kéo lại gần, vươn cánh tay ôm chặt hắn vào lòng.
Quân Thương cảm nhận được nàng dùng sức ôm, chỉ cảm thấy đáy lòng dễ chịu hơn rất nhiều, khẽ cúi đầu nhìn nàng, liền thấy được vẻ mặt đau lòng lo lắng của nàng, trong lòng hắn nhất thời vừa ngọt ngào vừa đắng chát; ngọt ngào là Lâm Lang thật tâm đau lòng vì hắn, đắng chát chính là khiến Lâm Lang cảm thấy khó chịu!
Hắn không khỏi thở dài, đem Lâm Lang đặt lên trên đùi của hắn nói: "Nha đầu ngốc! Ta còn không cảm thấy gì! Làm sao nàng lại như vậy? Ta bộc bạch với nàng chính là muốn nàng biết lý do thái độ của ta đối với A Tử có chút đặc biệt, cũng không muốn làm nàng khổ sở theo!" Lang Nhi lúc này không thể rơi lệ, nếu để mặc nàng rơi lệ, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chắc hẳn đã sớm nước mắt đầy mặt!
Lâm Lang xoay người nhìn về phía hắn, an ủi cười cười với hắn: "Chúng ta ngày mai sẽ đi cứu A Tử, nhưng mà lần này chàng phải nghe lời ta đấy!" Quân Thương nhíu nhíu mày: " Nàng có biện pháp tốt?"
Lâm Lang cười cười: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, thời điểm mắt A Tử xuất hiện biến hóa ta cảm nhận được một cỗ tà khí hết sức quỷ dị, dường như cùng sự biến đổi đêm đó lộ ra cùng một loại khí tức, lần đó hiện tượng giữa tháng xuất hiện luồng tà khí đó với lúc ta ở trong lãnh cung hoàng cung cũng y hệt nhau, cho nên ta phải đi, vậy mà cũng không thể gạt được chàng! Ta theo dõi Triệu Tễ cùng Lý Nguyên dịch chàng cũng biết. Lúc ấy, ta ở lãnh cung gặp phải Triệu Tễ cùng Lý Nguyên dịch, Triệu Tễ để lộ ra tin tức cần dùng máu của ta làm thuốc dẫn."
Quân Thương nghe xong, mâu quang liền trầm xuống: "Nàng muốn đích thân dụ địch?"
Lâm Lang thấy sắc mặt hắn không ổn, vội lấy lòng cười nói: "Chẳng lẽ chúng ta không muốn làm sáng tỏ kẻ địch là người nào, lại nói không phải còn chàng ở cạnh ta sao?" Luồng tà khí kia đang ngụ ở lãnh cung, nàng chưa xác định ở nơi nào phát ra, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là kẻ đó đang trốn trong phủ, mà nơi đó cũng vừa vặn có thể giúp hắn che giấu!
Quân Thương mặt không đổi sắc, kiên quyết nói: " Không được!" Kẻ kia núp ở trong phủ nào đó hiển nhiên là có chút phiền toái, nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho Lâm Lang mạo hiểm!
Quỷ Hoàng Phi Quỷ Hoàng Phi - Sương Hoa