Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 34: Đếm Ngược Cho Đến Hạo Kiếp
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Một chữ “Thiểm” vừa nói ra, toàn thân Cổ Trần đột nhiên đẫm máu. Vô số vết dao cắt xuất hiện trên người hắn gần như trong nháy mắt. Máu tươi tung tóe trên không, tiếng gió truyền đến âm thanh sàn sạt. Không thể tưởng tượng nhưng chẳng ai ở đây nhìn thấy Đoạn Phi ra tay.
Cổ Trần ngã xuống đất, mặt ngửa lên trời. Mọi người đều cảm thấy hắn sẽ không đứng dậy được nữa. Người đứng đầu Đánh Giá Lính Mới năm nay đã được sinh ra đời, mặc dù việc Đoạn Phi đoạt giải quán quân cũng là kết quả nằm trong dự liệu.
Sau vài chục giây im lặng, Tôn Lãng mở miệng nói: “Ripper mất đi năng lực chiến đấu, ta tuyên bố trận đấu này Lưu Ảnh Thiểm...”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Một giọng nói thô bạo ngắt lời.
Trong đám người, Lữ Bình chửi nhỏ một câu: "Cái thằng nhóc thúi này!”
Hoàng Du nhịn không được, bèn cười phá lên. Hắn cười rồi dứt khoát ngồi xổm xuống đất, dường như cười đến mức lưng không thẳng được nữa.
Đúng là chữ "thắng" cuối cùng vẫn chưa được Tôn Lãng nói ra. Lão ta hừ một tiếng, lập tức nói: “Trận đấu tiếp tục.”
Người khiến Tôn Lãng ngậm miệng tất nhiên là Cổ Trần. Hắn nằm trên mặt đất nhìn trần nhà, lẳng lặng hút thuốc. Tuy tốc độ chảy máu trên người không cho phép hắn nhàn nhã nhưng hắn một mực chẳng hề để ý đến, đã vậy còn ra vẻ ta đây rất thoải mái.
"Đã nhìn qua ba chiêu của ta, ngươi vẫn muốn đánh tiếp hay sao?” Đoạn Phi nhìn Cổ Trần nằm trên mặt đất. Trong mắt hắn, người này hoàn toàn không thể đứng lên.
Cổ Trần phà khói thuốc, ánh mắt vẫn nhìn bầu trời như trước: “Hóa ra "Thiểm" mang ý này... Đúng là một phương pháp tốt để đẩy tốc độ lên cực hạn trong nháy mắt.”
Đoạn Phi không cảm thấy kinh ngạc: “Quả nhiên ngươi lại xem thấu, chẳng qua điều này không còn quan trọng nữa. Dù ngươi biết nguyên lý thì vẫn không có cách nào tránh né, đây là chênh lệch về thực lực.”
“Ta vẫn còn thắc mắc một vấn đề. Ngươi thông qua áp súc linh khí để bộc phá, đề cao tốc độ và lực đánh của mình trong lĩnh vực "Lưu". Vậy ngươi làm cách nào chịu đựng được luồng sức mạnh này?”
Đoạn Phi không thay đổi sắc mặt: “Đương nhiên là vì thân thể ta đã quen với kiểu xung kích trên. Ta thấy ngươi luôn coi thường ta mới đúng? Tuy linh thức khổng lồ của ta có liên quan đến phương pháp tu luyện nhưng võ thuật và thể thuật đều phải nỗ lực mới đạt được. Tuyệt đối không thể bại dưới tay ngươi! Không, phải nói là vượt xa tưởng tượng của ngươi.”
Cổ Trần vứt điếu thuốc, đứng lên: “Ta không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra niềm vui thú cũng ngừng lại ở đây...”
“Ta biết ngươi có biện pháp khiến thương thế nhanh chóng phục hồi như cũ, thế nhưng khả năng này lại tiêu hao rất nhiều linh lực. Bây giờ ngươi đứng lên để làm gì? Ta dùng Thiểm thêm lần nữa thì ngươi sẽ thua.”
Cổ Trần chỉ nói ba chữ: “Ngươi thử xem.”
Đoạn Phi không nói thêm. Hắn lại ra chiêu lần nữa, nhưng lần này Cổ Trần biến mất. Biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đến một chút dấu vết cũng không để lại.
“Minh Động!” Mấy người trong Thập Điện Diêm Vương nói hai chữ này gần như cùng một lúc.
Thân hình Cổ Trần xuất hiện sau lưng Đoạn Phi, dao giải phẫu lặng lẽ đặt trên cổ hắn.
“Ngươi...” Đoạn Phi ngạc nhiên dị thường nhưng chẳng muốn nói thêm gì nữa. Hắn dùng lưỡi dao đẩy dao giải phẫu, lại dùng tốc độ của "Thiểm", song vẫn phát hiện Cổ Trần nhanh hơn mình một chút.
“Sử dụng Lưu Ảnh Thiểm một thời gian dài, e rằng ngươi tiêu hao không ít. Ta vậy nhưng vẫn có thể chơi đùa cả ngày đây này.”
“Tại sao ngươi có thể sử dụng bộ pháp di động của Âm Dương giới!”
“Trước đây có một người biên giới tên Phụng Tiên muốn thu ta làm đồ đệ nhưng nhiều lần không có kết quả, thế là hắn đưa ta một quyển Độn Giáp Thiên Thư, trong sách có đính kèm rất nhiều bản sao chép khác. Những thứ này đều là một ít thuật pháp nhân gian không học được. Mỗi lúc rãnh rỗi, ta lại nghiên cứu một chút.”
Đoạn Phi nghe xong muốn phun máu. Trong truyền thuyết, chỉ những kẻ sở hữu chiến lực tối cao của Âm Dương Giới mới sử dụng được “Minh Động”. Vậy mà gã này lại bảo "ta lại nghiên cứu một chút mỗi lúc rãnh rỗi". Đáng sợ hơn là việc Phụng Tiên muốn thu hắn làm đồ đệ nhưng bị hắn từ chối!
“Vì sao đến bây giờ ngươi mới dùng?”
“Đương nhiên là vì niềm vui thú. Trong lúc giao thủ với người khác, ta nghiên cứu tuyệt chiêu, năng lực linh hồn, phương thức chiến đấu, thói quen v.v..., sau đó dùng năng lực hữu hạn để đánh bại người khác. Đó chính là niềm vui thú.
Trước nay ta đều cho rằng chỉ cần chịu suy nghĩ thì không cường địch nào không thể chiến thắng. Người dùng chiến lực thấp nhất để đánh bại kẻ địch mạnh mẽ mới được gọi là thiên tài chiến đấu. Có điều gần đây luôn gặp phải mấy tay lợi hại quá mức, buộc ta không thể không sử dụng năng lực linh hồn, buộc ta không thể không dùng một ít tuyệt chiêu lúc bình thường chẳng muốn dùng. Các ngươi từng bước một khiến ta cảm thấy khó chịu.”
Cổ Trần càng nói càng tỏ ra khó chịu: “Các ngươi muốn thấy toàn bộ thực lực của ta bằng cách này sao... Dùng sức mạnh cao nhất để chèn ép những kẻ yếu thế không phải là cách làm của ta...”
Đoạn Phi hét lớn một tiếng: “Thái độ chiến đấu của ngươi hoàn toàn không phù hợp với việc chiến đấu, rồi đây ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều!”
Dứt lời, Đoạn Phi tiếp tục sử dụng tốc độ "Thiểm". Lần này, hắn phân ra hơn mười ảo ảnh. Tất cả ảo ảnh đều nắm lưỡi dao lập lòe ánh sáng xanh trắng trong tay, vây quanh Cổ Trần và cùng đánh về một nơi.
"Hừ... Ta đã giác ngộ từ sớm.”
Ánh dao màu hồng đan xen nhau. Trong khi những ánh chớp loé lên, từng ảo ảnh của Đoạn Phi bị đánh tan.
Đến lúc tất cả ảo ảnh biến mất, Đoạn Phi kêu một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất. Lưỡi dao nhỏ trong tay vỡ vụn, lĩnh vực Lưu cũng tan đi.
Trong góc nhìn của người khác, hai thân hình đột nhiên biến mất trong nháy mắt. Khi xuất hiện lần nữa thì đã phân rõ thắng bại.
Đây là kết quả khiến người khác khiếp sợ, thậm chí rất nhiều lính mới hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong trận chung kết lần này. Chỉ những người săn quỷ có thực lực đạt trình độ nhất định mới biết hai người trong trận thuộc loại cao thủ nào.
Đoạn Phi nằm trên mặt đất, nhìn Cổ Trần nói: “Ta không thừa nhận mình đã thua ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày ta và ngươi tái chiến!”
Cổ Trần khôi phục bộ dạng chán chường, sau đó đặt một điếu thuốc lên miệng: "Ờ, quả thật ngươi có hy vọng vượt qua ta. Chỉ có điều... đợi thêm một trăm năm nữa đi.”
Đây là lần cuối cùng hai người đối thoại. Ai cũng không biết năm năm sau họ sẽ gặp lại ở tình huống nào.
...
Kết quả lần này nằm ngoài dự liệu của phần lớn khán giả, nhưng cuối cùng tất cả đã kết thúc. Cái tên Ripper Cổ Trần đột nhiên trở thành đề tài bàn luận. Một lính mới vốn không được xem trọng, chỉ gia nhập giới săn quỷ vẻn vẹn vài tháng nhưng đánh bại Đoạn Phi của nhà họ Ninh để đoạt giải quán quân.
Danh tiếng Cổ Trần nổi trội một hồi, người đề cử hắn là Lữ Bình cũng được thơm lây. Cái gã Ngũ Quan Vương Huyết Liệm mới nhìn là người hữu dũng vô mưu, là vũ phu hào sảng. Trải qua sự kiện này, hình tượng của hắn lột xác thành ánh mắt nham hiểm, có đôi mắt nhận biết ngựa Thiên Lý của Bá Nhạc, còn vẻ lôi thôi lỗ mãng lúc bình thường lại trở thành biểu hiện của việc không câu nệ tiểu tiết.
Mà món phần thưởng “Bách Tà Bất Xâm” cũng được người khác tra ra nội tình ngay sau cuộc thi, điều này khiến tất cả mọi người oanh động không thôi.
Nhưng nếu đại sư Vô Niệm biết bảo vật này bị Cổ Trần vứt coi như rác rưởi và vứt trong xó tủ đến mốc meo, hắn trên trời có linh phỏng chừng sẽ phóng hai tia sét từ chín tầng trời xuống đánh chết Cổ Trần.
Sau đó không lâu, Tôn Lãng và ba người đảm nhiệm chức trọng tài trong Thập Điện Diêm Vương đều rời khỏi thành phố S. Có lẽ việc đầu tiên lão muốn làm khi trở về quê quán là đóng cửa phòng và vẽ vòng tròn nguyền rủa Cổ Trần.
Trước khi đi, Hoàng Du cố ý đến gặp Cổ Trần và Lữ Bình. Hắn nói rằng sẽ báo cáo lại chuyện của Phó Định An với Tống Đế Vương nhằm hỏi thăm ý kiến của lão, đồng thời mong Lữ Bình tiếp tục ở thành phố S tăng cường phòng bị.
Nói tóm lại, Cổ Trần kết thúc cuộc thi Đánh Giá Lính Mới trong bình yên. Song không ai hay biết một trận hạo kiếp đáng sợ đang lẳng lặng đến gần thành phố này...
...
Hai tháng sau.
Trong một hẻm nhỏ ở thành phố S, một vũng nước trên mặt đất không gió mà động. Mặt nước dao động kịch liệt rồi dần dà gợn sóng. Trên mặt vũng nước ấy vậy lại biến thành màu hồng, nhìn kỹ sẽ thấy hình ảnh phản chiếu trong mặt nước không phải cảnh vật trong hẻm nhỏ, mà chính là địa ngục!
Chó ba đầu chạy khắp nơi nuốt chửng những xác chết du đãng, một ác ma một sừng cầm tam xoa kích bay lượn trên không. Khói đặc cuồn cuộn trên bầu trời địa ngục. Mặc dù kiến trúc hoàn toàn cùng vị trí so với nhân gian giống như ảnh trong gương, nhưng mọi thứ ở địa ngục đều toát lên vẻ đổ nát và thê lương.
Bỗng có một đôi chân đạp lên vũng nước, không phải ở nhân gian mà ở mặt kia của tấm gương. Mấy chục giây sau, chủ nhân của đôi chân chậm rãi hiển hiện trong hẻm nhỏ.
Đây là một người đàn ông tóc đen, nhìn không ra tuổi. Nếu hắn nói mình bốn mươi cũng không ai cảm thấy kỳ lạ, nếu hắn nói mình mười tám cũng chẳng ai cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn nhìn tình hình xung quanh, thần tình thoải mái tự nhiên. Khi hắn quay đầu lại thì phía sau lại xuất hiện thêm một người đàn ông đeo kính. Dưới cặp kính là một khuôn mặt trắng noãn kinh người. Còn cặp kính lại càng kỳ quái, dường như nhìn từ góc độ nào đều chỉ một mảng trắng xoá.
Người đàn ông tóc đen nói: “Này Woody, người phụ trách hành động lần này là ta. Ngươi không nên vì có hai người hành động mà tự ý làm việc.”
Woody đẩy kính mắt. Khi hắn nói chuyện thường có thói quen cười âm hiểm trước khi nói: "Ê hê hê... Lần này Địa Ngục Tứ Tiện Khách bị chia rẽ rồi... Nghe nói việc của Simon và Sid đơn giản hơn so với hai ta... Ê hê hê...”
“Ngươi đừng gọi tên hiệu được không...”
“Ê hê hê... Vậy trở lại chuyện chính nhé. Từ thái độ của Satan, vấn đề chúng ta phải đối mặt có vẻ rất nghiêm trọng. Nếu không hắn sẽ không gọi Vincent nhà ngươi ra tay.
Căn cứ tình báo lần này, hành động kỳ lạ của kẻ cắn nuốt thời gian có liên quan đến hồn ma. Nếu là hồn ma bình thường thì dễ rồi, trực tiếp bắt về địa ngục là được, cho nên... Ê hê hê, chuyện tốt như thế sẽ không đến phiên chúng ta... Ê hê hê, vậy rất có thế đó là hồn ma sở hữu năng lực Linh Thể Hợp Nhất...”
Vincent nói: “Chúng ta đã lâu chưa thấy Lục Khôn. Năm nay hắn hai mươi ba tuổi rồi, mau đi xem thời gian qua thằng nhóc này như thế nào, thuận tiện nghe ngóng người nào trong giới siêu năng lực hay giới săn quỷ sa vào vũng nước đục này."
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai