Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Lauren Weisberger
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Devil Wears Prada
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1322 / 15
Cập nhật: 2017-05-18 15:54:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
iên hoan giao thừa ở nhà Lily ấm cúng và không đông, chỉ có vài bạn cùng học và mấy người quen khác được lôi đến. Tôi chưa bao giờ thích liên hoan giao thừa. Nếu tôi không nhầm thì Hugh Hefner ( chủ báo Playboy ) có lần gọi liên hoan giao thừa là dành cho bọn trẻ ranh, và nói rằng hôm đó ông ở nhà, chỉ ra ngoài vào 364 tối còn lại trong năm. Tôi cũng thích như thế. Tất cả những trò nhảy nhót và rượu bia không nhất thiết gây hứng thú nhiều. Vậy là Lily sẵn sàng giơ tay nhận việc tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ - thay vì quẳng 150 dollar lấy một vé dạ hội ở một nhà hàng và tệ hơn nữa là sau đó ra đứng giữa trời lạnh buốt ở quảng trường Times. Mỗi người tham gia đóng góp một chai loại kha khá, Lily mua ít pháo và giấy trang trí, và lúc giao thừa đã hơi chuếch choáng hơi men chúng tôi chạm cốc chúc mừng năm mới trên đỉnh khu Harlem. Hẳn nhiên chúng tôi cũng hơi quá chén, nhưng Lily là người uống hăng nhất và khi mọi người đứng dậy ra về thì cô đã bất tỉnh nhân sự. Tôi không muốn để Lily một mình trong tình trạng này, nhất là sau khi cô đã nôn mửa hai lần, nên tôi cùng Alex gói vài thứ đồ của cô vào túi rồi lôi cô lên taxi cùng về nhà. Cả ba ngủ qua đêm ở nhà tôi, Lily trên giường ngoài phòng khách, sáng hôm sau chúng tôi cùng đi ăn sáng một trận đã đời.
Tôi thấy may mắn là kì nghỉ đã qua. Cũng đã đến lúc tôi phải bắt đầu chỉnh đốn cuộc sống và – thực sự bắt đầu - ở nơi làm việc mới. Tuy có cảm giác như tôi đã làm việc hàng chục năm ở Runway nhưng thật ra tôi mới chập chững những bước đầu tiên. Tôi rất hy vọng là tình cảnh sẽ tốt lên, một khi tôi và Miranda hằng ngày trực tiếp làm việc với nhau. Trên điện thoại nhiều khi người ta cũng lạnh nhạt, nhất là khi không thích du lịch hoặc đang trong tâm trạng bất ổn khi ở xa công việc. Tôi tin là những vụ rắc rối trong tháng đầu sẽ qua đi, và vui mừng chờ đón một viễn cảnh hoàn toàn mới mẻ sắp mở ra trước mắt.
Hôm nay là mồng ba tháng Giêng, một ngày lạnh lẽo và xám xịt. Đã quá mười giờ, tôi đang ở nơi làm việc và trong tâm trạng vui vẻ. Emily đang hết lời ngợi ca một anh chàng mà cô mới gặp hôm liên hoan giao thừa ở Los Angeles, cực “ hot,” một ngôi sao sắp nổi chuyên sáng tác ca khúc. Anh ta hứa sẽ đến thăm cô ở New York trong mấy tuần tới. Tôi tán chuyện với cậu phó biên tập về thẩm mỹ ở phòng bên cạnh. Một chàng trai rất dễ thương, bố mẹ cậu không hề biết con trai mình là người đồng tính và quan hệ tình dục với đàn ông, mặc dù cậu ta học ở đại học Vassar ra – một trường chủ yếu dành cho con gái – và làm biên tập viên thẩm mỹ cho một tạp chí thời trang.
“ Đi với tôi, Andy, tôi hứa với chị là ở đó rất vui. Tôi sẽ giới thiệu cho chị làm quen với những nhân vật siêu hạng, rồi chị sẽ thấy. Chị cứ tin tôi đi, tôi có cả mấy anh bạn dị tính đẹp trai ngất trời. Với lại, đây là một bữa tiệc của Marshall, bảo đảm bao giờ cũng hay tuyệt,” James trầm trồ. Anh dựa vào bàn tôi trong khi tôi mở email. Còn Emily tiếp tục phấn khởi líu lo kể từng chi tiết trong cuộc gặp gỡ với chàng danh ca tóc dài của cô.
“ Nếu không bận gì thì nhất định tôi sẽ đi cùng, nhưng tối nay tôi và bạn trai đã có kế hoạch, từ trước Noel rồi,” tôi nói. “ Từ mấy tuần nay chúng tôi định đi ăn tối một bữa thịnh soạn, mới đây tôi còn cắt kế hoạch vào phút cuối cùng.”
“ Thì chị hẹn anh ấy sau đó cũng được! Có phải ngày nào cũng có dịp thấy mặt nghệ sĩ nhuộm tóc tài ba nhất của thế giới văn minh đâu, đúng không nào? Sẽ có mặt hàng loạt các nhân vật nổi tiếng, và ai nấy đều diện tưng bừng, với lại, nhất định đây sẽ là bữa tiệc hoành tráng nhất tuần này! Đích thân công ty Harrison and Shriftman tổ chức buổi này – không còn gì sánh nổi. Chị gật đầu đi!” Anh ta nhìn tôi bằng cặp mắt tội nghiệp cường điệu như một chú chó con, khiến tôi phải phì cười.
“ James, tôi cũng muốn, rất muốn – tôi cũng chưa bao giờ vào Plaza cả. Nhưng tôi không thể thay đổi kế hoạch được. Alex đã đặt chỗ ở nhà hàng Ý gần nhà anh ấy, tôi không thể phá chương trình lần nữa.” Tôi biết là tôi không thể cắt hẹn, và cũng không muốn – tôi muốn ở với Alex một mình tối nay và nghe anh kể chương trình sinh hoạt buổi chiều với học sinh ra sao. Nhưng tôi cũng tiếc là cuộc hẹn rơi vào tối nay. Cả tuần qua báo chí viết nhiều về sự kiện này: có vẻ như cả Manhattan hồi hộp chờ buổi biểu diễn hằng năm vào dịp đầu năm mới của Marshall Madden, nghệ sĩ nhuộm tóc siêu hạng, và năm nay hứa hẹn sẽ còn tưng bừng hơn mọi khi, sau khi Marshall vừa cho ra quyển Màu Marshall. Tuy vậy, tôi không thể bỏ rơi bạn trai để đến xem một siêu sao nào đó biểu diễn.
“ Thôi được, nếu chị không muốn, nhưng đừng trách tôi chưa bao giờ rủ chị đi cùng nữa nhé. Và mai đừng có hối hận khi đọc trong cột tin xã hội là tôi tán chuyện với Mariah Carey hay Jennifer Lopez. Chị muốn thế mà.” Rồi James ngúng nguẩy bỏ đi, nửa như diễn vẻ giận dỗi, nửa bực dọc thực sự.
Tuần đầu tiên trong năm mới diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi vẫn bận bịu mở các gói quà và liệt kê vào danh mục. Vừa sáng nay thôi, tôi mở ra một hộp đựng giày cao gót đẹp đứng tim, đính đầy những viên pha lê Swarovski. Chúng tôi không phải gói quà gửi đi nữa, và điện thoại cũng ít đổ chuông, vì phần lớn mọi người còn chưa đi nghỉ về. Miranda cuối tuần này sẽ từ Paris về, nhưng thứ hai mới đi làm. Emily yên tâm là tôi sẽ đảm đương được công việc của mình, tôi cũng tin thế. Chúng tôi soát đi soát lại mọi công việc mà tôi cần biết, và tôi chép lại các hướng dẫn gần kín một cuốn sổ tay. Tôi đọc trong đó và hy vọng sẽ nhớ ra mọi đều khi cần. Cà phê: chỉ mua của Starbucks, pha với sữa trong cốc lớn, hai viên đường, hai khăn giấy, thìa. Bữa sáng: mua của dịch vụ cung cấp Mangia, số điện 555-3948, một bánh bột xốp kẹp pho mát, bốn lát thịt muối xông khói, hai xúc xích nhỏ. Nhật báo: quầy báo ở tiền sảnh, mua các tờ Thời báo New York, Tin tức hàng ngày, Bưu điện New York, Thời báo tài chính, Bưu điện Washington, USA ngày nay, Tập san phố Wall, Thời trang Phụ nữ hằng ngày, và mỗi thứ Tư thêm tờ Người quan sát New York. Các tuần báo, mua vào thứ Hai: Thời báo, Tuần tin tức, Tin tức Mỹ,The New Yorker (!), New York giữa giờ, New York, Kinh tế. Và cứ thế tiếp tục hàng trang chi chít, Miranda thích loại hoa nào nhất, ghét loại nào nhất, tên, địa chỉ và số điện thoại riêng của các bác sĩ, các nhân viên dọn nhà, các đồ ăn vặt và loại nước khoáng ưa thích, kích cỡ mọi thứ quần áo, từ đồ lót cho đến ủng trượt tuyết. Tôi lên danh sách những người Miranda muốn nói chuyện ( đã duyệt ), tách riêng danh sách những người Miranda không muốn tiếp ( Không bao giờ ). Tôi cắm cúi viết không ngưng tay, trong khi Emily mấy tuần liền nhồi nhét cho tôi đủ mọi thông tin, và khi đã ghi xong tôi cảm thấy không còn gì về Miranda Priestly mà tôi chưa biết. Tất nhiên, trừ câu hỏi tại sao bà ta quan trọng đến nỗi tôi phải ghi đặc một cuốn sổ về những gì bà ta thích hay ghét. Cớ gì mà tôi phải lo lắng đến thế?
“ Anh ấy thật tuyệt vời làm sao,” Emily thở dài não nuột, mơ màng xoắn dây điện thoại quanh ngón tay. “ Có lẽ đó là kỳ cuối tuần thơ mộng nhất trong đời tôi.”
Reng! Máy tính báo có email của Alex.
Bé cưng, ngày hôm nay của em tốt chứ?? Ở đây mọi thứ lộn tùng phèo cả, như mọi khi. Em còn nhớ có lần anh đã kể rằng Jerremiah dọa các bạn gái bằng một cái dao cắt bìa mà nó đem từ nhà đến? Có vẻ như không phải chuyện đùa. Hôm nay nó lại đem theo một con dao đến trường. Giờ ra chơi nó rạch vào tay một bạn gái và chửi là đồ đĩ. Vết rạch không sâu, nhưng khi giáo viên canh sân hỏi nó nghĩ gì khi làm việc ấy thì nó nói là bạn trai của mẹ nó cũng làm như thế với mẹ nó. Andy, em có thể tưởng tượng được không, thằng bé mới sáu tuổi? Tối nay ông hiệu trưởng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Anh sợ là không đi ăn tối được. Anh xin lỗi nhé! Mặt khác thì anh cũng phải nói là anh hài hòng khi thấy người ta đã phản ứng khi xảy ra vụ này – anh tưởng chẳng ai quan tâm đến nữa. Em hiểu tại sao anh không thể gặp em chứ? Đừng giận anh. Lát nữa anh sẽ gọi điện cho em. Anh hứa sẽ đền em việc này.
Yêu em, Alex
Đừng giận anh? Em hiểu tại sao anh không thể gặp em chứ? Một đứa học sinh sáu tuổi của Alex tấn công học sinh khác bằng dao và anh mong tôi đừng giận vì anh không đi ăn với tôi được? Tôi đã cắt hẹn đi ăn lần cuối, sau khi tôi cho là những lúc được lái xe đưa đi khắp chốn và gói ghém quà tặng là quá mệt mỏi. Tôi suýt trào nước mắt, chỉ muốn gọi điện tắp lự là tôi rất tự hào khi thấy anh quan tâm đến bọn trẻ như vậy và nhận công việc ở đây. Tôi kích vào mục “Trả lời” và toan viết cho anh thì nghe tiếng gọi tên mình.
“Andrea, sếp đang trên đường. Mười phút nữa đến nơi,” Emily lớn tiếng thông báo, rõ ràng là cố giữa bình tĩnh.
“Xin lỗi, tôi không nghe rõ chị nói gì...”
“Miranda đang trên đường, sẽ tới văn phòng ngay tắp lự. Mọi việc phải đâu vào đấy ngay.”
“Đến văn phòng à? Tôi tưởng là bà ấy mãi thứ Bảy mới từ Pháp về cơ mà?”
“Vậy nghĩa là kế hoạch đã thay đổi chứ sao. Nhanh chân lên, chạy xuống tầng trệt lấy báo và xếp lên bàn như tôi đã chỉ cho chị. Xong rồi thì đánh bóng mặt bàn và đặt một ly Pellegrino bên mé trái, có đá và một lát chanh. Nhớ kiểm tra phòng vệ sinh xem có thiếu thứ gì không, rõ chưa? Chạy đi! Bà ấy lên xe rồi, nghĩa là tùy đường sá mà chậm nhất là mười phút nữa đến nơi.”
Tôi phi khỏi phòng như tên bắn, còn kịp nghe Emily nhanh chóng gửi báo động qua máy đàm thoại: “Sếp đang trên đường tới đây, báo ngay cho mọi người biết!” Trong lúc chỉ cần ba giây đồng hồ để lướt qua hành lang và phòng thời trang tôi vẫn nghe được tiếng hét kinh hoàng “Emily nói là sếp đang trên đường tới đây” và thậm chí cả tiếng rú rợn người “Miranda về rồồồồồồồồi.” Các trợ lý cuống cuồng chỉnh đốn lại mẫu quần áo treo trên giá, biên tập viên đổ xô về phòng làm việc, lẳng vội đôi giầy đi trong nhà vào góc và cố nhét chân vào đôi giày cao gót, tô lại son môi, uốn lông mi và xốc lại nịt vú cho ngay ngắn. Khi cửa phòng vệ sinh nam hé mở, tôi thoáng thấy James đang nhớn nhác phủi vai áo len cashmere đen và nhét vào mồm mấy viên kẹo bạc hà. Không hiểu anh chàng nhận từ đâu tin khẩn cấp, chẳng lẽ trong phòng vệ sinh nam cũng có loa truyền thanh?
Kể ra thì tôi cũng toan dừng chân mấy phút để ngắm cảnh này, song tôi chỉ còn chưa đầy mười phút để chuẩn bị cho cuộc chạm trán đầu tiên với tư cách là trợ lý mới của Miranda, và đương nhiên tôi không muốn làm hỏng việc. Tôi tăng tốc chạy tiếp.
“Andrea! Chị đã nghe tin Miranda đang tới văn phòng rồi chứ?” Sophy ở quầy lêc tân gọi khi thấy tôi lao qua.
“Tôi biết rồi, nhưng sao chị biết?”
“Cưng ơi, có gì mà tôi lại không biết? Giờ thì tôi khuyên chị rảo cẳng lên đi. Có một chân lý là: Miranda Priestly không quen đợi.”
Tôi bước vào thang máy và cảm ơn Sophy. “Ba phút nữa tôi sẽ đem mấy tờ báo quay lại!” Hai người phụ nữ trong thang máy trố mắt nhìn, lúc ấy tôi mới nhận ra mình vừa hét quá to.
“Xin lỗi,” tôi thở hổn hển. “Nhưng chúng tôi vừa được tin là sếp đang trên đường tới văn phòng. Chuyện quá bất ngờ, do vậy ở chỗ chúng tôi đang náo loạn cả lên.” À mà tại sao tôi lại phải biện hộ trước mấy người này nhỉ?
“Trời ạ, vậy thì nhất định chị làm việc ở chỗ Miranda! Để tôi đoán xem nào. Chị là trợ lý mới của Miranda? Andrea, đúng chưa?” Cô gái tóc nâu chân dài để lộ hàm răng trắng loang loáng. Cô bạn cũng đột nhiên tỏ ra thân thiện hơn.
“Vâng, đúng thế, Andrea.” Tôi nhắc lại tên mình, tựa như nó không thuộc về tôi. “Vâng, đúng thế, tôi là trợ lý mới của Miranda.”
Thang máy vừa vặn xuống đến tầng trệt, cửa mở ra và tôi lấn qua hai cô gái để ra tiền sảnh bằng cẩm thạch sáng choang. Một cô gọi với theo: “Andrea, chị là người may mắn đấy, Miranda là một người tuyệt vời, và hàng triệu cô gái sẵn sàng xin chết để được làm công việc của chị đấy!”
Tôi vòng sát sạt qua một đám luật sư mặt mũi bực bội và suýt nữa đâm sầm phải quầy bán báo ở góc tiền sảnh. Đây là giang sơn của một người Kuwait nhỏ thó tên là Ahmed với hàng loạt sách báo sặc sỡ, bánh kẹo và đồ uống không đường mà trong quá trình tập huấn Emily đã giới thiệu với tôi từ trước lễ Giáng sinh. Hy vọng ông sẽ là cứu tinh của tôi trong cơn hoạn nạn này.
“Gượm đã nào!” Ông ta kêu lên khi thấy tôi gỡ mấy tờ báo trên giá xuống. “Chị là cộng tác viên mới của Miranda, đúng không? Thế thì lại đây.”
Ahmed cúi xuống lục lọi trong một ngăn nào đó dưới két thu ngân. Khuôn mặt đỏ bừng của ông lại hiện ra: “Đây này!” Ông lại kêu lên, lăng xăng nói: “Của chị đây, không thì chị xới tung cả giá báo của tôi lên. Ngày nào tôi cũng cất riêng báo của Miranda, cũng để khỏi bị lỡ bán hết,” ông nháy mắt.
“Cám ơn ông Ahmed. Ông đã giúp tôi rất nhiều. Liệu tôi có nên lấy luôn cả mấy tờ tạp chí không?”
“Nhất định rồi. Chị xem này, hôm nay đã là thứ Tư và tất cả các tờ tạp chí đã ra từ thứ Hai. Sếp của chị chắc sẽ không vui nếu thiếu báo đọc,” ông nói vẻ đầy hiểu biết, lại chui lần nữa xuống ngăn dưới két tiền để lôi lên một chồng báo nữa. Tôi liếc nhanh danh sách xem có gì thiếu không – quả là không thừa và không thiếu một tờ.
Thẻ thông hành, cái thẻ thông hành chết tiệt của tôi đâu rồi nhỉ? Đây rồi, dĩ nhiên là nó treo lủng lẳng dưới sợi dây lụa mà Emily làm cho tôi bằng một chiếc khăn Hermès trắng của Miranda. “Thật ra thì không bao giờ Miranda được phép thấy chị như thế này,” Emily nói, “nhưng nếu chẳng may chị quên tháo nó ra thì ít nhất nó cũng không bị treo dưới sợi cước nylon.” Phải nói ra chữ nylon chị nhăn mặt như khỉ nhai gừng/
“Thẻ đây, ông Ahmed. Cám ơn ông lần nữa, tôi vội quá. Sếp đang tới.”
Ông quẹt thẻ qua máy đọc để cạnh két tiền và đeo lại cho tôi sợi dây lụa vào cổ như vòng hoa. “Thế thì nhanh chân lên!”
Tôi vớ vội nylon đầy căng báo, vừa chạy vút đi vừa kéo cái thẻ thông hành ra để đi qua cửa xoay chắn trước dãy thang máy của tòa nhà Elias Clark. Tôi quẹt thẻ qua máy đọc rồi đẩy. Không được. Làm lại lần nữa, lần này đẩy mạnh hơn. Vẫn không được.
“Some boys kiss me, some boys hug me, I think they’re okay-ay,” Leonardo, tay bảo vệ béo tròn và luôn dâm dấp mồ hôi cất giọng the thé hát sau quầy thường trực. Khốn nạn thật. Không cần nhìn tôi cũng nhận ra kiểu gã bắt tôi cùng chơi trò chơi ngớ ngẩn của mình như gã vẫn làm hằng ngày trong mấy tuần qua. Có lẽ gã là một người thích hát và lúc nào cũng ư ử không dứt, và gã không bao giờ cho tôi đi qua cửa xoay mà lại không làm trò cùng với bài hát điên rồ của gã.
Hôm qua gã hành hạ tôi với bài. “I’m too sexy”. Trong khi gã hát “I’m too sexy for Milan, too sexy for Milan, New York and Japan,” tôi phải làm bộ đi trên sàn diễn thời thời trang tưởng tưởng giữa tiền sảnh. Lúc nào đang vui thì tôi cũng thích diễn trò đó với gã, thậm chí có lúc còn thấy thú vị. Nhưng hôm nay là cú chạm trán đầu tiên với Miranda và tôi không thể làm mọi việc quá muộn, hôm nay thì không. Bên phải bên trái tôi mọi người điềm nhiên đi qua cửa xoay; tôi chỉ muốn vả cho gã một phát lệch mặt.
Tôi nhăn nhó hát, kéo dài giọng ngân đúng kiểu Madonna “If they don’t give me proper credit, I just walk away-ay”.
Gã nhướng mày: “Vẫn thiếu bốc lửa lắm, cô bé ạ.”
Chỉ nghe gã nói thêm một câu nữa là tôi phát rồ lên mất. Thôi được. Tôi quẳng túi báo lên mặt quầy, vung cả hai tay lên, lắc hông và chúm chím môi rất kịch, tiếp tục hát hay đúng hơn là hét lên trước khi lên cơn điên: “A material! A material! A material! A material... WORLD!”. Gã cười và vỗ tay, cho tôi qua.
Ghi nhớ: phải nói cho Eduardo biết là bao giờ và ở đâu được phép đùa nhả như vậy.
Lại vào thang máy, lại lao ra, chạy ngang mặt Sophy, cô lẳng lặng ấn nút mở cửa cho tôi vào văn phòng. Thậm chí tôi còn nhớ chạy vào ngăn bếp tí xíu để lấy chiếc ly pha lê của Miranda trong giá treo trên lò vi sóng và ném vào đó mấy viên đá. Một tay cầm ly và tay kia cầm túi báo, tôi rẽ quặt qua góc nhà và đâm phải Jessica – cô gái có bộ móng tay tuyệt tác. Mắt cô lộ vẻ bực dọc pha lẫn khiếp sợ.
“Andrea, chắc chị đã biết là Miranda đang trên đường tới văn phòng rồi chứ?” Cô hỏi, trong khi ngắm tôi từ đầu đến chân.
“Tất nhiên rồi. Đây là báo, còn đây là ly của Miranda, tôi chỉ còn phải vào phòng Miranda để sắp xếp lại bàn làm việc cho tử tế. Chị cho tôi xin lỗi...”
“Andrea!” Cô hét lên khi tôi vội chạy qua mặt cô và làm một viên đá bắn tung ra ngoài ly. “Đừng quên thay ngay đôi giày!”
Tôi đứng sững lại như mọc rễ và nhìn xuống chân. Chết rồi, tôi đang đi đôi giày thể thao đế thấp cho thoải mái. Quy định chính thức và bất thành văn về trang phục cũng không được chấp hành nghiêm cẩn khi Miranda không có mặt. Đương nhiên các cộng tác viên trông vẫn lộng lẫy, nhưng tất cả đều cho phép mình mang một thứ gì đó mà nếu trước mặt Miranda thì họ không đời nào dám trưng ra. Thí dụ điển hình là đôi giày thể thao đỏ chót của tôi.
Tôi vã mồ hôi lạnh trong khi chạy vào phòng. “Tôi đã kiếm đủ nhật báo, cẩn thận lấy hết các tạp chí trong tuần. Nhưng có vấn đề: xem giày tôi này!”
Emily giật tai nghe xuống và quẳng lên bàn. “Không thể được, đồ này không thể xài được.” Cô với điện thoại, quay một số nội bộ và ra lệnh: “Jeffy, đem ngay cho tôi một đôi Jimmy, cỡ...” cô nhìn tôi.
“Chín rưỡi.” Tôi lấy một chai San Pellegrino nhỏ trong tủ ra và rót vào ly.
“Chín rưỡi. Không, bây giờ. Ngay tắp lự. Không, chuyện nghiêm chỉnh. Ngay bây giờ. Andrea đang đi giày thể thao, màu đỏ, và sếp sắp có mặt ở đây bất cứ lúc nào. Okay, cám ơn.”
Lúc đó tôi mới nhận ra là trong bốn phút mà tôi chạy xuống tầng trệt Emily đã kịp đổi bộ cánh. Thay vì quần bò mài bây giờ cô mặc quần da, giày thể thao ngang tàng được thế chỗ bởi giày cao gót. Phòng cũng được dọn ngăn nắp. Giấy tờ bị đút vào ngăn kéo và các gói quà Noel chưa đưa đến nhà Miranda biến ngay vào tủ. Emily cũng tô lại môi bằng bút bóng và thoa chút son lên gò má. Cô cuống cuồng ra hiệu bảo tôi làm tiếp.
Tôi vớ lấy túi báo, chạy sang bên cạnh và đổ lên mặt bàn có lắp đèn ở dưới mà Miranda, như Emily đã cho tôi biết, đôi khi soi xét các bức hình chụp mẫu hàng tiếng đồng hồ. Ngoài ra, báo chí cũng phải bày lên đó. Tôi so sánh với tờ ghi chép để xếp báo theo đúng thứ tự. Trước tiên là tờ Thời báo New York, rồi đến Tạp san phố Wall và Bưu điện Washington, luôn đè lên nhau một chút và nhìn về tổng thể giống như hàng lính khi duyệt binh vậy. Ngoại lệ duy nhất là tạp chí Thời trang Phụ nữ Hằng ngày nằm chính xác ngay giữa bàn Miranda.
“Sếp đến rồi! Ra đi, Andrea! Sếp đang lên tầng,” Emily nén giọng gọi. “Yuri gọi điện báo là sếp vừa ra khỏi xe được một giây.”
Tôi đặt tờ Thời trang Phụ nữ Hằng ngày lên bàn giấy, ly San Pellegrino bên cạnh (phía nào nhỉ? Trời ơi, tôi không nhớ là bên phải hay bên trái nữa), đưa mắt kiểm tra lần cuối khắp phòng rồi chạy ra ngoài. Jeffy, một trợ lý thời trang phụ trách trang phục ném cho tôi hộp bìa đựng giày buộc băng chun rồi cũng biến luôn. Tôi mở hộp ngay. Một đôi xăng đan cao gót hiệu Jimmy Choo quai bằng lông lạc đà ngự trên nền giấy lụa, chắc chắn phải có giá đến 800 dollar. Khỉ gió thật! Thọc chân vào thế nào đây.
Tôi lột giày thể thao và đôi tất không còn mới lắm, tống hết xuống gầm bàn. Chiếc bên phải thì không vấn đề gì, nhưng khi xỏ chiếc kia thì móng tay quá ngắn của tôi mãi không mở được khóa. Lọ mọ mãi tôi mới làm xong. Cho được chân trái vào dép và đóng quai thì lông lạc đà cứa vào thịt. Một, hai giây sau thì cài xong khóa, tôi vừa ngồi dậy cho thẳng lưng thì đúng lúc Miranda bước vào.
Tôi đờ người ra. Ngồi cứng đờ trên ghế, tuyệt đối không động đậy gì cả. Miranda nhìn thấy tôi ngay, có lẽ vì bà vẫn nghĩ rằng Emily đang ngồi ở vị trí cũ. Bà đến chỗ tôi, chống cùi tay lên tấm che và ngả hẳn người qua bàn, ngày càng sát mặt tôi. Đôi mắt xanh thép của bà quét lên thân hình đờ dại của tôi, từ trên xuống dưới, từ phải qua trái, quét lên chiếc sơ mi trắng, chiếc váy mini đỏ bằng nhung kẻ hiệu GAP tôi đang mặc, và trong tích tắc cuối cùng cũng nhìn đến đôi xăng đan Jimmy Choo có quai bằng lông lạc đà đã được cài tử tế. Tôi cảm nhận rõ tia mắt kiểm tra từng phân trên da, tóc và quần áo. Cho dù mắt bà lướt rất nhanh trên người tôi, nét mặt bà vẫn lạnh như băng. Bà ngả sát chút nữa về phía tôi, cho đến khi chỉ cách mặt tôi một gang tay và một làn hương thơm ngát xộc vào mũi tôi, một hương thơm trộn lẫn mùi nước gội đầu đắt tiền và nước hoa hảo hạng. Gần đến mức tôi nhìn thấy cả những nếp nhăn li ti quanh mắt và miệng bà mà nếu xa chút nữa thì chắc là tôi sẽ không nhận ra. Nhưng đằng nào thì tôi cũng không thể chịu đựng được lâu vụ đấu mắt, vì bà nhìn tôi một cách quá săm soi. Chẳng có một chút dấu hiệu gì chứng tỏ là a) bà đã nhận ra rằng hai chúng tôi đã từng gặp nhau một lần rồi, b) bà biết tôi là cộng tác viên mới, hay c) tôi không phải là Emily.
“Xin chào bà Priestly,” tôi nghe mình lí nhí nói với giọng khản đặc, mặc dù bà không nói gì với tôi. Nhưng tôi căng thẳng không chịu nổi, phải thốt ra điều gì không thì nổ tung lên mất. “Tôi rất vui mừng được phép làm việc cho bà. Rất cám ơn bà đã tạo cơ hội cho tôi…” Im mồm đi nào, mi không có chút tự trọng hay sao!
Bà vươn thẳng người đi tiếp. Chấm dứt thị sát tôi, để mặc tôi ngồi trơ ra và mồm vẫn lắp bắp nói tiếp như một con ngố. Mặt tôi nóng bừng lên vì lúng túng, xấu hổ và nhục nhã. Thêm vào đó là cảm giác bị tia mắt sát thủ của Emily xuyên suốt làm tôi càng cuống hơn. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô, và đúng thế, Emily đang giận dữ ngó qua.
“Bản tin cập nhật rồi chứ?” Miranda vừa đi vào phòng mình vừa hỏi trống không; tôi sung sướng nhận thấy bà đi thẳng tới bàn lắp đèn, nơi tôi đã bày sẵn báo cho bà.
“Vâng, Miranda, đây ạ,” Emily hăng hái đáp lời và xăng xái chạy theo chân bà để nộp cặp giấy mà chúng tôi vẫn kẹp những tin tức gửi đến cho bà.
Tôi không rời chỗ của mình và quan sát Miranda đi lại trong phòng mình: bóng bà hiện ra trong những khung ảnh lồng kính treo trên tường. Emily lại chạy từ đó về bàn của mình. Không ai nói câu nào. Không được nói chuyện với nhau nữa khi sếp ở văn phòng hay sao?, tôi tự hỏi. Rồi tôi đặt câu hỏi đó cho Emily, nhưng không nói ra mồm mà gửi email! Mấy giây sau tôi nhận được trả lời trên màn hình: chị học nhanh đấy, cô viết. Nếu mình có chuyện gì nói với nhau thì chỉ nói thầm thôi. Ngoài ra thì nên giữ mồm. À, chị KHÔNG BAO GIỜ nói với sếp nếu không được sếp hỏi tới. Và tuyệt đối KHÔNG BAO GIỜ được gọi sếp là bà Priestly, chỉ được gọi là Miranda. Hiểu chưa? Một lần nữa tôi có cảm giác vừa bị ăn một bạt tai. Nhưng tôi chỉ gật đầu. Đột nhiên tôi thấy chiếc măng tô. Một tuyệt tác bằng lông thú, bị lơ đãng vứt lên bàn giấy của tôi và tay áo thõng xuống gần chạm đất. Tôi ném cái nhìn đó hỏi qua Emily. Cô nhướng mắt, khoát tay về phía tủ tường và thì thào: “Treo lên!” Chiếc măng tô nặng như cái chăn lông vũ vừa lôi từ máy giặt ra, tôi phải nâng cả hai tay để nó khỏi quệt xuống sàn. Rồi thì tôi cũng loay hoay treo được nó lên mắc áo một cách cẩn thận và khép cửa tủ êm ru.
Tôi chưa kịp về đến bàn mình thì đã thấy Miranda đứng ngay bên cạnh. Lần này thì bà có dịp nhìn tôi từ mọi phía và đương nhiên không bỏ lỡ. Có cảm giác như trong ánh mắt xanh thép của bà từng điểm trên người tôi bắt lửa, nhưng tôi tê liệt hẳn và không về nổi ghế. Đúng lúc mái tóc của tôi sắp bùng cháy thì bà nhìn vào mắt tôi.
“Măng tô của tôi,” bà nói khẽ, nhìn thẳng mặt tôi, và tôi không rõ là bà có biết tôi là ai, hay chẳng cần biết rằng có một người lạ đang đóng vai trợ lý của bà. Không có gì gợi nhớ là bà đã nhận ra tôi, mặc dù buổi phỏng vấn mới cách đây chừng bốn tuần.
“Có ngay,” tôi thốt ra và chạy lại phía tủ tường. Nói dễ hơn làm, vì bà đứng chắn giữa đường. Tôi luồn qua bên cạnh, chú ý không chạm phải người bà khi mở cửa tủ. Bà không tránh ra lấy một phân, tôi có cảm giác mắt bà dõi theo. Rốt cuộc, may mắn thay, tôi túm cả hai tay để cẩn thận nâng chiếc áo lông thú ra. Thiếu chút nữa là tôi quẳng nó cho bà và đợi xem bà có bắt được nó không, nhưng trong giây cuối cùng tôi đã tự chủ được và mở nó ra như một người đàn ông lịch thiệp phục vụ một quý bà. Bà nhẹ nhàng luồn vào và lấy ra chiếc điện thoại di động, đồ vật duy nhất bà đem đến văn phòng.
“Emily, tối nay tôi muốn xem cuốn SÁCH,” bà nói trong khi nhẹ bước ra khỏi phòng, bận bịu với những suy nghĩ riêng đến nỗi không nhận ra đám đàn bà con gái ngoài sảnh và nhanh chân túa đi mất khi nghe tiếng chân bà.
“Vâng, Miranda, tôi sẽ bảo Andrea đưa tới cho bà.”
Thế là hết. Bà ta đã đi khỏi. Chuyến thăm viếng mà vì nó cả ban biên tập phát cuồng cả lên để thay quần áo và sửa sang son phấn sau bốn phút là chấm dứt, và – theo cách đánh giá ít hiểu biết của tôi – chẳng có ý nghĩa gì cả.
Quỷ Cái Vận Đồ Prada Quỷ Cái Vận Đồ Prada - Lauren Weisberger