There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 63
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:03:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Chính Là Bị Coi Thường
úc đi ra từ công viên tưởng niệm, vẻ mặt Thẩm Kiều vẫn hốt hoảng, thậm chí con đường lát gạch ở dưới chân cũng bắt đầu phiêu diêu lắc lư, không thể đứng vững, Thẩm Kiều gập chân ngã ngồi trên đất.
Giản Dư Mặc đi ở phía trước nghe thấy tiếng động, vội vàng xoay người lại ngồi chồm hổm xuống nhìn cô, vẻ mặt lo lắng hỏi,"Sao vậy, có đau hay không, "
Hàng lông mày thanh tú của Thẩm Kiều khẽ nhíu chặt, lắc đầu nói,"Không có việc gì, khoảng thời gian trước chân bị xe nén qua, nên khi nào đi bộ quá lâu thì thỉnh thoảng chân lại nhũn ra, không có gì đáng ngại."
Giản Dư Mặc vội vã hỏi tiếp: "Sao lại bị xe đâm vào? Sao không nói cho anh?"
Thẩm Kiều nói: "Là xe chạy bằng điện, vốn không chuyện gì, ngày hôm sau lại phải đi làm, không muốn mọi người lo lắng, cho nên không thông báo."
Nói xong, Thẩm Kiều chống tay xuống đất thử đứng lên, nhưng mà mắt cá chân cũng hơi đau, cuối cùng vẫn phí công không có kết quả. Giản Dư Mặc mím môi, ôm ngang lên cô, bước nhanh đi xuống núi.
"Đừng hiểu lầm, mặc dù đã chia tay, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè, quan tâm bạn bè là chuyện phải làm."
"Ừ." Thẩm Kiều nặng nề gật đầu, nước mắt rơi lã chã, làm ướt váy.
Giản Dư Mặc lái xe đưa Thẩm Kiều đến bệnh viện.
Hôm nay là lễ mừng năm mới, từ lâu đã không còn kích động chờ đợi như khi còn bé, không khí năm mới cũng càng ngày càng mờ nhạt, qua đêm 30 và mồng một đầu năm, lễ mừng năm mới cũng như hoàn toàn kết thúc.
Gần tối, tranh thủ hưởng thụ hương vị còn sót lại của năm mới, Trương Khải lôi kéo một nhóm lớn bè lũ đến chúc năm mới. Dương Kiền không có việc gì đã ở trong nhà ngây ngốc hai ngày, vì vậy sau khi nhận được điện thoại, anh không nói hai lời liền đi luôn.
Trong sân khấu to như vậy, xa hoa đồi trụy, yêu nghiệt xuất hiện lan tràn, những cô gái xinh đẹp kết bè kết lũ, nhưng ngay cả liếc mắt Dương Kiền cũng không liếc một cái.
Trương Khải chen ra từ trong đám mỹ nữ, ngồi bên cạnh Dương Kiền, nhìn bộ dạng ấm ức của anh, trêu ghẹo nói: "Không phải là em gái Thịnh không để ý sao, tội gì phải sầu não như vậy, đến đây đi, mỹ nữ ở đây muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, tùy chọn!"
Dương Kiền ngửa cổ uống một hớp bia, "Không có hứng thú."
Đôi mắt Trương Khải lóe sáng sáp vào chỗ Dương Kiền, có chút kích động nói: "Nghe nói gần đây hành động của tên họ Giản không đứng đắn, không nhầm thì anh ta và Thẩm Kiều cũng sắp ồn ào rồi tan vỡ, nếu như thật sự không bỏ được, tranh thủ dịp tốt này, bắt lấy Thẩm Kiều đi."
Dương Kiền chợt ném bình rượu trong tay lên trên mặt đất, hành động này không chỉ dọa Trương Khải giật mình, mà âm thanh vỡ vụn của cái chai cũng làm cho cả đám không rõ chân tướng nhìn sang. Nhưng mà bọn họ không biết chuyện bởi vì lí do gì, cho nên không dám tùy tiện mở miệng khuyên bảo.
Trương Khải hơi bối rối, anh cũng không biết chỉ là một câu mà thôi, đã có thể chọc Dương Kiền nổi cơn thịnh nộ.
Trương Khải cứng cổ nhìn về phía đám người kia, cao giọng quát: "Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đáng nhìn à? Tất cả đều cút cho lão tử!"
Trong sàn nhảy âm nhạc vẫn ầm ĩ điếc tai như cũ, nhưng người lại bắt đầu tản đi, Trương lão thất rống một tiếng, khiến mọi người sợ tới mức tan tác như chim thú, cũng không dám ở lại.
{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}
Đến khi đã đi hết, trong sàn nhảy to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh đèn vẫn mờ mờ như cũ, tiếng nhạc nhỏ đi rất nhiều. Trương Khải cào cào tóc, nhíu chặt lông mày: "Tốt rồi, gấp cái gì?"
Dương Kiền cầm một bình rượu khác lên, tiếp tục uống, "Vui vẻ."
Trương Khải nhổ nước bọt, "Vui mừng cái quái gì, không bỏ được thì cũng đừng cắn răng chịu đựng, chúng ta cá cược vẫn còn hiệu lực, có thể cưới Thẩm Kiều về, mấy đứa bọn tôi sẽ nhảy thoát y vũ."
Dương Kiền tức thì nóng giận la hét: "Hừ! Cô ấy bị bắt cá hai tay, tại sao tôi phải tiếp nhận? Cô ấy là ai chứ? Là ai? Có loại tiện nghi như thế à? Không chiếm được cô ấy, cũng chỉ có thể chờ cô bị vứt bỏ, ôi chao, yêu cô ấy như thế à!"
"Này này, đừng có nói lời vô lý, có dám thừa nhận là vẫn yêu chết cô ấy hay không!"
Dương Kiền tức giận hừ lạnh: "Thừa nhận cái rắm!"
"Đừng có mở miệng ra là lại nói tục, thật dễ nói chuyện."
Dương Kiền ném bình rượu đi, vung tay áo lên, trên cánh tay lộ ra vết sẹo vừa mới liền da, vừa dài vừa xấu xí, chắc cả đời này cũng không biến mất được. mắt Dương Kiền đỏ bừng, "Nhìn thấy không? Biết tại sao lại có nó không?"
Trương Khải nhìn chằm chằm vết sẹo, nuốt một ngụm nước bọt, "Đừng nói là Thẩm Kiều làm nhé."
Dương Kiền cắn răng, tùy tiện chỉ vào, hung hăng nói: "Cô ấy vì cái tên họ Giản đó mà né tránh, vì muốn tôi hết hi vọng, cô ấy thay tôi cản một phát súng, họng súng vốn hướng về phía tôi, mà cô ấy lại không có súng lục, cô chỉ phụ trách ngoại giao mà thôi, nhưng đột nhiên cô ấy lại xông lên đẩy tôi ra. Phát súng kia lệch một chút nữa là sẽ bắn xuyên tim, không biết cô ấy có ngốc không? Đó là con mẹ nó không muốn sống! Nhưng có biết sau khi bị thương, câu đầu tiên mà cô ấy nói là gì không, biết cô ấy nói gì không?"
Trương Khải mờ mịt lắc đầu.
Dương Kiền hình như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, bả vai sụp xuống, ánh đèn chiếu vào tròng mắt trong suốt của anh, ở đó bừng lên ánh sáng ảm đạm rồi lại vụt tắt, "Cô ấy nói, cô ấy không có biện pháp cho tôi tình yêu, cô ấy không biết mình có gì tốt, cho nên phát súng kia, chỉ là trả nợ, tôi còn ngu ngốc cho rằng cô ấy yêu...." Dương Kiền nói không lên lời, yết hầu chuyển động lên lên xuống xuống, đôi môi bắt đầu không khống chế được sự run rẩy, anh không dám di chuyển một chút nào, bởi vì không muốn không có tiền đồ mà chảy nước mắt, nhưng hô hấp run rẩy không chịu sự khống chế của anh nữa.
Trương Khải choáng váng, có lẽ anh chưa từng chứng kiến một Dương Kiền ở trạng thái tỉnh táo nhưng lại khóc như bây giờ......
Dương Kiền nghiêng đầu, đưa tay lau sạch nước mắt, cầm bình rượu lên, gần như một hơi uống cạn rượu trong bình.
Sau đó, nhiệm vụ kết thúc, Thẩm Kiều ở Mĩ chữa bệnh, anh cũng không dám đến tạm biệt cô, trải qua một vòng hỗn loạn rồi về nước một cách chật vật, từ đó không dám có bất kì dính líu với cô nữa, chỉ sợ bức cô đến bước đường cùng. Anh tan nát cõi lòng, hối tiếc, đồng thời cũng hận cô. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞnHóa ra cô lại không thương anh đến mức này, thà chết, cũng không cần anh......
Trương Khải mất hồn nhìn về phía trước, chợt nhỏ giọng lầm bầm: "Có lẽ, cô ấy còn hơn yêu cậu chính bản thân mình, cho nên tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không muốn để cậu bị thương?"
Dương Kiền cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn mơ hồ, anh nhìn Trương Khải hỏi: "Nói gì vậy?"
Điện thoại ở trong túi chợt vang lên, Dương Kiền lấy ra nhìn một lát, hắng giọng rồi nhấn xuống phím kết nối, "Làm sao vậy? Chờ nhé, bây giờ qua đây, ừ."
Cúp điện thoại, Dương Kiền chao đảo đứng lên, nhấc chân muốn đi. Trương Khải vội vàng ngăn anh lại, nhíu mày hỏi "Đi đâu vậy?"
"Thịnh Hạ ở bệnh viện, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, đi xem một chút."
Trương Khải tức giận kêu gào: "Bộ dạng này mà đòi lái xe à? Chờ một chút rồi cùng đi." Nói xong lấy điện thoại ra bắt đầu thu xếp.
Dương Kiền lại ngồi xuống ghế sa lon, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Từ quán bar đến bệnh viện, trên đường bị gió lạnh thổi vào, hơi rượu tản đi hơn nửa. Ở chỗ nghỉ ngoài phòng cấp cứu, Dương Kiền tìm được Thịnh Hạ, mái tóc dài của cô xõa trên vai, áo len màu trắng nổi bật lên làn da trắng tái của cô, mà trên vầng trán trắng nõn của cô, đột nhiên lại xuất hiện dải băng màu trắng.
Thấy bóng dáng cao lớn của Dương Kiền xuất hiện, Thịnh Hạ đứng lên nhào vào trong ngực anh. Cánh tay c%A
Quên Phải Yêu Anh Quên Phải Yêu Anh - Chiết Chỉ Mã Nghị