Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 496: Nhà Cái
hương Hệ Phong yêu con như yêu mạng của y, ai cũng biết, do sự dung túng của Chương Hệ Phong, Chương Tiện Thái mới dựa vào hào quang quyền lực của Chương Hệ Phong, nhanh chóng trở nên giàu có.
So với Chương Hệ Phong yêu con như yêu mạng của mình, thì Hồng Hi cũng là ngầm yêu con như yêu mạng của y. Hồng Hi cũng có một đứa con trai, tên là Hồng Thiên Khoát, với ý nghĩa trời biển bao la, bao hàm ý nghĩa mộc mạc mà kiên định mong con hơn người. Đúng là trong lòng y khát vọng đứa con trai mau chóng thành tài, y cưng chiều đứa con trai cũng giống như Chương Hệ Phong dung túng cho Chương Tiện Thái, chỉ có hơn chớ không kém.
Chẳng qua Chương Hệ Phong dám đứng trước mọi người tuyên bố dung túng nuông chiều con trai, Hồng Hi lại không dám. Chương Hệ Phong là Bí thư Tỉnh ủy, có năng lực kiêu ngạo xuất chúng, hơn nữa Chương Hệ Phong làm người mạnh mẽ, cứng rắn, tính cách hống hách, Hồng Hi thì khác, tuy nói y chỉ là Cục trưởng Công an thành phố Yến, phụ trách quản lý tình hình trị an một địa phương của Tỉnh, coi như là nhân vật quan trọng của thành phố Yến, lẽ ra cũng có tính cách kiêu ngạo, nhưng trời sinh Hồng Hi vốn tính cẩn thận mà đa nghi, y suy nghĩ kỹ càng trước khi làm việc gì, hơn nữa có tính cách ầm thầm làm giàu, dưới sự ảnh hưởng và dẫn dắt của y, danh tiếng của con trai y Hồng Thiên Khoát dường như không ai biết ở Thành phố Yến, nhưng thật sự là tỷ phú ẩn hình.
Đúng vậy, Hồng Thiên Khoát không có danh tiếng gì ở Thành phố Yến nhưng thật sự là ông trùm tỷ phú.
Đúng là dưới sự che giấu rất thông minh và cẩn thận dè dặt của Hồng Hi, Hồng Thiên Khoát mới phát tài lớn, là kim bài kim cương - Vương lão ngũ của cả thành phố Yến, đúng vậy, Hồng Thiên Khoát đến nay vẫn chưa kết hôn, y 27 tuổi, còn đang tích cực tìm nữ chủ nhân cho tương lai.
Hoàng Hán vừa tới thành phố Yến, còn chưa yên ổn, tin rằng sự hiểu biết của y với Hồng Hi cũng có hạn, nhưng Quan Doãn có thể khẳng định là, đối với gia đình của Hồng Hi, Hoàng Hán nắm rõ như lòng bàn tay, với sự khôn khéo của Hoàng Hán, y luôn chọn điểm yếu kém nhất của đối phương để ra tay.
Khâu yếu kém nhất của đối thủ, cũng thường là nơi mà đối thủ để ý nhất, với hậu trường và khả năng suy tính của Hoàng Hán ở thành phố Yến, y vẫn chưa đủ khả năng để tấn công trước mặt Hồng Hi, Quan Doãn hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Hoàng Hán, Hoàng Hán muốn khiêu chiến với Hồng Hi chỉ có một con đường có thể đi —— ra tay với người bên cạnh của Hồng Hi.
Như vậy không hề nghi ngờ, Hồng Thiên Khoát chính là người tốt nhất cho y ra tay.
- Cục trưởng Hoàng, đoạt trước một bước là chuyện tốt, chỉ sợ anh ra tay quá ác, chặt đứt đường lui của người khác, người khác dưới cơn giận dữ sẽ chặt đứt con đường sống của anh.
Quan Doãn thông thả nói.
- Hồng Thiên Khoát là con trai độc nhất của Hồng Hi.
Quan Doãn nói vừa xong, cả người Hoàng Hán chấn động, tuy rằng y cố gắng che giấu nỗi khiếp sợ của y, nhưng sự bối rối của y được lộ ra ngoài một chút —— y không ngờ rằng Quan Doãn lại nhanh như vậy đoán được chỗ mà kiếm quang của y chỉ là ai.
Cả người Hoàng Hán chấn động không ngừng, mà ngay cả Tề Ngang Dương cũng thay đổi thái độ lười biếng, bỗng ngồi thẳng trên ghế salon, ánh mắt đầu tiên là khẽ liếc nhìn Quan Doãn, sau đó lại nhìn mặt của Hoàng Hán, sự nghi vấn của y rất thẳng, không đi đoán dụng ý của Hoàng Hán mà nói thẳng vào vấn đề:
- Cục trưởng Hoàng mượn Hồng Thiên Khoát để đả kích Hồng Hi? Tôi khuyên anh dẹp bỏ ý nghĩ này, Hồng Hi bên ngoài đối xử rất nghiêm khắc với Hồng Thiên Khoát, kỳ thật y rất cưng chiều Hồng Thiên Khoát, vượt qua sự cưng chiều của Chương Hệ Phong với con trai Chương Tiện Thái, anh động đến một cọng tóc của Hồng Thiên Khoát, Hồng Hi cũng sẽ liều mạng với anh.
- Tôi biết.
Hoàng Hán cười lắc đầu.
- Đối với người đàn ông mà nói, điều cám dỗ lớn nhất là gì? Sự nghiệp và hôn nhân, nói một cách thông thường, chính là tiền bạc và phụ nữ. Trong hai cái cám dỗ lớn này, Hồng Hi đã vì mẹ của Hồng Thiên Khoát sau khi chết, vẫn không kết hôn, bởi vậy có thể thấy, y đặt toàn bộ niềm hy vọng vào Hồng Thiên Khoát, còn hơn cả mọi thứ.
- Anh đã biết, vì sao còn muốn xuống tay với Hồng Thiên Khoát?
Tề Ngang Dương không hiểu hỏi.
- Cục trưởng Hoàng chẳng phải muốn xuống tay với Hồng Thiên Khoát, mà là muốn ra tay với Hồng Thiên Khoát.
Quan Doãn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt bên trong, mỉm cười.
- Xuống tay là giết, ra tay thì không giống với lúc trước, ra tay có hàm nghĩa phong phú hơn, ra tay có thể là giết, cũng có thể là mượn đao giết người.
Hoàng Hán ngẩng đầu nhìn Quan Doãn, trong lòng lần nữa kinh ngạc, so với khi ở Hoàng Lương, Quan Doãn tiến bộ hơn xưa, hơn nữa còn là tiến bộ trên diện rộng, chẳng những liếc mắt một cái đã có thể hiểu thấu tâm tư của y, còn điểm ra bí mật nội tâm sâu kín trong lòng của y. Chuyện gì xảy ra vậy? Trong khoảng thời gian ngắn, Quan Doãn làm sao có thể tiến bộ nhanh như thế?
Từ nay về sau, Hoàng Hán phải thay đổi nhận thức với Quan Doãn. Nếu như nói trước kia y ở mức độ cao hơn Quan Doãn một cấp, cho rằng nếu hợp tác với Quan Doãn, y nhất định phải nắm giữ thế chủ động, hiện tại y phải tiếp nhận một sự thật —— từ sự thay đổi địa điểm từ Hoàng Lương đến thành phố Yến, theo sự chuyển biến thân phận giữa y và Quan Doãn, phương thức hợp tác giữa y và Quan Doãn, cũng lặng lẽ thay đổi mà không ai biết.
Không sai, Quan Doãn nói đúng, y muốn ra tay với Hồng Thiên Khoát, là muốn tiếp cận với Hồng thiên Khoát trước, sau khi nhận được sự tín nhiệm của Hồng Thiên Khoát, lại áp dụng thủ đoạn tương ứng đào hố to cho Hồng Thiên Khoát. Hồng Thiên Khoát một khi nhảy xuống hố, ngày tận thế của Hồng Hi cũng không còn xa.
- Thư ký Quan cao minh.
Hoàng Hán thật tâm tán thưởng một câu.
- Nếu thư ký Quan đoán được ý nghĩ của tôi, như vậy làm phiền thư ký Quan đoán xem, tôi đào cái hố này, có phải đào đúng rồi phải không?
Quan Doãn và Hoàng Hán dường như rất quen thuộc, kỳ thật bằng không, Hoàng Hán sẽ không đem bộ mặt thật ra nói với hắn, vẫn như cũ giống như xem hoa trong sương, sẽ không thấy sự chân thực, nhưng so với y trước đây, cũng quả thật có tiến bộ nhảy vọt, hơn nữa từ vẻ mặt tươi cười của Hoàng Hán có thể cho ra kết luận, cách thức Hoàng Hán gây sự với Hồng Hi, hẳn là đạt đến hiệu quả mà y mong muốn.
- Đúng và sai không thể nói, tuy nhiên về phần Cục trưởng Hoàng, sự tình đang tiến triển theo chiều hướng có lợi. Có lẽ Cục trưởng Hoàng muốn trước kiềm chế sau tiến lên, trước tiên kiềm chế trước mặt Hồng Hi, lại xông trước mặt Hồng Thiên Khoát, đập bàn trước mặt ba, tâng bốc đứa con, chiêu thức ấy, mới thật sự cao minh.
Quan Doãn nói vừa xong, đề tài lập tức được chuyển, cười ha hả.
- Trời đã tối, tan tiệc thôi.
Hoàng Hán cười ha hả đứng lên:
- Vâng, không còn sớm, tan tiệc, lần sau lại tụ họp, còn nhiều thời gian.
Sau khi tiễn Hoàng Hán, Quan Doãn và Tề Ngang Dương đi về chỗ ở —— vừa tới Tỉnh ủy, nên Quan Doãn chưa được bố trí phòng ở ký túc xá, trước hết dùng tạm căn hộ bỏ trống của Tề Ngang Dương, cách Tỉnh ủy không xa —— căn hộ là ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích chừng 120 thước vuông, một người ở thì lớn, nhưng dụng cụ gia đình trong phòng và cơ sở thiết bị đầy đủ, Quan Doãn tay không vào ở là được rồi.
Bóng đêm bao trùm khắp nơi, từ cửa sổ của lầu sáu nhìn ra ngoài, cách đó không xa là trụ sở của Tỉnh ủy một mảnh tối đen, dường như sau một ngày bận rộn cũng chìm vào giấc ngủ say. Dù là trung tâm quyền lực, cũng phải có một ngày làm việc và nghỉ ngơi bình thường.
Tề Ngang Dương đứng ở phía trước cửa sổ ngơ ngẩn trong chốc lát, quay lại hỏi Quan Doãn:
- Cậu cho rằng phương pháp của Hoàng Hán khả thi không?
- Vì sao không thể?
Quan Doãn đi thăm gian phòng, rất hài lòng với căn phòng, tâm tình rất tốt, hơn nữa sự ra tay của Hoàng Hán quá nhanh so với những gì hắn dự đoán, và có được tiến triển bước đầu, chủ yếu nhất là, Hoàng Hán đã vì hắn mang đến mở đầu tốt, hắn đối với bước tiếp theo làm sao mở ra cục diện của Tỉnh ủy càng có thêm niềm tin.
- Tôi chẳng những cho rằng khả thi, hơn nữa còn cảm thấy, Hoàng Hán sẽ là người đồng hành tốt của chúng ta.
Khác với khi ở Hoàng Lương cơ hồ như đơn thương độc mã, Quan Doãn đến thành phố Yến, tuy nói mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng hắn xưa đâu bằng nay, không đề cập tới tại thành phố Yến có bạn bè thân thiết như Tề Ngang Dương, có Hạ Đức Trường coi trọng hắn và Mộc Quả Pháp luôn khen ngợi hắn, riêng chỉ một mình Hoàng Hán cũng đủ để khiến hành trình của hắn đến Thành Phố Yến tràn đầy thử thách và thời cơ mới.
Hoàng Hán là một nhân vật, có lẽ giữa y và hắn sẽ không bao giờ có thể thiết lập một mối quan hệ hợp tác khắng khít, nhưng ít ra có thể dắt tay hợp tác cũng đủ khiến hắn tràn đầy niềm tin cho tương lai. Đúng vậy, Quan Doãn hoàn toàn tin tưởng Hoàng Hán, có Hoàng Hán tương trợ, hơn nữa hắn vừa đến thành phố Yến đã thay đổi phong cách làm việc, có lý do để tin tưởng, hắn và Hoàng Hán một sáng một tối, nhất định sẽ nhanh chóng mở ra cục diện của thành phố Yến.
Đương nhiên, ngay mặt mượn lực ắt không thể thiếu, nhưng đối thủ trước mặt là người đứng đầu của tỉnh Yến, rõ ràng chính là, ngay mặt đối kháng rất khó lấy được thắng lợi, cho dù có Tề Toàn ra mặt, thậm chí có Trần Hằng Phong là chỗ dựa, sợ là cũng không có người nào đủ dũng khí giáp mặt khiêu chiến quyền uy của Chương Hệ Phong? Ngược lại, vẫn là lén lút ra chiêu, càng có nhiều chỗ cho hành động.
- Được rồi.
Tề Ngang Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tôi cứ cảm thấy Hoàng Hán làm việc quá mạo hiểm, giống như một con bạc.
- Đúng, anh nói đúng, Hoàng Hán chính là con bạc, hơn nữa còn không phải là con bạc bình thường, hắn là một cọn bạc liều mạng.
Quan Doãn cười, vẻ mặt như mây trôi nước chảy.
- Cuộc sống là một vụ cá cược, xem anh đặt cược như thế nào. Tuy nói không thể liều mạng đánh bạc, nhưng trong lịch sử có rất nhiều chiến thắng quan trọng trong trận chiến, được quyết định bởi ai liều mạng hơn, đi vào chỗ chết rồi sau đó hồi sinh, giống như tử chiến đến cùng, giống như đập nồi dìm thuyền, kỳ thật tôi rất tán thưởng tư tưởng cờ bạc của Hoàng Hán, nói một cách khác, tinh thần tiến thủ của y, khiến cho người ta tán thưởng.
Tề Ngang Dương ngơ ngẩn chốc lát, lại cúi đầu trầm tư sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha hả:
- Hiểu rồi, tôi suy nghĩ thấu đáo rồi, chú Quan, cậu thật cao minh, cậu hiểu rõ tính người hơn tôi.
Quan Doãn giả bộ khó hiểu:
- Tôi làm sao? Tôi nói cái gì rồi hả?
- Cậu không hề nói gì cả, cái gì cũng chưa làm, cậu đang chờ thu lợi từ người khác. Hoàng Hán đem tính mạng ra cá cược, thắng, cậu kiếm được một chén canh. Thua, bồi thường chính là mạng của Hoàng Hán, chứ không phải mạng của cậu, cậu là nhà cái thắng thua đều ăn sạch.
Quan Doãn cũng cười đầy thâm ý:
- Ai cũng muốn làm nhà cái, tuy nhiên còn một điều, nhà cái mặc dù là thắng thua ăn sạch, tuy nhiên dưới sự so sánh, vẫn hy vọng giành chiến thắng một vài trận, dù sao, nhà cái sẽ phân chia cùng với người thắng.
Tề Ngang Dương gật đầu nói:
- Có lý, ý của cậu là, muốn tối đa hóa lợi ích, chúng ta phải cùng Hoàng Hán chơi một phen?
- Đương nhiên, bất kể là ngay mặt hay là sau lưng, đều phải trợ giúp Hoàng Hán một tay, dù sao, sự thắng lợi của Hoàng Hán, cũng coi như là thắng lợi của chúng ta.
Hôm sau, Quan Doãn dưới ánh mặt trời vừa lên, chính thức bước vào cổng của Tỉnh ủy, đi tới Văn phòng thư ký của Tỉnh ủy báo danh, từ đây, đã chính thức mở màn cho những năm tháng của Quan Doãn ở thành phố Yến.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận