A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 481: Mệnh Đề
uan Doãn không phải cố tình làm ra vẻ huyền bí mà là hắn đã nghĩ thông suốt một vấn đề làm hắn bối rối rất lâu.
Nếu nói ngay từ đầu đã bị vận mệnh đưa đẩy đến chốn quan trường, nói cách khác là dưới sự sắp đặt bởi bàn tay khổng lồ của Hạ Đức Trường, Quan Doãn không hiểu ra sao cả quay trở lại huyện Khổng, lại đâm đầu vào vòng xoáy chốn quan trường ở huyện Khổng mà không thể tự thoát khỏi, vậy thì đợi đến sau khi hắn trong lúc bị hút vào huyện Khổng tỉnh lại, bắt đầu nỗ lực để thoát khỏi huyện Khổng, thoát khỏi sự sắp đặt của Hạ Đức Trường, hắn ít nhiều cũng hiểu được bản chất chốn quan trường --- người chốn quan trường, không tự làm chủ được, nhiều lúc muốn làm gì đó nhưng bắt buộc phải quen thuộc với quy tắc chốn quan trường và nắm được đại quyền thì mới có thể nói đến chuyện lý tưởng và khát vọng.
Không biết quy tắc chốn quan trường và không có đại quyền trong tay, chỉ nói lý tưởng và khát vọng suông thì cũng chỉ là giấc mộng Hoàng Lương tự lừa mình dối người mà thôi.
Từ thiếu niên ngây thơ đến anh cả chốn quan trường hăng hái tiến về phía trước, Quan Doãn phải trải qua bao nhiêu khó khăn chua sót thì không ai biết được. Từ huyện Khổng đến Hoàng Lương, đến bây giờ nhảy khỏi Hoàng Lương, sắp nhảy sang Tỉnh ủy, cho dù đứng trước bàn tay khổng lồ đưa đẩy vận mệnh hắn tiến về phía trước thì hắn vẫn có vài phần lực chống trả, nhưng thực lực của hắn dù sao cũng xưa đâu bằng nay, mặc dù nói vẫn có thể chống lại đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy nhưng hắn cũng không để Đại Gia muốn làm gì thì làm.
Đại Gia có thể điều hắn đến Tỉnh ủy đảm nhận chức thư ký cấp Phó Cục ở văn phòng Tỉnh ủy hữu danh vô thực, tiếp tục làm những công việc vô nghĩa mà hắn không muốn làm, tại sao hắn không thể điều khiển vận mệnh của chính mình mà ra khỏi Tỉnh ủy, xuống tầng lớp cơ sở để làm công tác cụ thể?
Rất nhiều bài thơ của các nhà thơ vĩ đại lưu truyền muôn đời trong nhân dân đều là tác phẩm của những vị quan địa phương, đều là cùng dân chúng đồng cam cộng khổ mới có thể lòng dạ khoáng đạt, mới có thể viết nên tác phẩm bất hủ. Quan Doãn không biết viết thơ nhưng hắn muốn để lại bài thơ có thể lưu truyền muôn đời tạo phúc cho bách tính --- là quan tạo phúc cho nơi mình nhậm chức, thì danh và đức của quan mới là bài thơ tốt nhất truyền lại cho đời sau của người làm quan.
Một nhà thơ, chỉ có vui cùng trời đất, buồn cùng vạn dân, thì bài thơ mới có thể xuyên suốt lịch sử tang thương cho đến hiện tại vẫn được sự hưởng ứng. Còn một vị quan, chỉ có dấn thân đi đến giai cấp thấp nhất, chỉ có hòa vào làm một với dân chúng, chỉ có nghĩ việc dân chúng nghĩ, lo việc dân chúng lo mới có thể trở thành một vị quan tốt đủ tư cách.
Suy nghĩ chân thật giản dị nhất của Quan Doãn bây giờ là hắn muốn tới cơ sở, làm một vị quan có thể phục vụ cho bách tính, giải quyết khó khăn cho bách tính chứ không phải giống như Sư Hiểu Hoa, xuất thân từ giai cấp thấp nhất nhưng lại khinh thường dân chúng giai cấp thấp nhất, vốn là thằng nhà quê lại còn luôn miệng mắng người khác là thằng nhà quê.
Cũng như vậy, giai cấp thấp nhất cũng không cần giống như Dung Thiên Hành, xuất thân là con cháu của nhà thế gia, dựa vào việc gã chưa từng trải qua khó khăn mà dân gian phải chịu, dựa vào tính cách cao cao tại thượng, ngạo mạn không chịu nổi của gã, lại thêm từ nhỏ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, đừng nói là đối xử bình đẳng với bách tính giai cấp thấp nhất, có thể cúi người hòa làm một với bách tính, gã có thể kiên định mà làm tốt công việc của mình, không coi giai cấp thấp nhất là người để đánh bóng và là ván cầu cho gã là may lắm rồi.
Nếu chẳng may là một người có thành công vĩ đại và mua danh chuộc tiếng, lợi dụng sự chất phác lương thiện và không rõ chân tướng của người dân để thổi phồng bản thân, coi tiền tích cóp mấy chục năm của bách tính là chiến tích để mình thăng tiến thì càng là bất hạnh lớn hơn của bách tính, của quốc gia.
Bài thơ của Hứa Tiểu Hàn đã gợi ý cho Quan Doãn liên tưởng đến vận mệnh bản thân và đạo làm quan, nhất thời sáng tỏ thông suốt, cảm thấy trước mắt bừng sáng. Lúc này trong lòng hắn có sự kiên định mà trước nay chưa từng có, là khi bản thân mình nắm giữ được vận mệnh của mình, cho dù không thể nắm giữ toàn bộ cũng phải nỗ lực nắm giữ, không thể tùy ý để người khác sắp đặt, ba phần may mắn, bảy phần do hành động, không tin là hắn không thể thoát khỏi móng vuốt của Đại Gia và Chương Hệ Phong.
- Vấn đề gì trọng đại mà sâu sắc?
Tiểu Muội và Hứa Tiểu Hàn đồng thanh, vẻ mặt tò mò hỏi.
- Chính là…
Quan Doãn cười ha hả:
- Mệt cả buổi rồi, đói quá, vấn đề trọng đại mà sâu sắc chính là – nên giải quyết vấn đề ăn uống
- Gạt người!
Tiểu Muội và Hứa Tiểu Hàn vẻ mặt khinh bỉ mà liếc Quan Doãn một cái.
Ký túc xá của Tiểu Muội là ký túc xá sáu người, ngoài Tiểu Muội và Hứa Tiểu Hàn, bốn người còn lại còn chưa thấy bóng dáng đâu. Lúc Quan Doãn đang định đưa Tiểu Muội và Hứa Tiểu Hàn ra ngoài thì cửa bỗng chốc bị người khác đâm sầm vào, một cô gái nóng nảy xông vào. Cô ta cúi đầu, vội vàng xông vào trong, cũng không nhìn đường, đúng lúc đâm vào ngực Quan Doãn.
Hơn nữa lực của cô ta không nhỏ, đầu đụng vào ngực Quan Doãn làm Quan Doãn lùi ra sau mấy bước, suýt nữa thì ngã, còn may sau lưng hắn có Hứa Tiểu Hàn, nhưng cũng vì có Hứa Tiểu Hàn nên Quan Doãn đụng vào người Hứa Tiểu Hàn, không kịp thu người lại, cùng lăn với Hứa Tiểu Hàn, lăn lên trên giường.
Kỳ thật nếu phía sau không có ai thì Quan Doãn chắc chắn có thể đứng vững, không đến nỗi chật vật ngã sấp xuống, nhưng ai biết Hứa Tiểu Hàn nhắm mắt theo đuôi ở ngay phía sau, hắn vừa lùi lại liền cảm giác tay đập vào vật gì vừa mềm vừa có sức đàn hồi, trong lòng còn chưa kịp phản ứng là đụng vào cái gì, thì đã bị hai cánh tay ôm lấy eo.
Hứa Tiêu Hàn kích động ôm eo Quan Doãn như ôm cây cỏ cứu mạng, ôm thì cứ ôm, cô cũng đứng không vững, ngã về phía sau, cô vừa ngã liền kéo cả Quan Doãn cũng ngã về phía sau, may mắn thế nào lui về phía sau vài bước lại ngã lên giường của cô.
Lần này Quan Doãn và Hứa Tiểu Hàn quả thật là lăn khăn trải giường, hai người ngã xuống giường, Hứa Tiểu Hàn ở dưới, Quan Doãn ở trên, cũng may, mặc dù Hứa Tiểu Hàn ngửa mặt nằm trên giường nhưng Quan Doãn không đè lên người cô, coi như khiến cô tránh được sự xấu hổ lớn nhất nhưng Quan Doãn bị cô ôm lấy, nằm trên người cô, ép tới mức cô đau nhức, làm cô rất khó chịu.
- Hả? Chuyện gì vậy? Này này, đây là ký túc xá tập thể của nữ sinh, không phải nhà nghỉ. Hai người mau đứng dậy, đừng làm bừa nếu không tôi gọi người đến.
Người con gái vừa vào hoàn toàn không biết tại cô ta đâm vào người khác nên mới gây ra cục diện như bây giờ, ngược lại còn trách Quan Doãn và Hứa Tiểu Hàn, cô ta còn bịt mắt lại:
- Thật mất mặt, tôi không thể nhìn được nữa.
Tiểu Muội cũng không nhìn tiếp được nữa:
- Rõ ràng là cô đâm vào người khác mới gây ra tình cảnh thế này, cô còn nói mát, có ai như cô không?
Trên đầu cô gái có hai bím tóc, khuôn mặt phấn phấn, hai mắt mặc dù không to nhưng vô cùng long lanh cùng với chiếc mũi cao nhỏ làm cho người khác cảm nhận được sức sống và vẻ đẹp thanh xuân của cô ta.
- Tôi?
Cô gái dùng tay chỉ vào mũi:
- Tôi làm sao chứ? Rõ ràng là hắn đi không nhìn đường, một đại nam nhân còn bị tôi vừa đụng liền ngã, thật vô dụng.
- Cô …
Tiểu Muội tức giận, thấy người không nói đạo lý nhưng chưa từng thấy người nào không nói lý lẽ như vậy:
- Cô không biết đạo lý gì hết.
- Tôi không nói đạo lý đấy, cô làm gì được?
Cô gái buông hành lý xuống, nghiêng người đến trước mặt Tiểu Muội, tỏ uy phong với Tiểu Muội:
- Trần Mính tôi lớn như thế này chưa từng sợ ai, cũng chưa từng nói đạo lý, không phục, không phục thì lại đây, tôi sẽ đánh cho đến khi cô phục thì thôi.
Quan Doãn ngã trên người Hứa Tiểu Hàn, mặc dù dưới thân mềm mại hợp lòng người, đặc biệt là đầu hắn đang gối lên trên ngọn núi trước ngực Hứa Tiểu Hàn, gối người tự nhiên quả thật không giống bình thường, vô cùng thoải mái, hơn nữa người ở dưới thân là Hứa Tiểu Hàn, dáng người lồi lõm có sức hút, dưới sự đè ép của thân thể hắn không chỗ nào là không thích hợp, không chỗ nào làm người ta không thích thú, nhưng lần này cũng không phải cơ hội tốt để lăn khăn trải giường, hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ muốn cùng Hứa Tiểu Hàn lăn khăn trải giường, liền dùng một tay chống dậy, nhảy ra khỏi giường.
Nhảy được cao một chút, Quan Doãn liền nhảy tới trước mặt Trần Mính, cách Trần Mính không đến một thước, giống như hổ đói vồ mồi mà xông về phía Trần Mính, làm Trần Mính sợ đến mức không dám ra vẻ diễu võ giương oai, kinh sợ kêu một tiếng, ôm đầu bỏ chạy.
Chạy thì cũng chẳng có gì nhưng lại cố tình đâm vào ngực Tiểu Muội, ôm lấy Tiểu Muội run run:
- Cứu mạng, cứu mạng!
Tiểu Muội vốn đang vô cùng bực mình về Trần Mính, đúng là là cô em lớn lối, tâm tư xoay chuyển, đang suy nghĩ sau này sẽ ở chung với cô thế nào, không ngờ trong nháy mắt cô em lớn lối trở thành cô em nhút nhát, hóa ra vừa nãy cô giả vờ cả vú lấp miệng em, không khỏi vừa tức vừa cười, chỉ có thể ôm lấy vai Trần Mính, nhẹ giọng an ủi:
- Được rồi, đừng sợ, anh ấy sẽ không đánh cô, anh ấy chỉ tự nhảy lên mà thôi.
- Thấy hắn cũng không dám đánh tôi, quân tử không đấu với bacon gái, nếu hắn đánh tôi là tự hạ thân phận.
Trần Mính lại khôi phục thái độ, quay người nhìn Quan Doãn một cái:
- Này, rốt cuộc anh muốn thế nào?
- Tôi muốn…
Quan Doãn cười cười:
- Tôi muốn mời cô ăn cơm, có chịu hay không?
- Mời tôi ăn cơm? Anh muốn tán tỉnh tôi sao?
Trần Mính ý thức tự bảo vệ bản thân rất lớn, vẻ mặt lập tức cảnh giác nhìn Quan Doãn:
- Tôi cảnh cáo anh, tôi biết võ.
Quan Doãn cười ha hả, dùng tay chỉ Hứa Tiểu Hàn, lại chỉ Tiểu Muội:
- Trần Mính, có Tiểu Hàn và Tiểu Muội ở đây, cô nói tôi muốn tán tỉnh cô, tôi không có mắt nhìn như vậy sao?
Trần Mính mặc dù nhìn cũng khá xinh, mắt như có điện, mặt phấn như hoa, hai bím tóc duyên dáng nhưng so với khí chất của Tiểu Muội và khí chất trưởng thành của Hứa Tiểu Hàn, cô ta quả thật không có vẻ gì của phụ nữ, đừng nói là vẻ của phụ nữ, quả thực là một tên tomboy, ở cùng với cô ta làm người khác rất khó nhớ tới giới tính của cô.
- Nói cũng phải.
Trần Mĩnh cũng có ý, tự biết mình:
- So với bọn họ, tôi quả thực kém vài phần nhưng tôi còn đang dậy thì, sớm muộn cũng có một ngày vượt hơn bọn họ. Được rồi, nếu anh đã thật lòng muốn mời tôi ăn cơm, tôi đồng ý là xong chứ gì, nếu không anh sẽ rất mất mặt.
Hứa Tiểu Hàn ngồi trên giường rất lâu không dậy, cúi đầu, đỏ mặt xấu hổ, vừa nãy vừa ôm vừa đè là sự tiếp xúc gần gũi mà cô chưa từng có với người đàn ông nào, hơi thở nam tính của Quan Doãn, cơ thể Quan Doãn đều đánh sâu vào nội tâm của cô.
Cho đến tận bây giờ tim cô vẫn đập không ngừng, không biết là xấu hổ hay khổ sở hay là ảo não vì lần đầu tiên bị đàn ông đè dưới người một cách dễ dàng như vậy, nhưng có thể trách ai chứ? Là cô sống chết ôm lấy Quan Doãn, là cô ngã mới kéo theo Quan Doãn cùng ngã, nói cho cùng, là cô chủ động kéo Quan Doãn đè lên người mình, nghĩ như vậy, tim cô càng đập như trống.
Bốn người Quan Doãn và Tiểu Muội, Hứa Tiểu Hàn, Trần Mính xuống ký túc xá nữ, đi trong trường đại học Bắc Kinh. Khi thấy cổng trường, Quan Doãn đột nhiên đứng lại, cách đó không xa có hai bóng người quen thuộc chợt lóe, nhất thời làm hắn ngừng thở.
Hai nhân vật cấp cao nhất, mang màu sắc truyền kỳ của đại học Bắc Kinh cùng lúc xuất hiện ở vườn trường!
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận