Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 429: Hậu Hoạn Vô Cùng
ới chậm vậy?
Vu Phồn Nhiên không chút lưu tâm liếc mắt nhìn Hồng Hi, nhạt nhẽo nói.
- Đã tới chậm rồi thì thu dọn tàn cục cho tốt.
Hồng Hi khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thoạt nhìn như chưa đến ba mươi lăm tuổi, mặt tròn, mắt nhỏ, mày rậm, môi mỏng, nhất là đôi tai vừa dày vừa lớn, rất có phúc tướng.
Nhưng môi của gã lại mỏng một cách kỳ lạ, chẳng những mỏng mà còn lạnh lẽo, nói theo góc độ nhân tướng học, người môi mỏng là người bạc tình, là người vô tình, hơn nữa lời nói cũng khắc nghiệt, sống chung không hay.
Đôi tai dày dặn có phúc, nhưng môi mỏng khắc nghiệt, Quan Doãn lần đầu tiên gặp mặt Hồng Hi, không hiểu sao lại có hứng thú với sự mâu thuẫn trong tướng mạo của Hồng Hi.
Thật ra Quan Doãn cũng không am hiểu lắm về thuật xem tướng, nhưng vì thường xuyên nghe ông cụ Dung nói chuyện lịch sử, khi nhắc đến nhân vật kiệt xuất, luôn nói đến tướng mạo của họ, nói theo tướng mạo, người ấy phải thế này thế kia. Đương nhiên, trên cơ bản, mỗi một nhân vật kiệt xuất có công tích vĩ đại đều có tướng mạo tương xứng, nhưng cũng có khi ngoại lệ, ví như một nhân vật nào đó trong lịch sử được gọi là thiên cổ nhất đế thật ra lại mặt rỗ.
Quan Doãn cũng không biết nhiều về Hồng Hi, chỉ biết sau khi y đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an thành phố Yến, trị an thành phố Yến liền có chuyển biến tốt đẹp, liên tiếp phá được nhiều vụ trọng án, tội phạm liên tục giảm, những vụ án bị phá ngày càng tăng, nhiều vụ án oan được xử lý lại.
Ấn tượng sâu sắc cho người khác chính là Nhật báo thành phố Yến còn đăng cả một thiên ký sự về Hồng Hi, tường thuật chi tiết một cách sinh động về cuộc đời của Hồng Hi, kể từ lúc Hồng Hi công tác ở đồn công an xã, thị trấn đã cứu được bà lão rơi xuống nước cho đến sau khi y lên làm Đại đội trưởng Đại đội cảnh sát hình sự, chỉ huy bảy tám người cảnh sát hình sự lên núi cao truy đuổi tội phạm giết người chấn động cả nước nào đó, từng ba ngày ba đêm không chợp mắt, cuối cùng y nổ súng giết chết tội phạm, lập được chiến công hiển hách và một loạt sự tích đầy hào quang. Trong tin tức về Hồng Hi, y chính là một Đảng viên vô tư, một cảnh sát vĩ đại, một anh hùng đơn thương độc mã vô cùng can đảm, một Cục trưởng Cục Công an có nhân cách hoàn mỹ.
Nếu không phải vì thiên ký sự đó, Quan Doãn cũng không có ấn tượng sâu sắc về Hồng Hi như thế. Hắn cũng không ngờ rằng, hắn lại có thể lần đầu tiên gặp được vị anh hùng trong truyền thuyết dưới tình huống này.
Vu Phồn Nhiên nói xong, cũng không thèm nhìn Hồng Hi nữa, phẩy tay áo bỏ đi.
Vu Phồn Nhiên vừa đi, Vinh Húc cũng đi theo sát phía sau.
Lúc Vu Phồn Nhiên đi ngang qua Tề Ngang Dương, vẻ mặt cợt nhả của anh lập tức biến thành nghiêm trang, nhưng lời anh nói ra vẫn có vài phần nghịch ngợm:
- Chú Vu, thế nào, trò mở màn hay không ạ?
Vu Phồn Nhiên bất mãn trừng mắt nhìn Tề Ngang Dương:
- Cháu còn muốn mang còng về nhà là thế nào? Tìm thêm rắc!
- Ha ha, cháu không dám gây thêm phiền phức cho chú.
Tề Ngang Dương dường như cũng sợ Vu Phồn Nhiên ba phần, rồi lại thêm bốn phần vui đùa, anh giơ hai tay bị còng lên:
- Cháu định mời Thiên Vũ lái xe đưa cháu đến Tỉnh ủy. Cháu muốn xuất hiện ở Tỉnh ủy với cái còng tay này, để nói cho từng chú Ủy viên thường vụ biết trị an thành phố Yến tốt đến dường nào…
Khuôn mặt nghiêm nghị của Vu Phồn Nhiên rốt cuộc cũng bị Tề Ngang Dương chọc cười, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, ông ta lắc đầu nói:
- Được rồi, gần đến nơi rồi, còn càn quấy nữa, cha cháu sẽ tức giận lắm.
Trên mặt Vu Phồn Nhiên tươi cười, nhưng trong lòng vẫn thấy lời của Tề Ngang Dương khá hợp lý, lòng cũng dậy sóng. Không nghĩ còn tốt, cứ nghĩ một lúc, ngay cả Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như ông ta cũng không khỏi thình thịch kinh hãi. Thử nghĩ, con trai của Phó Bí thư Tỉnh ủy bị còng tay, sau đó còn được con trai của Chủ tịch Tỉnh lái xe đưa đến Tỉnh ủy, hay thật. Tỉnh ủy thế nào cũng phải long trời lở đất. Người trẻ tuồi mặc dù có ý tưởng kỳ dị, nhưng nhất định cũng phải thừa nhận, nếu Tề Ngang Dương thật sự làm như thế, Tỉnh ủy sẽ có nhiều người mất hứng.
Nhưng đồng thời, nhất định cũng có rất nhiều người vui vẻ, hơn nữa, còn có khả năng đưa đến hàng loạt biến cố.
Trước kia, đúng là đã coi thường đám người trẻ tuổi này rồi. Vu Phồn Nhiên quay đầu lại đưa mắt nhìn Quan Doãn, sau đó thu hồi ánh mắt, lại khẽ quét lên mặt Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ, trong lòng bỗng nhiên xúc động, hậu sinh khả úy!
Quan Doãn xem như người khởi xướng, dẫn Hồng Nhan Hinh đến thành phố Yến, kết quả dẫn đến một trận long trời lở đất, mà Tề Ngang Dương nương theo đà đó, thuận thế ra tay, vội vàng chạy đến Thành ủy cầu cứu ông ta. Cầu cứu ông ta cũng không việc gì, dựa vào quan hệ giữa ông ta và Tề Toàn, Tề Ngang Dương ra mặt nhờ giúp đỡ, ông ta không thể không nhận lời, nhưng không ngờ rằng, Tề Ngang Dương chờ đến khi ông ta ra cửa, ngồi vào ô tô mới nói cho ông ta biết là có Trần Thiên Vũ đi theo.
Vu Phồn Nhiên biết rõ, trong cả chuyện này, Quan Doãn là mồi lửa, Hồng Nhan Hinh là mồi. Cá lớn không mắc câu, nhưng cá nhỏ chẳng những mắc câu, mà cả đám binh tôm tướng cua cũng nổi lên mặt nước, đúng là nhân cơ hội này đặt vấn đề xã hội của thành phố Yến lên mặt bàn là rất tốt, ông ta chắc chắn không thể bỏ qua. Trong vấn đề chống tội phạm xã hội đen ở thành phố Yến, lập trường của ông ta và Tề Toàn là hoàn toàn nhất trí, nhưng cũng không thấy Trần Hằng Phong tỏ thái độ gì. Tề Ngang Dương muốn kéo theo Trần Thiên Vũ là có mục đích gì?
Tạm thời mặc kệ Tề Ngang Dương có dụng ý gì, Vu Phồn Nhiên trong lòng cũng hiểu, mâu thuẫn của ông ta và Hồng Hi, cục diện giằng co giữa ông ta và Thôi Quan Ngư, trong lúc mấy người thanh niên này làm ầm ĩ, cục diện giờ đã bắt đầu triệt để mở ra.
- Chú về trước, cháu thấy được thì làm đi.
Vu Phồn Nhiên khẽ gật đầu, nhìn Trần Thiên Vũ, xoay người bỏ đi.
Vu Phồn Nhiên như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lúc đến thần bí, khi đi vội vàng, chỉ lộ mặt một chút đã khiến cho tim của từng người tại hiện trường bị tấn công theo mức độ khác nhau.
Cung Gia Động bị đánh cho hôn mê tại chỗ thì không cần phải nói, sinh mạng chính trị đột ngột dừng lại, sau này còn được khoanh tròn, còn chuyện có cần lo lắng cho tính mạng hay không thì thật khó nói. Ít nhất lúc này gã bị ném xuống đất, vẫn sống dở chết dở như trước, không người nào dám tiến đến hỏi han.
Còn Hồng Hi bị Vu Phồn Nhiên vượt mặt, lại bị ném tại chỗ, là nỗi nhục lớn nhất từng gặp trong đời, y cứ đứng tại chỗ ngơ ngác như thế, cảm giác mặt cứ nóng lên, khó chịu như đã bị Vu Phồn Nhiên tát cho một cái vậy.
Đương nhiên, Hồng Hi cũng biết, chuyện khó chịu hơn nữa còn đang ở phía sau.
Lấy lại bình tĩnh, y bước tới trước một bước, vươn hai tay nắm lấy tay Quan Doãn:
- Thư ký Quan, tôi đại diện Cục Công an thành phố Yến thành thật xin lỗi anh. Xin anh yên tâm, chuyện hôm nay nhất định sẽ được điều tra rõ ràng, sẽ cho anh một câu trả lời công bằng và hợp lý.
- Cá nhân tôi chịu oan ức một chút cũng không có gì…
Quan Doãn đáp rất đúng mực, không hề bày ra thái độ người mới bị hại, không nhân cơ hội này bắt chẹt một phen, mà rất bình tĩnh nói:
- Chỉ là tôi được sự ủy thác của Bí thư Tưởng đến Tỉnh ủy đưa tin cho ông ấy, không ngờ lại làm trễ nãi thời gian như vậy…
- Tôi sẽ hết sức giải thích với Bí thư Tưởng cho rõ ràng, xin thư ký Quan yên tâm.
Hồng Hi đương nhiên cũng đã nghe qua đại danh của Tưởng Tuyết Tùng. Là Bí thư Thành ủy của một thành phố mạnh mẽ xếp hàng thứ ba về kinh tế trong toàn tỉnh, Tưởng Tuyết Tùng được xem là một ngôi sao chính trị, sau khi hết nhiệm kỳ ở Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng sẽ được điều đến Tỉnh ủy.
Đừng thấy Hồng Hi chỉ là một Cục trưởng Công an của một thành phố tỉnh lị, nhưng những Bí thư của các thành phố lớn bên dưới cũng khá kính trọng y.
- Vậy phải cảm ơn Cục trưởng Hồng rồi, giờ chúng tôi có thể đi được chưa?
Quan Doãn đưa tay chỉ vào hiện trường đang bừa bộn.
- Chuyện đã xảy ra hôm nay, xin Cục trưởng Hồng có văn bản giải thích rõ.
Cảnh sát thành phố Yến dám chĩa súng vào mặt thư ký số một Thành ủy Hoàng Lương là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu Tưởng Tuyết Tùng muốn nói chuyện với Thành ủy thành phố Yến, thì Thành ủy thành phố Yến cũng không dám chậm trễ.
- Chắc chắn, chắc chắn mà.
Thái độ của Hồng Hi rất đúng đắn, tỏ thái độ thừa nhận sai lầm và tình nguyện đền bù.
Trong lúc nói chuyện, xe cứu thương cũng đã chạy đến, mang tất cả những người đang nằm đó vào bệnh viện, bao gồm cả Trần Nam. Nhưng Trần Kiều không đi cùng Trần Nam, anh ta phải ở lại cho lời khai.
Quan Doãn vốn đứng phía sau chiếc ô tô va chạm cuối cùng. Sau khi chiếc ô tô bị đâm cháy, người lái xe và phụ lái đều bị Sở Triều Huy đánh ngất, ngồi trên xe không thể cử động, cũng không ai để ý tới. Giữa lúc Quan Doãn và Hồng Hi nói chuyện, phía sau ô tô phát ra tiếng loảng xoảng thật lớn, cửa xe đã biến dạng bị người từ bên trong đá văng ra. Một người thân hình mạnh mẽ, nhẹ nhàng và khéo léo, không tiếng động, như con báo từ trên xe nhảy xuống.
Cô mặc một bồ đồ đen bó sát người, trên đầu đội mũ lưỡi trai, làn da trắng nõn, dáng người cực hấp dẫn. Cô đứng trước mặt, dưới sự hỗ trợ của bộ quần áo đen bó sát, cô như một đóa hoa hồng đen, tràn đầy mị hoặc. Nhưng nét mị hoặc của cô là một loại dụ dỗ người khác phạm tội, giống như mùi hương của dạ lai hương trong đêm, chỉ nghe mùi hương, không thấy được người.
Lại như từ nơi chân trời xa xôi có một ngôi sao lóe lên, tỏa ra ánh sáng mê người trong bóng đêm, rồi lại xa xôi không thể thấy rõ
Cô đứng sau Quan Doãn hơn ba mét, cúi đầu, dường như cố ý không cho Quan Doãn nhìn thấy diện mạo của cô, giọng nói đè nặng, hỏi:
- Anh chính là Quan Doãn sao?
Cố ý đè thấp giọng xuống cho giọng nói trở nên khàn khàn, lại có đôi phần ngờ nghệch, giống như tân cổ giao duyên, là một loại mỹ cảm khi kết hợp giữa cổ điển và hiện đại một cách hoàn mỹ.
- Là tôi.
Quan Doãn lạnh nhạt đáp.
- Cô là ai?
- Sau này còn gặp lại.
Cô vừa dứt lời đã xoay người rời đi, bộ quần áo đen bó sát vào lưng, như cảnh trong mơ, đẹp đẽ nhưng mơ hồ, có một cảm giác không thật.
Quan Doãn nhìn theo bóng lưng cô ngày càng xa, đưa tay chỉ:
- Cục trưởng Hồng, cô ả vừa rồi cũng là một trong những người gây chuyện đó, sao không bắt lấy cô ta?
Quan Doãn nói xong, Hồng Hi như mới sực tỉnh lại từ trong mộng, vội ra lệnh:
- Bắt người!
Lập tức có người đáp lời, nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước. Cô gái áo đen kia như cá vào biển lớn, trong nháy mắt đã biến mất trong đám người vây xem xung quanh.
- Cục trưởng Hồng, trước tiên là anh tới chậm một bước, giờ lại để cho kẻ xấu thoát đi ngay dưới mắt anh, Cục trưởng Cục Công an như anh thật là khó thấy trong thiên hạ.
Tề Ngang Dương thản nhiên nện bước tới trước mặt Hồng Hi, lấy giọng điệu vô cùng trào phúng nói:
- Anh nói đi, còng tay của tôi nên đưa vào Thành ủy, đi một vòng thì tốt hay đến Tỉnh ủy, đi một vòng tốt hơn?
Hồng Hi bị dồn đến chân tường. Hôm nay gặp một loạt biến cố, khiến y không kịp nhìn, gần như không thể đưa ra phán đoán chính xác. Một Quan Doãn cùng Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Phong sau lưng hắn cũng đã khiến y muốn bung đầu, lại thêm một Tề Ngang Dương và Trần Thiên Vũ thái độ không rõ ràng, y chỉ là một Cục trưởng Cục Công an nho nhỏ…
Dưới áp lực cực lớn, Hồng Hi đột nhiên có một hành động khiến người ta chấn động…
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận