If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 388: Tín Hiệu
uan Doãn thật không ngờ trong lúc Trịnh Thiên Tắc mất tích, Học viện Tiến Thủ lửa lớn nhen nhóm, còn có người dám hạ độc thủ đối với hắn, bất ngờ không đề phòng, bị đối phương đâm trúng vào ngực!
Chẳng lẽ cái mạng nhỏ này cứ thế mà kết thúc sao? Quan Doãn luôn nghĩ khi cái chết sắp đến sẽ vô cùng sợ hãi và lo lắng, không ngờ trong lòng lại thanh thản như gương, không vui không buồn, thậm chí trong khoảnh khắc điều hắn nghĩ đến không phải là tiếc nuối khi phải rời xa cuộc đời, mà là một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có. Có lẽ cứ như vậy mà vứt hết những ràng buộc chốn nhân gian, từ nay về sau hoá thành cơn gió nhẹ bay giữa đất trời, cũng vẫn có thể xem là một loại sinh mạng tự do tự tại.
Chỉ là trong thời gian nháy mắt mà đối với Quan Doãn lại dài như một ngày, đợi đến khi tên râu quai nón chạy nhanh như bay, lướt qua trước người hắn, nhanh chóng biến mất giữa đám người, hắn mới như ở trong mộng vừa tỉnh, ngơ ngác nhìn đồ vật ôm trong ngực. Thấp đầu xuống nhìn, trên người không có vết thương, cũng không thấy máu chảy, ngực càng không có dao sáng loáng cắm vào, chỉ là trong lòng ngực có thêm một quyển giấy.
Dường như là một bức tranh chữ, hai đầu cuộn bức tranh là cẩm thạch quý báu, trong bóng chiều, chợt nhìn thì rất giống dao uy hiếp người.
Quan Doãn ôm bức tranh không biết là vật gì, ngây người rất lâu, đột nhiện lắc đầu cười, vừa nãy trong nháy mắt khi hắn nghĩ mình sắp chết, có lẽ là trong mấy giây, lại dài như cả đời, tất cả những gì hắn trải qua trong cuộc đời giống như bộ phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh một hiện ra trước mặt, giống như một thiết bị ghi lại tất cả những ưu khuyết điểm và những điều thị phi của một đời người, làm hắn thật sự rõ ràng mà nhớ lại cả cuộc đời cuả mình.
Mặc dù chỉ có 24 năm ngắn ngủi nhưng nhớ lại một lần từ đầu đến cuối, đem lại cho hắn sự xung đột và kinh ngạc không thể nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Trước đây, Quan Doãn không phải là một người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng bây giờ sau khi trải qua ngày sinh tử, hắn liền cảm nhận được sự thần bí và quý báu của sinh mạng, đồng thời cũng kiên định nghĩ người theo vô thần dựa vào sự phủ định sự tồn tại của thần linh để tìm kiếm an ủi cho những hành vi đại nghịch bất đạo của mình, thực ra cái phủ định không phải là thần linh, là đạo đức cái làm con người ta kính sợ, tiêu chuẩn bắt buộc phải tuân theo và lương tâm.
Cổ nhân kính sợ thiên địa và thần linh, sợ lương tâm và đạo đức, vì vậy thời cổ mới có thánh nhân và nhân vật xuất thế nổi tiếng ngàn năm. Thử nghĩ, nếu mỗi người quan viên đều sợ thần linh mà tôn trọng trời đất, có đạo đức mà lương tâm chưa tiêu tan, sẽ có bao nhiêu vị quan tốt vì dân mà ra lệnh.
- Quan Doãn, anh làm sao vậy?
Ôn Lâm chạy đến, cô không nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, chỉ tưởng là Quan Doãn bị người khác cản đường liền đứng lại trên đường, cô đâu có biết vừa nãy trong nháy mắt Quan Doãn đã trải qua cửa ải tâm lý sinh tử như thế nào.
- Không sao, anh không sao.
Quan Doãn giật mình cười, đón Ôn Lâm đang tiến đến.
Sắc xuân dần đượm, Tết âm lịch vừa qua, mặt trời lên cao, có thể cảm thấy rõ sức sống bừng bừng ẩn chứa trong không khí. Mặc dù là ban đêm, cũng không còn gió lạnh cắt da cắt thịt nữa, Ôn Lâm cũng thay đổi bộ trang phục mùa đông kín mít lúc trước, cô mặc quần, áo váy bay lên giống như một chồi hoa đang sắp nở rộ trong mùa xuân, chỉ đợi gió xuân thổi qua là sẽ lộ ra thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời.
Ôn Lâm mở bức hoạ ra, là một bức tranh sơn thuỷ. Núi xa có cây, núi gần có nước, trong mây trắng có người, nét vẽ đầy sức sống, bút pháp chắc chắn, là một bức tranh sơn thuỷ vẽ rất đẹp.
Tranh sơn thuỷ hơn phân nửa đều có đề thơ, bức hoạ này cũng vậy, chỉ là khác với những bức tranh sơn thuỷ đề thơ khác ở chỗ trên bức tranh lại đề một câu đối xuân --- Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân (Năm mới thu nhiều phúc, Tết vui gọi mãi xuân).
Tân niên nạp dư khánh, gia tiết hào trường xuân, tục truyền là câu đối xuân sớm nhất Trung Quốc. Đương nhiên, câu đối xuân sớm nhất nếu đề sai địa điểm cũng chỉ có thể tăng thêm hài hước thôi. Câu đối xuân đề lên tranh sơn thuỷ, chẳng ra thế nào cả không nói, càng bị chê là đã không hiểu gì lại còn học đòi văn vẻ.
Tuy nhiên, góc dưới của bức tranh sơn thuỷ còn có chữ lưu niệm --- Vân trung thế giới, tĩnh lí càn khôn, mấy chữ lưu niệm này coi như phù hợp với ý của bức tranh.
Chuyện lạ, ai lại ù ù cạc cạc tặng hắn một bức tranh sơn thuỷ chứ? Hơn nữa còn nhìn không ra vấn đề gì. Quan Doãn nhìn khắp bức tranh sơn thuỷ, ngoài hai chỗ có chữ ra, không có chỗ nào bất bình thường nữa, điều này làm hắn nhất thời nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, bức tranh này nhất định là có người cố ý tặng hắn, nhất định có thâm ý sâu sắc, liên tưởng đến thế cục rắc rối phức tạp ở Hoàng Lương hiện nay, bức tranh này đưa ra câu đố bí hiểm, là ai muốn nhờ bức tranh này truyền đạt cho hắn một hàm ý gì đây? Đáng tiếc là người chuyển lời và hắn hiển nhiên cảnh giới không thông, ăn ý không đủ, hắn không hiểu bức tranh và bài thơ biểu đạt ý gì.
- Cứ giữ lại trước.
Quan Doãn nói một câu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy mấy người bọn Tề Ngang Dương đang tiến đến đón.
Nghe nói Quan Doãn “gặp thích khách”, Tề Ngang Dương sợ không nhỏ, liên tục nói may mắn, vạn nhất tay đối phương cầm không phải bức hoạ mà là dao găm thì Quan Doãn bây giờ đã ngã xuống trong vũng máu rồi.
- Sau này nhất định phải chú ý an toàn, không thể xem thường.
Sự quan tâm của Tề Ngang Dương bộc lộ hết trong lời nói:
- Ngàn vạn lần không thể khinh thường, xuất sư chưa chiến thắng người chết trước mới là bất hạnh của đời người.
- Bức tranh gì vậy, cho em xem với.
Tô mặc Ngu trầm mặc rất lâu, không nói câu gì, cuối cùng đợi sau khi Tề Ngang Dương nói xong, cô mới mở miệng muốn xem bức tranh.
- Đúng vậy, tôi cũng muốn xem có phải tác phẩm của hoạ sĩ nổi tiếng không, nói không chừng còn có thể kiếm một số tiền lớn.
Lý Mộng Hàm vô tình, không để tâm đến chuyện vừa nãy Quan Doãn gặp phải thời khắc sinh tử, lại nghĩ có thể kiếm được tiền.
Quan Doãn trong nhà vô số vật phẩm quý giá. Mặc dù hắn từ nhỏ đã không hứng thú lắm với chữ, hơn nữa mẹ hắn cũng luôn cất đi, không lấy ra cho hắn luyện mắt, vì vậy hắn không có con mắt giám định tranh thật giả và mức độ hiếm có của nó. Nhưng dù là như thế, dựa vào mức độ hiểu biết của hắn đối với thị trường tranh chữ, cho dù bức tranh trước ngực là vật quý báu, nhưng vì chữ lưu niệm phá hư phong cảnh, giá cả cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Tô Mặc Ngu một lần nữa mở bức tranh ra, sau khi nhìn một lượt, lắc đầu:
- Hình như không phải bức danh của hoạ sĩ nổi tiếng.
Lý Mộng Hàm cũng giả vờ giả vịt ngắm nghía một phen, cũng lắc đầu nói:
- Hình như đúng thật không phải là tranh của hoạ sĩ nổi tiếng nào.
Quan Doãn mỉm cười:
- Được rồi, đừng nghiên cứu nữa, đi ăn cơm trước, mặc kệ cái bức tranh đó, nếu có người muốn truyền đạt tin tức gì, vậy thì điều tôi muốn nói là y cố làm ra vẻ huyền bí rồi, xin lỗi, tôi không có tâm trạng đi tìm lời giải.
Cũng không phải Quan Doãn giả bộ, cũng quả thật hắn hiện tại rất bận rộn, trên người lại quá nhiệu chuyện, làm sao có thời gian suy đoán một bức tranh không rõ lai lịch, hơn nữa đi ăn cơm cùng với mấy người bọn Tề Ngang Dương, cũng không phải ăn cơm bình thường, là có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Mấy người đem bức tranh ném vào phòng Tề Ngang Dương, đi đến Nhất Oản Hương, một quán ăn nhỏ nổi tiếng từ lâu ở Hoàng Lương ăn cơm.
Quán ăn Nhất Oản Hương nằm trên đường Tùng Đài, cách cầu Học Bộ không xa, là một quán ăn lâu đời, nổi tiếng với các món hấp và hương vị quê cha đất tổ. Mỗi lần đến giờ cơm đều đầy chật khách. Hoàng Lương vào năm 1997 thu nhập bình quân theo đầu người đa phần không cao, Nhất Oản Hương có thể kinh doanh tốt thế này, chứng minh nơi đây quả thật có chỗ độc đáo.
Về phần thực khách đến ăn cơm đơn thuần là vì thức ăn của Nhất Oản Hương rất tuyệt, hay chủ yếu là nhìn Bích Du, bà chủ Nhất Oản Hương, người được mệnh danh là Tây Thi chưng hấp thì không biết được.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương hiển nhiên không có tâm tư thưởng thức dung mạo xinh đẹp của Bích Du, nghe nói Bích Du có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Hoàng Lương, từ cổ Hoàng Lương luôn có mỹ nữ, không chỉ Quan Doãn biết, Tề Ngang Dương cũng có nghe thấy. Nhưng Quan Doãn có Kim Nhất Giai, lại tận mắt nhìn thấy quá trình lớn lên của một cực phẩm mỹ nữ, cho dù là mỹ nữ số một Hoàng Lương, e là cũng khó mà làm rung động được tâm tư của hắn.
Tuy nhiên Bích Du, người có danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Hoàng Lương, quả thực tư sắc hơn người, ngay cả Lý Mộng Hàm và Tô Mặc Ngu nhìn thấy cũng liên tục lấy làm kỳ lạ. Tô Mặc Ngu còn đỡ, biết kín đáo, Lý Mộng Hàm lại thẳng thắn nói:
- Nếu có người nói Bích Du là em gái Ôn Lâm, tôi tin tưởng trăm phần trăm.
Ôn Lâm tự nhiên cười nói:
- Tôi không so được với Bích Du, Bích Du xinh đẹp hơn tôi rất nhiều.
Nhất Oản Hương không lớn, lúc mấy người đến nơi, Bích Du đang đứng đón khách ở trước nhà. Cô làn da trắng nõn, dáng người cân xứng, vừa có sự dịu dàng của người cao quý, lại có phong độ của một tiểu thư khuê các, người cao chừng một mét bảy mốt, đi đôi giày bằng vải, lúc đi nhẹ nhàng và khéo léo không một tiếng động.
Một thân áo váy, eo nhỏ, mông rộng, độ cong hoàn mỹ mà mê người, áo váy hoa trắng xanh, màu áo hơi chút hồng làm nổi bật vẻ yêu kiều duyên dáng như hoa Violet của cô.
Lời nói của Ôn Lâm là khiêm tốn, Bích Du đẹp thì đẹp thật, nếu nhất định phải so sánh cô ta với Ôn Lâm, cũng là nhất thời phát sáng, tương đương nhau. Người phụ nữ xinh đẹp nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp khác đều nguyện ý so sánh một phen, giống như đàn ông thích so sánh của cải và quyền lực vậy. Lý Mộng Hàm nói là Ôn Lâm, kỳ thực cũng đang có ý so sánh mình với Bích Du.
Thực ra nếu phải nói thật thì Quan Doãn và Tề Ngang Dương cũng không phải chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, thấy mỹ nữ tuyệt sắc như Bích Du, khó tránh khỏi nhìn thêm vài cái, thậm chí bắt chuyện vài câu. Nhưng bây giờ không có tâm tư, không nhắc đến bên cạnh có mấy mỹ nữ, ngay cả chủ đề hai người muốn bàn luận hôm nay cũng không thích hợp lạc đề.
Mấy người lấy một phòng, ở cuối hành lang tầng hai, vô cùng yên ắng, lại gọi tám loại đồ ăn hấp vô cùng nổi tiếng ở Nhất Oản Hương. Sau khi ngồi xuống, Quan Doãn mở miệng nói:
- Bước tiếp theo phải quy hoạch một chút vấn đề đầu tư khu kinh tế mới, để Lãnh Tử Thiên đầu tư vào, nhưng đồng thời cũng phải ngăn chặn không cho xí nghiệp ô nhiễm nghiêm trọng của Lãnh Tử Thiên tiến vào Hoàng Lương. Tôi đã sơ bộ thuyết phục Bí thư Tưởng … Tiếp theo phải xem năng lực của Ngang Dương và Mặc Ngu rồi, đầu tư thành lịch sử văn hoá và vườn thành ngữ, phải đưa ra phương án tốt nhất.
- Phương án sớm đã có, tốt hay không, thảo luận xong rồi nói.
Tề Ngang Dương bình thường hi hi ha ha, nhưng về chuyện chính sự thì chưa bao giờ hàm hồ:
- Nhưng vấn đề là Trịnh Thiên Tắc mất tích có ảnh hưởng đến đại kế đầu tư không?
- Chắc là không, Trịnh Thiên Tắc rơi đài là chuyện nằm trong dự đoán, ông ta sẽ không trở thành chướng ngại vật cho kế hoạch đầu tư…
Quan Doãn nói được một nửa, đột nhiên nghĩ ra cái gì, ngay lập tức bừng tỉnh:
- Không đúng, Trịnh Thiên Tắc không phải tự mình trốn đi, chắc là bị ai đó bắt lại. Bức tranh, đúng rồi, bức tranh có lẽ là tín hiệu do y truyền đến.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận