What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 4
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 277: Chuyến Đi Tỉnh Thành
Ô tô chạy nhanh ra huyện Khổng, vòng hướng tây bắc, thẳng đến tỉnh lị thành phố yến mà đi.
Vừa rời huyện Khổng, Quan Doãn liền nhận được điện thoại của Lưu Bảo Gia.
Trịnh Lệnh Đông thần không biết quỷ không hay về Hoàng Lương một lần, sau khi gặp người nhà, lại lặng yên rời khỏi Hoàng Lương, từ đầu đến cuối, Trịnh Thiên Tắc hoàn toàn không biết gì cả.
Kỳ thật Quan Doãn phỏng đoán, với lực khống chế của Trịnh Thiên Tắc với Hoàng Lương, ông ta không có khả năng không phát hiện được Trịnh Lệnh Đông lén về Hoàng Lương, sở dĩ ông ta bị chẳng hay biết gì, không chỉ vì nguyên nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, còn vì có người ở sau lưng động tay động chân, che mắt ông ta
Nội bộ tập đoàn thế lực của Trịnh Thiên Tắc, khẳng định có phản đồ, Quan Doãn càng thêm khẳng định phán đoán của mình.
Ngắt điện thoại của Lưu Bảo Gia, Quan Doãn không nói gì thêm, ông cụ Dung liền nói chuyện.
- Mấy ngày nay, sao không thấy Ôn Lâm...
Trạng thái tinh thần ông cụ Dung tốt, có lẽ là đã hưởng thụ tình thân, ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, dương dương tự đắc,
- Tiểu Quan, con không phải đứa trẻ tốt.
Ý tứ của câu nói kia ám chỉ rõ ràng, sắc mặt Quan Doãn sáng ngời, cười ha hả:
- Lời này nên nói từ đâu?
- Nói từ đâu? Trong lòng con nắm chắc.
Ông cụ Dung lắc lắc đầu,
- Tuy nói vô tình chưa chắc hào kiệt thật, nhưng có một câu nói là anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân, từ xưa đến nay, một chữ tình, hủy bao nhiêu nhân vật anh hùng. Tiểu Quan, con phải cẩn thận.
- Thảm thiết khóc lục quân đều đồ tang, xông quan giận dữ vì hồng nhan... Hồng nhan không phải kẻ gây tai hoạ, dục vọng của đàn ông mới là căn nguyên gây tai hoạ.
Quan Doãn hiểu ông cụ Dung yêu thương hắn, nói,
- Con sẽ không làm kẻ si tình chết dưới hoa mẫu đơn. Cũng sẽ không làm anh hùng ác liệt xông quan giận dữ vì hồng nhan, bác hãy yên tâm, con có chừng mực.
- Đối với con, bác yên tâm chín mươi chín phần.
Ông cụ Dung cười ha hả.
- Chỉ có một phần không bỏ xuống được, chính là về mặt kết bạn của con, cũng cần thận trọng.
Quan Doãn nghe được ngụ ý của ông cụ Dung:
- Bác là chỉ Tề Ngang Dương?
- Bác không có cụ thể chỉ người nào, bác là chỉ chung chung.
Ánh mắt ông cụ Dung thâm thúy mà nhìn về phía xa, bỗng nhiên chuyển đề tài,
- Trần Vũ Tường làm người, có chỗ thiếu sót.
Tính cách mỗi người đều có chỗ thiếu sót, ông cụ Dung đầu tiên là chỉ ra hắn ở mặt kết bạn không đủ, rồi lại phê bình tới trên người Trần Vũ Tường, không biết có thâm ý gì. Quan Doãn liền hỏi:
- Chủ tịch huyện Trần thì thế nào? Con bây giờ cùng Chủ tịch huyện Trần không làm cùng, về sau khả năng làm cùng một chỗ cũng không lớn. Lại nói con cùng ông ta cũng chỉ là duyên gặp mặt mà thôi, không có giao tình gì.
- Việc gì cũng không có tuyệt đối, con cũng không chắc không có cơ hội cùng Trần Vũ Tường làm việc.
Ông cụ Dung có vẻ đăm chiêu nói,
- Lãnh Phong làm người, lạnh lùng có thừa mà ôn hòa không đủ. Giấu tài không để lộ là chuyện tốt, nhưng dễ dàng làm cho người ta không dễ tiếp cận. Trần Vũ Tường là ôn hòa có thừa mà lạnh lùng không đủ, nhìn qua bình dị gần gũi, lại dễ dàng làm cho người ta thừa cơ mà vào. Hơn nữa tướng mạo của ông ta, hai mắt phù phiếm mà ánh mắt linh hoạt, hai hàng lông mày cách hai mắt quá gần, là tướng mệnh phạm hoa đào. Ông ta về sau có thể sẽ phạm sai lầm ở vấn đề phụ nữ, chính là nhìn thấy tướng mạo của ông ta, bác mới cố ý nhắc nhở con một tiếng.
- Con sẽ không, con là đứa trẻ tốt thành thật.
Đánh giá Trần Vũ Tường của ông cụ Dung, Quan Doãn vẫn chưa để trong lòng, chỉ cho là ông cụ Dung lấy chuyện Trần Vũ Tường dùng để đánh thức hắn, hắn liền ha hả cười,
- Ngoại trừ người phụ nữ mà mình yêu, con sẽ không đi trăng gió phạm một số sai lầm thấp hèn.
Ông cụ Dung gật đầu:
- Con biết là tốt rồi, tuy nhiên con phải chú ý một chút, không phải con không muốn đi sẽ không đi, sẽ có người tìm cách kéo con xuống nước, quan trường hiểm ác, phải để ý khắp nơi.
Quan Doãn gật đầu, bỗng nhiên nổi lên lòng nghi ngờ:
- Ông cụ Dung, bác trước kia có phải làm qua quan lớn hay không, làm sao đối với lề lối trong quan trường hiểu biết được rõ ràng như vậy?
- Gia Cát Lượng chưa ra nhà tranh liền biết thiên hạ phân ba, bác không vào quan trường, vẫn biết chuyện trong quan trường, có cái gì ngạc nhiên?
Ông cụ Dung lại giống như trước đây lảng tránh vấn đề, ông cuộn mình, dựa vào trên lưng ghế,
- Ngủ một giấc nói sau, đến nơi gọi bác.
Quan Doãn bất đắc dĩ lắc đầu cười, hắn vốn còn muốn hỏi ông cụ Dung chuyện Dung Nhất Thủy và Dung Tiểu Muội, ông cụ Dung lại thông minh thấy tốt thì dùng, không cùng hắn hàn huyên, thật sự là một lão xảo quyệt, hắn đành phải ngậm miệng, nghĩ thầm xem ông cụ Dung còn có thể giấu diếm bao lâu.
Ông cụ Dung đi Bắc Kinh, nhất định là gặp mặt Dung Nhất Thủy, nói như vậy, thân thế của ông cụ Dung và Tiểu Muội gần như phải công bố rồi? Chờ đợi xem sao.
Sau chuyện Quan Doãn mới biết được, hắn hoàn toàn không có đoán đúng dụng ý thực sự vào Kinh của ông cụ Dung!
Huyện Khổng cách thành phố Yến hơn 200 km, nhưng chỉ có một nửa lộ trình có đường cao tốc, dùng khoảng hơn ba giờ mới đến thành phố Yến. Đối với thành phố Yến, Quan Doãn tuy rằng chỉ ghé qua vài lần, nhưng biết đường, vừa xuống cao tốc liền đi thẳng đến nơi ở của Tỉnh ủy phía tây thành phố.
Tỉnh ủy tổng cộng có ba tiểu khu, chia làm viện số một hai ba, viện số 1 ở gần trụ sở lớn Tỉnh ủy, cách Tỉnh ủy chỉ có mấy phút đi bộ, trên cơ bản lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy đều ở tại viện số 1, làm nhân vật số 3 Tỉnh ủy, một trong lãnh đạo đứng đầu Tỉnh ủy, Tề Toàn tất nhiên ở tại viện số 1.
Lúc cách viện số 1 còn có mấy trăm mét, Quan Doãn dừng xe vào lề, thả ông cụ Dung xuống. Ông cụ Dung không tiện lộ diện trong nhà Tề Toàn, vốn Quan Doãn tính sắp xếp ông đến nhà khách ở lại, ông cụ Dung lại nói không cần, nói ông ở thành phố yến có bạn bè, vừa lúc gặp mặt. Ông còn bảo Quan Doãn chờ điện thoại của ông, vừa nói xong, phất tay đi mất.
Ông cụ Dung mặc một thân áo bông màu xám dung mạo bình thường, giống như ông lão bình thường đến không thể bình thường hơn, trong nháy mắt liền biến mất ở trong dòng người, Quan Doãn đứng ở bên cạnh xe, nhất thời thất thần, dường như rất sợ ông cụ Dung sẽ không xuất hiện nữa.
Đến khi bóng dáng ông cụ Dung hoàn toàn nhìn không thấy rồi, Quan Doãn mới lại lần nữa trở lại trên xe, nhưng hắn cũng không có lập tức đi tới viện số 3, mà là gọi điện thoại cho Lãnh Phong trước.
- Bí thư, tôi đến thành phố Yến rồi, đang chuẩn bị đi thăm bí thư Tề.
Quan Doãn thông báo với Lãnh Phong hướng đi của hắn.
Quan Doãn vẫn cho rằng Lãnh Phong mới là người dẫn đường trong quan trường của hắn, mặc dù hắn hiện tại thân là thư ký số 1 Thành ủy, đi theo bên cạnh Tưởng Tuyết Tùng, nhưng hắn vẫn luôn xem hắn là người của Lãnh Phong. Về phần kết giao giữa hắn và Tề Ngang Dương, lúc về huyện Khổng, đã nói với Lãnh Phong.
- Được, thay tôi hỏi thăm bí thư Tề.
Giọng điệu Lãnh Phong rất bình tĩnh,
- Chú ý lễ phép, bí thư Tề rất để ý chi tiết. Mặt khác, lần đầu đến nhà, lễ vật không thể quá nặng, cũng không có thể quá nhẹ, cậu nên nắm chắc đúng mực.
- Nhớ kỹ rồi.
Quan Doãn nghiêm túc nói,
- Nếu kịp thời gian, tôi tới chúc tết nhà bí thư.
- Không cần, trong nhà rất loạn, cậu tới không thích hợp, chờ thời điểm thích hợp, cậu không muốn đến, tôi cũng phải gọi cậu tới.
Lời nói Lãnh Phong rất trực tiếp, rồi lại làm cho người ta ấm áp.
Ngắt điện thoại của Lãnh Phong, Quan Doãn gần như không do dự, lại bấm điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng.
Nhà Tưởng Tuyết Tùng ở Bắc Kinh..
- Bí thư Tưởng, tôi ở thành phố Yến, tôi sẽ đi chúc tết nhà bí thư Tề ngay bây giờ.
Thân là thư ký Tưởng Tuyết Tùng, đến chúc tết Phó bí thư tỉnh ủy là chuyện lớn nhất định phải hồi báo. Đương nhiên, trước khi xác định muốn tới Tề gia, Quan Doãn đã nói qua một lần với Tưởng Tuyết Tùng, cũng được Tưởng Tuyết Tùng đồng ý.
- Đi đi, thay tôi chào hỏi bí thư Tề.
Tưởng Tuyết Tùng vẫn chưa dặn dò gì, có lẽ là vì ông ta đúng tin tưởng Quan Doãn mười phần,
- Ngày mai đến Bắc Kinh? Tới Bắc Kinh gọi điện thoại cho tôi.
- Tôi đã biết, bí thư Tưởng
Quan Doãn biết rõ mục đích Tưởng Tuyết Tùng bảo hắn tới Bắc Kinh rồi gọi điện thoại là vì báo bình an, mà không phải muốn mời hắn đến trong nhà làm khách. dấu hiệu một người thư ký thực sự được lãnh đạo tín nhiệm toàn diện là cùng lãnh đạo đón tết và đến nhà lãnh đạo làm khách, nhưng Quan Doãn cũng biết rõ, thời gian hắn và Tưởng Tuyết Tùng quen biết dù sao còn ngắn.
Tuy nhiên Tưởng Tuyết Tùng đối với chuyện ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại của hắn và Tề Ngang Dương dẫn phát Tề Toàn đối với hắn hiếu kỳ, và mời hắn đến trong nhà làm khách, vẫn là thái độ lạc quan, cũng làm cho Quan Doãn cảm ơn Tưởng Tuyết Tùng khoan dung, một lãnh đạo khoan dung có thể cho một người thư ký có không gian hoạt động lớn hơn nữa, đồng dạng, cũng làm cho bản thân lãnh đạo có không gian phát triển rộng lớn hơn.
Đã làm xong chuẩn bị, Quan Doãn mới lái ô-tô đi tới viện số 3 Tỉnh ủy, chờ lúc Mercedes-Benz của hắn lái tới cửa, Tề Ngang Dương đã ra nghênh tiếp rồi.
Quan Doãn vội xuống xe chạy ra đón chào, mới đi đến gần, đã bị Tề Ngang Dương đánh vào ngực một quyền, tuy rằng khí lực của anh ta không nhỏ, đánh có chút đau, tuy nhiên Quan Doãn là thật tâm vui vẻ, kết giao sống chết của Tề Ngang Dương và hắn, tất cả nằm trong một quyền trước ngực.
- Tiểu tử cậu, lâu như vậy cũng không tới thăm tôi một lần, đã quên đêm khuya trăng cao giết người rồi?
Tề Ngang Dương cười ha hả, ôm lấy vai Quan Doãn,
- Đi, nhanh chóng vào trong nhà ngồi một chút, tôi có một tin tức tốt muốn nói cho cậu.
- Cũng phải chờ tôi đem xe lái vào.
Quan Doãn dùng sức cầm tay Tề Ngang Dương, trở lại lái xe vào viện số 3 Tỉnh ủy, cảnh sát trực ban có vũ trang hiển nhiên quen đệ nhất công tử thanh danh hiển hách tỉnh yến, hỏi cũng không có hỏi Quan Doãn liền cho vào.
Quan Doãn dừng xe xong, Tề Ngang Dương quét mắt nhìn Mercedes-Benz một cái, cười ha hả:
- Xe của Kim Nhất Giai?
- Đúng vậy.
- Mỹ nhân tặng tôi kim đao, dùng cái gì báo chí anh hùng, bây giờ là mỹ nhân tặng cậu Mercedes Benz, dùng cái gì báo ân mỹ nhân hả?
Tề Ngang Dương nhướn mày nháy mắt cười cười,
- Hiện tại tôi cuối cùng biết vì sao Kim Nhất Giai không thích tôi, hoá ra đã sớm và cậu đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm rồi, Quan Doãn, cậu không đủ anh em, đoạt vợ tôi.
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh Tề, là tôi và Nhất Giai quen trước, muốn nói đoạt, cũng là anh làm anh đoạt vợ của em.
Bỗng nhiên nhận ra không đúng chỗ nào, hắn trêu chọc hỏi han,
- Xem anh mặt mày hớn hở, có phải nhìn trúng cô nàng nhà ai rồi hả?
- Lợi hại nha, vừa đoán liền trúng.
Tề Ngang Dương nhấp nháy mắt,
- Trước không nói chuyện này, khi có thời gian tán gẫu tiếp, trước tiên nói một chút cậu đem cho cha tôi lễ vật gì.
Quan Doãn hiểu rõ Tề Ngang Dương gọn gàng dứt khoát hỏi lễ vật, cũng không phải là đòi hối lộ, mà là muốn cho lễ vật của hắn hợp ý, cũng muốn để lần đầu tiên gặp mặt của hắn và Tề Toàn lưu lại ấn tượng tốt.
- Một bức tranh chữ.
- Ba tôi là thích thư pháp, nhưng ông rất soi mói, hơn nữa trình độ thư pháp của ông rất cao, chữ bình thường, không vào được mắt của ông.
Tề Ngang Dương không phải không có lo lắng nói,
- Chữ của cậu được không?
- Được, nhất định được.
Quan Doãn tin tưởng mười phần.
Tới lầu ba, còn chưa có gõ cửa, cửa liền mở ra, trước cửa đứng một người, cười nhạt mà đứng, bình thản thong dong, chỉ liếc mắt một cái Quan Doãn liền nhận ra ông chính là Tề Toàn nhân vật số 3 không nổi tiếng lại là thực quyền nắm Tỉnh ủy tỉnh yến.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận